Chương 181: Đại trí giả ngu • Cùng đau

La Ái Diệu tìm được bốn vị hộ pháp, Thi Sương Cảnh lại suýt chết tận bốn lần. Phật Tử không chỉ học được cách yêu, mà cũng từ đó học được cách hận.
Cần phải niết bàn. Không niết bàn thì sao nguôi được mối hận này? La Ái Diệu thở ra một luồng khí đục, không phải là sa vào yêu ma tà chướng —— Trong quan niệm của La Ái Diệu, vốn dĩ chẳng có yêu ma. Dùng yêu để nhiễm, dùng hận để nhiễm, dù sao nhát kiếm này cũng đã đâm vào, chuyện mà xưa kia Phật Đà không dám làm, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đã làm rồi.
Nếu họ cũng giống như vậy —— “Ngươi đứng lại, đứng lại, không nên tạo nghịch. Chớ được hại ta, ta chắc bị hại là bị hại lành *” —— Tất cả đều là kẻ khốn nạn, tất cả đều là đồ lừa đảo, tất cả đều là quân hèn nhát. La Ái Diệu hiếm khi trút giận hay mắng chửi, nhát kiếm này thực sự quá đau, hắn chảy máu bằng thân Phật, chứng vô sinh pháp nhẫn, một mình một lối riêng. Nếu hình dung mỗi vị Phật đều là một Phật quả, vậy những vị Phật khác có thể mang màu trắng của mặt trăng hoặc sắc vàng của mặt trời, còn lần này La Ái Diệu đã nhuộm thành nghiệt quả đỏ thẫm. Phật sinh ra từ biển nghiệt, trong hòa bình có loạn thế, trong loạn thế lại có hòa bình.
(Câu trích * trên kia là lời Đức Thế Tôn nói với Văn Thù trong Đại Bảo Tích Kinh quyển 105. Vô sinh pháp nhẫn nghĩa là trí tuệ hiểu thấu sự không sinh không diệt, đạt đến cảnh giới này thì người tu hành đã hiểu rõ sinh tử luân hồi, đã chứng đạo hoặc đến gần Phật quả.)
Văn Thù cứ thế rời đi, La Ái Diệu tràn đầy “bi trí”, vừa bi phẫn vừa ác trí, nỗi hận thù trào dâng trong lòng. Bảy ngày sau gặp nhau, bảy ngày sau phải niết bàn, không trốn tránh được nữa rồi —— Có điều, La Ái Diệu lo cho Thi Sương Cảnh. Kiếm ở trong tay Thi Sương Cảnh, một kiếm đâm xuyên búp sen và cậu, mà búp sen thực ra là một tướng khác của La Ái Diệu đang được ấp nở. Văn Thù đi rồi, thanh kiếm vẫn còn đó.
La Ái Diệu cất giọng đau xót: “Thi Sương Cảnh, đã kết thúc rồi…… Em mau rút kiếm ra đi……”
Thi Sương Cảnh lại tỏ ra rất ung dung, như thể đã bị thương thành quen. Tuy đau nhưng sức lực cậu vẫn không suy giảm, một tay cậu cầm chuôi kiếm, dồn sức rút một cái, trường kiếm nhuốm máu tuột khỏi tay, rơi leng keng xuống phiến đá dưới đất. Cơ thể cậu lảo đảo, bỗng được ai đó đỡ lấy, cậu giơ tay lên, xác nhận rằng La Ái Diệu đã trở về.
Hai người ngồi trên đài sen trong tư thế mập mờ, tay trái La Ái Diệu biến ra búp sen nhuốm máu, tay phải ôm Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh vô thức nhìn máu trên tay, nhưng tay cậu rất khô ráo mà…… Toàn thân cũng khô ráo, không hề có vết thương, nhát kiếm vừa rồi là hư tướng. Vậy máu ở đâu ra? Là máu của sư tử xanh ư?
La Ái Diệu nói: “Là máu của em.”
Thi Sương Cảnh còn đang thảng thốt: “Anh bảo em giết búp sen…… Rốt cuộc là ý gì……”
La Ái Diệu lặng thinh, cậu đã làm rồi mà giờ mới hỏi hắn có ý gì……
“Em cứ dùng kiếm đâm búp sen kia là được rồi, sao lại tự hại chính mình? Em không sợ chết hay sao? Sao em luôn muốn đâm đầu vào chỗ chết thế? Em có biết em đã chết trước mắt tôi bao nhiêu lần rồi không?” La Ái Diệu càng hỏi càng kích động, càng hỏi càng mất khống chế, suýt thì bóp nát búp sen trong tay, song lại không nỡ dùng thêm lực khi đang ôm Thi Sương Cảnh.
Nếu đều là hư tướng thì đều là giả, Thi Sương Cảnh tự chống người dậy, chỉ cần chờ ảo giác đau đớn kia biến mất là được. Cậu còn chưa kịp giải thích thì La Ái Diệu lại nói một tràng nữa, tuy mặt hắn khô ráo, song lời nói ấy chẳng khác nào mưa lệ.
“Đáng lẽ tôi phải biết từ lâu rồi, đáng lẽ tôi —— Em có thể cứu những kẻ chỉ có chút liên quan, vậy thì đương nhiên sẽ cứu tôi…… Lần đầu tiên tôi bị sốc bởi em chính là khi em ngốc nghếch đi chịu chém, tôi cứ phải giữ mạng cho em hết lần này tới lần khác, rốt cuộc là vấn đề do em hay vấn đề do tôi, hay là vấn đề do số mệnh chó má của em? Tôi bảo em đâm tôi, mà em làm cái gì thế hả, tuẫn tình à? Hay là thấy tôi đáng thương nên em khăng khăng đòi đi theo tôi……”
Thì ra La Ái Diệu không đọc được suy nghĩ vừa rồi của Thi Sương Cảnh. Dù có đọc được thì suy nghĩ chuyển hóa thành ngôn ngữ lại là chuyện khác. Nụ cười của Thi Sương Cảnh vừa thê thảm vừa cố chấp, còn có nét vênh váo như thể “Anh làm gì được em nào?”. Cậu nói: “Em đâu có nghĩ nhiều thế —— Em chỉ nghĩ rằng nếu quả thực phải tiễn anh đi thì sẽ chỉ còn lại một mình em, em sẽ cô đơn lắm. Em muốn đi cùng anh. Chỉ cần em không rút kiếm thì chúng ta sẽ mãi mãi khóa chặt bên nhau.”
Thi Sương Cảnh còn nói: “Em hối hận rồi. Trước kia anh hỏi em rốt cuộc có muốn anh niết bàn hay không, vì sao không giữ anh lại. Em hối hận rồi, em vẫn muốn giữ anh lại, anh bảo là em không có Phật duyên, em không thể đi theo anh…… Tại sao cơ chứ? Em thực sự không có Phật duyên ư? La Ái Diệu, anh trả lời em đi.”
“Có. Dù không có duyên thì bây giờ cũng có rồi.” La Ái Diệu đúng là không thể làm gì được, hắn thực sự đau. Là Phật Tử, đáng lẽ hắn sẽ không cảm thấy đau, kim thân vững chãi này ngàn năm qua vẫn vậy. Ở bên Thi Sương Cảnh, mới đầu là c*m v** một chiếc móc câu, khiến lòng hắn tái tê ngứa ngáy. Mà giờ thì hay rồi, một thanh kiếm đâm thủng luôn cả kim thân.
Hiện thực hoang đường này làm La Ái Diệu phải bật cười, hắn tức giận hỏi Thi Sương Cảnh còn đau phải không, Thi Sương Cảnh đáp “Phải”, La Ái Diệu gật đầu nói: “Em bị thương làm tôi cũng đau theo. Toang rồi, tất cả đều toang rồi. Về sau tôi sẽ đau cùng em.”
Thi Sương Cảnh nghe không hiểu mô tê gì, ngơ ngác thốt lên một tiếng “Hả?”.
La Ái Diệu chọc mạnh vào phần bụng vừa bị kiếm đâm của Thi Sương Cảnh, rồi lại chọc vào vị trí tương tự trên bụng mình, “Chúng ta đau ở cùng một chỗ, đây là do hai ta đã hoàn toàn chung nghiệp, chung đường. Bệnh vặt thì tôi không biết, nhưng sau này nếu còn bị vết thương nặng như vậy nữa thì tôi sẽ đau đớn cùng em. Em có giỏi thì nhặt kiếm lên đâm lại lần nữa đi, xem xem tôi có khó chịu giống em không. Thi Sương Cảnh à, coi như tôi cầu xin em đấy, hãy nể mặt tôi mà đối xử tốt với bản thân mình một chút được không?”
Thi Sương Cảnh không biết có nên tin hay không, dù sao La Ái Diệu cũng lừa cậu suốt mà. Song nhìn vẻ mặt hắn thì đúng là đang bị đau rồi, bình thường La Ái Diệu luôn hiên ngang kiêu ngạo, bất động như núi, hóa ra là vì chẳng hề biết đau. Nhát kiếm này vô tình khiến La Ái Diệu hạ phàm hơn rồi, Thi Sương Cảnh bỗng đâm ra chột dạ.
Mà thôi. La Ái Diệu đỡ cậu dậy, ôm lấy búp sen, hai người leo xuống bệ thờ, rời khỏi tu viện Văn Thù trước khi pháp giới của Văn Thù hoàn toàn biến mất —— Xui xẻo, quá xui xẻo, xui xẻo không để đâu cho hết, xui xẻo đến mức hứng gió Tây cũng nghẹn họng.
Thi Sương Cảnh vừa lên xe đã thiếp đi, La Ái Diệu ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu suốt hồi lâu, tâm trạng rất đỗi phức tạp. Chuyện đã đến nước này, thế mà Thi Sương Cảnh vẫn là con người, chẳng qua có rất nhiều điều đã khác đi. Giống loài của Thi Sương Cảnh không hề thay đổi, nhưng dường như những thứ khác đều thay đổi. Là vì La Ái Diệu tới và yêu cậu ư, hay vốn dĩ cậu đã có tiềm chất như thế? Yêu đến mức này, truy hỏi thêm cũng chỉ như không cam lòng. Thực ra việc La Ái Diệu yêu cậu đã là một sự dị thường do trời định rồi. Biết bao điều dị thường chồng chất, lặp đi lặp lại. Mà thôi, mà thôi!
Thôi! Nói chung về sau thực sự sẽ mãi mãi ở bên nhau! La Ái Diệu thả lỏng, xoay tay lái, bọn họ phải về nhà. Bảy ngày sau gặp nhau tại đàn tràng niết bàn, trời ơi, La Ái Diệu về nhà còn phải tăng ca nữa, phải sửa sang cái pháp giới hoang tàn kia, còn phải tìm địa điểm đàn tràng thực tế của khu Lệ Quang, còn phải liên lạc với các hộ pháp khác, chẳng hạn như long nữ…… May mà Thi Sương Cảnh không đau nữa rồi, cơn đau trong cơ thể La Ái Diệu cuối cùng cũng dừng lại.
*
Hơn nửa đêm, Thi Sương Cảnh tỉnh giấc, chẳng biết cậu đã được La Ái Diệu đưa về nhà từ bao giờ. Cậu cảm nhận được rằng La Ái Diệu đang giả vờ ngủ, bèn đánh thức hắn dậy.
“Anh cùng chung cảm giác đau với em thật ư?”
La Ái Diệu bình tĩnh đáp: “Em thực sự không thể tự làm hại mình như vậy nữa. Ngẫm lại thì có lẽ đây cũng là mong muốn của tôi. Nếu tôi sẻ chia đau đớn với em có thể khiến em biết nghĩ cho bản thân nhiều hơn trước khi hành động, vậy tôi sẽ đau cùng em, không sao cả.”
“……Không cần đâu, em bị xây xước một chút cũng là bình thường thôi mà.”
“Xây xước nhẹ thì tôi sẽ không chịu chung với em, em bị tôi ch*ch đến mức đê mê thì tôi cũng không chịu chung với em. Nhưng nếu em dùng kiếm mổ bụng, phẫu thuật dao kéo hay bị kẻ khác tấn công thì tôi sẽ chịu chung với em. Em cứ chờ mà xem.”
“Thế đâu có được. Anh nói em cứ như kẻ cuồng tự sát vậy.” Thi Sương Cảnh nóng quá bèn vén chăn, thò tay chân ra, cơ mà lại bất cẩn đạp trúng mông mèo con. Bắp khẽ kêu một tiếng, suýt thì cắn vào chân cậu.
La Ái Diệu bực bội ngồi dậy, kéo cả Thi Sương Cảnh lên, “Em chính là kẻ cuồng tự sát còn gì, Thi Sương Cảnh, em đúng là không bình thường.”
Thi Sương Cảnh nhíu mày: “Hai mươi năm đầu em vẫn sống rất tốt nha, anh hãy tìm nguyên nhân ở mình ấy.”
“Tôi không cãi nhau với em. Tóm lại lần sau trước khi làm chuyện dại dột thì hãy nhớ kỹ rằng tôi sẽ bị em liên lụy đấy.” La Ái Diệu lay lay người cậu, “Nhớ chưa? Nhớ chưa! Nói đi!”
“Nhớ rồi! Nhớ rồi! Ôi, phiền quá đi……”
Thi Sương Cảnh biện bạch cho mình, “Chỉ là em thấy tức giận thôi, tại sao bọn họ lại bắt nạt anh chứ? Chỉ vì anh không niết bàn ư? Lần đầu tiên nhìn thấy anh bị thương, lòng em cũng rất khó chịu mà. Anh hãy mau chóng niết bàn rồi lên đó tính sổ với họ đi —— À phải, còn em thì sao? Em thực sự chung nghiệp với anh à? Anh niết bàn xong thì có trở về nữa không? Em hỏi có muộn quá không nhỉ?”
Trong lòng hai người đều có chướng ngại. La Ái Diệu lo lắng Thi Sương Cảnh cứ chết đi chết lại, Thi Sương Cảnh lo lắng La Ái Diệu sẽ đi mãi không về.
Cõi lòng La Ái Diệu mềm nhũn, hắn kiên nhẫn giải thích: “Hỏi không muộn đâu, lần này nhất định tôi có thể trở về. Ba tướng của tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ, cùng lắm thì dùng Bồ Tát tướng để đảo giá từ hàng quay về thôi. Đương nhiên tôi vẫn thích bản thể Mật Phật của mình hơn. Xem tình hình thế nào đã! Lần này có vẻ Văn Thù cũng bị sốc trước sự liều mạng của em, tôi muốn ở lại thế gian để làm rõ em rốt cuộc là ai.”
Có thể thấy, tuy hôm nay La Ái Diệu mệt mỏi vì thử thách của Văn Thù nhưng bây giờ chỉ còn lại niềm hưng phấn. Hắn không tin lầm người và cũng không yêu sai người.
Thi Sương Cảnh vẫn là đại trí giả ngu, nghe chẳng hiểu gì cả. Mà thôi, còn làm thế nào được nữa, đâu thể cấm La Ái Diệu nói được. Bây giờ cậu đã quen với việc chắt lọc thông tin then chốt từ những lời lẽ vòng vo của La Ái Diệu rồi, gì mà “Liều mạng”, gì mà “Làm rõ em rốt cuộc là ai”, câu đố về La Ái Diệu rốt cuộc cũng bị cậu phá giải rồi —— Thì ra cách để giải một câu đố là dùng một câu đố khác để trói buộc hắn.
Thi Sương Cảnh nâng mặt La Ái Diệu, gương mặt quả thực như ngọc giữa màn đêm. Hai người vượt năm ải, chém sáu tướng, Thi Sương Cảnh rước được mỹ nhân về, làm gì có bậc danh tướng nào mà không bị thương chứ. (Mượn ý từ câu chuyện Quan Vũ vượt năm ải, chém sáu tướng của Tào Tháo.)
La Ái Diệu đọc được so sánh trong lòng cậu, tuy phản nghịch song vẫn có thể tha thứ. Haiz, quả đúng là cậu. Tại pháp giới trong lòng La Ái Diệu, hoa văn trên vòm trần lan tỏa lộng lẫy, lăng trụ pháp tướng bảo thạch cùng chiếu ra những dải sáng rực rỡ, nắng ấm rọi lên ngọc lam điền tỏa khói bay, giữa màn sương lượn lờ nhè nhẹ là bảo điện sơn đen phủ son thếp vàng, văng vẳng từng tràng tụng kinh, chẳng nghe rõ được gì, đó chẳng phải âm thanh của nhân gian, chỉ là lời cảm tạ mà thôi. Họ có thể gặp được nhau, thật là tốt quá.
*
Thi Sương Cảnh đeo cây guitar acoustic trên lưng, bước ra khỏi cửa. Cậu đã tìm được giáo viên nhập môn guitar ở khu Lệ Quang, dạo này ngày nào cậu cũng đi học đàn chính là để thể hiện trong tiệc chia tay hôm nay.
La Ái Diệu lái xe chở cậu đi, “Lặp lại lần nữa, tôi vừa mới nói gì.”
“Anh nói là không được hát tình ca đau thương mà phải hát bài nào vui tươi một chút, và còn không được uống rượu.”
“Ừm, còn gì nữa không?”
“Còn nữa á? À à, nửa tiếng trước khi tan tiệc phải nhắn tin cho anh, anh sẽ tới đón em.”
La Ái Diệu hài lòng. Thi Sương Cảnh cũng hài lòng. Mỗi người hài lòng một kiểu. Đúng là một đôi tình nhân si ngốc, ai si ai ngốc chẳng cần phải nói rõ.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Trích từ quyển 105 của “Đại Bảo Tích Kinh” • Phẩm 9: Thần thông chứng thuyết.
Hai người mải mê yêu đương đến mức chẳng biết trời đất là gì rồi!