Chương 180: Đại trí giả ngu • Giết Phật chứng yêu

La Ái Diệu còn nhớ vào cái ngày phát hiện thanh kiếm gãy trong ngăn tủ ở nhà Thi Sương Cảnh, tình cảm của họ vẫn còn mông lung, hắn thậm chí chẳng đưa ra một câu giải thích dư thừa, chỉ bảo Thi Sương Cảnh giữ thanh kiếm gãy ở bên mình. Kể từ ngày ấy, hắn cũng cảm giác được rằng thanh kiếm này ắt sẽ được rút ra. Từ chày kim cang đến kiếm Văn Thù, Văn Thù Bồ Tát vẫn luôn tồn tại một cách mơ hồ, khiến hắn không thể làm ngơ, song cũng không thể chắc chắn.
Mấy mũi tên lắp lên cung, nhắm vào con sư tử đang định cắt ngang hành động của Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu không biết Thi Sương Cảnh có thể xuyên thấu qua khe hở cánh sen để quan sát hắn, mũi tên kim cang hắn vừa b*n r* đã xóa bỏ nhân quả gây ra do Thi Sương Cảnh làm sư tử xanh bị thương —— Phàm nhân không thể làm hại thần thú, bằng không sẽ mang tội.
La Ái Diệu hiểu rõ rằng trong quan điểm Phật quốc truyền thống, thứ bậc là rạch ròi nhất, hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua mà vẫn như thế. Cấp thấp không thể giết cấp cao, không thể giết đồng cấp, chỉ có cấp cao giết cấp thấp, nhưng xưa nay các vị Phật lại không dùng chữ “giết” mà chỉ nhìn nhận tất cả sinh mệnh phiền nhiễu là ma, hàng ma phá chướng thì thiên hạ sạch sẽ, giết ngươi là loại bỏ chướng của ta, nếu ngươi không phải chướng của ta thì sao ta lại giết ngươi? Nếu ngươi không phải chướng của ta thì không tới phiên ta.
Mà bây giờ tác dụng của cung tên đã thay đổi, không còn để triệt tiêu nhân quả do Thi Sương Cảnh làm sư tử xanh bị thương nữa, mà là La Ái Diệu chủ động ra tay với ý định khống chế sự hung dữ của sư tử. Mắt Phật ngắm bắn, nhìn kỹ nhiều tầng không gian, khóa chặt sư tử xanh, bắn liên tiếp bảy mũi tên. Con sư tử ở bên kia không tránh được, dường như nó bị người ta đoạt mạng cách hư không, nó hoảng sợ chạy trốn, một mũi tên bắn xuyên qua mắt trái của nó, ghim nó vào cột trụ, hai chân trước chới với nom hết sức đáng thương. Tiếp đó sáu mũi tên lần lượt bắn trúng cổ, lưng, bụng và ngực của nó.
Mũi tên cuối cùng xẹt qua trước mắt Thi Sương Cảnh với tốc độ nhanh như ánh sáng, song cậu vẫn đọc được dòng chữ nhỏ trên thân mũi tên, đó chính là lời nhắn của La Ái Diệu.
La Ái Diệu nói: Giết búp sen ấy đi.
Thi Sương Cảnh từng bị đủ loại tin giả lừa gạt nhiều lần rồi, một người bình thường như cậu phải phân biệt thật giả kiểu gì đây? Cậu đánh bạo đi tới trước con sư tử đang giãy giụa, đoán chừng trên sáu mũi tên khác cũng có tin nhắn.
Quả nhiên, trên các mũi tên khác cũng có lời nhắn của La Ái Diệu, ghép lại thành một đoạn như thế này:
Đây là thử thách chung của Văn Thù Bồ Tát dành cho cả tôi và em.
Văn Thù mượn mệnh cách của em để hiển linh nên em cũng có thể sử dụng kiếm Văn Thù.
Đừng tranh đấu với sư tử xanh, nó đang k*ch th*ch em phá giới; con người không thể gây thương tổn cho thần thú.
Kiếm của em hẳn phải dùng với tôi.
Trong búp sen mà em đang ôm là một “tướng” khác vẫn chưa hoàn thành của tôi.
Văn Thù cầm kiếm đâm Phật[1] để nghiệm pháp, em cũng nên cầm kiếm giết tôi để nghiệm tướng.
Giết búp sen ấy đi.
*
La Ái Diệu ngẫm lại thì càng đồng tình với cách xoay chuyển của Địa Tạng Bồ Tát. Hắn ăn người, lấy nhân quả của tế phẩm trước rồi đưa người đó vào luân hồi, cách này hoàn toàn có thể xem là giết người, và hắn cũng sẽ gánh chịu hậu quả. Quả vậy, hắn cũng chẳng bao giờ phủ nhận mà vẫn tự nguyện ở lại thế gian hữu tình để tu hành. Đối với Phật mà nói, giết người sẽ không đền mạng mà chỉ kéo dài vô hạn sự dây dưa của mình với nhân gian. Họ rất sợ phiền nhiễu, họ nhấn mạnh rằng ai cũng có nhân quả nghiệp báo riêng có lẽ chỉ vì không muốn làm bẩn tay mình mà thôi.
Mật tông bén rễ tại nhân gian, hắn thực hiện những nguyện vọng rẻ bèo của phàm nhân, từ đó ngộ ra đại nguyện của chính mình, nhưng so với nguyện của đại tiểu thừa thì nguyện của Mật tông chỉ tượng trưng cho một chiếc chìa khóa. Theo như những gì La Ái Diệu ngộ ra và thấy được, hắn sẽ làm vị Phật cầm chìa khóa chứ không phải vị Phật ngồi chờ sau cửa. Sống là trao chìa khoá, chết cũng là trao chìa khoá, hệ thống giáo hóa rõ ràng, Mật Phật là người thầy, không lên núi Tu Di mà hướng mắt về phía nhân gian hữu tình.
La Ái Diệu từng cho rằng đây là việc dơ bẩn, nhưng giờ xem ra, lấy nhiễm để chứng không nhiễm là vô cùng thoả đáng, vô cùng phù hợp với nhu cầu của hắn. Hắn có thể vẫn làm Phật Tử, dù sao cũng là vô địch thiên hạ mà; song cũng có thể niết bàn rồi lại quay trở về, hiển hiện trước mắt con người bằng Bồ Tát tướng hoặc Minh Vương tướng, hoặc tự tìm cách của riêng mình, làm Mật Phật trở lại thế gian. Niết bàn vẫn tốt hơn, tuy hắn vô địch thiên hạ, cơ mà núi cao còn có núi cao hơn, rốt cuộc vẫn không ngang cấp bậc với Phật, rất chi là bất tiện.
Nói đi rồi nói lại, “việc dơ bẩn”, “phiền toái”, “lãng phí thời gian”…… Kẻ như La Ái Diệu có rất nhiều thời gian, nhiều đến mức không lãng phí thì có vẻ trống rỗng lắm. Có người đóng vai trò sản sinh ra tri thức thì cũng có người đi vận dụng tri thức, còn có người giống như La Ái Diệu, vừa sản sinh ra kinh văn lại vừa thực hành kinh văn.
Bảo Thi Sương Cảnh cầm kiếm giết hắn chỉ là bí quá hoá liều, bởi vì kiếm Văn Thù quả thực có thể giết Phật. Kiếm Văn Thù chưa từng thực sự đâm vào Phật Tổ, Phật Tổ luận pháp để ngăn kiếm của Văn Thù, hai vị Phật kết hợp diễn một màn khổ nhục kế, dạy năm trăm Bồ Tát hãy nguôi ngoai về tội lỗi mình từng phạm phải. Do đó, đây là một thanh kiếm đầy uy lực nhưng lại chưa từng được rút ra khỏi vỏ.
La Ái Diệu không tranh biện với Văn Thù. Nếu thanh kiếm này nhất định phải rút ra thì chi bằng để hắn làm vị Phật Tử đầu tiên thử pháp. Nếu hết thảy là huyễn, là khởi niệm rồi chuyển nhiệm, là phá chấp, vậy tại sao năm trăm vị Bồ Tát kia lại sợ kiếm đâm vào người mình? Phật Đà mà cũng sợ kiếm đâm vào người mình ư?
*
Thi Sương Cảnh phân tích tin nhắn của La Ái Diệu giữa tiếng kêu đau đớn của sư tử xanh. Cậu nghĩ, đời này cậu mãi chẳng hiểu nổi sự vòng vo của Phật, nói là từ bi mà thực tế lại sinh sát.
Phải giết búp sen. Giết kiểu gì? Đâm kiếm vào hả? Thi Sương Cảnh ghé sát mắt lại, quan sát không gian chật chội trong khe hở giữa các cánh sen. La Ái Diệu đang ở một đầu khác trong không gian, cung kim cang trên tay hắn đã hóa thành bụi vàng, ban nãy cậu thấy hắn bị thương, song những vết bỏng ấy từ từ nhuốm màu vàng đồng rồi thếp lên người hắn như từng lá vàng. La Ái Diệu đi về phía khe hở, Thi Sương Cảnh vô thức lùi lại nhưng vẫn ôm búp sen…… Phải làm sao đây? A, trên bàn thờ có toà sen, lúc nãy vô tình lấy nó xuống, hẳn là nên trả về.
Thi Sương Cảnh leo lên bệ, đặt búp sen về chỗ cũ rồi lại ngó vào khe hở. La Ái Diệu đã lên đài cao, sau một thoáng ngắn ngủi bị bóng tối che lấp, tầm mắt trở nên trống rỗng, cậu không thể nào tìm thấy La Ái Diệu qua khe hở nữa. Ánh mắt xuyên thấu qua khe hở, chỉ thấy khoảng sân giữa phủ mây mù tựa chốn thiên cung, sương mù từ từ dày thêm. Bỗng cậu thấy giữa màn sương thấp thoáng hiện ra pháp tướng trong hang bảo thạch lưu ly khổng lồ của La Ái Diệu, bảo thạch lưu ly đều lóe ánh sáng bi thương, xa xôi biết bao, vô chừng biết bao. Tưởng như phải dùng hết sức lực để dằn xuống toàn bộ xao động trong nội tâm, lưu ly bảy màu đã chẳng còn ánh sáng, thì ra pháp tướng bảo thạch lưu ly phai màu thì chỉ còn một tàn Phật đáng thương. Phật môn có vô vàn vị Phật khôn khéo và tự tại, duy chỉ có một vị Phật mà nội tâm đầy rẫy gai nhọn, tự tìm đường đi, chẳng chốn dung thân. Hắn đi trên con đường của mình, cẩn thận bước xuống nhân gian, mặc cho có bao điều không biết, bao điều ngăn cách.
*
La Ái Diệu thu hồi pho tượng Mật tông đầy trói buộc trên đài, thay bằng thân thể của chính mình, cơn mưa màu đồng trở thành vàng đúc nên hắn, đây là tức thân thành Phật. Tuy nhiên tức thân thành Phật cũng đồng nghĩa với một chữ “chết”. Chẳng qua là muốn giữ thân thể tại hiện thế, ở gần bên người mình yêu, cớ sao lại khó khăn đến thế? La Ái Diệu chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thi Sương Cảnh. Mặc dù hắn đã dùng bảy mũi tên để truyền tin nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán thôi. Hắn không dám chắc Thi Sương Cảnh làm theo lời hắn thì sẽ thông qua thử thách của Văn Thù; hắn càng không thể đoán được Thi Sương Cảnh có làm theo lời hắn hay không, bởi vì cậu chính là kiểu như vậy đấy, La Ái Diệu tin chính mình còn không bằng tin Thi Sương Cảnh. Phật Tử có chấp của chính mình, Phật Tử không thể độ chấp của chính mình. (Tức thân thành Phật: đạt tới cảnh giới thành Phật ngay trong thân thể đang sống này.)
*
Thi Sương Cảnh chỉ còn lại nỗi thương tâm, cậu chẳng hiểu nổi vì sao thói đời nhất định phải ép một người bình thường cầm kiếm đâm Phật, còn phải ép một đôi tình nhân chém giết lẫn nhau. Cậu nhìn xung quanh, con sư tử bị ghim vào cột trụ cất tiếng kêu ai oán như đang khóc, Văn Thù thử thách họ mà còn làm liên lụy tọa kỵ của mình, trong khi chân thân thì trốn tránh như thế đấy. Thật quá vô lý. Từ khi cậu quen biết La Ái Diệu tới nay, tất cả những vị Phật khác chỉ tồn tại trong lời kể, trong bích họa, trong tưởng tượng, khiến người ta chẳng thể nào tin phục.
Không có ý tưởng nào khác nữa.
Thi Sương Cảnh không giết nổi ai. Làm hại thần thú là phá giới, làm hại người yêu là phá tình yêu và đạo đức trong tâm mình. Cậu nuốt nước bọt đắng ngắt, ôm búp sen, nắm lấy thanh kiếm Văn Thù kia, hai tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt u ám mà kiên định. Cậu nhủ thầm, nếu đây là thử thách chung dành cho cả La Ái Diệu và cậu, vậy thì cùng nhau gánh đi.
Kiếm Văn Thù sắc bén cực kỳ, chém sắt như chém bùn, xuyên thủng qua búp sen, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm đã chạm đến cơ thể. Thi Sương Cảnh cố ý không ghìm lực, trường kiếm đâm vào dưới ngực, chọc thủng phổi, ho ra máu. Cơ man máu ngấm vào khe hở cánh sen, Thi Sương Cảnh đương nhiên đau, rõ ràng hôm nay chỉ là một ngày rất đỗi bình thường, cậu nhận thông báo trúng tuyển, bèn đi chia sẻ với bố mẹ nơi chín suối…… sau đó thì đi chịu chết. Cậu oán hận nghĩ, La Ái Diệu nhất định không muốn giống như bọn họ. Không biết “bọn họ” là ai, nhưng La Ái Diệu nhất định không được trở thành bọn họ.
*
Trái tim La Ái Diệu chợt đau nhói, cơn đau ấy cứ tăng dần tăng dần, ngỡ như mình hắn phải gánh chịu hết thảy thống khổ nơi địa ngục, đau đớn dữ dội, tuy thê thảm nhưng không cô đơn. Máu nóng ồ ạt tràn vào trong kim thân trống trải của hắn, ồ, Thi Sương Cảnh quả thực ngốc ơi là ngốc. Máu thịt bê bết đến mức này mà La Ái Diệu không hề cảm thấy bị vấy bẩn, trái lại, hắn còn cho đây là sự tái tạo tựa như định mệnh.
Giữa sáng tối chồng chéo, dường như nhìn thấy Thi Sương Cảnh ôm La Ái Diệu, một thanh kiếm khóa chặt hai người —— La Ái Diệu hơi ngẩng đầu, hắn và Thi Sương Cảnh đều là người mới, người và Phật kiếp đầu tiên, mọi lần gặp gỡ đều liên quan tới túc mệnh trí. Cho dù giờ phút này chết đi và tiến vào luân hồi, mai này hai người cũng sẽ mãi mãi dính dáng đến nhau. La Ái Diệu không sợ, Thi Sương Cảnh cũng không sợ. (Túc mệnh trí: Thông nguyện của Phật rằng có thể biết được nhân duyên của mình trong mọi kiếp trước.)
Tôi dùng chú và pháp để trói chặt tên họ và tính mạng của em. Em dùng máu và tình yêu để tưới đẫm vào tướng mới của anh.
Suy cho cùng, quan hệ của họ chính là như vậy mà. Dẫu chết cũng không hối tiếc, chỉ hận bị người ta chia cách, khiêu chiến, ép cả hai đưa ra lựa chọn.
Thi Sương Cảnh thở một hơi dài, chỉ là đâm kiếm vào cơ thể mà thôi, nỗi đau này còn chẳng bằng cái lần cậu đổ bệnh suýt chết. Đương lúc mê man, dường như cậu nhìn thấy một người bước đi trên không, tiến vào trong điện, rút ra bảy mũi tên máu. Sư tử xanh hóa thành con mèo lúc trước, lành lặn khỏe mạnh, quyến luyến rúc vào lòng chủ nhân. Con người không thể thấy được mặt của Phật, mà lại thấy trời quang sau cơn mưa. Nhát kiếm này đâm xuyên qua Thi Sương Cảnh, khoảng trống từ từ khép lại, màu xám trắng lạnh lẽo vô tình như bụi phấn ấy cũng biến mất khỏi tầm mắt.
*
Văn Thù nói với La Ái Diệu: Hiện tại ngươi đã nhìn thấy cậu ta thực sự rồi. Ngươi từ bỏ biện pháp, dùng thân, khẩu, ý và tam thân để nghiệm pháp, khổ luyện tâm thể. Chấp của ngươi đã dùng kiếm phá chấp của ngươi, từ nay tướng và tâm của ngươi sẽ chẳng còn vướng bận. Các ngươi không phải hoan hỉ song Phật, mà là tìm được đường đồng hành. Bồ Tát tướng đã thành, ba tướng của ngươi đều đủ, bi và trí luôn song hành, đã chuẩn bị xong hết toàn bộ rồi. (Hoan Hỉ Song Phật là Minh Vương và Minh Phi cùng thực hiện pháp môn song tu.)
Bảy ngày sau, gặp nhau tại đàn tràng niết bàn.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Cục diện này chỉ có kiểu thánh phụ như Tiểu Cảnh mới phá giải được, cơ mà về sau cậu không thể làm như thế nữa đâu nha (lắc ngón tay).
Đây thực sự là lần cuối cùng Tiểu Cảnh tự làm mình bị thương, cảm giác tất cả những lần trước giống như là luyện tập vậy……
Quá trình học Phật của anh Phật Tử đúng là từ khi sinh ra đã bị sắp đặt…… May mà hắn và Tiểu Cảnh đều si tình. Tuy nhiên về sau cảnh tượng này sẽ trở thành ác mộng của anh Phật Tử, anh Phật Tử niết bàn chính là để không xảy ra chuyện như thế nữa.
Ủng hộ anh Phật Tử niết bàn xong thì đi tìm người ta tính sổ.
******
★Chú thích:
[1]Văn Thù cầm kiếm đâm Phật: Theo điển cố trong Đại Bảo Tích Kinh, có 500 vị Bồ Tát nhờ khổ công tu hành mà luyện được phép thần thông có thể thấy được quá khứ của mình, họ phát hiện nhiều kiếp trước mình từng gây tội nghiệt lớn nên rất sợ hãi, không thể chuyên tâm tu hành chứng đạo được nữa. Văn Thù phát hiện 500 Bồ Tát này động niệm thì đáng lý nên khuyên răn, thế nhưng ông lại cầm kiếm đâm về phía Phật Tổ ngay trước mắt mọi người.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phật Tổ đã ngăn Văn Thù lại, còn bảo ông hãy nghĩ cách đâm được ngài rồi đâm lại cũng chẳng muộn. Sau đó Phật Tổ lại giảng giải rằng hết thảy pháp trong thế gian đều là như huyễn như hóa, mọi sinh mệnh cũng đều như huyễn như hóa, vậy đâm một người sao lại tính là mang tội. (Ý dài hơn nhưng mình tóm lược vậy á.)
500 vị Bồ Tát nghe lời ấy thì hiểu rằng tính của tội ác vốn là không, chớ nên mãi sầu khổ vì những tội nghiệt trong quá khứ. Từ đó cho thấy Văn Thù không thực sự định đâm Phật Tổ, mà đó là cách khéo léo để độ chúng sinh.