Chương 178: Đại trí giả ngu • Cõi Thanh Lương – 2

Các đại điện của tu viện Văn Thù đều cách nhau không xa, không gian trong sân điện lại có hạn nên dù sư tử xanh hiện thân thì cũng không thể dùng hình dạng khổng lồ, bằng không sân điện này sẽ chẳng thể chứa nổi nó. Vai con sư tử xanh này cao bằng người, lông bờm như liễu, khí tựa sóng trong, đáng tiếc con sư tử đẹp như thế lại liếc mắt đưa tình với một kẻ mù, Thi Sương Cảnh hoàn toàn không thấy được nó. Nó mượn thân mèo ở hiện thế để tiếp cận Thi Sương Cảnh, vậy mà Thi Sương Cảnh lại đưa hai tay xốc nách nó lên hòng xác nhận xem nó đã bị thiến hay chưa.
Sư tử xanh trố mắt, lùi lại nửa bước, hằm hằm nhìn La Ái Diệu, không biết là do động tác của Thi Sương Cảnh mạo phạm đến nó hay do nó bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của La Ái Diệu. Trước điện Tam Đại Sĩ trong tu viện Văn Thù càng thêm u ám lạnh lẽo, chỉ có từng tràng tụng kinh vọng ra văng vẳng, song không biết được phương hướng của nó, càng không biết được thời điểm của nó, rốt cuộc tiếng tụng kinh ấy đến từ sáng nay hay từ thuở xưa cũ? La Ái Diệu lật tay, một cây cung vàng xuất hiện trong tay hắn. Tiếng tụng kinh càng vang vọng hơn, chính là “Ái Nhiễm Minh Vương Phẩm”, như thể đã đi trước La Ái Diệu một bước, dự đoán được cách đối phó của hắn.
“Thi Sương Cảnh.” La Ái Diệu chỉ gọi tên.
Thi Sương Cảnh buông con mèo ra, con mèo chạy đi mấy bước rồi nhảy vào điện thờ và biến mất trong đám đông đang bận rộn cúng bái. Thi Sương Cảnh nghe La Ái Diệu gọi tên mình thì bèn quay đầu, song chẳng hề thấy bóng hắn giữa dòng người đông đúc. Cậu chỉ nghe tiếng chứ không nhìn thấy người.
La Ái Diệu cảm nhận được suy nghĩ của cậu, lập tức hiểu rằng thế giới lại bị tách lớp rồi. Hắn bình tĩnh nói: “Em đừng vào trong điện thờ hãy, hãy hỏi xem có thể đi từ điện Thiên Vương ra ngoài không, em quay trở ra cổng chùa rồi chờ tôi ở bên ngoài.”
Thi Sương Cảnh không nhìn thấy La Ái Diệu, bây giờ còn nghe hắn cất giọng nghiêm túc, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao hắn lại không muốn tới tu viện Văn Thù.
Thi Sương Cảnh thầm nghĩ: Anh gặp phải chuyện gì ư? Văn Thù Bồ Tát hiển linh à?
La Ái Diệu: Chuyện nhỏ thôi.
Thi Sương Cảnh không hỏi thêm nữa, cậu thậm chí còn chẳng biết Văn Thù Bồ Tát là ai trong các vị tam đại sĩ trong bàn thờ kính, phải đi ngay thôi. Cậu vô thức vuốt nhẹ chuỗi Phật châu quấn quanh cổ tay, không biết đi ngược chiều thế này có được không nữa, nhưng chỉ có thể làm theo lời La Ái Diệu thôi. Lúc này Thi Sương Cảnh vẫn thoải mái lắm, cậu cảm giác trên đời này chẳng có việc gì mà La Ái Diệu không giải quyết được, chỉ cần nghe theo hắn là chẳng xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng đâu.
Trở vào cửa sau của điện Thiên Vương, Thi Sương Cảnh đi nửa vòng, định ra từ cửa chính, nhưng khi cúi đầu thì cậu phát hiện con mèo ban nãy đang bám theo mình. Các Bồ Tát, Đế Quân trong tu viện Văn Thù đều bị quây trong lồng kính rồi, nếu cậu không vái lạy thì cứ cúi đầu rời khỏi là được.
Cùng con mèo đi ra khỏi cửa điện, cậu ngẩng đầu lên, trông thấy lư hương và hoa cỏ trong sân hết sức quen mắt, ngay cả những du khách che ô đủ màu cũng quen mắt. Cậu không đi ra ngoài từ cửa mà là lại tiến vào sân điện. Thi Sương Cảnh tập trung quan sát, đối điện cậu không có bảng hiệu, chỉ có câu đối…… Điện Tam Đại Sĩ?
Không phải chứ, thế này là sao? Cậu đã ra khỏi điện điện Thiên Vương rồi cơ mà? Sao lại quay về sân điện Tam Đại Sĩ?

(Bản đồ tu viện Văn Thù)
Chỉ có một đường chính để vào tu viện Văn Thù, đi theo đường ấy, qua cổng chùa là đến điện Thiên Vương, sau đó là sân điện Tam Đại Sĩ, hai bên là gác trống và gác chuông. Mọi người có thể đi vòng qua hai bên điện Tam Đại Sĩ để đến Đại Hùng bảo điện, Thuyết Pháp đường, Tàng Kinh lâu ở đằng sau và cả Văn Thù các ở cuối cùng. Thi Sương Cảnh vừa mới đi qua cổng đã bị La Ái Diệu xua ra, nhưng cậu vòng qua vòng lại vẫn quay về chỗ cũ…… Chẳng lẽ cậu đã đi thêm nửa vòng nữa? Lý nào lại thế! Cậu tuyệt đối không ngốc đến mức nhận sai mặt trước và mặt sau của bàn thờ Phật.
Không đúng, không đúng không đúng. Lúc mới vào cậu đối diện với mặt sau của bàn thờ, lúc đi ra…… lại vẫn là mặt sau của bàn thờ? Thi Sương Cảnh trố mắt, thầm gọi La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh: Em lại quay về rồi…… Tình huống gì thế này…… Em bị dắt vòng về ư?
Thi Sương Cảnh: Em thử đi ra lần nữa vậy.
La Ái Diệu chưa kịp trả lời thì cậu đã lập tức xoay người, lần này cậu nhìn thẳng vào bàn thờ, Phật Di Lặc hướng mặt về phía cổng chùa, chỉ cần đi vòng qua mặt trước của Phật Di Lặc là có thể ra ngoài. Thi Sương Cảnh nhìn chằm chằm bàn thờ kính, thuần thục rảo bước đi vòng, tuy nhiên…… Khi chân cậu đi tới trước cánh cửa tiếp theo, bàn thờ vẫn quay lưng về phía cậu. Cậu ngó ra ngoài, đối diện với điện Tam Đại Sĩ.
Các du khách phía trước vẫn bình thản ung dung, vài người từ lối nhỏ rẽ vào Bi Lâm, vài người khác thì chờ để vái lạy Địa Tạng Bồ Tát trong gác chuông. Thi Sương Cảnh không tìm được La Ái Diệu, con mèo kia thì thong dong l**m lông bên bụi cây cảnh.
La Ái Diệu: Có lẽ kiến nghị của tôi đã sai lầm, em hãy đi theo đám đông trở ra từ cửa Bắc hoặc cửa hông.
Thi Sương Cảnh: Được, em hiểu rồi.
Đi ngược ra khỏi điện thờ đúng là không phải phép cho lắm, Thi Sương Cảnh thầm xin lỗi trong lòng rồi băng qua cửa hông, điện tiếp theo hẳn là Đại Hùng bảo điện. Bấy giờ con mèo lại xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu nhủ thầm “Không hay rồi”, vội vàng đi tiếp mấy bước, quả nhiên lại thấy câu đối trước điện Tam Đại Sĩ: “Thấy rồi thì làm, làm rồi thì buông bỏ, đã hiểu thì có gì chưa thấu; Tuệ sinh từ giác, giác sinh từ tự tại, sinh sinh mà vẫn là vô sinh.”
Sao lại thế được? Không thể nào! Đại điện mà ban nãy Thi Sương Cảnh vòng qua là điện nào? Bấy giờ cậu nghiêng đầu nhìn, thứ cậu thấy không phải cửa sau của điện Thiên Vương mà là cửa sau của Đại Hùng bảo điện, được quây bằng hàng rào sắt. Cậu chóng hết cả mặt luôn rồi.
La Ái Diệu: Chớ hoảng loạn, em cứ đứng nghỉ tại chỗ một lát đi. Đúng là đã xảy ra chút vấn đề, có vẻ cũng liên quan tới em.
Thi Sương Cảnh: Anh đang ở đâu?
La Ái Diệu: Tôi bị sư tử xanh kéo vào trong pháp giới của Văn Thù Bồ Tát rồi.
Thi Sương Cảnh: Nơi này có sư tử xanh ư?
La Ái Diệu: Phải, em không thấy được.
Con mèo kia lại tới gần Thi Sương Cảnh, cậu nổi da gà, vô thức tránh né nó. Con mèo không hề buồn bực, nó dừng bước đứng lại, đuôi mèo vòng ra trước người, tư thế y chang sư tử đá, nó cứ thế đứng nghiêm giám sát Thi Sương Cảnh.
Điều La Ái Diệu không nói ra là, ngay lần đầu tiên Thi Sương Cảnh không thể ra tới cổng chùa, hắn đã mở mắt Phật để nhìn bao quát tình huống kỳ lạ nơi đây rồi. Đập vào mắt Phật của hắn là cảnh Thi Sương Cảnh đang di chuyển theo hình elip quái dị, quỹ đạo ấy hệt như đang vẽ cánh hoa quanh tâm là điện Tam Đại Sĩ. Dù Thi Sương Cảnh chưa tiến vào điện Tam Đại Sĩ song cậu cũng chẳng thoát khỏi điện Tam Đại Sĩ, chỉ khác ở chỗ đứng trước hay sau điện mà thôi.
*
Trong pháp giới, tuy vẫn là tu viện Văn Thù, nhưng chân trời tối mịt, mưa phùn liên miên, thấm ướt lông râu của sư tử xanh. La Ái Diệu cầm cung vàng song không định tấn công mà chỉ làm tư thế mang tính phòng ngự, đặt tên lên cung.
Hắn biết nếu mình tới tu viện Văn Thù thì thể nào cũng bị gây khó dễ.
Sư tử xanh khác một trời một vực với mèo nhà, La Ái Diệu chưa từng nghĩ tới chuyện có tọa kỵ, cũng không cho là bản thân biết thuần phục thú vật để sử dụng cho riêng mình. Con linh vật thượng cổ to lớn ấy được Văn Thù Bồ Tát thuần phục nên đã thoát khỏi kiếp sinh tử. Bồ Tát thường cưng chiều tọa kỵ của mình, La Ái Diệu đã biết điều ấy từ trước khi chào đời tại nhân thế. Hắn chắc chắn sẽ không làm hại sư tử xanh, nhưng có vẻ con sư tử này không đến để đưa tin.
Sư tử xanh chống hai chân trước xuống đất, làm động tác duỗi mình rồi giũ giũ lông, đứng thẳng lại, hình thể của nó cao lớn hơn nên thành ra khoảng sân nom càng thêm chật chội. La Ái Diệu lại lùi về sau một bước, sư tử xanh đi vòng quanh hắn, đổi phương hướng để ép hắn tới gần điện Tam Đại Sĩ. La Ái Diệu cảm giác nó đang cố vũ mình đi vào điện thờ, ngặt nỗi hắn thực sự không muốn vào đó.
Thi Sương Cảnh: Sao anh lại sợ Văn Thù?
La Ái Diệu: Tôi không sợ ông ta, chỉ là —— Tôi nhớ đến lần đi tìm Mã Khải Ca, không có sự cho phép của tôi mà cứ ép tôi tiến vào trạng thái niết bàn, tôi cho rằng việc đó rất vô lý. Tôi không biết Văn Thù rốt cuộc là phe nào, ông ta có thể giúp niết bàn đại thừa, cũng có thể giúp niết bàn Mật tông, tôi không hiểu được tín hiệu của ông ta.
Thi Sương Cảnh: Em đang ở trong điện, hay là anh vào đây, chúng ta gặp nhau nhé?
La Ái Diệu: Bên phía em thế nào rồi?
Thi Sương Cảnh: Thì chỉ là một điện thờ Phật thôi. Không so được với bảo điện của anh.
Sư tử xanh gầm lên đầy hung dữ rồi lao thẳng vào La Ái Diệu. Phía sau La Ái Diệu là thềm đá và ngưỡng cửa của điện Tam Đại Sĩ, hắn định né ra, song lại nghĩ nếu Thi Sương Cảnh đã vào điện Tam Đại Sĩ rồi thì không thể để cậu ở đó một mình được, thế là hắn cũng quay người tiến vào trong điện.
La Ái Diệu quá tin vào tiếng lòng của Thi Sương Cảnh mà hắn nghe thấy, không mảy may nghi ngờ gì cả. Tuy nhiên khi vào trong điện Tam Đại Sĩ, hắn lại thấy tượng Mật tông của mình ở trong bàn thờ kính. Tượng Mật tông của La Ái Diệu không mang màu vàng đồng ánh kim mà là màu đồng đen, còn bức tượng trong bàn thờ kính phía trước lại được thếp vàng, đúng là cực kỳ quái gở. Hắn đi tìm Thi Sương Cảnh, lúc vòng ra sau bàn thờ kính thì vẫn thấy mặt trước của bức tượng Mật tông chứ không phải là mặt sau.
Âm thanh trong lòng tựa như Phạn âm. Ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, rốt cuộc cũng nhận ra sự khác biệt, đáng tiếc đã bị dụ vào tròng mất rồi. Chớ nên bàn trí tuệ với bậc đại trí, dáng vẻ của kẻ ngu muội chính là thứ mê hoặc nhất.
“Thi Sương Cảnh”: Pháp không thể đạt, huyễn không chỉ huyễn. Ngươi có biết cậu ta thực sự tồn tại hay chỉ là huyễn ảo? Ngươi đang ở trong cảnh giới hay ở ngoài cảnh giới? Tâm nhiễm ngũ độc, tất cả là huyễn. Vốn dĩ thanh tịnh, dứt hết phiền não. Mặt trời ngự hư không, hoa sen chẳng vương nước.
“Thi Sương Cảnh”: Ngươi có dám nhìn ta hay không?
*
Tim Thi Sương Cảnh tự dưng nảy thịch một cái, y như phát bệnh vậy. Lúc đưa tay vuốt ngực, cậu nhận ra đó không phải cảm giác đau, mà là sự trống rỗng…… trống vắng như thể hoa rơi nước chảy vậy. Đám đông ồn ã, mặt trời chói chang, tượng vàng lò đen, thất tình lục dục…… Tất cả bỗng chốc im bặt, ẩn giấu, phai nhòa, hóa tro. Cậu cảm thấy lạnh toát, như thể hạt giống ý thức nhỏ bé nhất đang điên cuồng mọc ra trong lòng, trói chặt toàn thân cậu. Trong khoảnh khắc, gạch trong sân nảy ra, kim khí hóa thành sáp, cậu không nghe được giọng La Ái Diệu trong đầu mình nữa. Thi Sương Cảnh như bị giam vào một bức tranh, chẳng biết rốt cuộc linh hồn, thể xác hay chỉ hạt giống ý thức ấy bị mượn đi.
Cảm giác trống rỗng khôn tả ấy khiến Thi Sương Cảnh khó chịu đến mức muốn hét lên, trực giác mách bảo cậu rằng đây chẳng phải chuyện tốt lành gì. Thi Sương Cảnh là kiểu người chẳng thể chờ đợi, cậu nhào xuống đất như kẻ điên, lục tung đống kim khí xem chúng rốt cuộc là cái gì.
Không rõ đống bảo khí Phật môn dưới đất có công dụng gì, nhưng trông chúng cực kỳ quen mắt. Thi Sương Cảnh sờ vào chuỗi Phật châu trên tay mà không thấy đâu cả, cậu ngước mắt lên thì thấy những viên huyền châu như con mắt xanh đang lăn vào bùn đất. Mắt cậu muốn nứt ra, cậu quỳ rạp xuống đất, cuống quýt nhặt những hạt châu lên. Cậu không sao nhận biết được cảm xúc của mình, càng hành động thì trong lòng càng trắng xóa, suy nghĩ thì cuồng loạn vô cớ.
Tất cả là do cậu cố chấp. Cậu chỉ là một người bình thường mà lại phớt lờ sự cảnh giác của Phật Tử, gắng kéo hắn vào mối nhân duyên này. Tất cả đều là lỗi của cậu. Đây rốt cuộc là phúc hay họa, cậu không thể phán đoán được, song vẫn muốn làm rõ.
Phía sau chợt vang tiếng leng keng của kim thạch, cậu quay phắt đầu lại, thấy một con sư tử xanh cao hơn người xuất hiện phía sau mình, cùng với đó là một thanh kiếm Phật tựa cát vàng tuôn chảy đang nằm trên phiến đá, chính là thanh kiếm Văn Thù mà cậu từng chạm, từng nghịch.
Con sư tử này có ý gì? Thi Sương Cảnh cầm kiếm lên, gồng cổ tay để giữ chắc thanh kiếm. Sư tử xanh tỏ ra chần chừ, không tiến lên cũng chẳng tránh đi, nó hơi nghiêng đầu, nhìn ra cửa sau của điện Tam Đại Sĩ.
Thi Sương Cảnh còn có thể làm gì đây?
Cậu không thể bỏ lại một mình La Ái Diệu được.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Thỉ thoảng tôi cũng thích phong thái của vợ đi cứu chồng.