Chương 188: Biệt thự sau núi và phòng thu âm

Kể từ đó Thi Sương Cảnh đã trải qua cuộc sống đảo lộn ngày đêm.
Bốn tiếng thì có thể làm gì? Thời gian tỉnh táo của Thi Sương Cảnh không cố định, trong nửa tháng đầu, chỉ có hai hoặc ba ngày là y nhìn thấy mặt trời. Vừa thức giấc là y phải ăn cơm, sau đó thực hiện các hoạt động hàng ngày cần thiết, thời gian còn eo hẹp hơn cả ôn thi. Lâu lắm rồi chẳng được thấy ban ngày, có lúc Thi Sương Cảnh mở mắt ra mà cảm tưởng mình đang bị nhốt trong nhà lao, ngồi bên cửa sổ ngóng xuống dưới, tiểu khu và phố phường yên ắng quá, ngay cả tiếng ve kêu, chim hót cũng rất thưa thớt. Tháng đầu tiên mang thai, ngay cả que thử thai cũng không đo được là đã mang thai bao nhiêu ngày, Thi Sương Cảnh chưa từng rời khỏi nhà một lần nào, bởi vì trong “bốn tiếng” y tỉnh táo cũng sẽ xảy ra sự cố.
Một lần nọ, Thi Sương Cảnh đang cắt thanh long thì đột ngột ngất xỉu, nếu không nhờ pháp thân của La Ái Diệu đỡ lấy y và con dao trong tay y thì y chắc chắn đã bị thương rồi. Thi Sương Cảnh thiếp đi, La Ái Diệu bế y về phòng ngủ, lau sạch nước thanh long dính trên tay y, sau đó hắn trở về bếp cắt nốt thanh long và đậy kín cho vào tủ lạnh, chờ Thi Sương Cảnh tỉnh dậy rồi ăn.
Thi Sương Cảnh khổ không thể tả, dù y có hướng nội đến mấy nhưng cứ ru rú mãi trong nhà thì cũng bứt rứt khó chịu lắm. Mà y lại không tiện đưa ra yêu cầu gì, thứ nhất là có vẻ hơi thừa thãi, thứ hai là hiện tại cả gia đình đều giao cho La Ái Diệu, La Ái Diệu đã vất vả lắm rồi. Thi Sương Cảnh cũng không biết mình muốn đưa yêu cầu như thế nào, việc nhỏ như ra ngoài đi dạo thì có thể đề xuất, nhưng như vậy không giải tỏa được cơn ngứa trong lòng y.
“La Ái Diệu, Bắp thực sự đang ở trong bụng em sao?” Thi Sương Cảnh ngồi co một chân, ngắm cảnh đêm yên tĩnh qua lớp cửa sổ lồi, cửa sổ phản chiếu hình ảnh trong phòng, đằng trước là bóng hình Thi Sương Cảnh, đằng sau là La Ái Diệu đang thay chăn nệm, dù sao mấy việc này cũng phải chờ Thi Sương Cảnh dậy mới làm được.
“Tính thời gian thì có thể đến bệnh viện để kiểm tra rồi. Em có muốn đi viện khám không?”
Nghe bảo được ra ngoài là Thi Sương Cảnh phấn chấn ngay, y vừa phụ giúp trải giường nệm vừa hỏi: “Em đi bệnh viện thì có lạ quá không? Lúc sinh Bắp thì phải làm sao? Cần đến bệnh viện hả? ……Ngẫm lại vẫn thấy hơi lo.”
Dù sao y cũng không còn là Thi Sương Cảnh hai mươi tuổi nữa. Dường như tuổi càng lớn thì y càng ý thức được rằng giới tính mơ hồ như song tính sẽ mang đến rắc rối lớn. Làm xét nghiệm thì được, nhưng đến lúc sinh con thì sao? Tới nay y vẫn chưa dám nghĩ đến chuyện “sinh nở”, vừa đau vừa lạnh, thậm chí có thể phải từ bỏ cả tôn nghiêm. Một cái tên chầm chậm hiện lên trong đầu Thi Sương Cảnh.
La Ái Diệu đọc được suy nghĩ, hắn nói thẳng: “Bác sĩ từng đỡ đẻ cho Lang Phóng có mở một bệnh viện tư nhân ở vùng Trường Tam Giác, cô ấy hẳn là đáng tin cậy, tuy nhiên……”
“Tuy nhiên…… ?”
La Ái Diệu cụp mắt, vẻ do dự hiếm thấy hiện lên trong ánh mắt, “E rằng tôi sẽ phải ở bên cạnh trong lúc đỡ đẻ. Tôi không chắc nên đưa em vào bệnh viện hay dẫn em đến thẳng pháp giới của tôi.”
Tức là sao? La Ái Diệu định tự đỡ đẻ hả? Thi Sương Cảnh trả lời dứt khoát: “Nhưng em không muốn anh đỡ đẻ đâu, cảm giác kỳ cục lắm. Em muốn đi bệnh viện. Vừa rồi em bỗng nhớ tới Trang Hiểu, em không muốn ở trong bệnh viện kiểu gia đình đâu.”
Mặc dù chuyện của cha con Trang Hiểu đã từ tám năm trước, song có lẽ vì đặc tính của sinh vật như Trang Lý An nên dường như chuyện liên quan tới họ vẫn luôn đeo đẳng, lại còn liên tục xuất hiện trong hồi ức theo cách ác ý nào đó. Không phải Thi Sương Cảnh cố tình nhớ tới câu chuyện của họ, mà là câu chuyện của họ luôn tìm cơ hội chen vào.
La Ái Diệu vuốt phẳng vỏ gối rồi đặt gối về chỗ cũ, hắn sang phòng bên cạnh lấy một bộ ga sạch qua. Thi Sương Cảnh ngồi bên giường, nhước ánh mắt chờ mong về phía La Ái Diệu, bấy giờ hắn mới sực nhớ là mình quên trả lời.
“Đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện.” Quyết định đã đưa ra, song La Ái Diệu vẫn cần giải thích cho mình, “So sánh Kỷ Phục Sâm với tôi là sỉ nhục tôi, tôi sẽ không mang tính mạng của em và Bắp ra để đùa giỡn —— Tuy nhiên đến giờ phút này tôi mới ý thức được, có lẽ tình huống của Bắp quả thực sự hơi giống lúc Trang Lý An chào đời, nhất là trạng thái không ổn định của thân xác và hồn phách. Cho nên tôi mới phải ở bên cạnh em, cần phải mau chóng tiếp nhận Bắp.”
“Sao nghe giống bẻ bắp ngô thế nhỉ…… Đùa thôi. La Ái Diệu, em không có ý gì đâu, em không so sánh Kỷ Phục Sâm với anh mà, anh chớ nói linh tinh.”
“Vậy em còn lo lắng khi phải đi viện không?” La Ái Diệu rất biết lắng nghe, “Khoảng tuần thứ sáu là có thể siêu âm rồi.”
“Đi bệnh viện nào đây? Bệnh viện mà nhà Lang Phóng từng khám ấy à? Xa quá…… Cơ mà có thể thử hỏi về việc đỡ đẻ xem sao…… Để em hỏi cho, anh đừng hỏi, thể nào anh cũng bị Tưởng Lương Lâm trêu chọc cho xem.” Thi Sương Cảnh cũng biết bao che cho khuyết điểm của La Ái Diệu với người ngoài rồi, mấy năm qua y cực kỳ ghét nghe người ta chế nhạo La Ái Diệu, y cho rằng sau khi La Ái Diệu thành Phật thì tính tình sẽ dịu đi, mấy cái thất tình lục dục của phàm nhân thì hãy để phàm nhân bảo vệ.
Thực ra La Ái Diệu đã thả hồn lên mây rồi. Mệnh của nhà Tưởng Lương Lâm chỉ có một đứa con thôi, còn nhà La Ái Diệu…… Chưa biết ai cười nhạo ai đâu. Thi Sương Cảnh lên giường, La Ái Diệu cũng thuần thục tìm kiếm chiếc bụng mềm ấm của y, dạo này hắn rất thích áp mặt lên đây. Lẳng lặng nghỉ ngơi như vậy một hồi, đúng là hiệu quả khiến thế giới yên bình mà, mai sau chiếc bụng này sẽ càng mềm càng ấm hơn, niềm say mê của La Ái Diệu bộc phát toàn bộ, gần đây hắn hạnh phúc không nói nên lời.
*
Để giúp Thi Sương Cảnh đỡ ngột ngạt, cũng để cho y biết kế hoạch gia đình của mình, La Ái Diệu bèn chọn ra ngày lành tháng tốt, mấy ngày liền sau đó cũng cũng không có mưa, hắn báo trước cho Thi Sương Cảnh rằng: “Tôi sẽ thay quần áo cho em trong lúc em ngủ, sau đó lái xe đi. Em vừa tỉnh giấc là chúng ta đã đến chân núi Thanh Thành rồi, chúng ta trú ở gần đó một thời gian, nếu có hôm nào em tỉnh vào ban ngày thì tôi sẽ dẫn em lên núi.” (Núi Thanh Thành nằm ở tỉnh Tứ Xuyên, là một ngọn núi thiêng cực kỳ nổi tiếng của Trung Quốc.)
“Chắc chắn không phải ảo giác của em rồi —— Dạo này tâm trạng anh phơi phới thật đấy.” Thi Sương Cảnh cảm thán.
“Em nói đúng, ngay cả tín đồ c*̉a tôi dạo gần đây cũng gặp nhiều may mắn.” La Ái Diệu như chim công xòe đuôi, đó là vì hắn vui vẻ khác thường, vui đến mức này mà giấu giếm thì không phải phép cho lắm. Hắn sẵn lòng lan tỏa niềm vui ấy, để cho mọi người cũng vui cùng hắn.
Thu dọn hành lý xong, Thi Sương Cảnh nằm phịch lên giường, ngủ mê man. Lúc tỉnh dậy lần nữa thì y đã ở trong một căn nhà khác, cũng là phòng ngủ, phía chân trời hửng ráng chiều màu cam. La Ái Diệu muốn đợi ngày mai mới đưa Thi Sương Cảnh lên núi, song Thi Sương Cảnh cảm thấy không thể bỏ lỡ thời cơ được, thế là y lập tức xỏ giày chuẩn bị xuất phát, dù có là xác chết thì cũng phải được hóng gió chứ.
Lái xe từ khách sạn dưới chân núi chừng bảy phút là đến nơi. Thi Sương Cảnh nhìn ngôi chùa hoang trơ trọi, y lặng thinh một thoáng mới tìm được từ ví von: “Chùa Lan Nhược?” (Chùa Lan Nhược là một ngôi chùa ở Chiết Giang, xuất hiện trong truyện Liêu Trai Chí Dị, phần kể về ma nữ Nhiếp Tiểu Thiến.)
La Ái Diệu nói: “Tới vào ban ngày sẽ đỡ hơn, dù sao bây giờ cũng là chạng vạng rồi.”
Cỏ mọc thành bụi giữa con đường lát đá, hai người đi vào ngôi chùa hoang. Thực ra thời gian ngôi chùa này bị bỏ hoang không quá lâu, mới khoảng tám năm thôi, kiến trúc còn khá nguyên vẹn, chẳng qua mấy năm nay thiếu người giữ gìn nên có vẻ trống trải hiu quạnh. Thi Sương Cảnh đi phía trước thám hiểm, La Ái Diệu bám theo sau, bỗng dưng hắn kể: “Trụ trì của ngồi chùa này đã tọa hóa vào thời điểm nhân thân của tôi xuất thế, ông ta qua đời rất đột ngột, còn để lại thư nhắn cho các hòa thượng, nói cứ như tôi sắp tới để trả thù thời đại mạt pháp vậy, dọa đám hòa thượng đó chạy mất, thế là nơi này mới bỏ hoang.” (Tình tiết cuối chương 16.)
Thi Sương Cảnh ngoái đầu rồi bỗng nhiên đứng hình bởi gương mặt đẹp đẽ của La Ái Diệu, đều tại ban nãy y ví nơi này là chùa Lan Nhược. Thi Sương Cảnh dựng tóc gáy, bình thường La Ái Diệu đã đẹp rồi, nắng chiều chiếu thêm ánh sáng rực rỡ, chuyển hóa sự lạnh lùng của La Ái Diệu thành ấm áp, dáng vẻ phấn chấn còn lộ ra chút quỷ tướng. Tóm lại là đẹp, và cùng chỉ mình Thi Sương Cảnh được hưởng mà thôi.
Thi Sương Cảnh ngắm nghía một hồi mới sực nhớ mình định hỏi gì: “Tại sao trụ trì lại tọa hóa vào thời điểm anh xuất thế?”
La Ái Diệu phá ra cười giữa rừng núi, ung dung nói: “Bởi vì bọn họ học trò tạp nham, làm trái đạo trời! Đám trụ trì đó liên hợp làm phép, chỉ cần có một kẻ không tin tôi, coi tôi là yêu ma, niệm chú sai thì những kẻ khác cũng sẽ chết theo ông ta. Trình độ của đám hòa thượng ấy quá kém, làm ba cái phép vớ vẩn để lừa chính mình, lừa con người thì được, nhưng xài chú pháp đó với tôi thì đúng là phản nghịch.”
Thi Sương Cảnh tê cả da đầu, “Trước khi làm phép, họ có biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?”
“Họ có thể tọa hóa được là nhờ tôi quá mức nhân từ, tôi chỉ điểm cho họ tiến vào luân hồi, kiếp sau lại nối tiếp công lực kiếp này.” La Ái Diệu tiện tay nhặt một khúc gỗ lên, đập đập xuống đất vì sợ có rắn làm Thi Sương Cảnh bị thương, “Trước mỗi lần làm phép, họ hẳn đều nghĩ tới hậu quả rồi. Gặp chuyện huyền bí thì họ có thể niệm hàng trăm loại chú ngữ, chiêu gì cũng tung ra hết, mà họ có gánh nổi cái giá phải trả không? Tất cả chỉ cần “trấn giữ” là xong sao? Tu Phật không nhất thiết phải tu “chính nghĩa”, nhưng tu Phật thì cần phải chính xác.”
Họ đã tiến vào sâu, ngôi chùa hoang bị tiếng gió vù vù lùa qua, La Ái Diệu dắt tay Thi Sương Cảnh, chốc chốc lại dùng gậy gỗ để chỉ ra công dụng của tòa nhà này, điện phủ kia, đã từng thờ phụng ai. Toàn bộ cuộc thám hiểm kéo dài khoảng một tiếng mười phút. Hai người trở lại trước cổng chùa, La Ái Diệu giới thiệu: “Trước đó tôi đã tiếp nhận quyền khai thác vùng núi này, khởi động lại kế hoạch xây dựng khu resort, ngôi chùa cổ này cũng thuộc phạm vi đó…… Em hiểu ý tôi chứ?”
Thi Sương Cảnh ngạc nhiên thốt lên: “Anh định tu sửa chùa ư? Cho chính anh sao?”
“Là cho chúng ta. Tôi dự định giữ nguyên kết cấu của chùa chính, chỉ tu sửa và xây lại những chỗ cần thiết. Về phần tôi —— Mật tông mà tôi kế thừa đã mai danh ẩn tích từ lâu, cần một khoảng thời gian để hoạt động lại, tôi tính bố trí Mật đàn điện và đàn tràng Phật Tử của tôi ở nơi sâu nhất trong chùa. Ngoại viện dành cho tăng lữ bình thường và khách hành hương, nội viện về cơ bản không mở cho người ngoài.”
La Ái Diệu hào hứng chia sẻ ý tưởng của mình, Thi Sương Cảnh cũng vẽ ra mô hình đại khái trong đầu, dựa theo những điểm mà họ vừa đi qua thì y có thể mường tượng được La Ái Diệu sẽ xây nên ngôi chùa hoành tráng nhường nào, dù sao gu thẩm mỹ của hắn cũng được thể hiện ở đây mà.
Thi Sương Cảnh ngó Đông rồi lại ngó Tây, chợt trông thấy một con đường mòn, không giống như do con người tạo ra mà có lẽ là vết tích của chó hoang hoặc động vật nhỏ. Y nhận lấy gậy gỗ từ tay La Ái Diệu, chống gậy đi về phía lối mòn kia. Có đường xi măng đàng hoàng mà chẳng đi, có đường lát đá đẹp đẽ trong chùa mà chẳng đi, hai người cứ nhất quyết tiến vào sau núi. Đi chừng mười lăm phút, Thi Sương Cảnh dừng bước và quay người lại, họ quan sát ngôi chùa hoang nằm dựa vào sau núi Thanh Thành, phong cảnh nơi này quả là tuyệt vời xiết bao.
“Anh xây chùa trong núi, về sau chúng ta sẽ ở trong chùa sao?” Thi Sương Cảnh hỏi.
La Ái Diệu đáp: “Sống ở chân núi rất thuận tiện, nơi này còn có nhiều tiện nghi của khu resort, chỗ chúng ta vừa đi qua là khách sạn có sân golf đấy.”
Thi Sương Cảnh nhẩm tính chi phí đại khái, tuy không có kinh nghiệm xây nhà nhưng việc tính giá thành đã in sâu trong đầu y rồi, quả nhiên y đã hoàn thành kỳ vọng của mình tám năm trước, chính là “hiểu rõ về tiền”. Thi Sương Cảnh nói: “Chúng ta có thể xây một ngôi nhà ở nơi này, em chưa bao giờ ở biệt thự cả. Anh bảo đây là đất dùng làm resort mà, xây nhà đẹp cũng không sao chứ?”
La Ái Diệu bỗng dưng bế bổng Thi Sương Cảnh lên, phấn khích cảm thán: “Sao em biết được tôi đang nghĩ gì thế? Rõ ràng tôi mới là người biết đọc suy nghĩ mà sao lần nào cũng bị em đoán trúng vậy nhỉ.”
Thi Sương Cảnh cười cười vỗ vào hai hắn, bảo hắn thả mình xuống.
“Không thì sao anh lại ở bên em chứ? —— Bởi vì chúng ta ăn ý mà!” Thực ra Thi Sương Cảnh thấm mệt rồi, tần suất vận động hôm nay đã vượt quá khả năng. Được La Ái Diệu bế lên, hai chân lơ lửng, y cũng dần cảm thấy buồn ngủ, bèn tranh thủ nói hết lời mình muốn nói: “Em muốn có một tầng hầm riêng để làm phòng thu âm. La Ái Diệu, em muốn chơi nhạc.”
“Phê chuẩn.”
“Ba người mà ở biệt thự thì có rộng quá không?”
“Không đâu.”