Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 182

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 182: Đại trí giả ngu • Trở thành nỗi nhớ quê hương của hắn

BGM: “Đêm Ở Ulan Bator”

*

Bữa tiệc chia tay này không như kỳ vọng mà lại khá lúng túng.

Cảm giác xa cách lâu ngày lại đến nữa rồi. Thi Sương Cảnh ngồi trong phòng tiệc, mọi người xung quanh châu đầu ghé tai, tám đủ thứ chuyện: Có người kể vừa trúng tuyển đại học xong thì bố mẹ thông báo ly hôn và còn lập tức dắt bồ nhí đến nhà; có người vì việc đổi đồ điện tử mà cãi nhau với người nhà; có người phân vân không biết nên học lại hay không; còn có người xí xóa hết mâu thuẫn với giáo viên trong năm lớp 12 và tỏ ra rất hòa hợp thoải mái. Học sinh mới tốt nghiệp cấp ba không thể uống rượu, dù đã trưởng thành cũng không được, bằng không giáo viên sẽ gặp rắc rối. Quy định hiện nay rất nghiêm ngặt, cũng không thể thông báo là “tiệc tri ân thầy cô” mà chỉ gọi là buổi chia tay lớp 12, mời thầy cô đến ăn uống, còn chủ thể vẫn là các học sinh. Vài phụ huynh cũng tới nhưng ăn uống đến nửa buổi là đều tiến vào phòng bao trò chuyện với giáo viên.

Chiếc đàn guitar lẳng lặng tựa vào tường, Thi Sương Cảnh như được phóng sinh trong phòng tiệc, tập trung chăm sóc cái bụng mình trước đã, ăn no rồi mới lên sân khấu được chứ.

Cuối cùng đến khi tan tiệc mới chuyển sang hát karaoke, Thi Sương Cảnh đeo đàn guitar lên, bấy giờ có bạn học tới bên cạnh trêu chọc cậu: “Ồ, luyện tập rồi à? Không thể nào, Thi Sương Cảnh, cậu cũng làm trò đó sao? Người ấy cũng đi hát karaoke hả?”

May mà các phụ huynh lo xa đã đưa con về sớm rồi, các học sinh muốn đi tiếp tăng hai chỉ cần thuê một phòng karaoke là đủ.

Thi Sương Cảnh mang đàn đến không phải để hát tỏ tình với ai, mà chỉ là —— Chỉ là vừa học được kỹ năng mới, cậu trào dâng cảm giác non dại giống như sự khoe khoang của người trẻ tuổi.

Dương Linh Linh và một bạn nam khác cùng trong ban tổ chức đi rất sát nhau, nghe nói cả hai ghi danh vào trường đại học ở cùng một thành phố, vừa khéo hai trường đều nằm trong làng đại học, xem như là hàng xóm của nhau. Những người khác cũng thế, bầu không khí của mập mờ, bầu không khí của yêu đương. Trên đường đến quán karaoke, có cậu bạn nọ bỗng nhiên ngồi xuống buộc giây giày cho cô bạn nọ.

Thi Sương Cảnh ngó trái ngó phải, chợt phát hiện một chiếc Lexus quen thuộc đỗ ở ven đường, tim cậu đập thình thịch —— La Ái Diệu tới ư? Nhìn kỹ biển số xe thì không phải. Tất cả mọi người đều có tình yêu, cũng đâu phải Thi Sương Cảnh không có. Không phải. Thi Sương Cảnh quá có ấy chứ. Trước khi những người này bắt đầu yêu đương thì cậu cũng đã đại nghịch bất đạo, yêu sớm từ năm lớp 12 rồi. Chỉ là đối tượng yêu đương của cậu nhất định phải giấu kín, có hơi trái đạo đức, có hơi vượt quá luân lý tình yêu khác giới, dễ bị bàn ra tán vào, có hơi…… Mà thôi! Thi Sương Cảnh nhìn hiệu thuốc sáng đèn ở ven đường, à, cậu và đối tượng yêu đương của cậu có mối quan hệ rất trưởng thành, không thể khái quát trong phạm vi “học đường” được. Trong lúc mà người ta chẳng chú ý tới, cậu đã âm thầm thành thục, trưởng thành rồi. Hoạt động giải tỏa trước kỳ thi đại học của người ta là chơi game và lướt Douyin, còn hoạt động giải tỏa trước kỳ thi của cậu là lên giường liên tục. Nghĩ đoạn, Thi Sương Cảnh bỗng dưng cười cười một hồi, suýt thì bị bạn học tưởng là châm chọc họ.

Hát hò, hát hò, các cao thủ chiếm mic trong lớp cứ tranh tới tranh lui, hoàn toàn chẳng đến lượt Thi Sương Cảnh cầm mic, cũng chỉ có mấy lượt hát mà thôi. Cậu lặng lẽ ngồi trong góc chơi guitar, đúng là tính toán sai to rồi. Có ánh đèn mờ ảo của quán karaoke làm nền, bầu không khí yêu đương càng trở nên buông thả hơn, hoặc mọi người sẽ chơi các trò chơi karaoke, trò chơi thử thách về xã giao sẽ càng tăng thêm sự mập mờ mà. Thi Sương Cảnh nói rõ là mình không uống rượu, hồi tháng 3 cậu mới bị bệnh xong, uống rượu là toang ngay, người khác đều uống bia hoặc cocktail, cậu thì uống nước C hòa tan để lót dạ.

Trong lớp có đứa bạn ham vui mang hẳn một túi board game theo, bạn học mở bộ bài karaoke mới mua, Thi Sương Cảnh cũng sáp lại xem rồi lập tức phản đối: “Cậu mua cái này làm gì, thích cô nào thì cứ nói thẳng, đừng có chơi trò mập mờ chứ”.

Trên lá bài viết các mệnh lệnh lung tung yêu cầu người rút bài phải tiết lộ bí mật, chẳng hạn cho xem lịch sử mua sắm, cho xem lịch sử đã xóa, kiểm tra lịch sử trò chuyện…… Đương nhiên, Thi Sương Cảnh cũng mang ý đồ riêng. Nếu mọi người chịu chơi trò này, cậu rút trúng bài thì chẳng phải sẽ tiết lộ bí mật của mình và La Ái Diệu ư? Thế là mọi người đành chơi mấy ván “Dạo ba vườn”, chơi đến khi Thi Sương Cảnh ngồi thừ trên sô pha, uống no một bụng nước.

(Trò Dạo Ba Vườn: người chơi xếp thành vòng tròn, người đầu tiên nói đi dạo một trong ba vườn (vườn quả, vườn rau, vườn thú) thì những người khác phải kể ra một sự vật liên quan đến vườn này, ai không nói được thì loại.)

Cậu chịu hết nổi rồi.

Thi Sương Cảnh nhắn tin cho La Ái Diệu, bảo rằng mình muốn chuồn đi. Đúng là hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.

La Ái Diệu nhanh chóng gửi tin phản hồi, hắn bảo mình sẽ đến ngay. Thế là hai mươi phút sau, nhân lúc hỗn loạn, Thi Sương Cảnh len lén cõng đàn guitar chuồn êm. Trong phòng karaoke còn ít nhất hai mươi người nữa, thiếu mất cậu cũng chẳng sao.

Gió đêm mát mẻ, trong gió vương mùi hơi nước chẳng dễ nhận ra, chứng tỏ sắp mưa rồi. Thi Sương Cảnh đứng trên phố chờ xe của La Ái Diệu, nhìn thấy quầy trái cây chuẩn bị dọn hàng, đang giảm giá hoa quả hôm nay, cậu tiện thể mua được nửa quả dưa hấu cuối cùng với giá rẻ. Tiệm đồ sốt bên cạnh cũng thế, cậu bèn mua một túi vịt to bự. Xe của La Ái Diệu chầm chậm tiến đến vệ đường, Thi Sương Cảnh mở cửa sau, cất gọn đồ vừa mua và đàn guitar rồi mới ngồi vào ghế phụ.

Cậu đi chơi chẳng vui gì cả. La Ái Diệu biết. Hắn chẳng nghe Thi Sương Cảnh hát được mấy bài, từ xế chiều đến tối toàn là bầu không khí hỗn loạn.

“Có muốn tôi dẫn em đi chỗ khác chơi không?” La Ái Diệu nhìn thẳng phía trước, dù sao họ cũng đã vào thành phố D rồi, cuộc sống về đêm tại Tứ Xuyên vô cùng náo nhiệt, vẫn có chỗ để chơi tiếp.

“Đi đâu? Chơi gì?”

“Tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ chưa có lựa chọn nào hay ho. Em có chỗ nào muốn đi không?”

Thi Sương Cảnh gác tay lên cửa sổ xe, đăm chiêu đáp: “Em cũng không có. Nhưng bây giờ mà về nhà luôn thì hơi hụt hẫng.”

Thực ra cậu đang nghĩ, phải chăng lúc nào cũng làm biếng cùng với người mình yêu chính là một biểu hiện của trốn tránh? Song cậu không biết mình đang trốn tránh cái gì. Rốt cuộc như vậy có bình thường không? Ở nhà thì cảm thấy quá rảnh rỗi, quá cô đơn, ra ngoài chơi thì lại muốn về nhà sớm.

Còn có một chút cảm giác nôn nóng vu vơ. Đang nôn nóng vì điều gì?

Thi Sương Cảnh lơ đãng liếc nhìn La Ái Diệu, ba ngày sau hắn sẽ niết bàn. Mọi người đều vờ như không có chuyện gì. Ngày mai gia đình long nữ sẽ tới thành phố D, chờ tham gia nghi thức niết bàn của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh có phải đi không? La Ái Diệu từng hỏi cậu, song cậu vẫn đang do dự. Chẳng hiểu sao, mặc dù Thi Sương Cảnh hy vọng được cùng tiến cùng lùi với La Ái Diệu, song có vài việc lại muốn họ hoàn thành một mình. Cậu có đi thì cũng chỉ chờ bên ngoài nơi diễn ra nghi thức mà thôi. Cậu nên tin tưởng La Ái Diệu sao —— Biết bao nhiêu lần rồi, cớ chờ đợi ở nhà mà hắn mãi chẳng đến. Lần này có thể tin tưởng hắn được chăng?

Thi Sương Cảnh ngồi thẳng người lại, mở ứng dụng điện thoại ra: “Em biết nên đi đâu rồi, anh chờ em tìm một lát.”

Chọn địa chỉ xong, cậu mở bản đồ rồi bảo La Ái Diệu lái xe theo bản đồ. Trong lúc chờ đèn đỏ, La Ái Diệu cẩn thận xác nhận điểm đến, không hề hỏi gì thêm.

*

Thi Sương Cảnh đặt căn cước lên bàn đá cẩm thạch. Nhân viên lễ tân hỏi mà chẳng buồn ngẩng đầu: “Xin trình cả căn cước của người còn lại ạ.”

La Ái Diệu mở chiếc ví da, giao căn cước của mình và quét khuôn mặt, thông qua kiểm tra. Phục vụ đưa hai tấm thẻ phòng cho Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh nắm chặt dây đeo túi đàn, vừa vào thang máy đã chỉ đạo La Ái Diệu: “Lát nữa em đi tắm trước. Chúng ta sẽ không ở quá lâu, xong xuôi là về nhà, OK?”

Cuộc đối thoại này cứ là lạ sao ấy. La Ái Diệu nhìn camera trên trần thang máy, không tiện nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Thuê phòng thì thuê phòng đi, sao mà ra vẻ thần bí thế.

Bọn họ không tới khách sạn F nơi có tấm thangka của Phật Tử, mà tìm một khách sạn cũng khá xịn ở gần đó rồi nhận phòng luôn. Lần đầu tiên Thi Sương Cảnh tích cực chủ động như thế, dù La Ái Diệu biết đọc suy nghĩ nhưng sự thẳng thừng của Thi Sương Cảnh lại trở nên vòng vo khó lường, hắn cảm tưởng như mình đang cưỡi ngựa buông cương, thực sự không nắm giữ nổi, mà cũng chẳng cần nắm giữ, cứ mặc kệ đi vậy.

Thi Sương Cảnh chạy vào nhà tắm, tắm xong liền khoác áo choàng đi ra, để cho La Ái Diệu vào tắm. Đương lúc xối nước, hắn nghe thấy Thi Sương Cảnh đang chỉnh âm, gẩy dây, thử đàn ở cách một bức tường. Cậu mới nhập môn guitar chưa lâu, giáo viên dạy cậu hợp âm, cậu cũng mới đánh được hợp âm thôi, ngay cả đàn theo bản nhạc cũng rất khó khăn. Hầu như cậu toàn đàn theo trí nhớ, ở giai đoạn hiện tại chỉ có thể tập riêng những bài mình thích.

Hai người họ thường chìm vào khoảng lặng êm dịu, La Ái Diệu lại biết đọc suy nghĩ và giao lưu bằng tiếng lòng nên càng chẳng cần phát ra âm thanh. Từ ngày Thi Sương Cảnh bắt đầu học đàn, những âm đàn ting tang tỏ rõ rằng “Em đang ở đây”, đôi khi toát lên sự bất đắc dĩ của khổ luyện. Chỉ cần nhắm mắt lại, La Ái Diệu có thể nhớ tới sườn mặt cậu mỗi khi cúi đầu tìm dây đàn.

La Ái Diệu bước ra trong làn hơi nước, nhìn thấy Thi Sương Cảnh co một chân, ôm đàn guitar ngồi bên giường, có vẻ đã chuẩn bị xong. Ban nãy hắn sực nghĩ, dáng vẻ Thi Sương Cảnh đeo đàn guitar rủ hắn đi thuê phòng rất giống hình tượng ca sĩ nghèo trong ấn tượng rập khuôn của người khác. La Ái Diệu quay vào phòng tắm, rửa lại mặt với nước, xối sạch sự so sánh không tôn trọng trong đầu. Đi tới hôm nay rồi, La Ái Diệu đã thu lại thiên tính cao ngạo, không muốn bận tâm người khác nhìn nhận Thi Sương Cảnh như thế nào nữa. Cứ nhắc đi nhắc lại về “người khác”, chứ thực ra toàn là chính mình chế nhạo Thi Sương Cảnh.

Trở ra lần nữa, Thi Sương Cảnh nhìn về phía La Ái Diệu, tùy ý chỉa cằm ý bảo hắn tìm chỗ ngồi xuống. Phục vụ còn mang rượu ướp lạnh cho họ, nếu hắn muốn uống thì có thể nhâm nhi một chút. La Ái Diệu ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe Thi Sương Cảnh nói: “Em sực nhớ là mình chưa từng chính thức hát bài nào cho anh nghe cả. Dạo trước bảo là 2 tệ một bài, mà gửi được vài bài rồi cũng bỏ bẵng luôn. Để anh nghe bằng tượng Phật thì cứ như ăn trộm ấy, em áy náy lắm. Anh chẳng thích nghe nhạc gì cả, vừa chê bài hát hiện đại, vừa không thích em hát tình ca đau thương, cho là lập dị quái đản. Em phải hát một bài mới được, chứ không hôm nay uổng công em mang đàn theo.”

La Ái Diệu dịu dàng đáp ứng cậu, ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi.

Thi Sương Cảnh điều chỉnh tư thế ngồi, không phải là để mình dáng ngồi của mình đẹp hơn, mà là để dễ cầm đàn hơn, dễ tìm cảm giác hơn. Tư thế này khiến áo choàng tắm của cậu lộ thêm, cây guitar gỗ đỡ lấy thân thể sống động, dù sao cũng chỉ là một ca khúc ngắn, tiếng nhạc sẽ gột rửa mọi sự bất nhã, bất kính, bất thỏa đáng ấy.

Thi Sương Cảnh sở hữu chất giọng thanh niên trong sáng, thích hợp hát hầu hết các thể loại ca khúc. Các thế bấm guitar đơn giản khiến ngón tay Thi Sương Cảnh có những vết chai mới, mãi đến trước khi La Ái Diệu rời đi, vết chai vẫn chưa hết đau. Ban đầu cậu gẩy nhầm dây, nhưng không sao, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại. Bài hát này không hiện đại, không phổ biến, cũng không phù hợp với bối cảnh văn hóa của Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu.

Bài hát này chỉ âm thầm kể về một người bước về phía trước, người còn lại cũng chẳng ngoái đầu. Gió và mây và đêm, yên ắng biết nhường nào. Thi Sương Cảnh không cố bắt chước giọng hát xa xăm, cậu có cách xử lý của riêng mình. Giọng hát khổ luyện hơn hai năm kết hợp với ngón đàn guitar khổ luyện hai ba tuần, hát một giai điệu về cuộc tình theo đuổi chưa đầy một năm. Ngay cả mây cũng không hay biết, ngay cả gió cũng chẳng nghe được. Nỗi nhớ quê hương của gió và mây chính là nỗi nhớ quê hương tồn tại vĩnh hằng, và người ở lại cũng trở thành quê hương.

Bài hát mau chóng kết thúc. Hát xong, Thi Sương Cảnh cất tiếng thở dài, cứ ngỡ ca hát có thể truyền đạt hết thảy tình cảm và tâm tư, nhưng đến phút chót lại nảy ra ý nghĩ mới. Cậu buông đàn guitar, La Ái Diệu đã bước tới, cậu bèn dang tay ôm lấy hắn. La Ái Diệu cúi đầu, Thi Sương Cảnh ngẩng đầu.

“Ghé tai qua đây đi.”

Thi Sương Cảnh thốt ra một câu mê sảng với âm lượng rất thấp. La Ái Diệu ngẩn ra. Sao cậu lại nói thế?

Thi Sương Cảnh thích thú ngắm vẻ mặt hắn, lòng trào dâng thỏa mãn vô hạn. Cậu bảo La Ái Diệu lại ghé tai qua đây.

Thi Sương Cảnh lặp lại lần nữa, và cũng nói thêm một câu.

“Nếu anh có thể thuận lợi niết bàn trở về, chúng ta hãy xây dựng gia đình nhé. Chờ đến thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ sinh con.”

Thi Sương Cảnh nói nửa câu sau hơi mơ hồ, hơi thở ấm áp. Cứ như trời xui đất khiến, cậu mặc kệ hết, tung ra tất cả mồi câu, hoặc là sẽ câu được La Ái Diệu, hoặc là chỉ có nước treo cổ thôi —— Đùa đấy.

Bình Luận (0)
Comment