Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 185

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quyển 5: Hậu sơn thanh lương

Chương 185: Anh sẽ là một người cha tốt

✿Summary:

Tôi nhắc lại lần nữa, quyển này là về sinh con và cuộc sống gia đình, mọi người tự dò mìn của mình rồi xem nhé!

Chương này có trigger warning: Miêu tả tình tiết thú cưng qua đời, cũng xin hãy cân nhắc rồi mới xem.

*

Ngày mưa lâm râm ẩm ướt, ngày của muôn vàn đau thương, gia đình ba người tan rã, Bắp qua đời vào sớm tinh mơ.

Lần này bệnh của Bắp không hề có dấu hiệu, từ lúc phát bệnh đến khi qua đời chỉ vỏn vẹn một tuần, nguyên nhân là bệnh ung thư, lúc phát hiện thì đã chẳng thuốc nào cứu được nữa rồi. Bắp vừa tròn mười tuổi, chưa thể xem là sống thọ, tuy nhiên mắc căn bệnh quái ác thế này thì ở lại bệnh viện cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Bắp được đưa về nhà, chẳng mấy chốc nó đã không thể bước nổi, rồi sau đó đại tiểu tiện mất kiểm soát. Bắp mười tuổi và Bắp một tuổi thực ra chẳng có gì khác nhau, gần đến lúc phải đi, đôi mắt nó vẫn sáng ngời. Tuy mèo trước khi chết có mùi khó ngửi, song nó vẫn nằm trên chiếc giường lớn trong nhà, được Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu thay phiên túc trực bên cạnh. Đến rạng sáng, Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng vuốt lông Bắp, cảm nhận hơi thở của nó yếu dần, mãi đến khi cơ thể không còn phập phồng nữa.

Thi Sương Cảnh mới tròn hai mươi tám tuổi. Ba năm trước y thuận lợi nhận bằng đại học, tốt nghiệp xong thì vào một công ty tư nhân, tích lũy kinh nghiệm làm việc. Thời gian La Ái Diệu ở nhà ngày càng nhiều, trong một năm chỉ có khoảng hai tháng là hắn phải ra ngoài công tác, những lúc còn lại hắn đều ở nhà. Bảy năm qua, hắn vừa viết vừa dịch hai mươi hai bộ kinh mới của Mật tông, năng suất cao đến mức đáng ngạc nhiên.

Dường như cái gì cũng thay đổi, mà dường như cũng chẳng có gì thay đổi cả.

La Ái Diệu lấy ra một tấm vải đà la ni vuông màu xanh, mắt Thi Sương Cảnh sưng húp, lúc hôn trán Bắp thì mắt y càng đỏ hoe. Không được, không thể để lỡ thời gian được. Thi Sương Cảnh xốc lại tinh thần, nâng cơ thể còn ấm của Bắp lên, đặt giữa tấm vải đà la ni màu xanh, sau đó La Ái Diệu bèn nhận lấy, hắn gom bốn góc vải lại, bọc Bắp thật kỹ.

“Thực sự làm thế được chứ?” Thi Sương Cảnh hỏi.

La Ái Diệu khẳng định: “Được. Tôi đã trao đổi với địa phủ rồi. Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Thi thể bọc trong lớp lụa xanh nhỏ xíu, nom như trẻ sơ sinh. Mặc dù Thi Sương Cảnh chẳng còn lòng dạ nào cả, nhưng nghĩ đến việc họ có thể đưa Bắp về thì dẫu thế nào y cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Y gật đầu với La Ái Diệu, tay La Ái Diệu bỗng trống trơn, thi thể Bắp đã bị giấu đi, tấm vải đà la ni giữ Bắp ở trạng thái trung âm. (Trung âm là giai đoạn từ sau khi chết đi đến trước khi vãng sinh luân hồi.)

Mưa ngoài cửa sổ lớn hơn, xối lộp độp lên chấn song, phiến lá, nền gạch, vỏ xe. Cơn mưa rào trên trời trút xuống canh nóng, sấm sét thi thoảng lại xẹt qua khe mây. Dần dà, canh nóng tung tóe, hoa rơi nước chảy, nước mưa điên cuồng thẩm thấu, muốn chạm đến hạt giống và thức ở nơi sâu thẳm nhất. Chất lỏng dinh dính, ánh trăng tanh tưởi, tất cả đều là những thứ mà Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu quá đỗi quen thuộc, nhưng tất cả lại tượng trưng cho những thay đổi nghiêng trời lệch đất mà cuộc sống của họ sắp sửa nghênh đón.

Khoảng bảy năm trước, cũng trong khung cảnh nồng thắm tương tự, Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng thủ thỉ, La Ái Diệu đã chờ đợi bảy năm —— “Chờ đến thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ sinh con.” Nhưng lúc nào mới thực sự là “thời điểm thích hợp”? Lúc học đại học thì chắc chắn là không được. Tốt nghiệp đại học xong thì tất nhiên cần dùng tấm bằng đó đi trải nghiệm thực tế, tìm một công việc và rồi làm đến tận bây giờ. Thi Sương Cảnh có quyền làm một công việc đứng đắn, duy trì cuộc sống xã giao bình thường, mặc dù nghề kế toán khiến y hơi chán ghét.

Bọn họ thở hổn hển, Thi Sương Cảnh quay đầu ngẩn ngơ, thực sự chẳng có lòng dạ nào mà làm cả; La Ái Diệu cũng không có hứng, không phải do Thi Sương Cảnh không hứng thú, mà chính hắn cũng xúc động trước sự ra đi của mèo con trong nhà. Tối nay họ khá miễn cưỡng, nhưng vẫn phải cố làm cho xong, nhất định phải làm. Thi Sương Cảnh vỗ vỗ cánh tay La Ái Diệu: “Tiếp đi, thêm mấy lần nữa……”

Chẳng màng chuyện gì nữa, thời gian không chờ đợi ai. La Ái Diệu muốn Thi Sương Cảnh nhìn thẳng vào mắt mình, không được mất tập trung.

Mãi đến khi mưa tạnh, trong phòng ngột ngạt, chân trời đã hửng sáng, Thi Sương Cảnh muốn La Ái Diệu mở cửa sổ cho thoáng khí. Điều hòa vẫn chạy vù vù, bầu không khí đều nhuốm mùi đau thương, chăn gối rơi ngổn ngang dưới đất, Thi Sương Cảnh nằm nghiêng, lấy cánh tay che mắt, đêm nay mệt mỏi quá. La Ái Diệu tr*n tr**ng đi ra phòng khách, lấy nước mát trong tủ lạnh. Căn nhà trống vắng làm sao, cái bóng nhỏ khỏe mạnh kia đã phải tạm thời rời xa họ một thời gian, La Ái Diệu bần thần nghe Thi Sương Cảnh khóc không ra tiếng, cứ nhớ tới chuyện của Bắp là y lại cầm lòng chẳng đặng.

“Em lau mặt rồi uống chút nước đi.” La Ái Diệu hôn lên lưng và vai Thi Sương Cảnh, đưa khăn mặt và nước đá cho y.

Thi Sương Cảnh mơ màng hỏi hắn: “Còn phải làm nữa không? Anh có thể cảm nhận được không?”

La Ái Diệu đặt khăn bông thấm ướt lên tay Thi Sương Cảnh, bàn tay trái trống trơn thì nhẹ nhàng xoa bụng dưới của y, “Không cần đâu. Tôi cảm nhận được rồi. Lần này tôi không hề phòng tránh cho em, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

“Em không muốn nghe từ “Chắc là”…… Hôm nay em xin nghỉ rồi, chúng ta có thể làm mà.” Thi Sương Cảnh dùng khăn lau mặt qua loa, y mò mẫm tìm điện thoại, xác nhận lại rằng mình đã xin nghỉ. Cơ thể vừa cử động là dịch thể liền chảy ra, tuy nhiều hơn mọi khi, nhưng Thi Sương Cảnh vẫn bất chấp.

“Nếu em muốn đảm bảo không có sơ sót gì thì bây giờ nên uống nước, tránh di chuyển và ngủ nhiều vào.”

Nghe vậy, Thi Sương Cảnh vội uống nước ngay. La Ái Diệu làm phép dọn dẹp, sấy khô ga giường, nhặt chăn gối dưới đất lên, sắp xếp gọn gàng cho Thi Sương Cảnh.

“Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi phải về cõi trung âm để xử lý cơ thể của Bắp, sau đó tôi sẽ đi gặp phán quan địa phủ. Chúng ta vẫn còn thời gian, nếu không suôn sẻ như tôi tưởng thì vẫn còn thời gian để cứu vãn.” La Ái Diệu hiểu Thi Sương Cảnh muốn đảm bảo chắc ăn, tuy La Ái Diệu đã thành Phật nhưng chuyện liên quan đến hậu duệ của hắn cũng không phải chuyện nhỏ, sự không xác định này là điều bắt buộc phải chịu đựng. La Ái Diệu chỉ có thể cố gắng trấn an Thi Sương Cảnh, đồng thời lập ra vô số phương án dự phòng. Mong là có thể thuận lợi, La Ái Diệu không thể hiện nỗi trăn trở ra ngoài mặt, bằng không sẽ chỉ khiến Thi Sương Cảnh thêm lo lắng.

“Được…… Được rồi.” Thi Sương Cảnh lót gối dưới hông, chẳng biết là học được cái mẹo này ở đâu, y bảo, “Giữ liên lạc nhé.”

Không khí trong phòng đã thoáng đãng, La Ái Diệu đóng cửa sổ, chỉnh điều hòa, kéo rèm che hết ánh sáng. Trước khi hắn ra ngoài, Thi Sương Cảnh nhéo tay hắn, như thể dùng hành động để bảo với hắn rằng: “Giao cho anh đấy.”

*

“Thời điểm thích hợp” —— Khi nghe chẩn đoán bệnh của Bắp, chiếc đồng hồ báo thức trong đầu Thi Sương Cảnh reo vang, đến mức não y muốn vỡ tung. Một ý tưởng đại nghịch bất đạo nhen nhóm trong lòng y.

Nếu Bắp chuyển thế, liệu có thể cho Bắp trở thành con của họ được chăng?

Hồi còn trẻ Thi Sương Cảnh vô cùng cố chấp, bây giờ tuổi đã tăng thêm mà vẫn chẳng khôn khéo hơn, thậm chí càng buông thả những suy nghĩ lạ kỳ trong đầu. Y biết chắc La Ái Diệu có thể đọc được tiếng lòng của mình, y nhìn sang phía La Ái Diệu, hắn vẫn giữ biểu cảm không đổi, chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, không khẳng định cũng chẳng phủ định suy nghĩ lạ kỳ của y.

Hai người lái xe về nhà, Thi Sương Cảnh hỏi: “La Ái Diệu, anh có thể chữa khỏi cho Bắp được không?”

“E là không được. Dù sao nó cũng chỉ là một con mèo, không thể so với con người. Tôi cứu em mấy lần mà cơ thể em còn chịu không nổi. Bắp cùng lắm chỉ có thể nhận ơn cứu mạng của tôi một lần thôi, tám năm trước đã dùng rồi.”

Thi Sương Cảnh không hề bất ngờ trước câu trả lời này, y hỏi tiếp: “Thế…… Anh còn cách nào khác không?”

La Ái Diệu bình thản nhìn thẳng phía trước: “Chẳng phải em đã có cách rồi sao?”

“Anh có còn nhớ hồi em thi đại học……”

“Nhớ chứ. Vì Bắp nên em mới định thực hiện lời hứa ư?”

Thi Sương Cảnh nhận ra sự bất mãn của La Ái Diệu, nhưng đã yêu nhau tám năm rồi, y cũng chẳng sợ chút xao động cảm xúc nho nhỏ ấy. Y nói thẳng: “Dù sao cũng hơn là em rề rà mãi không thực hiện mà.”

La Ái Diệu phì cười, hắn quả thực chẳng có cách nào với Thi Sương Cảnh.

“Nói thật, tôi biết đại khái là về sau chúng ta nhất định sẽ có con —— Nhưng Bắp vốn dĩ không nằm trong số này.” La Ái Diệu giải thích cặn kẽ, hắn có thể cảm ứng được nhân duyên liên quan đến con cái, đứa con của họ phải kế thừa y bát của La Ái Diệu, phải là có thức trước rồi mới có cơ thể, giống như xưa kia La Ái Diệu sinh ra vậy. Có một điều La Ái Diệu không nói cho Thi Sương Cảnh, đó là hắn có thể cảm ứng được ba hạt giống của thức, nhưng Bắp thì hoàn toàn là sinh mệnh của cõi phàm, không hề khớp với ba hạt giống thức kia. (Y bát là áo cà sa và bát đựng đồ ăn của các nhà sư, tượng trưng cho giáo lý nhà Phật, cũng có thể hiểu là kiến thức, tư tưởng muốn truyền thụ lại cho đời sau.)

“Tuy nhiên…… Chúng ta có thể thử cưỡng cầu. Vận mệnh ấy mà, không thử xông pha thì sao mà biết được?” La Ái Diệu an ủi Thi Sương Cảnh, “Tôi cũng muốn đưa Bắp về nhà. Tôi cho phép nó làm con của chúng ta.”

Bắp là ngọn nguồn nhân duyên của họ. Trước khi La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh trở thành cha mẹ thì Bắp đã trở thành con của họ rồi. Đưa con mình về nhà là trách nhiệm của cha mẹ, dẫu cưỡng cầu, dẫu phải trả giá đắt thì cũng sẽ không hối hận.

Thế là Thi Sương Cảnh đạt thành nhận thức chung với La Ái Diệu. La Ái Diệu bảo đảm sẽ cho Thi Sương Cảnh một lời khẳng định trước khi Bắp qua đời. Quả nhiên, chỉ ba ngày sau, hắn đã tìm ra cách. Trình tự là ở bên Bắp khi nó ra đi một cách tự nhiên, sau đó La Ái Diệu bảo tồn thân xác của Bắp, Thi Sương Cảnh phải tranh thủ mang thai khi hồn phách nó vẫn còn ở cõi trung âm, rồi La Ái Diệu sẽ phải lên trời xuống đất bảo vệ hộ tống. Quá trình bảo vệ hộ tống này rất phức tạp, còn phức tạp hơn cả việc vận động mối quan hệ. Để Bắp thuận lợi sinh ra và lớn lên thì La Ái Diệu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn phải nỗ lực rất nhiều, có khi còn phải khai phá pháp Mật giáo mới.

Có lẽ vì biết Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu vẫn luôn yên thương mình, Bắp ra đi chỉ như chìm vào giấc ngủ. Nó bị bệnh tật hành hạ song ánh mắt vẫn rất đỗi ngây thơ, cơ thể vẫn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, vừa là an ủi bản thân, cũng vừa là an ủi Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu.

*

Thi Sương Cảnh không tài nào ngủ yên, mà lại không dám di chuyển, y nằm lì trên giường từ sáng đến tối, thậm chí rất ít uống nước để hạn chế đi vệ sinh. Buổi trưa y nấu một ít thức ăn đơn giản, hôm nay chỉ ăn mỗi bữa này thôi.

Lý do xin nghỉ của Thi Sương Cảnh là do người thân qua đời, y không thể cho người khác biết nguyên nhân thật. Nhiều người không thể hiểu vì sao y lại đau buồn đến mức ấy chỉ vì một con mèo, mà y cũng chẳng muốn tốn công giải thích.

Khoảng 9 rưỡi tối, La Ái Diệu rốt cuộc cũng về nhà. Thi Sương Cảnh vội bật đèn đầu giường, y còn chưa kịp xuống khỏi giường thì La Ái Diệu đã đi thẳng vào phòng ngủ.

La Ái Diệu xách theo bữa tối cho Thi Sương Cảnh, hắn mở ra cho Thi Sương Cảnh xem, hắn biết buổi tối y vẫn chưa ăn gì.

“Tôi mua móng giò hầm và mì xào ớt cho em.” La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh đến phòng khách.

“La Ái Diệu, đêm nay chúng ta có làm nữa không?”

“Em có muốn làm không?”

Thi Sương Cảnh bực mình, y đã lo lắng suốt cả ngày nay đấy, “Ý anh là sao? Em đang hỏi anh là em đã mang thai hay chưa!”

“Xét về phương diện tế bào…… Tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu. Đi ra ăn đi, em phải cho bản thân ăn no, tiện thể cho Bắp trong bụng em ăn nó nữa chứ, tuy rằng hiện tại nó thậm chí còn chưa bắt đầu phân tách trứng —— Em còn nhớ những kiến thức sinh học này không?”

Thi Sương Cảnh thực sự không nhớ, song y vẫn hiểu ý của La Ái Diệu. Mặt Thi Sương Cảnh sáng bừng lên, y chợt ngửa ra sau, tựa vào chiếc gối mềm ở đầu giường, “Sao tự dưng em hơi hoảng loạn thế nhỉ. Em cảm giác mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Tối qua ai khóc sưng mắt đòi làm xong luôn trong đêm để sáng ra là cho Bắp chào đời luôn hả?” La Ái Diệu thúc giục, “Mau ra ăn đi nào. Sức lực của em dùng hết vào việc cãi nhau với tôi rồi, em còn đi nổi không?”

Lời La Ái Diệu nói quả không sai. Vì hôm nay Thi Sương Cảnh mới chỉ ăn một bữa nên khi bước xuống giường y hơi hoa mắt chóng mặt, cuối cùng phải nhờ La Ái Diệu đỡ mới ra đến phòng khách, tận hưởng bữa khuya mà người yêu mang về.

Trên sàn phòng khách vẫn còn bày đồ chơi của Bắp, bát ăn và bát uống nước cũng chưa hề vứt bỏ. Thi Sương Cảnh nhìn chằm chằm những dấu vết sinh hoạt ấy suốt hồi lâu, đương lúc ngẩn ngơ, y vô thức xoa bụng dưới của mình. Dù y có sẵn sàng hay không thì nhất định Bắp vẫn phải về nhà. Nếu biến mèo thành người là sai quy củ, vậy thì Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu chính là đồng phạm. Ngẫm lại cảm giác phá luật này cũng thấy k*ch th*ch ra phết. Thi Sương Cảnh ngồi vào bàn, mở hộp đồ ăn ra, cất lời khen ngợi La Ái Diệu.

“Dựa theo kinh nghiệm được anh chăm sóc, em có thể đoán rằng anh sẽ là một người cha tốt……” Lúc nói câu sau, Thi Sương Cảnh vẫn còn hơi thẹn thùng, e ngẫm kỹ câu tiếp theo rồi mới nói nốt, “……Cho nên em mới sẵn lòng có con với anh.”

La Ái Diệu điềm nhiên nói: “Bài kiểm tra này dài thật đấy.”

“Đúng vậy.”

Editor: Quyển này sẽ từ lúc em Cảnh 28 tuổi đến mãi về sau sinh con rồi nuôi con khôn lớn nha, nên t đổi xưng hô cho ẻm.

Bình Luận (0)
Comment