Chương 186: Mất ý thức

Làm kế toán ở công ty tư nhân, tính cả xin nghỉ có việc đột xuất và xin nghỉ phép năm thì Thi Sương Cảnh cũng chỉ được nghỉ bốn ngày. Vừa hết thời gian nghỉ là y lại phải quay về công ty báo cáo.
Thi Sương Cảnh đóng cửa xe, chỉ muốn chết quách đi cho xong, chẳng dám tưởng tượng trên bàn đang chất đống bao nhiêu việc chưa làm. Trong mấy ngày y xin nghỉ, lời mời họp và biên bản họp đều gửi tới chẳng thiếu cái nào, tin nhắn của đồng nghiệp và công việc chất cao thành núi, đêm qua y nhìn thoáng qua mà rầu rĩ muốn ói, chỉ riêng hôm nay y đã bị sắp xếp tham gia ba cuộc họp rồi.
Những người khác trong bãi đỗ xe trông thấy một người đàn ông đẹp trai lai láng đang vịn cửa xe phát rầu, không biết y rốt cuộc đang nghĩ gì nhưng tóm lại là không muốn lên lầu. Người đàn ông ăn vận chỉn chu sạch sẽ, áo quần thẳng thớm, cho thấy được chăm chút rất kỹ lưỡng, tuy chỉ là phong cách công sở đơn giản, nhưng với chiều cao, gương mặt, phong cách ăn mặc và vóc dáng được rèn luyện vừa phải, anh chàng đẹp trai này rất nổi tiếng ở tòa nhà văn phòng. Nghe nói y làm mảng tài chính ở công ty thiết bị điện gia dụng thông minh trên tầng 12, đáng tiếc không kiếm được nhiều tiền, cũng đáng tiếc là y luôn tránh né mọi lời bắt chuyện.
Cuộc sống đại học vui vẻ của Thi Sương Cảnh đã một đi không trở lại rồi.
Thang máy hướng lên trên, giống như thời gian trôi cực nhanh. Bảy năm trước đậu đại học y còn cười ngây ngô, chứ đến lúc thi cuối kỳ một năm nhất là vào nề nếp rồi. Các môn chuyên ngành học mãi không hết, toán và đống bảng biểu cũng học mãi không hết. Làm kế toán, họ còn được tặng kèm một đường đời khác, chính là thi chứng chỉ mãi không xong. Năm nhất thi kế toán sơ cấp, năm ba đi xin thực tập ở công ty, trong thời gian đi học phải qua kỳ thi tiếng Anh cấp 4 và cấp 6, vừa lên năm tư lại chuẩn bị thi cao học hoặc thi CPA. (CPA (Certified Public Accountants) là chứng chỉ dành cho chuyên viên kế toán và kiểm toán, được công nhận rộng rãi trên thế giới.)
Dẫu vậy, cuộc sống đại học Thi Sương Cảnh cũng coi như hạnh phúc. Vào năm hai y đã cùng bạn học thành lập ban nhạc, tuy nhiên tốt nghiệp xong là các thành viên cũng tan rã, ban chơi nhạc quả thực chỉ là “chơi” mà thôi, gần như chẳng để lại tác phẩm gì. Thi Sương Cảnh là sinh viên ngoại trú, mọi người đều biết y thuê nhà ở gần trường và sống chung với người khác. Bạn học thường xuyên nhìn thấy Thi Sương Cảnh tan lớp tối thì sẽ leo lên ghế sau một chiếc mô tô, thi thoảng cũng thấy y và người bạn trai sống chung đi mua bữa khuya ở hàng ăn vặt. Từ lớp 12 đến năm tư đại học, Thi Sương Cảnh cao thêm 6cm nữa, khi sánh bước cùng bạn trai sẽ toát lên khí chất đặc biệt, cứ như lớp tường đồng vách sắt vô hình, một bầu không khí thượng tôn nhan sắc cực kỳ khó tả.
Thi Sương Cảnh tiến vào công ty, tính cả y thì phòng tài chính chỉ có ba người. Công việc hết sức nặng nề, Thi Sương Cảnh đặt ly cà phê trong tay xuống, lật chứng từ trên bàn rồi ngồi xuống bắt đầu phân loại việc nào bắt buộc phải xong trong hôm nay, thậm chí việc nào bắt buộc phải xong trong buổi sáng. Y mở máy tính ra, ánh sáng màn hình khiến y nhức mắt, cái công ty rách nát này sản xuất thiết bị điện thông minh mà toàn mua màn hình loại second-hand rẻ tiền, y sắp mù đến nơi rồi.
Hôm nay y phải đối chiếu hồ sơ xin hoàn thuế xuất khẩu và rà soát bảng khấu hao tài sản cố định do trợ lý kế toán lập, chuẩn bị tài liệu khai thuế, rồi trước khi họp với phòng kinh doanh thì xem qua bảng dự trù chi phí sản phẩm mới của họ. Cứ nhắc tới trợ lý kế toán là y lại bực, đó là người quen do ông chủ nhét vào, mới đến văn phòng chưa đầy một năm mà ông chủ đã muốn chuyển công việc cốt yếu do y phụ trách sang cho cậu ta —— Để điều Thi Sương Cảnh đi chỗ khác, ông chủ còn lập ra một vị trí tương tự đối tác tài chính rồi xếp y vào đó. Văn phòng họ còn có một kế toán tổng hợp, bận rộn theo kiểu khác với Thi Sương Cảnh, hiện tại Thi Sương Cảnh bị nhét cho nhiều việc rối ren, trợ lý kế toán thì không đảm đương nổi, kế toán tổng hợp cũng chán nản lắm.
Giờ thì hay rồi, Thi Sương Cảnh vừa phải ôm đồm mảng tài chính, vừa phải chạy sang phòng kinh doanh và sản xuất. Y đặt mông lên ghế là ngồi tuốt đến khi ngẩng đầu thì đã 10 giờ, phải đi dự cuộc họp đầu tiên, chính là cuộc họp hàng tháng với phòng bán hàng, phòng marketing về doanh số và thu hồi công nợ. Cuộc họp đầu tiên diễn ra suốt một tiếng, họp xong, Thi Sương Cảnh ở lại phòng họp, kế toán tổng hợp và giám đốc tài chính tiến vào, lập tức bắt đầu cuộc họp tài chính thường lệ. Thi Sương Cảnh bị giám đốc tài chính móc mỉa bóng gió, nói y xin nghỉ vào thời điểm quá chí mạng, khiến Tiểu Uông bận rộn muốn chết —— Tiểu Uông là trợ lý kế toán. Thi Sương Cảnh không nói gì, mà cũng lười đáp trả. Sau khi báo cáo tiến độ thu hồi công nợ quan trọng trong cuộc họp trước, y liền nối tiếp quy trình phê duyệt thanh toán cần thực hiện trong chiều nay, giải quyết cuộc họp định kỳ trong vòng nửa tiếng.
Công việc rất vất vả, đôi khi Thi Sương Cảnh còn thắc mắc không biết đầu óc mình có vấn đề hay không —— Công việc này quá là vất vả rồi! Họp xong, y quay về phòng làm việc kiểm tra tài liệu đến tận 12 rưỡi, xuống lầu tìm bừa một quán để ăn trưa, ăn xong lại về xử lý công việc tiếp. Trong lúc đó Tiểu Uông có qua bắt chuyện, mọi người đều biết Thi Sương Cảnh xin nghỉ vì nhà có người mất nên ít nhiều vẫn tỏ ra đồng cảm. Thi Sương Cảnh giao lại bảng khấu hao tài sản cố định đã kiểm tra cho Tiểu Uông, bảo cậu ta tính lại lần nữa dựa theo các ý kiến mình đã phản hồi.
“Anh Cảnh, anh tiện tay làm luôn việc này được mà……” Tiểu Uông tuy lười nhác nhưng mức độ mặt dày thì vô song.
Thi Sương Cảnh lại gửi cho cậu ta mấy tờ hóa đơn nữa, “Sao chỗ này lại có số âm? Ghi giảm lặp lại à?”
Ý là cầm đống rác này cút mau, hôm nay y thực sự không rảnh đi xử lý hậu quả cho con ông cháu cha.
3 giờ chiều, Thi Sương Cảnh cầm tài liệu đi họp đối tác kinh doanh. Trước khi bắt đầu họp y còn nghĩ có cần nhắn tin cho La Ái Diệu hay không, hôm nay y chắc chắn phải tăng ca rồi, có khi 11 giờ đêm vẫn chưa được về. Người của phòng kinh doanh và phòng sản xuất rất thân thiết nên trò chuyện rõ là rôm rả, Thi Sương Cảnh thì chỉ im lặng xoa mi tâm. Y không thích họp đối tác kinh doanh tí nào, lý do là vì công ty này hoàn toàn không có cơ cấu để dung nạp đối tác kinh doanh tài chính, lần nào họp y cũng rơi vào thế khó xử, phải nghe những chuyện mà mình chẳng được quyền quyết định, có ý nghĩa gì cơ chứ?
Cuộc họp một tiếng mà kéo dài tận hai tiếng mới xong. Thi Sương Cảnh bước ra khỏi phòng họp thì bỗng nhiên tim đập gấp, cảm tưởng như lơ lửng giữa không trung,
Y ngã xuống đất, lập tức bất tỉnh nhân sự. Đồng nghiệp trong công ty giật mình hoảng hốt, loạn như ong vỡ tổ —— Nên làm gì bây giờ! Thi Sương Cảnh bị sao vậy? Có cần gọi cấp cứu không!
Đương lúc hoảng loạn, chiếc điện thoại luôn im lặng của Thi Sương Cảnh bỗng nhiên réo chuông, mọi người tìm kiếm hồi lâu, điện thoại của ai vậy? Sau đó mới có đồng nghiệp phát hiện điện thoại của Thi Sương Cảnh sáng lên. Nữ đồng nghiệp cuống quýt nhận cuộc gọi, còn chưa kịp báo lại tình huống khẩn cấp ở bên này thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tựa suối trong: “Thi Sương Cảnh xảy ra chuyện đúng không?”
“Đúng…… Đúng! Sao anh biết!”
“Đồng hồ của em ấy cài chế độ theo dõi sức khỏe, tôi là người liên lạc khẩn cấp.” Người bên kia ngừng một thoáng rồi nhấn mạnh, “Làm ơn đỡ Thi Sương Cảnh đến phòng nghỉ công ty hoặc cố gắng để em ấy nằm thẳng xuống. Tôi đang trên đường tới, tôi sẽ đón em ấy đi.”
Đồng nghiệp hết sức lo lắng, “Anh không muốn gọi xe cứu thương thật ư? Tôi thấy Thi Sương Cảnh mất ý thức rồi, ban nãy cậu ấy ngã mạnh lắm.”
“Tôi lái xe tới đó chỉ mất mười lăm phút thôi. Tôi sẽ đưa em ấy đi bệnh viện. Giờ xin cứ làm theo lời tôi nói, cảm ơn.”
Mắt của người thường không thể thấy được, tuy Thi Sương Cảnh ngã xuống đất nhưng trên đất đã sinh ra một lớp chú văn dày như mạng nhện, vốn có tính phân li nên giảm nhiều lực va chạm mà Thi Sương Cảnh phải chịu khi ngã xuống.
Công ty không có phòng nghỉ, mọi người cũng không thể để Thi Sương Cảnh nằm ở hành lang được, thế là họ đưa y về phòng họp, dẹp ghế đi để y nằm thẳng dưới đất. Hai đồng nghiệp ở lại phòng họp theo dõi tình hình của y, những người còn lại đều bị ông chủ xua về vị trí. Ông chủ suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn gọi cấp cứu, ông ta cứ cảm thấy có thể người nhà của Thi Sương Cảnh nói dối, tốt nhất là không nên tin lười người nhà.
Một đôi tay dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương bà vùng đầu của Thi Sương Cảnh, tiếng châu ngọc leng keng lay động, một bóng người khổng lồ đẹp đẽ ngồi quỳ dưới đất, chầu chực bên cạnh Thi Sương Cảnh. Pháp thân của La Ái Diệu luôn đi theo Thi Sương Cảnh, chưa bao giờ sao nhãng. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm thấp, đồng nghiệp xoa xoa cánh tay, một đồng nghiệp tưởng là do mình bị Thi Sương Cảnh dọa sợ, một đồng nghiệp khác thì về chỗ ngồi để tìm áo khoác vì tưởng điều hòa bị hỏng.
Pháp thân của La Ái Diệu thành kính cúi người, tấm vải lam đầy kinh văn che đi gương mặt vô diện, lộ ra trước mắt Thi Sương Cảnh khi hắn cúi xuống, đáng tiếc Thi Sương Cảnh đã mất hết ý thức. Tiếng tụng kinh văn chầm chậm vọng ra từ tận linh hồn, không ai có thể hiểu, vừa như cơn gió vừa như lời ca. Pháp thân của La Ái Diệu am hiểu các động tác nghi thức hơn là nhân thân, dẫu là niệm kinh hay bước đi, tất cả đều chuyển hóa trong những năm qua, như thể từ mô phỏng mà tiến tới vượt qua, trở thành hình thái đặc biệt trong pháp thân.
Hai mươi phút sau, La Ái Diệu đến cùng lúc với nhân viên cấp cứu. Nhân viên cấp cứu kiểm tra cho Thi Sương Cảnh ngay tại chỗ, La Ái Diệu tỏ ra im lặng khác thường, không khước từ ý tốt của công ty giữa chốn đông người. Nhân viên cấp cứu dùng cáng nâng Thi Sương Cảnh vào thang máy, tuy nhiên lúc đi ra thì chiếc cáng đã trống trơn, nhân viên cấp cứu chỉ nhớ mình đi nhầm địa chỉ, còn La Ái Diệu đã giấu Thi Sương Cảnh đi, trực tiếp đưa y về nhà.
*
Một khoảng tăm tối đập vào mắt, Thi Sương Cảnh chìm vào mê man, trí óc đung đưa quay cuồng. Mãi đến khi đèn ngủ được bật lên, ánh sáng ấm áp soi chiếu bóng tối, y mới nhận ra mình đang ở nhà.
Thi Sương Cảnh gắng gượng chống người dậy, La Ái Diệu đỡ y dựa vào đầu giường, y hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Em về nhà như thế nào?”
La Ái Diệu thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra ở công ty Thi Sương Cảnh, y lại càng hoang mang, y từng bị bệnh nặng, lần này y cũng vô thức hỏi: “Em lại bị bệnh ư?”
“Không phải, không phải là bị bệnh. Em uống nước đi đã.” La Ái Diệu dúi cốc nước ấm vào tay y rồi mới giải thích, “Là Bắp. Bắp đã đến đây rồi, đã cấy phôi rồi.”
Hắn vừa nói vừa xoa bụng dưới của Thi Sương Cảnh, như thể đang chỉ đường cho y.
Không chờ Thi Sương Cảnh lên tiếng, La Ái Diệu đã cất giọng nghiêm túc: “E là từ giờ chúng ta sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý, Bắp là do chúng ta cưỡng cầu nên có lẽ sẽ vất vả đấy.”
Thi Sương Cảnh cầm cốc nước ấm, vừa ủ ấm tay vừa ủ ấm cõi lòng rối bời của mình, chăm chú lắng nghe lời La Ái Diệu nói.
“Thời gian sắp tới em có thể sẽ bị mất sức và ngủ nhiều, thậm chí không thể ra ngoài được. Bắp không phải thai phàm, cũng không phải bất cứ loại thai Phật nào mà tôi biết. Nói thế này thì hơi có lỗi với Bắp, nhưng nó bây giờ càng gần với thai quỷ hơn, bẩm sinh đã không đầy đủ, cần hấp thu rất nhiều năng lượng từ trong cơ thể em, sau khi chào đời còn cần tôi giữ bên cạnh, cẩn thận trông coi và chăm sóc, ít nhất cũng phải hai đến ba năm.”
Vẻ mặt La Ái Diệu vừa lạnh lùng vừa kiên cường, trong lòng hắn cũng có phần tiếc nuối và áy náy, Bắp cần hắn “vá chỗ nọ chắp chỗ kia”, rất nhiều điều đều chưa biết, giai đoạn hiện tại chỉ có thể như vậy thôi. Năng lượng mà Bắp hấp thu từ Thi Sương Cảnh cần phải được La Ái Diệu bổ sung bằng nhiều cách khác nhau, song Thi Sương Cảnh vẫn khó tránh khỏi những gian khổ này, còn vất vả hơn nhiều so với mang thai bình thường.
Nghe xong, Thi Sương Cảnh uống cạn nước ấm trong cốc rồi để cốc xuống, y đặt hai tay lên bàn tay phải của La Ái Diệu đang áp lên bụng mình, nghiêm túc nói: “Anh không hề có lỗi với Bắp. Chúng ta đều sẽ ở bên nó, chờ nó trở về. Tuy phải trả giá đắt, nhưng em sẽ gánh vác. Em cần phải làm gì?”
“Ở trong nhà, chăm sóc bản thân thật tốt. Có lẽ bây giờ công việc của em không thể tiếp tục được nữa rồi.”
Còn nhắc đến công việc gì chứ, làm việc đến hôm nay mới ngừng, Thi Sương Cảnh kích động lên án lũ xấu xa ấy: “Em xin nghỉ tang chứ có phải mắc nợ bọn họ đâu! Ai thích làm công việc này thì đi mà làm, em không muốn làm. Dù không mang thai thì em cũng định từ chức rồi, ngày nào cũng đi làm kiểu này đúng là đang sỉ nhục em, não em bị úng nước rồi, “tích lũy kinh nghiệm làm việc” cái quái gì chứ…… Trưa nay đối chiếu sổ sách mà em cảm tưởng như sắp đột tử đến nơi, tim đập thình thịch, không biết do ảnh hưởng từ tâm lý hay do tim em khó chịu thật……”
La Ái Diệu thường nghe Thi Sương Cảnh than vãn về công việc, đây từng là một trong những thú vui trên bàn ăn của họ. Chửi mắng chừng mấy phút, Thi Sương Cảnh tự dưng im bặt, y nằm trượt xuống, khẽ bảo: “Là ảo giác của em hay sao? Em mới nói mấy câu đã thấy mệt rồi?”
La Ái Diệu là vị Phật không có trái tim, song giữa hắn và Thi Sương Cảnh có mối liên hệ chặt chẽ vượt qua cả sinh tử và nhân duyên, cho nên hắn có tất cả cảm xúc đặc biệt dành cho Thi Sương Cảnh. Lòng La Ái Diệu chất chứa muôn vàn nỗi niềm, có yêu thương và cũng có buồn phiền thay cho y, hắn không nỡ nhìn Thi Sương Cảnh chịu khổ, nhưng họ đều tự nguyện ôm đồm rắc rối này. Nghe Thi Sương Cảnh bảo mình yếu đi, trong lòng La Ái Diệu cũng dậy sóng, thủy triều xé rách, vỗ dập, lạnh buốt, song lại có một vầng dương âm u lơ lửng giữa không trung, hun nóng vùng biển tản mát này, khiến La Ái Diệu thu lại sự thiếu kiên nhẫn với sinh mệnh mới và phủ lên hào quang nhật nguyệt của Phật. Làm mẹ đã là khoan dung lắm rồi, làm cha thì càng có trách nhiệm đặc biệt. La Ái Diệu tất nhiên phải cáng đáng nhiều hơn.
“Haiz……” La Ái Diệu cất tiếng thở dài hiếm thấy, “Em sẽ mệt lắm đấy, tôi thậm chí không biết nên hóa giải như thế nào.”
Thi Sương Cảnh lại chẳng nề hà, chưa đến mức chết mà, y vẫn lạc quan một cách mù quáng. Mà dù không lạc quan thì cũng không chết được đâu. Y bảo La Ái Diệu cầm điện thoại của mình tới, y muốn nhắn tin xin từ chức.
“La Ái Diệu, em đói rồi, anh nấu cháo cho em ăn được không?” Trong lúc gõ chữ, Thi Sương Cảnh ngẩng lên hỏi La Ái Diệu.
Trong bảy năm qua, dù La Ái Diệu có kiêu căng tự phụ đến mấy thì cũng học được bản lĩnh chăm sóc người khác rồi. Bình thường ở nhà thì Thi Sương Cảnh sẽ nấu ăn, tuy nhiên La Ái Diệu cũng biết làm vài món đơn giản. Hắn lập tức đi vào bếp nấu cháo. Nghĩ tới việc La Ái Diệu sẵn lòng cùng mình làm một đôi tình nhân bình thường, Thi Sương Cảnh không còn sợ hãi gì nữa, và cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.