Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 189

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 189: Tổ thai đẫm máu

Mộng tưởng rất hoàn hảo, nhưng hiện thực lại là giấc mơ không mộng mị kéo dài liên tục không dứt, phải tỉnh dậy mới có thể thực hiện mộng tưởng. Vốn dĩ Thi Sương Cảnh rất chờ mong mỗi ngày tỉnh lại, mặc dù chỉ có vỏn vẹn vài tiếng thôi nhưng y cố gắng khiến vài tiếng này trở nên hiệu quả cao, ngủ nhiều sẽ có cảm giác trời gian trôi qua cực nhanh. Nếu luôn thức dậy một cách nhẹ nhàng, khoan khoái như vậy thì tốt biết mấy.

Ngặt nỗi Bắp không hề buông tha cho Thi Sương Cảnh. Nó đúng là một nhóc mèo hư.

Mang thai đến tuần thứ sáu, La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh đến bệnh viện để kiểm tra. Lang Phóng giới thiệu một bác sĩ cho Thi Sương Cảnh, nữ bác sĩ đồng ý nhận khoản thù lao kếch xù của La Ái Diệu và ngồi máy bay tới đây, cô mượn dùng thiết bị và phòng xét nghiệm từ bệnh viện tư nhân của bạn mình, mỗi lần đi công tác sẽ thu phí 100.000 tệ. La Ái Diệu dặn bác sĩ giữ bí mật, bởi trước nay Thi Sương Cảnh luôn nhạy cảm về tiền nong.

Nữ bác sĩ Dư Phương Châu tính cách nghiêm túc, song vẫn không khỏi cảm thán: “Thu phí kiểu này có hơi lợi dụng người ta không nhỉ? Tôi chỉ làm xét nghiệm cơ bản cho các vị thôi, cùng lắm là làm phẫu thuật…… Đương nhiên, tính bảo mật rất quan trọng, bảo mật là quan trọng nhất, không được đưa lên luận văn hay báo đài. Cấu tạo sinh lý của Thi tiên sinh và Lang Phóng hơi khác biệt một chút, trường hợp của mỗi người song tính đều là độc nhất, số tiền anh trả đã gồm cả lương đi công tác khám bệnh theo giờ và cả công việc nghiên cứu sau đó của tôi rồi.”

Bác sĩ nhớ rõ lời Tưởng Lương Lâm dặn dò về đôi tình nhân đồng giới này: Cô chớ chọc giận La Ái Diệu, cả tôi lẫn Lang Phóng hợp sức cũng không đánh lại hắn đâu, cô cứ cư xử như bình thường là được, khám xong thì chuồn ngay.

Một tấm ảnh siêu âm nho nhỏ, Thi Sương Cảnh xem đi xem lại, cảm thấy hết sức an tâm. Bác sĩ Dư lần lượt xác nhận kết quả kiểm tra của Thi Sương Cảnh, giao cho y loại thuốc điều hòa hormone có số lượng sản xuất cực kỳ thấp, cô dặn: “Người song tính có thể sẽ gặp vấn đề về hormone, Lang Phóng cũng như vậy đấy, giờ xem ra trục hormone của cậu cũng hơi đáng lo ngại. Thuốc này có thể giúp cậu điều hòa trục HPG, nếu cậu có dấu hiệu xuất huyết nhẹ thì hãy uống thuốc trong vòng một tuần, trong tờ hướng dẫn sử dụng có ghi cách dùng đấy, trước khi uống thì gọi điện cho tôi. À phải, nếu nôn nghén nghiêm trọng thì cũng có thể uống, nhưng đừng uống liên tục quá một tuần, nếu cần uống tiếp thì phải làm kiểm tra chức năng gan và đo điện tâm đồ. Cậu có thể khám định kỳ tại bệnh viện này, kết quả xét nghiệm sẽ được gửi tới bệnh viện của tôi, tôi sẽ chẩn đoán từ xa.” (Trục HPG là trục dưới đồi – tuyến yên – sinh dục.)

Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, một ngày mình chỉ có bốn tiếng tỉnh táo thôi, còn xui xẻo đến mức nào được đây? Nhưng đến khi bắt đầu xui xẻo thì đúng là vô cùng vô tận. Bắp trong ảnh siêu âm chỉ bé tẹo tèo teo, thế mà lúc hành hạ người khác thì quả là ác ma. Một ngày nọ thức dậy, Thi Sương Cảnh thậm chí không thể khống chế bản thân, đột ngột nôn ói ngay bên giường, so với đau bao tử thì chỉ có hơn chứ không kém.

Y không dám ăn, không dám uống, nhiều thứ mùi bình thường đều trở thành thuốc gây nôn. Y thậm chí cực ghét mùi nước giặt hay dùng cho quần áo và chăn nệm, trời mưa mở cửa sổ ra ngửi thấy mùi hơi nước cũng buồn nôn, dùng máy lọc không khí vẫn vô ích. “Nôn nghén nghiêm trọng” là sao? Như này có tính là nghiêm trọng không? Thi Sương Cảnh gọi điện thoại báo cho bác sĩ Dư, bác sĩ Dư không ngờ y lại nôn nghén nghiêm trọng tới mức ấy, liền giục y mau uống thuốc.

Uống thuốc một tuần, Thi Sương Cảnh cảm giác thuốc đã kiểm soát được, song y vẫn phải đến bệnh viện để đo điện tâm đồ và kiểm tra chức năng gan. Bác sĩ Dư biết bệnh sử của y, cô lại đi công tác một chuyến nữa, lần này cô nhìn mũi tên lên lên xuống xuống trong giấy xét nghiệm, ánh mắt liếc qua liếc lại trên gương mặt La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh. Lát sau, đạo đức của bác sĩ vẫn lấn át tất cả, cô nói: “Các chỉ số gan thận đều không tốt, tôi không rõ là do thuốc gây ra hay do HCG quá cao dẫn đến áp lực chuyển hóa. Tỷ lệ bạch cầu trung tính tăng, tế bào lympho giảm, điều này cho thấy có khả năng lại kích phát phản ứng miễn dịch và viêm……” (Chỉ số HCG (Human Chorionic Gonadotropin) là một yếu tố quan trọng trong việc đánh giá sức khỏe thai nhi trong thai kỳ)

La Ái Diệu bỗng ngắt lời Dư Phương Châu: “Trước đây em ấy từng mắc bệnh nặng vì viêm gan tự miễn, ý cô là em ấy lại tái phát bệnh ư?”

“Tôi không dám chắc nữa. Tôi cần phải hỏi cho rõ, trong hai người…… thì anh “thần bí” hơn đúng không? Anh là con người ư?” Dư Phương Châu chỉ bút về phía La Ái Diệu.

La Ái Diệu dĩ nhiên không phải con người, hắn thản nhiên đáp: “Tôi không phải con người.”

“Anh tin khoa học đến thế sao?” Kể từ sau lần bị đưa tới Tưởng gia thì Dư Phương Châu đã nửa tin vào huyền học, “Nếu anh không có cách tốt hơn thì tôi kiến nghị chấm dứt thai kỳ. Chắc chắn tính mạng của Thi tiên sinh quan trọng hơn.”

Dư Phương Châu luôn luôn ghi nhớ lời dặn của Tưởng Lương Lâm là chớ chọc giận La Ái Diệu, những kẻ khiến người yêu song tính mang thai thì ít nhiều sẽ có phần cố chấp. Tuy nhiên suy xét đến phản ứng nôn nghén nghiêm trọng và khả năng chịu đựng của Thi Sương Cảnh, cô quả thực không cảm thấy khoa học có thể đưa ra cách giải quyết tốt đẹp. Phải chăng là sự bài xích của con người đối với phi nhân loại? Phản ứng của Thi Sương Cảnh đối với đứa bé trong cơ thể càng giống phản ứng đào thải nghiêm trọng hơn.

“Có khi nào là mang thai một con mèo thật chăng?” Thi Sương Cảnh bông đùa trong bầu không khí căng thẳng.

Song Dư Phương Châu lại chẳng hề nghi ngờ lời y nói, cô hỏi ngược lại: “Là mèo ư? La tiên sinh là mèo? Loại mèo lợi hại ấy hả? Nếu đứa bé không phải con người……”

La Ái Diệu đành ngắt lời hai người: “Tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi, cho tôi mười lăm phút. Bác sĩ Dư, tôi không phải mèo, Tưởng Lương Lâm không giới thiệu cho cô về tôi sao? Cô có thể xem tôi là một vị thần vốn mang hình thái con người. Dạng người của tôi đao thương bất nhập, cũng không cần ăn uống và bài tiết, chỉ đóng vai trò trang trí cho giống con người thôi. Tôi chỉ giải thích vậy thôi chứ việc này không quan trọng đâu. Thi Sương Cảnh, em nằm lên giường đi. Bác sĩ Dư, tối nay chúng ta có thể sắp xếp buổi khám thứ hai được không?”

Bác sĩ Dư nhìn đồng hồ, hỏi La Ái Diệu định xếp lịch vào mấy giờ tối. La Ái Diệu suy nghĩ một chốc rồi hỏi bác sĩ Dư có thể đợi đến mai được không, ngày mai khám tiếp thì tốt hơn, dành ra đủ thời gian cho họ. Bác sĩ Dư bảo 8 giờ tối mai cô có cuộc phẫu thuật, La Ái Diệu bảo vậy cũng đủ thời gian rồi.

La Ái Diệu kéo rèm lại, vén áo Thi Sương Cảnh lên, để lộ phần bụng. Hắn đặt tay phải lên bụng Thi Sương Cảnh, tai Thi Sương Cảnh nghe thấy hai tầng chú âm, một bên là pháp thân của La Ái Diệu, bên còn lại là nhân thân của La Ái Diệu. Y thấp thỏm nằm thẳng, vì ngại có người ngoài ở đây nên đành hỏi trong lòng.

Thi Sương Cảnh: Bắp thực sự là “thai quỷ” sao?

La Ái Diệu: Là vấn đề ở tôi, không liên quan tới Bắp.

La Ái Diệu: Thực ra đây là chuyện tốt, là do tôi hiểu lầm thôi.

La Ái Diệu: Em và Bắp đều sẽ không sau đâu, yên tâm đi.

Thi Sương Cảnh không mảy may nghi ngờ, y cảm nhận được rằng La Ái Diệu đã dùng chút thủ đoạn của Phật Tử. Hôm nay trên đường về nhà, y tự dưng đòi ăn bánh dày đường mật, mua về ăn xong thì không còn nôn nữa. Trước khi ngủ, y vẫn nghe hai tầng niệm chú, y biết La Ái Diệu đang nghĩ cách, cho nên y chọn tin tưởng La Ái Diệu.

Sáng hôm sau, Thi Sương Cảnh được La Ái Diệu đưa đến bệnh viện như thể vận chuyển tượng sáp, dù sao thời gian tỉnh táo của y cũng không cố định, không thể đi làm đúng giờ giống bác sĩ được. La Ái Diệu yêu cầu bác sĩ Dư xét nghiệm nước ối cho Thi Sương Cảnh, mà Thi Sương Cảnh mới đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ nên dù siêu âm cũng không khám ra bệnh gì cả, bác sĩ Dư đành chỉ định thêm một phiếu xét nghiệm sinh hóa tổng quát.

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, Thi Sương Cảnh tỉnh giấc, vừa tỉnh là gọi đồ ăn, mất một lúc y mới nhận ra hình như mình đang ở bệnh viện. Sáng nay Thi Sương Cảnh không nôn, song vẫn hơi tức ngực —— Cơ mà như này đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước rồi! Khi ốm nghén nặng, y cảm tưởng dạ dày mình co lại thành cục như quả hạch đào, hoàn toàn không ăn được gì, ăn bất cứ thứ gì vào cũng trào ngược ra.

La Ái Diệu đi mua thức ăn cho Thi Sương Cảnh, để y ở lại tán gẫu với bác sĩ Dư. Trước đây Thi Sương Cảnh mới nghe chuyện Trang Hiểu sinh con thôi, lần này y may mắn được bác sĩ Dư kể cho nghe trải nghiệm của Lang Phóng khi sinh Tưởng Niệm Lang. Lúc làm bác sĩ thì Dư Phương Châu như một cỗ máy, song vừa kể đến chuyện của Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng là cô như được tham gia một cuộc mạo hiểm vĩ đại. Đó là trải nghiệm chưa từng có trong đời cô, trực tiếp phá hủy thế giới quan chủ nghĩa duy vật của cô, bây giờ Dư Phương Châu thậm chí còn tin Phật, dù sao cô cũng không thấy có Phật hiện thân trong cuộc đại chiến ấy, cô phải nghĩ mọi cách để tìm kiếm sự bình tĩnh trong nội tâm. Thi Sương đã hiểu vì sao Tưởng Lương Lâm không giới thiệu chi tiết cho Dư Phương Châu về La Ái Diệu, hóa ra là sợ cô vỡ mộng.

So với hồi Tưởng Niệm Lang chào đời thì tính ra bây giờ Thi Sương Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ khi mang thai Bắp. Y mở vòng bạn bè của Tưởng Niệm Lang ra, hoài niệm lật xem ảnh, Dư Phương Châu chỉ vào một bức ảnh hồi tháng 3, nói cô bé bên cạnh Tiểu Cổ chính là con gái của mình.

La Ái Diệu mua đậu hũ và bánh nướng, hắn lắp bàn trên giường cho Thi Sương Cảnh, bảo y ăn trước đi đã. Mới ốm nghén một tuần đã khiến y sụt mất 4kg, tốc độ này quá kinh khủng.

Đã có kết quả kiểm tra, Dư Phương Châu lấy báo cáo. Chỉ sau một ngày mà chỉ số bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp. Dư Phương Châu lấy làm lạ, cô hỏi La Ái Diệu: “Anh là thần thánh phương nào? Cũng thuộc địa phủ sao?”

La Ái Diệu chỉ nói: “Cô nghĩ vì sao tôi lại đóng giữ tại vùng ven thành phố D?”

Hắn dùng hai chữ “đóng giữ” làm Dư Phương Châu hiểu lầm. Lúc ngồi máy bay đến thành phố D, cô đã tra cứu rồi, haiz, đáng tiếc hiện tại cô hoàn toàn không còn tin vào thiên quan Đạo giáo, con người chỉ có thể tin những thứ chưa từng xuất hiện, một khi xuất hiện thì sẽ rơi xuống mặt đất, rơi xuống mặt đất thì chẳng còn cảm giác thần bí gì nữa. Chẳng lẽ vị này…… Nhưng hắn họ La mà? Dư Phương Châu quả thực không đoán nổi, thôi, bệnh nhân quan trọng hơn.

La Ái Diệu nhờ bác sĩ Dư quay lại vào hai tháng sau, lúc ấy Thi Sương Cảnh có thể làm xét nghiệm siêu âm nước ối rồi.

Thi Sương Cảnh lành sẹo quên đau, giai đoạn nôn nghén nghiêm trọng chỉ kéo dài tổng cộng chín ngày, sau khi La Ái Diệu “điều chỉnh”, y không chỉ hết nôn nghén mà thời gian tỉnh táo mỗi ngày cũng tăng lên. Đến lần tiếp theo gặp bác sĩ Dư, thời gian tỉnh táo mỗi ngày của y đã tăng lên năm tiếng.

“La tiên sinh, Thi tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, trong t* c*ng toàn là máu ư? Sao lại đục ngầu thế này?” Dư Phương Châu vừa hãi hùng vừa toát mồ hôi lạnh, cô sợ mình nhìn lầm, cũng rất sợ đây là tình huống chân thực.

Lời giải thích của La Ái Diệu chẳng có câu nào là thật, chỉ mình Thi Sương Cảnh biết, e rằng đây không còn thuộc phạm vi nước ối mà y có thể tiết ra một cách tự nhiên. Bắp tạo một tổ máu trong cơ thể y, mà Bắp thì di truyền từ người cha La Ái Diệu của nó.

Ngay sau lần kiểm tra trước, La Ái Diệu đã nói rõ tình huống cho Thi Sương Cảnh: “Là do tôi tự ý tinh lọc một số thành phần. Em còn nhớ cái lần nhân thân và pháp thân của tôi cùng gặp em tại khách sạn không, trong bệ Tu Di của tôi có đựng nước suối sen đỏ, tôi tưởng đó là thiết lập hoàn cảnh chỉ có khi tôi sinh ra, không ngờ Bắp sinh ra cũng cần nước ối như thế.”

Hiếm khi Thi Sương Cảnh lớn tiếng giáo huấn La Ái Diệu: “Anh tự ý tinh lọc làm gì chứ! Bắp đâu đến mức hại em! La Ái Diệu, suýt thì em nôn ói đến chết luôn đấy, ngày đầu tiên em còn nôn ra máu nữa kìa……”

La Ái Diệu tự kiểm điểm vì sự ngu xuẩn của mình, hắn thề sẽ không bao giờ can thiệp vào quá trình trưởng thành của Bắp nữa. Mà hắn cũng khó lòng giải thích lý do cho Thi Sương Cảnh —— La Ái Diệu cứ tưởng Bắp cùng lắm là thai nhi con người thôi chứ không so được với thai Phật đã có hạt giống của thức, không ngờ Bắp cũng kế thừa tà tính Phật Tử hỗn độn của hắn, không phải linh thai do trời đất sinh ra mà vẫn có tiềm thức tạo ra tổ thai cho chính mình. Hoặc cũng có thể…… Là do cơ thể Thi Sương Cảnh thần kỳ. Cơ thể y có thể dung nạp sản vật mà con người vốn không thể chuyển hóa để tuần hoàn trong cơ thể, nếu can thiệp vào thì lại thành hại y.

Thi Sương Cảnh có biết tất cả những điều quái dị đang xảy ra với cơ thể mình không? La Ái Diệu ngờ rằng y cũng biết.

Quá đỗi khoan dung, đến mức đáng sợ như biển lớn dung nạp trăm ngàn con sông. Giống như rất nhiều thời khắc, tình yêu lắng đọng lại và trải lên thân thể Thi Sương Cảnh, giống như bầu không khí nào đó, tối tăm một cách mềm mịn, ấm áp. Giống như cảnh tượng bình thường nhất, Thi Sương Cảnh chỉ ngồi ở nơi ấy, nhẹ nhàng gảy đàn guitar, y chỉ cần ngước mắt nhìn sang là sẽ cảm nhận được rằng y thỏa mãn vì có thể đón nhận tất cả mọi chuyện. Song hành vi đón nhận ấy lại vướt qua cả nhân tính, giống như lời chất vấn vô cùng vô tận bị màn đêm nuốt chửng rồi ợ ra một tiếng no nê, mà Thi Sương Cảnh không phải kẻ chất vấn, Thi Sương Cảnh là đêm tối.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đã viết quá trình yêu nhau trong bốn quyển đầu rồi, sang quyển 5 thì viết thật là tự tin, thật là hạnh phúc…… Giống như ảnh chụp kết màn sau khi quét sạch mìn vậy……

Rất thích xem phi nhân loại cảm thán về sự đáng sợ của con người, trong một thoáng bừng tỉnh, phi nhân loại luôn từng bước ép sạt lại tự động lùi về sau một bước —— Khoảng cách kính sợ ấy chính là tình yêu!

Bình Luận (0)
Comment