Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 184

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 184: Đại trí giả ngu • Nguyện ước đầu tiên

Cũng giống như ngày hắn đến chẳng hề có điềm báo trước, ngày hắn phải đi, bình minh vẫn ló rạng như bình thường, người vẫn thức giấc như bình thường. Thi Sương Cảnh hơi nghiêng đầu, sáng nay La Ái Diệu vẫn còn ở đây, nhưng sáng mai sẽ chỉ còn mình cậu.

Thi Sương Cảnh khẽ khàng xuống khỏi giường, đi tới phòng khách, bàn thờ ở phòng khách chỉ còn tàn hương nguội lạnh, chứng tỏ La Ái Diệu đang ngủ, là thực sự say ngủ giống như offline vậy. Lòng cậu nôn nao quá đỗi, nhìn quang cảnh quen thuộc trong nhà mà cũng thấy mê man. Bắp đang ngắm chim bên cửa sổ, phát ra tiếng kêu bắt chước tiếng chim hót, hoàn toàn chẳng thể trông cậy gì ở nó. Thi Sương Cảnh mở tủ lạnh ra, đêm qua cậu đã chuẩn bị sẵn nhân và vỏ hoành thánh, gói trong năm phút là có thể cho vào nồi, chờ La Ái Diệu thức dậy rồi hẵng làm vậy. Cậu lấy sữa ra, đứng trong bếp, ngửa đầu uống sữa.

Hôm qua họ đã gặp gia đình nhóc rồng. Tưởng Niệm Lang diện bộ váy xinh nhất, chờ gió thổi là lớp vải voan trên váy sẽ rung rinh phất phơ, đáng tiếc mùa hè ở thành phố D khiến người ta phát điên, về đêm vẫn nóng hầm hập chẳng hề có gió. Tưởng Lương Lâm rốt cuộc vẫn đạt thành hiệp nghị với La Ái Diệu, hắn không thể mặc cho con gái tiến vào nghi thức với La Ái Diệu được, nếu Tưởng Lương Lâm cũng là rồng thì hắn sẵn lòng làm một người bàng quan bảo vệ. Tình cảnh của Lang Phóng cũng tương tự như Thi Sương Cảnh, anh an ủi Thi Sương Cảnh rằng: “Không riêng gì cậu mà cả bọn tôi cũng phải chờ bên ngoài. Cậu không chỉ có một mình đâu.”

Nhưng suy cho cùng Thi Sương Cảnh vẫn khác Lang Phóng. Theo lời Lang Phóng nói thì họ sẽ phải rời thành phố D, lái xe tới thẳng hang đá Phật Tử tại tỉnh S, chắc chắn sẽ vượt núi băng đèo rất nhiều, Lang Phóng định đi theo, cùng lắm thì tá túc ở nhà dân gần đó thôi. Thi Sương Cảnh thiếu kinh nghiệm dã ngoại, hơn nữa La Ái Diệu mong cậu ở nhà. Hiện tại La Ái Diệu đã tích lũy nhân quả xong, không cần ở lại khu Lệ Quang nữa, hắn chỉ cần mượn khí vận của khu Lệ Quang và bố trí căn nhà thành nơi thủ hộ chuẩn chỉnh nhất, để Thi Sương Cảnh an tâm chờ đợi hắn.

Mã Khải Ca cũng đã tới thành phố D và trú tại khách sạn F. Văn Thù thì sẽ trực tiếp chờ họ ở hang đá, quả là thần bí.

Sáng nay Thi Sương Cảnh cứ có cảm giác lâng lâng, rõ ràng cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, song những chuyện ấy đều chia ra từng mảnh từng mảnh, không thể ghép lại thành hình…… Bọn họ đã hẹn gặp vào 10 giờ sáng tại khu Lệ Quang. Đồng hồ trên tường đang hiển thị 7 giờ 3 phút.

Thi Sương Cảnh cất tiếng thở dài trống rỗng. Cậu đã dùng hết mọi cách, toàn bộ nửa đời sau và cuộc sống gia đình đều đặt cược ở La Ái Diệu, chẳng còn gì để cược nữa. Kế tiếp chỉ có thể phó mặc cho số phận. Kỳ nghỉ hè rất ngắn, thoắt cái là sẽ vào thu, mà Thi Sương Cảnh cũng sẽ bước vào cuộc sống mới của mình. Chuyện tới nước này, chỉ có thể tin tưởng La Ái Diệu thôi. Thi Sương Cảnh phải tin tưởng La Ái Diệu.

Cậu sẽ tin.

Để khỏi lo nghĩ nữa, Thi Sương Cảnh bèn đặt lại báo thức rồi trở về giường ngủ cùng La Ái Diệu thêm một lát, ngủ thẳng đến 8 giờ 45 phút. Khi cậu thức dậy thì La Ái Diệu đang vươn ngón tay đếm hạt ngọc lam trên cổ cậu.

“Anh không mang những pháp khí này theo sao?” Hơi thở của Thi Sương Cảnh phả vào ngón tay hắn.

“Không mang.” La Ái Diệu nháy một bên mắt, ung dung bảo, “Tôi chỉ mang theo Minh Vương tướng và Bồ Tát tướng thôi.”

Minh Vương tướng chính là cái lần La Ái Diệu dùng nhân thân và pháp thân kẹp Thi Sương Cảnh ở giữa, dựa vào sự vị tha vô hạn của Thi Sương Cảnh mới đắp nặn thành. Bồ Tát tướng thì sinh ra từ búp sen đẫm máu ở tu viện Văn Thù, Thi Sương Cảnh mới gặp qua một lần, chỉ có một câu hình dung —— Bồ Tát mỹ tướng, khó phân nam nữ. So với pháp thân của La Ái Diệu thì trông nó trang trọng hơn, song cũng có vẻ trẻ con hơn, nom như thanh niên chưa tròn hai mươi tuổi. Bồ Tát rất giống người, thành ra chẳng tạo thành ký ức gì rõ ràng. La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh chạm vào đài sen mà Bồ Tát đang ngồi, cậu bèn điểm tay một cái, toàn bộ Bồ Tát tướng lộn ngược lại, thấm đẫm một lớp máu tươi. Vẫn là Bồ Tát tướng ấy, hoàn toàn không hề thay đổi, chỉ chảy máu mà thôi, sau khoảng ba phút máu lại rút hết vào đài sen, trở về dáng vẻ ôn hòa vô hại. Thi Sương Cảnh cảm thấy khó tin, lại điểm nhẹ cái nữa, Bồ Tát tướng chảy máu ở bên dưới quả nhiên lại lật lên.

La Ái Diệu nói, các Bồ Tát khác ngồi trên trăng nước, còn hắn ngồi trên trăng máu, trăng là giả, máu là thật. Thi Sương Cảnh chợt rùng mình, Bồ Tát tướng của La Ái Diệu quả nhiên cũng giống như hắn, dẫu là Bồ Tát song vẫn tà quái.

Hồi ức kết thúc.

La Ái Diệu vùi mặt vào ngực Thi Sương Cảnh một hồi rồi mới cùng cậu xuống giường. Thi Sương Cảnh gói hoành thánh, La Ái Diệu rửa mặt, Bắp kết thúc hoạt động ngắm chim quan trọng nhất trong ngày, kêu meo meo meo meo tìm ông bố Phật Tử của mình. La Ái Diệu v**t v* bộ lông mượt mà của Bắp, ngay cả nhóc mèo này cũng làm hắn quyến luyến.

Thi Sương Cảnh đang gói nhân tôm vào hoành thánh, còn dùng một bếp khác để chưng món trứng mềm mịn cho La Ái Diệu. Hai người ngồi xuống dùng bữa sáng, La Ái Diệu nhìn bàn thức ăn, lại nhớ tới câu nói của Thi Sương Cảnh: Nếu anh có thể thuận lợi niết bàn trở về, chúng ta hãy xây dựng gia đình nhé. Chờ đến thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ sinh con.

Hắn và Thi Sương Cảnh sẽ chăm sóc nhau thật tốt. Có lẽ là sẽ chăm sóc cực kỳ tốt ấy chứ. La Ái Diệu mặc cho suy nghĩ phong kiến của người thời Đường nảy ra trong đầu mình, hắn muốn làm trụ cột gia đình, làm nguồn thu nhập, còn Thi Sương Cảnh thì cứ thế dùng những bữa ăn thường nhật để đếm xuân hạ thu đông. Về sau họ sẽ có con, họ sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái, La Ái Diệu thực sự không biết đó là cảm giác gì, là cảm giác nuôi Bắp biết nói ư? Bắp lại nhảy lên bàn, lần này La Ái Diệu lấy nhân tôm trong hoành thánh ra, để nguội cho nó ăn. Bắp bỗng nhiên dụi đầu vào cằm hắn, mèo nhỏ cũng biết đọc bầu không khí đấy.

Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu dành cả tối qua để nói về những việc nên trao đổi, chẳng hạn đầu tháng chín Thi Sương Cảnh khai giảng thì nên ở đâu, ở như thế nào…… Dạo gần đây Thi Sương Cảnh đang đi tìm nhà ở gần trường đại học, cậu sắp thi sa hình rồi nên hoạt động hàng ngày chủ yếu là tập lái xe, còn tập đàn guitar chỉ là phụ. Nếu cậu tìm được nhà ở thích hợp thì sẽ thuê luôn, không cần chuyển đồ gì từ chỗ ở hiện tại qua, La Ái Diệu sẽ mua mới hết. Thi sa hình xong thì cậu cũng thi đường trường luôn, tranh thủ lấy bằng lái trước khi nhập học. Nếu thích chiếc xe nào thì cũng có thể chọn trước, La Ái Diệu sẽ mua, mua, mua hết.

Mà mọi việc bàn bạc ấy đều lấy tiền đề là “La Ái Diệu sẽ trở về”, Thi Sương Cảnh là kiểu rất tin lời người khác, đối với La Ái Diệu thì cậu càng vững tin chẳng hề nghi ngờ. Ăn hoành thánh và trứng chưng xong, Thi Sương Cảnh về phòng thay quần áo, La Ái Diệu hỏi cậu: “Sao thế, em cũng muốn đi cùng bọn tôi à?”

“Không, em sẽ xuống lầu tiễn anh.”

Hai người ở trong nhà giết thời gian. La Ái Diệu hẹn gặp những người khác vào 10 giờ, hiện tại đồng hồ hiển thị 9 giờ 20 phút, 9 giờ 32 phút, 9 giờ 45 phút…… Thấy đã gần đến giờ, Thi Sương Cảnh bèn bế Bắp đi theo La Ái Diệu cùng xuống lầu. La Ái Diệu trào dâng nỗi niềm xót xa của người đàn ông phải rời xa gia đình, không đành lòng ngoái đầu nhìn lại. Thi Sương Cảnh bế mèo, đứng trước lầu dõi theo bóng hắn lên xe. Lòng La Ái Diệu ngổn ngang trăm mối, lần đầu tiên trong đời hắn bị tình yêu sâu đậm như vậy ép tới mức thương tâm.

Hắn hạ cửa xe xuống, hô lớn với Thi Sương Cảnh: “Tôi thực sự sẽ trở về, giữa hai ta có lời hẹn ước, tôi về rồi sẽ thực hiện, em chuẩn bị sẵn sàng đi nhé.”

Thi Sương Cảnh nghe cái kiểu nói vòng vo của hắn là biết hắn vừa ngượng ngùng vừa khát khao lựa chọn ấy. Có ích với hắn là tốt rồi. Thi Sương Cảnh vẫy vẫy tay, Bắp vẫy vẫy đuôi.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh về phương xa, Thi Sương Cảnh ôm mèo mập nhút nhát, một người một mèo, hình thái nguyên thủy của mái nhà này. Cậu quay người bước lên lầu, vầng dương vẫn mọc lên như thường lệ, cậu vẫn tất bật thôi nhỉ.

*

La Ái Diệu không thể truyền tin cho Thi Sương Cảnh, tuy nhiên trong những ngày qua cậu thi thoảng ảo giác thấy vài cảnh tượng. Có lúc là huyễn tướng rực rỡ khắp trời như mạn đà la, có lúc là cửa Không luân chuyển, có lúc là ánh đèn u ám. Muôn vàn ý nghĩ tựa như ánh lửa chớp, Thi Sương Cảnh vuốt ngực để bản thân bình tĩnh lại.

Bàn thờ trong nhà không thắp hương, La Ái Diệu đã lấy lư hương đi, trên bàn thờ chỉ còn lại một bức tượng Phật Tử quen thuộc nhất.

Thi Sương Cảnh rất giỏi tìm việc để làm, ban ngày cậu tập lái xe, xế chiều ăn cơm rồi mới về nhà, buổi tối đến nhà giáo viên guitar để học đàn. Hôm thi sa hình, thành phố D đổ mưa to, cậu xui xẻo vớ trúng chiếc xe bị lỗi cảm biến, thế là tạch sa hình trong nuối tiếc, đành phải hẹn ngày thi lại. Vừa rời trường thi thì mưa lại tạnh, cậu cạn lời đi về nhà, bắt xe đến gần trường đại học, hẹn người môi giới đi xem nhà.

Thi Sương Cảnh đỗ nguyện vọng hai vào một trường đại học dân lập, quanh trường có nhiều tiểu khu khoảng hai mươi năm tuổi, không mới không cũ, vừa hợp để chuyển vào ở. Người môi giới dẫn cậu đi xem tận năm tiểu khu, tám căn nhà, cuối cùng cậu chọn một căn chung cư cao vừa có thang máy, gồm ba phòng và một sảnh, diện tích hơn 150m², đủ cho cậu bố trí thành hai phòng ngủ một phòng sách, hoặc là một phòng ngủ hai phòng sách.

Người môi giới không biết Thi Sương Cảnh là sinh viên sắp nhập học ở trường đại học gần đây, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu yêu nhau một năm rồi nên cậu cũng học được một chút kỹ xảo bịa chuyện. Cậu nghiêm mặt, ỷ mình cao ráo đẹp trai nên nói dối rằng mình là streamer, nhà nhất định phải đón ánh sáng thông suốt, phòng ngủ không thể hứng nắng chiều, đồ ăn mua ngoài phải giao được vào trong tiểu khu, hàng xóm láng giềng không được nhiều chuyện…… Thi Sương Cảnh chọn nhà, ký hợp đồng, chốt đơn. Ghi chú trong điện thoại liệt kê một danh sách dài những đồ cần mua sắm, đều do cậu tùy ý ghi chép trong lúc đi xem nhà. Người môi giới cho thuê được nhà, Thi Sương Cảnh thì chọn được ổ nhỏ cho bốn năm sắp tới, thậm chí cậu còn nghĩ xong nên đặt bàn thờ ở đâu trong nhà rồi, chỉ chờ khai giảng nữa thôi.

Mấy ngày sau, Thi Sương Cảnh đang học cách bấm dây ở nhà giáo viên thì ngón tay bỗng nhiên tự động gảy ra vài âm thanh. Giáo viên hoang mang, Thi Sương Cảnh cũng ngơ ngác nhưng không quá mức, cậu gảy thêm vài lần nữa, dường như lòng cũng đang niệm gì đó theo giai điệu và đoạn âm này. Là kinh ư? Là chú ư? Ngắn quá, có lẽ chỉ sáu chữ thôi, hay là tám chữ nhỉ? Cậu đợi một lúc lâu mới quên giai điệu bâng quơ trong đầu. Cậu biết, đây cũng là sự cảm ứng giữa mình và La Ái Diệu.

Ngày 18 tháng 8, Thi Sương Cảnh tắt đồng hồ báo thức, cậu mở khóa điện thoại, tối qua có vài người bạn gửi lời chúc mừng sinh nhật cậu vào 0 giờ. Hôm nay cậu đã bước sang tuổi hai mươi mốt. Thời gian trôi qua nhanh thật. Cậu gõ phím lạch cạch, phản hồi tất cả tin nhắn chúc mừng rồi mới trở mình ngồi dậy, hôm nay cậu phải thi lại sa hình.

Cậu đeo kính râm ra ngoài, dạo này nắng sớm vô cùng gay gắt. Nửa tiếng sau, trong nhà chợt vang tiếng leng keng. Chẳng biết Bắp lôi ở đâu ra món đồ kim loại đó, nó vung móng múa may trái phải cứ như vật kim loại đó không hề nặng xíu nào, Bắp bèn đẩy đẩy đùa nghịch, ủn vật kim loại đó đến phòng khách. Nó húc đầu một cái, chiếc lư hương đang nằm nghiêng bỗng lật lại ngay ngắn.

Tàn tro vương vãi khắp nơi, ba nén hương như thể được chuyển tới từ hư không, cắm vững vào trong lư hương.

Ánh hương nến tức khắc biến mất. Lõi hương xám trắng, nóng rực. Một làn khói lam vất vưởng bốc lên, đây là cách tồn tại mờ nhạt của Phật Tử trên thế gian. Ánh nến vàng cam vừa rồi mới là thời khắc thức tỉnh mà Phật Tử mong muốn níu giữ nhất.

*

Thi Sương Cảnh lái xe về điểm xuất phát, vượt qua bài thi sa hình với số điểm tối đa. Ông trời nể tình hôm nay là sinh nhật cậu nên ban cho cậu may mắn, giành luôn điểm tối đa, khỏi cần xếp hàng đến tận chiều rồi thi giữa trời nắng. Tuy nhiên cậu vẫn gấp rút học tiếp bài lái xe đường trường, chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, trước khi thi đậu sa hình thì cậu hoàn toàn chẳng có tâm trạng luyện lái đường trường vì sợ lẫn lộn động tác. Cậu hẹn thời gian với giáo viên dạy lái rồi đi từ trường thi về trường dạy lái, tiếp tục tập lái xe.

So với lái sa hình, lái đường trường vẫn mang đến cảm giác lái xe chân thật hơn. Thi Sương Cảnh hơi bồn chồn, tim đập nhanh hơn thường ngày, có lẽ vì cậu đang băn khoăn nên mua xe gì. Ừm…… Cậu vẫn cảm thấy chưa cần mua xe cho riêng mình, xe điện tiện hơn là xe mui kín. Cậu lau mồ hôi trên sống mũi, sắp bị ánh mắt trời chói chang sấy khô luôn rồi. Cả giáo viên dạy lái cũng mệt mỏi, thấy đã gần đến giờ, giáo viên bèn xua cậu về nhà, răn dạy cậu rằng tham thì thâm đấy.

Hừm, hôm nay là sinh nhật Thi Sương Cảnh, cậu vẫn muốn chọn cho mình một món quà.

Ngày này năm ngoái cậu còn chẳng dám vào trung tâm thương mại, thế mà ngày nay năm nay cậu đã dám tiến thẳng vào cửa hàng tai nghe chuyên dụng. Thi Sương Cảnh muốn chọn một chiếc tai nghe thu âm, tiếc là nhà cậu xa quá chứ không cậu đã mang cả đàn guitar đi cùng rồi. Cậu đã xem qua review trên mạng nhưng vẫn không bằng dân chuyên nghiệp, chủ cửa hàng rất có tâm, tận tay chỉ cậu cách chọn tai nghe rồi dẫn cậu đi thử âm thanh, thử mãi đến khi hoàng hôn phải đóng cửa cửa hàng. Thi Sương Cảnh phân vân giữa hai chiếc tai nghe, thực ra cậu có thể mua cả hai, song cậu là người theo chủ nghĩa đề cao công năng, một chiếc là đủ rồi sao phải mua tận hai chiếc? Cậu mang theo tai nghe mới toanh, trở về nhà với cảm giác mỹ mãn.

Lững thững đi đến dưới tòa nhà ký túc xá cho công nhân viên khu công nghiệp Lệ quang, Thi Sương Cảnh mới sực nhận ra cậu còn chưa chuẩn bị bánh ga tô cho mình. Không chỉ bánh ga tô, cậu thậm chí còn chưa ăn cơm đàng hoàng.

Cậu ngẩng đầu, dõi ánh mắt mong ngóng về phía cửa sổ nhà mình. Trong nhà tối đèn, cậu hụt hẫng một thoáng chốc rồi lại thả lỏng. Cậu như này không gọi là qua loa, mà là lấy lớn bỏ nhỏ.

Bước từng bước lên lầu, Thi Sương Cảnh cảm giác da mình nong nóng, chắc là do hôm nay phơi nắng. Nếu có thể ôm một người như băng ngọc rồi ngủ chung thì tuyệt biết mấy. Cậu lục tìm chìa khoá, cậu lại nhớ La Ái Diệu rồi.

Chìa khoá mới xoay một vòng, cửa nhà liền mở ra. Thi Sương Cảnh nhíu mày, trước khi đi cậu đâu có khóa trái cửa? Cậu kéo cửa ra, trong nhà tối om, cậu vô thức bật đèn, nhưng đèn lại không sáng.

Thi Sương Cảnh vốn dĩ đã sắp cất bước đi vào rồi, nhưng sao cảm giác này quen quen thế nhỉ. Cậu lùi về sau ra nửa bước, cách cửa nhà một khoảng, cậu lấy điện thoại ra, ban đầu chỉ định bật đèn pin nhưng lại phát hiện điện thoại đã mất tín hiệu.

Bật đèn pin. Rọi vào trong.

Phòng khách không có ai, bếp ăn cũng không có ai.

Thi Sương Cảnh gọi vọng vào trong nhà: “Bắp ơi!”

Quái lạ, Bắp không lên tiếng, cũng không thấy Bắp đâu. Cậu nơm nớp lo sợ, tình huống gì đây? Trước khi đi, La Ái Diệu đã tăng cường bảo vệ cho căn nhà rồi cơ mà? Cậu lại gọi Bắp vài lần nữa, vẫn chẳng có tiếng đáp lại, trái tim cậu càng trĩu xuống.

Thi Sương Cảnh không muốn về nhà nữa đâu. Đúng thật là…… Cậu yêu La Ái Diệu gần một năm rồi mà vẫn không chịu nổi bầu không khí rùng rợn này. Ngặt nỗi trong nhà còn có mèo con, Thi Sương Cảnh không thể nào bỏ mặc nó được. Cậu đánh bạo đi vào, giữ cửa mở rộng, cửa sổ phòng khách không đóng, gió đêm thổi vi vu, rèm cửa sổ khẽ đung đưa. Tuy sợ nhưng cậu vẫn muốn xác nhận Bắp có trốn sau rèm cửa sổ hay không.

Bàn thờ. Đúng rồi. Xem bàn thờ. Thi Sương Cảnh xoay ánh đèn pin về phía bàn thờ trên tường, song lại phát hiện bàn thờ trống trơn.

Cậu căng thẳng gọi: “La Ái Diệu! Rốt cuộc anh chơi đủ chưa hả!”

Làm cái trò hỏng bét thế này, cảm giác vụ niết bàn của anh cũng toang rồi đấy! Thi Sương Cảnh căng thẳng tột độ, tim đập loạn nhịp đến mức ngực nhói đau.

Cậu chợt cảm giác có lớp lông xù xù lướt qua gáy, làm cậu bất giác ré lên, giật mình lủi xa ba bước.

Đèn trong nhà bỗng nhiên sáng trưng.

Thi Sương Cảnh trơ mắt nhìn La Ái Diệu bế Bắp, La Ái Diệu tỏ vẻ bối rối, Bắp sợ hãi giãy giụa, Sương Cảnh thì vẫn chưa hết hoảng hồn.

Mới đầu là th* d*c, sau đó là tức giận, rồi lại thành uể oải. Thi Sương Cảnh vịn tường, sợ đến mức không thốt nên lời. La Ái Diệu lúng túng hết sức, chơi ngu rồi, hắn đành ngoan ngoãn đi đóng cửa nhà rồi thả Bắp xuống đất, bảo nó đi tới chỗ tìm Thi Sương Cảnh.

Bắp cọ cọ ống quần Thi Sương Cảnh, cậu ngồi trượt xuống theo bờ tường. La Ái Diệu bưng ra chiếc bánh ga tô cắm nến từ trong phòng, nhưng sao quay đầu lại mà chẳng thấy Thi Sương Cảnh đâu cả? À, hóa ra đang ngồi dưới đất. Hắn đành cầm bánh ngồi xổm xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, Thi Sương Cảnh.”

Thi Sương Cảnh vòng qua bánh ga tô, nhéo mạnh cái mặt hắn. Đúng là La Ái Diệu rồi.

“Em chịu anh luôn đấy, vừa về đã dọa em chết khiếp.” Thi Sương Cảnh cũng xấu hổ, ấy thế mà La Ái Diệu lại cười xán lạn, cậu muốn trưng bản mặt nghiêm túc để giáo huấn hắn nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, niềm vui sướng trong lòng cậu đã không kìm nén được nữa rồi.

“Thổi nến đi đã.”

Nhẩm tính bằng nhịp thở, ăn ý đếm ngược, ba, hai, một. Hai người cùng thổi tắt nến. Bắp tự dưng xoè móng khoét một miếng kem rồi chạy vào góc l**m kem. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu cùng nhìn về phía Bắp, nó đã tạo cơ hội cho họ xoa dịu bầu không khí, Thi Sương Cảnh liền nở nụ cười yên tâm.

“A, quên để em ước rồi.” La Ái Diệu tặng quà mà quên béng quy trình, nhất định là do bị ảnh hưởng bởi phản ứng của Thi Sương Cảnh rồi. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo La Ái Diệu đòi doạ cậu cơ.

Thi Sương Cảnh giúp La Ái Diệu nâng bánh ga tô, cậu đứng dậy, hai người cùng đặt bánh ga tô lên bàn. Thi Sương Cảnh nói: “Em cũng chẳng dám ước trước mặt anh đâu.”

“Bây giờ có thể ước được rồi.”

“Tức là sao?” Thi Sương Cảnh hoang mang.

La Ái Diệu chớp đôi mắt xanh, nụ cười trên gương mặt chẳng hề phai nhạt, “Kết thúc rồi.”

“Thành công chứ?”

“Em đoán xem?”

Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới nhớ thả đồ trong tay xuống, cậu đâu có biết La Ái Diệu thành công hay thất bại, trông hắn có vẻ chẳng hề thay đổi gì cả. Cậu đành bảo: “Em mong là anh thành công.”

“Đối với tôi thì khỏi cần theo quy trình cầu nguyện của Phật Tử, em có thể ước một điều ước thực sự.” La Ái Diệu ôm chặt hông cậu, bọn họ đang tìm lại nhịp điệu.

Đầu óc Thi Sương Cảnh trống rỗng, cậu vẫn tò mò không biết ban nãy rốt cuộc La Ái Diệu nghĩ gì: “Anh về từ mấy giờ thế? Sao không bật đèn lên? Đây là “niềm vui bất ngờ” mà anh chuẩn bị sao?”

La Ái Diệu hơi lúng túng, màn vừa rồi đúng là không thỏa đáng cho lắm. Càng nghĩ lại càng áy náy. Hắn nói: “Xin lỗi, tôi làm hỏng việc mất rồi, biến niềm vui bất ngờ thành cú sốc bất ngờ. Tôi về lúc 3 giờ chiều. Tôi đã niết bàn thành công, tuy nhiên tôi dùng nguyên thân để đảo giá từ hàng, tự nguyện phong tỏa một phần năng lực, bằng không tôi chỉ có thể trở về bằng Bồ Tát tướng thôi. Mà những chuyện ấy đều không quan trọng. Quan trọng là hôm nay là sinh nhật em. Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Cảnh.”

Lâu rồi mới nghe La Ái Diệu gọi mình là “Tiểu Cảnh”, Thi Sương Cảnh thả lỏng, khẽ đáp một câu “Cảm ơn”.

La Ái Diệu thấy Thi Sương Cảnh hơi gương gạo nên định buông tay, Thi Sương Cảnh lại nắm lấy tay hắn, không cho hắn buông ra.

Cậu nói: “Em muốn ước. Cơ hội hiếm có thế này, em phải ước mới được.”

La Ái Diệu không nói gì, chỉ chờ đợi điều ước đầu tiên hắn nhận sau khi thành Phật.

Thi Sương Cảnh thầm cầu nguyện trong lòng, thế là tiếng nói trong lòng cũng truyền ra.

Mình hy vọng bọn mình mãi mãi bên nhau.

Điều ước quan trọng phải nói ba lần.

Mình hy vọng bọn mình mãi mãi bên nhau. Mình hy vọng bọn mình mãi mãi bên nhau. Mình hy vọng bọn mình mãi mãi bên nhau.

Thi Sương Cảnh lên tiếng: “Em ước xong rồi.”

“Tôi nghe thấy mà.”

“Phật Tử, anh có muốn thực hiện cho em không?”

“Đây sẽ là nguyện ước đầu tiên mà tôi thực hiện, cũng sẽ là nguyện ước mà tôi dùng cuộc đời dài dằng đẵng của mình để kết thúc.” La Ái Diệu dừng một thoáng rồi nói, “Tôi sẽ thực hiện, chỉ cần em không thay đổi.”

“Đã ước rồi thì sao thay đổi được.”

“Khó mà nói chắc lắm.”

“La Ái Diệu, em vừa nhẩm tính, anh mới đi tám ngày……”

“Ừ.”

“Vất vả cho anh rồi.” Thi Sương Cảnh bỗng thấy khoé mắt cay cay. Cậu chẳng ngờ La Ái Diệu thực sự trở về trước ngày sinh nhật mình.

“Không vất vả.”

La Ái Diệu ôm Thi Sương Cảnh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Nước mắt quả là quý giá. Là vì tin tưởng, cho nên mới kiên trì. Là vì kiên trì, cho nên mới vất vả. Có khi người vất vả hơn lại chính là Thi Sương Cảnh.

La Ái Diệu nghe Thi Sương Cảnh liên tục nhủ thầm trong lòng “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”. Hắn bèn vén tóc mai trên trán Thi Sương Cảnh, hôn lên mi tâm cậu, lặp lại cho cậu biết rằng mình đã trở về. Đêm nay, đêm mai, bất cứ thời điểm nào trong tương lai, La Ái Diệu đều sẽ ở bên Thi Sương Cảnh, xác nhận cảm giác an toàn của cậu, trở thành cảm giác an toàn của cậu.

“Em cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Thi Sương Cảnh cất giọng run run, “Cảm ơn anh đã trở về.”

“Cảm ơn em đã chờ tôi trở về. Tôi chờ mong lời hứa của em.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Quyển 4 kết thúc!!! Hu hu hu hu tôi xúc động quá đi……

Tôi muốn báo động trước, quyển 5 sẽ mô tả rất nhiều về sinh con và thai kỳ, độc giả nào không mê kiểu này thì có thể xem quyển cuối như giai đoạn hoàn thành nội dung!

Được rồi, tôi sắp được viết tình tiết mà tôi muốn viết nhất rồi, quyển 5 ơi tôi tới đây!

Bình Luận (0)
Comment