Chương 187: Lương tâm đặt bên ngoài

Thịt băm, gừng thái sợi, trứng muối, hành xắt nhỏ, một tô cháo đặc. Một đĩa dưa chua nhỏ kiểu Tứ Xuyên, có củ kiệu, gừng non, đậu đũa và cà rốt. Chiếc thìa sứ khuấy tròn, cháo đọng trên thành thìa, đồ sứ mỏng nguyên bộ, phía trên bàn ăn treo một dãy ba ngọn đèn chùm hình hoa linh lan, Thi Sương Cảnh chống khuỷu tay lên bàn, chiếc bàn dài nguyên gỗ nhẵn mát, những vòng vân gỗ hệt như phần nhân cuộn của bánh ga tô.
Đây là căn nhà thứ ba mà Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu từng ở, hồi Thi Sương Cảnh tìm được việc, họ phải chuyển từ làng đại học đến gần chỗ làm, những căn nhà có khoảng cách đi bộ gần công ty đều không hợp ý, cuối cùng họ chọn căn nhà ba phòng lớn cách khoảng mười lăm phút lái xe. May mà họ không mua nhà. Thi Sương Cảnh húp cháo, lòng nghĩ về chuyện sau khi từ chức.
Giờ phút này Thi Sương Cảnh vẫn chưa có khái niệm về câu “Em sẽ mệt lắm đấy” mà La Ái Diệu nói, y tưởng chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai cộng thêm 20 – 30% thôi.
Giờ đã là 2 giờ đêm, Thi Sương Cảnh ăn cháo xong thì nghỉ một lát cho tiêu bụng rồi chuẩn bị ngủ. Lúc La Ái Diệu vừa xoa bụng y vừa nhắc tới việc “cấy phôi”, y còn chưa phản ứng kịp. Bây giờ y mới hoàn hồn, hóa ra là trứng được thụ tinh đã bám vào t* c*ng và làm tổ rồi. Bởi vì Bắp đã làm tổ nên y bắt đầu cảm thấy suy yếu. May sao mấy năm nay Thi Sương Cảnh được chăm sóc cẩn thận và cũng rất chú ý đến sức khỏe, cả vóc dáng lẫn thể trọng đều duy trì tương đối khỏe mạnh, nếu ở công ty mà không bận rộn thì y sẽ đến phòng tập thể thao của văn phòng vào giờ nghỉ trưa. Mấy năm nay đi bệnh viện kiểm tra, chỉ số các hạng mục đều rất tốt. Về sau cái mạng của Thi Sương Cảnh đều đi theo La Ái Diệu, nhưng dù sao vẫn là cơ thể của con người nên chú ý giữ gìn thì vẫn tốt hơn.
Rửa bát, dọn bàn, Thi Sương Cảnh uống sữa rồi đánh răng, tắm rửa. 3 rưỡi đêm, y đặt điện thoại xuống, chìm vào giấc ngủ sâu.
Thi Sương Cảnh thức giấc, rèm cửa sổ khép hờ, bên ngoài vẫn như một cái hang đen kịt. La Ái Diệu nằm bên cạnh y, khẽ khàng điều khiển laptop. Thi Sương Cảnh xuống giường, mở rèm qua, đúng là ban đêm. Y lấy điện thoại ra xem giờ, cứ ngỡ mình mới ngủ một tiếng thôi, nhưng màn hình điện thoại lại hiển thị 22 giờ.
La Ái Diệu lặng lẽ xuống giường thì bị Thi Sương Cảnh gọi lại: “Chuyện gì thế này?! 10 giờ tối ư? Em đi ngủ lúc 3 giờ sáng cơ mà?”
La Ái Diệu nói: “Em ăn gì đó đi đã, tôi đi hâm thức ăn.”
Sau đó hắn cầm laptop đi mất, có vẻ thực sự rất vội.
Thi Sương Cảnh khó lòng tin nổi. Khái niệm gì đây? Y ngủ từ 3 rưỡi sáng đến 10 giờ tối, trong quãng thời gian đó chưa từng tỉnh lại lần nào, chẳng lẽ y lại ngất tiếp? Có vẻ La Ái Diệu đã động vào điện thoại của y, cài chế độ ngủ, Thi Sương Cảnh vừa mở khóa điện thoại là tin nhắn tuôn ra như thác. Cả người y tê rần, y bước vào phòng khác như cái xác không hồn giống. Ban ngày La Ái Diệu có đến khách sạn mua thức ăn về, bây giờ đang dùng nồi đất để hâm nóng canh.
“Để em tự làm……” Thi Sương Cảnh chen vào chỗ La Ái Diệu, não đang không hoạt động nổi nên y muốn làm việc gì đó để xác nhận rằng mình không nằm mơ.
La Ái Diệu bắt chước động tác của Thi Sương Cảnh, đẩy y ra khỏi bếp để cho y tỉnh táo lại. Thi Sương Cảnh đâm ra buồn bực, dang tay ôm lấy cổ hắn rồi treo lên người hắn như con lười, mãi đến khi La Ái Diệu bảo canh sắp sôi rồi thì y mới buông hắn ra.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Cơ thể em vẫn đang thích ứng…… Tuy nhiên, cho dù đã hoàn toàn thích ứng tôi ước chừng mỗi ngày thời gian em tỉnh táo cũng không quá tám tiếng. Hiện tại là giai đoạn vất vả nhất, mỗi ngày chỉ có bốn đến năm tiếng là tỉnh thôi.” La Ái Diệu ăn cơm cùng Thi Sương Cảnh, bất đắc dĩ nói, “Bắp sẽ thông qua cách đó để hấp thu năng lượng từ cơ thể em, đúng là nhóc mèo hư.”
Thi Sương Cảnh cảm thấy quái lạ hết sức, lần trước tỉnh lại đã ăn rồi, lần này tỉnh lại vẫn ăn tiếp. Lần trước tỉnh lại là đêm tối, lần này tỉnh lại vẫn là đêm tối.
“Năng lượng của em có đủ cho nó hấp thu không? Rốt cuộc em lấy năng lượng ở đâu ra?” Thi Sương Cảnh thốt ra thắc mắc từ tận đáy lòng.
“Tính mạng của em được ban phước bởi lời thề nguyện căn bản của tôi, bây giờ Bắp cần lấy đi một phần nhỏ trong đó, cho nên em sẽ bị mất sức. Điều này không ảnh hưởng tới tính mạng của em. Có vài việc tôi cần nói rõ với em…… Bắt đầu từ hôm qua, pháp thân của tôi sẽ luôn đồng hành cùng em và niệm một đoạn kinh văn dài suốt mấy tháng không dứt, có lúc em sẽ nghe được, có lúc lại không. Việc này cũng là để bảo vệ sự trưởng thành của Bắp.”
Nếu là ở nhà thì Thi Sương Cảnh thường không nhìn thấy pháp thân, chỉ khi nhân thân vắng mặt thì La Ái Diệu mới cho pháp thân đi theo. Thi Sương Cảnh nổi da gà, mặc dù y đã chung sống cùng La Ái Diệu suốt tám năm, sonh luôn có những nghi thức mà y chưa trải qua, cùng với đủ loại trải nghiệm linh hồn thần bí khác.
Mới ngồi vào bàn mười lăm phút thì Thi Sương Cảnh bỗng nhận được điện thoại, là ông chủ gọi tới. Y vẫn chưa kịp xem xong tin nhắn trong điện thoại, trong lòng cũng có cảm giác chống cự nên không muốn xem kỹ. Làm sao bây giờ? Đành phải bắt máy vậy.
Ông chủ đúng là không cần ngủ, gần 11 giờ đêm rồi vẫn gọi điện thoại. Ông chủ cực kỳ giận dữ vì Thi Sương Cảnh thôi việc và từ chối liên lạc, Thi Sương Cảnh vừa bắt máy là ông ta liền xổ tiếng địa phương để mà châm chọc rủa xả, chủ yếu là mắng y bỏ bê công việc và làm lỡ dở việc quan trọng, chẳng hạn sắp phải gia hạn khoản vay ngân hàng rồi mà không ai tiếp quản hết. Cho dù Thi Sương Cảnh muốn từ chức thì cũng không thể làm trò khó coi như vậy được. Thi Sương Cảnh bị mắng đến mức nuốt không trôi, y liếc nhìn La Ái Diệu, La Ái Diệu chỉ ngồi dưới ánh đèn một cách lặng lẽ và đẹp đẽ thôi cũng đủ tiếp sức mạnh cho y rồi.
Chỉ qua vài câu Thi Sương Cảnh đã chỉ ra vấn đề mấu chốt: “Tôi chỉ là một kế toán bình thường, ông dọn chỗ cho Tiểu Uông, đã muốn đuổi tôi đi, lại còn muốn tôi phải hướng dẫn và xử lý hậu quả cho Tiểu Uông, việc này ông giao cho người khác làm đi chứ tôi không hầu nổi. Ông chủ à, tôi nói thật cho ông biết, tôi chẳng thiếu tiền đâu. Là do hồi ấy bằng cấp của tôi quá bình thường, cần tìm một sư phụ đáng tin cậy để dẫn dắt, vừa khéo chị Đào kế toán tổng hợp của quý công ty rất tốt với tôi nên tôi mới ở lại làm tới giờ. Nếu không vì thương tình một mình chị Đào không cáng đáng nổi thì tôi đã nghỉ từ nửa năm trước rồi. Lập ra vị trí đối tác tài chính trong công ty là rõ thừa thãi, ông có thể cho giám đốc tài chính làm việc này, dù sao bình thường ông ta cũng chẳng làm gì, cái danh nghe cũng hay nữa, có thể ngang vai ngang vế với mấy người phòng kinh doanh đấy.”
Đầu dây bên kia câm nín, Thi Sương Cảnh bực bội hồi lâu, y không muốn lãng phí thời gian nên bảo mình đổ bệnh, cần tĩnh dưỡng, thủ tục giấy tờ sẽ có người nhà xử lý giúp, ngày mai người nhà sẽ tới công ty đóng gói đồ đạc.
Thi Sương Cảnh đặt điện thoại xuống, tiếp tục húp canh xương bò. Thời gian của y rất quý giá, nếu trong hai mươi tư tiếng chỉ có bốn tiếng tỉnh táo thì y không thể làm mấy chuyện này được, ngay cả thời gian ở bên La Ái Diệu cũng không nhiều.
“Người nhà” La Ái Diệu cầm lấy điện thoại của Thi Sương Cảnh, ngày mai hắn sẽ mang điện thoại của y tới công ty, “Em chủ động từ chức thì không nhận được tiền bồi thường đâu, đúng là hơi thiệt thòi.”
“Em muốn lấy tiền bồi thường thì sẽ phải về bàn giao một tháng nữa trong cảnh bị ghẻ lạnh, vậy thì tệ quá còn gì.”
“Tôi rất thích dáng vẻ của em lúc nãy nói “chẳng thiếu tiền đâu”.” La Ái Diệu thích mê cảm giác được làm máy rút tiền của Thi Sương Cảnh, để được như hôm nay họ cũng đã tốn không ít thời gian, “Ngày mai tôi sẽ đến thu dọn đồ đạc giúp em, tiện thể xem phong thủy cho công ty cũ của em luôn.”
“Anh đã thành Phật rồi, đừng làm trò ấy nữa! Nếu anh còn giống hồi trước thì em sợ anh bị sét đánh thật đấy.”
Thi Sương Cảnh quả thực không yên lòng. Nói sao mới phải nhỉ, nên nói là kể từ khi niết bàn trở về La Ái Diệu quá “ngoan ngoãn” ư? Bảy năm trôi qua, thi thoảng Thi Sương Cảnh vẫn gặp hoặc nghe kể vài sự kiện đô thị thần quái, song đều không phải do La Ái Diệu khơi mào hay có liên quan tới hắn. Thi Sương Cảnh cứ tưởng La Ái Diệu đã rửa tay gác kiếm, giờ tự dưng hắn lại thốt ra một câu như vậy, Thi Sương Cảnh vừa lo lắng mà cũng hơi bị chờ mong. Ôi chao, có người ra mặt cho mình thì tất nhiên là vui rồi. Một năm qua y tăng ca thực sự quá mệt mỏi.
“Xưa nay tôi chưa từng bị sét đánh, thiên lôi thì liên quan gì tới tôi chứ?” La Ái Diệu vẫn ngạo mạn như trước, hiện tại hắn đã thành Phật, ngay cả danh xưng “Phật Tử” cũng bỏ rồi. Tuy nhiên đôi khi cái tên này lại làm biếng đối với những việc khó hiểu, hắn không dịch Phật hiệu của mình thành danh xưng mà con người có thể nghe hiểu được, trong tiềm thức hắn vẫn xem mình là Phật Tử, cũng quen với việc thi thoảng Thi Sương Cảnh vẫn gọi mình là Phật Tử.
“La Ái Diệu, anh có thể ra ngoài trong lúc em ngủ được không?” Thi Sương Cảnh thong thả nói, “Nếu một ngày em chỉ tỉnh táo trong bốn năm tiếng thì em chỉ muốn anh ở bên em thôi.”
La Ái Diệu đã có tính toán từ trước: “Tôi sẽ không rời xa nhà đâu, kể cả có việc thì tôi cũng sẽ hoàn thành và về nhà trong lúc em ngủ. Em cần làm gì hay mua gì thì cứ nhắn trước khi ngủ là được. Ở nhà tôi không phải Phật hay Phật Tử gì cả, tôi chỉ là bạn đời của em mà thôi.”
“Và còn là cha tương lai của Bắp nữa chứ.” Thi Sương Cảnh vừa lòng, y lập tức vui phơi phới, thúc giục La Ái Diệu mau ăn cơm, tối nay y còn muốn xem trận bóng phát trực tiếp nữa, trong nhà có hoa quả gì không nhỉ? Dưa hấu? Ồ, có xoài và dưa lưới, cũng được, quá là mê.
*
Lễ tân công ty dẫn người nhà của Thi Sương Cảnh đi gặp nhân sự, mọi người đều biết chuyện anh Cảnh muốn nghỉ việc. Trai đẹp duy nhất trong công ty và thậm chí trong cả tòa nhà văn phòng này đã đi mất rồi, đi làm chẳng còn gì thú vị nữa.
Người nhà chính là vị lần trước đã tới đón anh Cảnh về, lần trước đối phương chỉ mặc áo quần đơn giản, còn hôm nay thì diện như người mẫu nam. Giữa mùa hè mà mặc áo khoác, chứng tỏ người này chỉ lui tới những nơi có điều hòa, không cần lựa quần áo dựa theo thời tiết. Trưng diện như người mẫu, ngoại hình như tranh vẽ, lời nói hành động thì như máy ủi đất. Ông chủ đi ra nói chuyện với người nhà, người nhà nhìn lướt qua công ty một vòng rồi chỉ vào ông chủ, giám đốc tài chính và con ông cháu cha Tiểu Uông, bảo ba người họ vào phòng làm việc —— Nghiễm nhiên xem công ty là của mình.
Cũng không biết người nhà rốt cuộc đã nói gì, ban đầu giám đốc tài chính tức giận chửi bới, nhưng chửi một hồi thì im re. Hai mươi phút sau, người nhà bước ra, còn tiện tay cầm theo một cái hộp giấy từ phòng ông chủ để đóng gói đồ đạc cá nhân của Thi Sương Cảnh. Ông chủ ứa mồ hôi lạnh, giám đốc tài chính phì phèo thuốc lá trong phòng làm việc hòng giảm bớt lo lắng, Tiểu Uông thì hoang mang ngơ ngác, ba người chẳng nói gì với nhau. Trong quá trình đầu tư, ông chủ đã ký hợp đồng đầu tư có vấn đề, lại còn tham ô một mình, giám đốc tài chính giúp đỡ ông ta nhưng hai phe đều đề phòng lẫn nhau; còn Tiểu Uông bị người nhà nhắc nhở là phải để ý dấu má và hợp đồng. Người nhà không nói rõ, song mỗi câu hắn nói ra đều khiến cho đương sự hiểu được.
Đồ đạc của Thi Sương Cảnh không nhiều không ít, vừa đủ cất gọn vào một hộp giấy. Người nhà giao đơn xin thôi việc mà Thi Sương Cảnh đã ký cho nhân sự, nếu cần Thi Sương Cảnh đích thân có mặt thì hẹn lúc sau.
*
La Ái Diệu vẫn luôn dõi theo mọi nỗ lực của Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh là người làm gì cũng đến nơi đến chốn. Lúc học đại học, những gì nên thi y đều thi hết. Bây giờ mới đi làm ba năm thôi mà y đã qua hết các môn lẻ của chứng chỉ CPA, chỉ cần vượt cả kỳ thi tổng hợp nữa là có thể nhận chứng chỉ. Thi Sương Cảnh vẫn nhớ lời khuyên của Lang Phóng và lời dặn của Trang Hiểu, yêu kẻ phi nhân loại như Thi Sương Cảnh thì tốt nhất vẫn nên duy trì một con đường để qua lại với xã hội bên ngoài. Đó không phải là không tin tưởng La Ái Diệu, mà là vận hành một quỹ đạo mạnh mẽ, quỹ đạo sinh hoạt của riêng Thi Sương Cảnh.
La Ái Diệu mở danh sách Thi Sương Cảnh gửi tối qua ra, lái xe đến siêu thị dành cho hội viên để mua đồ.
Thi Sương Cảnh tưởng mấy năm qua La Ái Diệu đã chịu ngoan ngoãn, song chỉ có La Ái Diệu tự hiểu rõ, hắn quả thực đang chờ Thi Sương Cảnh sẵn sàng, tự nguyện sinh con đẻ cái cho hắn. Phật Tử cũng có thể có Phật tử, Phật nữ của chính mình rồi, kỳ thực ngay từ ngày viết ra bản kinh Mật tông mới đầu tiên, hắn đã bắt đầu lập kế hoạch lâu dài.
Trong lúc lái xe, La Ái Diệu nhận mấy cuộc điện thoại hẹn thời gian đi xem đất. Năm năm trước hắn đã mua khu đất resort với giá thấp ở gần Đô Giang Yển, trong phạm vị khu resort có một ngọn núi tốt và một ngôi chùa bỏ hoang từ lâu. Yêu vợ thương con thì phải tính kế lâu dài, hồi còn độc thân một mình thì La Ái Diệu hoàn toàn không có ý định tu sửa chùa mới, nhưng xem ra giờ là thời điểm để đưa Mật tông trở lại nhân gian. Ngôi chùa cổ thời Đường chuyển mình biến đổi, tiếp nối dòng truyền thừa Mật tông, không chỉ là Phật Tử của thời Đường xưa, mà vị Phật tử của thời đại mới sắp chào đời cũng cần có điện phủ để được con người thờ phụng cúng dường.
Ôi, ai bảo La Ái Diệu là Phật Tử thiên tài chứ, may mà hắn kiên trì tu Mật tông, không tan thành mây khói trong lúc niết bàn. Trước mắt Phật Tổ và các vị Phật tiền bối khác, La Ái Diệu phải phát triển Mật tông một lần nữa, giống như việc có Phật tử Phật nữ của riêng mình vậy —— Chuyện tốt như thế không tới lượt Phật Tổ và mấy vị Phật tiền bối đã hóa thành tro ấy đâu! Ôi, có lẽ đây chính là sứ mệnh. Ôi, khó khăn lắm mới khiến Thi Sương Cảnh cảm giác mình đã chịu ngoan ngoãn một chút, La Ái Diệu nghĩ bụng, ngay cả La Ái Diệu cũng tưởng rằng mình đã ngoan ngoãn, kết quả là vẫn thiên tài và hỗn độn như vậy, không thay đổi được, cũng chẳng cần thay đổi. Hãy để Thi Sương Cảnh làm lương tâm đặt bên ngoài của La Ái Diệu đi, Phật thì không có trái tim.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Phật Tử ca: Gọi tôi là anh Phật Tử.
Vẫn là anh Phật Tử: Tôi sắp có Phật tử của mình rồi!
Vẫn là anh Phật Tử: Tôi ngoan ngoãn rồi, tôi giả vờ đấy.
Vẫn là anh Phật Tử: Ôi, mình đúng là thiên tài!