Chương 183: Đại trí giả ngu • Nói cười bên gối (H)

“Để em cất đàn đã nào……”
La Ái Diệu hôn lên gáy Thi Sương Cảnh, phần tóc xù xù tạo cảm giác như điện giật, Thi Sương Cảnh cười cười tránh ra, cậu muốn mau chóng cất đàn đi đã, đây là quà của La Ái Diệu mà. Lúc xách túi đàn guitar, cậu vẫn còn hát ngâm nga. La Ái Diệu chậm rãi cởi áo choàng tắm, ngồi trên giường chờ cậu. Thấy hắn ngẩn ngơ như thế, sự đắc ý trong lòng Thi Sương Cảnh lập tức lấn át nỗi xấu hổ vì vừa nói lời mê sảng.
Ngón tay xẹt qua lồng ngực lành lạnh của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh đẩy một cái, La Ái Diệu liền ngả người xuống giường. Cậu bật cười, cầm lòng không đặng muốn trêu chọc hắn, đúng là thế sự xoay vần rồi, “Sao thế, Phật Tử biến thành khúc gỗ rồi à? Dù anh muốn có con, nhưng trước khi em tốt nghiệp đại học thì không được đâu nhé…… Không, em còn phải đi tìm việc nữa…… Thời điểm “thích hợp” phải xét theo ý kiến của em!”
La Ái Diệu tựa vào đầu giường, Thi Sương Cảnh quỳ gối bò tới, cưỡi lên háng hắn, chầm chậm cởi đai áo choàng. Ánh đèn ngủ chiếu vào trong mắt cậu, khiến đôi mắt sáng lấp lánh.
Phải mất chừng hai phút sau, ngài Phật Tử khéo ăn khéo nói mới lấy lại khả năng nói chuyện, “Em nói cứ như, cứ như vì tham gì đó nên tôi mới trở về vậy……”
“Ừm, anh không tham, anh thanh cao, anh thanh cao nhất, Phật Tử à.”
“Chẳng hiểu ra sao cả! Còn gọi Phật Tử gì chứ!”
La Ái Diệu bị nói trúng ý đồ xấu xa nhen nhóm đã lâu —— Liên tục nhắc tới “con cái”. Chẳng biết Thi Sương Cảnh phát hiện ra từ bao giờ, khả năng quan sát của cậu tài tình thật. Đúng là ban đầu La Ái Diệu cảm thấy con cái rất phiền phức, nhưng bông đùa về việc sinh con nhiều quá nên thành ra cũng gieo một hạt giống vào trong lòng hắn. Biết bao đêm họ ôm nhau say ngủ, nếu như họ có một gia đình…… La Ái Diệu dù gì cũng là Phật Tử hiện thế vào thời Đường, một ít thói xấu phong kiến cũng đã thành thâm căn cố đế, Thi Sương Cảnh sở hữu cơ thể song tính, huống hồ La Ái Diệu còn nhiều lần cảm ứng được điềm báo —— Hắn cảm thấy chính là người trước mắt, chính là Thi Sương Cảnh, họ sẽ có con, Thi Sương Cảnh sẽ mang thai và sinh ra kết tinh tình yêu và vận mệnh của hai người.
Tóm lại ý đồ xấu xa ấy đã bị Thi Sương Cảnh phát hiện và vạch trần, hiếm khi mới thấy chút màu sắc hiện trên gương mặt trắng như sứ của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh hạ thấp hông, nhẹ nhàng dùng d**ng v*t của mình cọ xát d**ng v*t của La Ái Diệu, hôm nay cậu cũng phá lệ nói nhiều hơn: “Phật Tử, anh vẫn chưa đưa ra lời khẳng định.”
La Ái Diệu đặt tay lên đùi Thi Sương Cảnh, bị cậu cọ đến mức khó nín nhịn nổi, “Sao tôi có thể không về được chứ. Không về thì tôi còn đi đâu?”
“Anh sẽ không để em phải đợi tám hay mười năm đấy chứ?”
La Ái Diệu không dám hứa bừa, hắn có thể rút thời gian đến mức cực ngắn, nhưng “cực ngắn” rốt cuộc là ngắn cỡ nào? Hứa xong rồi lỡ mà thất bại, để Thi Sương Cảnh chờ sốt ruột thì đúng là không hay.
“Bây giờ tôi vẫn chưa đưa ra con số chính xác được, nhưng tôi sẽ dùng mọi cách để sớm quay về. Tôi sẽ về với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhanh nhất.”
Ngón tay Thi Sương Cảnh xuôi theo đường gân xanh dưới bụng hắn, tiếp tục trêu ghẹo hắn: “Nhanh thật không? Anh có thể trở về ngay khi em vừa thức dậy không? Hay là ba ngày? Bảy ngày? Em sắp sang tuổi hai mươi mốt rồi.”
Thi Sương Cảnh là đứa trẻ cung Sư Tử, là đứa trẻ của mùa hè. Tuổi này là người ta đã học năm hai, năm ba đại học rồi, còn cậu thậm chí chưa từng thấy cánh cổng trường đại học trông ra sao.
Hai mươi mốt tuổi. Sắp tới sinh nhật rồi. La Ái Diệu hiểu lời ám chỉ này, thời gian thực sự rất cấp bách. Chỉ có thể cắn răng mà cố gắng hết sức thôi. La Ái Diệu là Phật Tử giỏi sống lay lắt nhất, hắn rất biết cách đối phó với thời gian. Tuy nhiên khi yêu Thi Sương Cảnh, đã nhiều lần hắn phải chạy đua với thời gian đến mức rớt mất một nửa linh hồn, hóa ra Phật Tử cũng có điều phải học. Sau khi phải lòng cậu, thứ phải học đã tăng lên nhiều.
Cọ xát, h* th*n đổi nhiều kiểu cọ xát, từ từ ẩm ướt. Thi Sương Cảnh hơi ưỡn hông, một tay đỡ lấy d**ng v*t La Ái Diệu, một tay vạch miệng lỗ của mình ra, thuần thục nuốt vào. d**ng v*t của cậu cũng cương lên dán vào bụng dưới, kéo căng làn da ở hạ thể, khiến cảnh tượng nuốt vào càng lõa lồ hơn. Cách một lớp da thịt ở bụng dưới của Thi Sương Cảnh mà dấu vết d**ng v*t ra vào vẫn rõ ràng, là vì kích cỡ của La Ái Diệu lớn, cũng vì Thi Sương Cảnh dùng tư thế này.
“……Sướng không?” Thi Sương Cảnh nuốt đến tận cùng, vô thức phát ra tiếng thở dài khoan khoái, cậu đê mê sung sướng, thế là cũng hỏi La Ái Diệu.
La Ái Diệu đưa hai tay giữ hông cậu nhằm bảo vệ, góc độ ngửa người của cậu khiến hắn hơi lo lắng. Hắn thành thật đáp: “Sướng lắm.”
“Chúng ta đã làm biết bao nhiêu lần, em đã học được rồi……” Thi Sương Cảnh chống hai tay xuống giường, ưỡn hông nhấp nhô lên xuống, cố gắng khiến miệng lỗ m*t vào từng hồi từng hồi. Nếu họ là đôi tình nhân ngây ngô mới h**n ** chưa bao lâu thì chỉ riêng việc quen với kích cỡ của La Ái Diệu thôi cũng đã rất khó rồi. Hiện tại hai người đã như khuôn đúc của nhau, cơ thể âm thầm phát triển để ghép thành đôi, cho nên bây giờ Thi Sương Cảnh rất chi thành thạo.
Từng hồi co bóp như sóng dịu, La Ái Diệu nhẹ nhàng m*n tr*n bên hông Thi Sương Cảnh, chiếc lỗ lại càng kẹp chặt. La Ái Diệu thích mê, quả nhiên cảm xúc vẫn là thứ ngon lành hơn. Có t*nh d*c mà không có tình yêu là tìm vui, có tình yêu mà không có t*nh d*c là nhẫn nại, có cả t*nh d*c lẫn tình yêu mới là thú vị, có t*nh d*c mà càng có tình yêu thì chính là tuyệt nhất.
Đâm thúc chừng trăm lần, khi hông Thi Sương Cảnh tê rần, La Ái Diệu mời cậu cúi xuống rất đúng lúc: “Tôi ôm em làm, để tôi hôn em.”
Để, tôi, hôn, em. Chữ “Để” là thỉnh cầu xuất phát từ nguyện vọng, chữ “tôi” là người cầu nguyện, chữ “hôn” là việc muốn làm, chữ “em” là người thực hiện nguyện vọng của tôi.
Hai người dán môi, đầu lưỡi giao hòa, môi răng quấn quýt. La Ái Diệu ôm lấy Thi Sương Cảnh, tay đỡ hông cậu, v**t v* từng tấc da thịt và cơ thể. Hắn hôn khắp toàn bộ sườn cổ và bờ vai Thi Sương Cảnh, mũi hít ngửi mùi hương da thịt cậu, Phật vốn chẳng cần dùng đến ngũ giác, thanh sắc tính vị đều là độc, La Ái Diệu hoàn toàn chìm đắm một cách thỏa thích. Hắn hôn mãi đến mức Thi Sương Cảnh phát ngứa, song Thi Sương Cảnh kêu thành tiếng là vì hắn đâm quá sâu.
Tối nay Thi Sương Cảnh cứ luôn cười trong lúc l*m t*nh, thậm chí còn bật cười khúc khích, La Ái Diệu cũng không biết cậu đang cười cái gì, có gì buồn cười lắm hả?
Thi Sương Cảnh bảo La Ái Diệu tắt đèn, hai người thay đổi tư thế, Thi Sương Cảnh lại đè lên La Ái Diệu, nhất quyết phải tắt đèn mới chịu nói nguyên nhân.
Cậu bảo: “Em đang cười lời em nói lúc nãy…… hơi thừa thãi! Ngay cả việc em lên đại học có ở ký túc xá hay không mà anh cũng đòi quản, anh còn sốt ruột hơn cả em nữa.”
La Ái Diệu dứt khoát lấp miệng cậu lại, tối nay hắn quả thực bị cậu vạch trần hết lần này đến lần khác, “Không thừa thãi, hoàn toàn không. Em đừng hòng rút lại.”
Thi Sương Cảnh tiếp tục cười nói qua kẽ ngón tay khép hờ của hắn: “Anh còn sốt ruột chuyện sinh con hơn em. Vốn dĩ em muốn hỏi em thực sự có thể sinh con được ư, nhưng xem phản ứng của anh thì chắc là em sinh được.”
“Bình thường thì im ỉm chẳng nói chữ nào, mà sao hôm nay nói nhiều thế hả?” La Ái Diệu lấy tay ra, lòng bàn tay hắn ướt nhẹp do dính hơi nước mà Thi Sương Cảnh thở ra.
“Anh đánh trống lảng nha.”
Hai người đã quá quen thuộc, l*m t*nh cũng không chặn nổi miệng Thi Sương Cảnh. Bất cứ ai từng trải qua hơn trăm lần ân ái đều sẽ học được cách tách rời ý thức ra ở mức vừa đủ. Dạo trước Thi Sương Cảnh thậm chí còn nghĩ về bài tập giữa lúc mây mưa. Đúng là điên cuồng.
La Ái Diệu lật nửa người cậu lại, tiến vào từ góc nghiêng, mỗi cú đâm thúc đều chạm vào bụng và mông. Thi Sương Cảnh ôm gối, vừa r*n r* vừa liếc nhìn La Ái Diệu, như thể dùng ánh mắt l**m láp vẻ mặt đ*ng t*nh của hắn, lòng cảm thấy mãn nguyện, đó chính là niềm an yên tựa như đạt được điều gì đó ngoài sự nồng thắm.
Đêm ấy, La Ái Diệu phải hoài nghi phán đoán của mình về Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh ngốc thật hay giả ngốc? La Ái Diệu thấy cậu quá thông minh ấy chứ!
Hắn chẳng buồn nhìn xem rốt cuộc Thi Sương Cảnh học theo ai. Đáng tiếc Thi Sương Cảnh vẫn từ từ chìm đắm vào cuộc h**n **, chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều. Thi Sương Cảnh học với người thông minh như La Ái Diệu suốt một năm, những gì nên học đều học xong, những gì không nên học chỉ e cũng học luôn rồi. Điều duy nhất cậu chưa học được chính là gọi danh xưng khác của La Ái Diệu. Gọi đi gọi lại mà càng gọi càng lệch, từ La Ái Diệu đến Phật Tử, rồi đến cậu, bố, thầy La, tất cả đều là danh xưng đã từng dùng. Song kiểu thân mật hơn thì có cố cách mấy vẫn không gọi nổi. Thay vì nói là ngại ngùng, đúng hơn là hai người nhận ra sự kỳ lạ mang tính bản chất trong cách xưng hô ấy.
Có lẽ vẫn chưa thích hợp, Thi Sương Cảnh nhễ nhại mồ hôi, l*m t*nh ngây ngất rồi nên chẳng nói nhiều nữa, chỉ còn bật ra tiếng r*n r* ưm ưm a a và vài âm mũi. Giọng hát của cậu và giọng trên giường rất khác nhau. La Ái Diệu thích cả hai loại.
*
3 giờ sáng, phố xá đã yên ắng, cậu thanh niên đeo đàn guitar cùng người yêu của mình đi tìm xe ở bãi đỗ xe. Tiếng mở khóa xe, tiếng mở cửa đóng cửa, khởi động động cơ, chiếc xe lướt đi êm ru.
Thi Sương Cảnh muốn mau về nhà để cho dưa hấu và món vịt đã mua vào tủ lạnh.
Vốn dĩ cậu không định cùng La Ái Diệu ngủ lại khách sạn. Haiz, giường nệm ở nhà đã nuôi cậu thành kén chọn rồi.
Tuyến đường của hai người đúng là hơi buồn cười, La Ái Diệu đón Thi Sương Cảnh từ quán karaoke, cả hai đến khách sạn, cái gì cũng làm rồi mà vẫn muốn về nhà giữa đêm hôm khuya khoắt. Hôm nay đầu óc Thi Sương Cảnh như thể bị nối sai dây, một lần hồ đồ rồi nhiều lần hồ đồ, cậu bảo với La Ái Diệu: “Em cảm thấy ở khách sạn cũng rất tiện mà…… Khỏi cần giặt ga giường.”
La Ái Diệu thẳng thừng khước từ Thi Sương Cảnh: “Kỳ thực tôi vẫn ưa sạch sẽ. Ở nhà mới sạch.”
“Cũng phải. Hơn nữa anh có thể giúp thay ga giường.”
“Có thể dùng khăn bông chống thấm nước.”
“……”
Sao vậy, đây không phải đề tài Thi Sương Cảnh muốn trò chuyện ư?
La Ái Diệu hỏi: “Sao em nhìn tôi như thế?”
“Anh không thích dùng cơ mà?” Thi Sương Cảnh buồn bực, sao La Ái Diệu lại tự đề xuất một phương án mà chính hắn bác bỏ cơ chứ.
À, La Ái Diệu nhớ ra rồi, hắn không thích cảm giác của khăn bông chấm thấm nước, lý do hồi trước hắn đưa ra là “Đâu phải không mua nổi giường mới”. La Ái Diệu lúng túng gãi mi tâm, hắn nhớ lại cảm giác đó, vẫn là không thích.
“Vậy đành thuê một căn nhà có hai phòng ngủ lớn. l*m t*nh ở phòng này xong thì qua phòng kia ngủ.” Tuy đang là rạng sáng nhưng đầu óc Thi Sương Cảnh còn hào hứng lắm, cậu nêu phương án xong rồi còn bảo, “Ngộ nhỡ hôm nào chúng ta cãi nhau thì có thể chia phòng ngủ.”
La Ái Diệu gõ ngón tay lên vô lăng: “Tôi sẽ dùng pháp thân đè lên giường em.”
“……”
“……”
“La Ái Diệu, tập trung lái xe đi.”
“Tôi vẫn rất tập trung mà.”
“Em không tìm được từ ngữ rồi, ban nãy em phải trả lời chuyện gì ấy nhỉ?”
“Em thầm mắng tôi bị điên. Có lẽ em không có gì để nói cả.”
“……”
“Bây giờ em đang nghĩ……”
“La Ái Diệu, tập trung lái xe đi. Em muốn nói gì thì sẽ tự nói. Anh tập trung lái xe đi.”
“Ồ.”