Chương 190: Vòng tuần hoàn tình yêu – 1

Sửa sang chùa cũ thành chùa mới thì cần làm thế nào? Thi Sương Cảnh hoàn toàn không biết. Nhưng xây một căn biệt thự trong khu resort thì lại là việc đơn giản nhất.
Dù sao y cũng nghỉ việc rồi, ở nhà chẳng có gì làm, nghĩ coi làm gì được nhỉ? Ngoài lấy chứng chỉ CPA thì chỉ có xem bản vẽ biệt thự, ở nhà ăn bám La Ái Diệu, xem như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, khen thưởng cho tinh thần phấn đấu gian khổ bao năm qua vừa đi làm vừa đi học vừa công tác. Mỗi ngày y chỉ thức năm tiếng mà còn phải học hành thi cử, tháng ngày mới đắng cay làm sao, không thể đối xử với bản thân như thế được. Cuối cùng Thi Sương Cảnh quyết định chuyên tâm vào quá trình thiết kế biệt thự, tích cực tham gia khâu trao đổi thiết kế, lên ý tưởng cho phòng thu âm của mình. Hãy mơ đi, thỏa sức mà mơ đi.
Căn nhà ba phòng lớn mà hai người đang ở chỉ có một phòng ngủ, hai phòng ngủ còn lại đã sửa thành thư phòng của Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu, phòng của Thi Sương Cảnh còn được lắp đặt cách âm để tiện cho y chơi guitar sau khi tan làm về nhà. Thi Sương Cảnh in bản vẽ ra rồi trải ra sàn thư phòng, đánh dấu những gì mình muốn, chỗ này là phòng thu âm, chỗ kia là phòng tập, chỗ này cần dành ra không gian để đặt các thiết bị âm thanh, chỗ kia cần một phòng nghỉ nhỏ để y tiện chợp mắt……
Thích điều gì đó là một chuyện, còn biến điều mình thích thành chuyên môn, thành sự nghiệp thì lại là chuyện khác.
Tháng ngày có thể hát hò suốt đêm chỉ với một chiếc điện thoại, một bộ tai nghe có dây đã trôi vào dĩ vãng. Những thứ từng yêu thích cũng phải gác lại. Lâu lắm rồi Thi Sương Cảnh không đăng nhập tài khoản karaoke của mình, hình như cuộc trò chuyện mới nhất trong nhóm karaoke là từ hồi Tết, y gửi lì xì năm mới. Tuổi tác tăng dần, những thứ từng quyết không buông cũng dần phải buông. Điều duy nhất không thay đổi chỉ có ánh chớp rực rỡ, cả tốt lẫn không tốt, còn lưu trong ký ức.
Thi Sương Cảnh là người kiệm lời, trong nhà mất đi mèo con, ngay cả những tiếng vang khe khẽ bất chợt cũng chẳng còn nữa. Y làm việc riêng trong phòng hoặc phòng khách, La Ái Diệu cũng thế. Có lúc cả hai cùng sử dụng một không gian, có lúc La Ái Diệu đi ra từ thư phòng của mình rồi đỡ lấy Thi Sương Cảnh chợt thiếp đi. Thi Sương Cảnh muốn La Ái Diệu “ở cạnh mình”, thực ra chẳng cần La Ái Diệu phải làm gì cả, họ chỉ cần ở chung một không gian, biết rằng cả hai ở đây là được rồi. Đâu phải sống với ai cũng giống nhau? Bạn đời là kết cấu lắp ghép mà nhờ cùng mài giũa nhau mới trở thành như hôm nay.
*
Năm ấy La Ái Diệu thành công niết bàn trở về, Thi Sương Cảnh lâng lâng như tiên, toàn thân tràn trề năng lượng dùng mãi chẳng hết. Y dẫn La Ái Diệu đi xem căn nhà mới mà mình chọn, dọn dẹp đồ đạc, chuyển nhà, dọn vào nhà mới, suốt mấy ngày đều đi dạo để làm quen nhà mới, mua sắm đồ dùng, bất kể có hữu dụng hay không đều mang hết về nhà. Chỉ tiếc La Ái Diệu vừa về là y chẳng còn lòng dạ nào thi bằng lái nữa, mãi đến mùa đông năm ấy y mới lấy được bằng lái, phải thi đường trường ba lần mới qua.
Trường đại học khai giảng đúng lịch, Thi Sương Cảnh thuê nhà ngay cạnh trường nên không đăng ký ở ký túc xá nữa. Vì là trai đẹp ít nói khó gần, lại không có tình nghĩa đoàn thể trong ký túc xá, bởi vậy Thi Sương Cảnh có vẻ hết sức thần bí, khơi gợi sự hứng thú của bạn học đối với y. Mới qua khai giảng chưa đầy một tháng mà cả khối đều biết Thi Sương Cảnh là gay, có người đón y về nhà, thi thoảng người nọ còn đưa y đi vào buổi sáng. Thi Sương Cảnh cởi mũ bảo hiểm trước cổng trường, trả cho bạn trai rồi chạy vào trong trường, dù sao trường học cũng không cho xe mô tô bên ngoài chạy vào trong khuôn viên.
Trẻ mồ côi nhập học sẽ phải làm một số thủ tục đặc biệt, người hướng dẫn tò mò về hình trạng cuộc sống hiện tại của Thi Sương Cảnh, y bảo mình có đủ tiền nhưng người hướng dẫn vẫn tỏ ra lo lắng, sợ trai đẹp lầm đường lạc lối bị lừa tình. Y nhức đầu quá thể, bèn nói dối rằng: “Thực ra em có một người cậu rất giàu, vào năm lớp 12 cậu ấy đã cho em nhận tổ quy tông, giáo viên cấp ba của em đều biết chuyện này. Căn nhà hiện tại của em cũng là do cậu ấy trả tiền, người yêu em chỉ ở ké nhà của em thôi.”
Số dư ví WeChat của Thi Sương Cảnh ít hơn số dư tài khoản ngân hàng nhiều, chỉ dùng để chi tiêu hàng ngày thôi. Lúc ấy trong ví WeChat còn khoảng năm sáu chục ngàn, y liền cho người hướng dẫn xem ví luôn, đúng là có tiền song không đến mức quá giàu. Người hướng dẫn thở phào, thì ra vẫn có phụ huynh. Lên đại học, Thi Sương Cảnh không nhận trợ cấp cho trẻ mồ côi nữa, để dành tiền đó cho người cần nó thì vẫn tốt hơn.
La Ái Diệu thích tự đặt mình vào truyện cười luân lý, Thi Sương Cảnh cũng bắt chước theo, từ đó những truyền thuyết trong lớp về Thi Sương Cảnh luôn xoay quanh hai người đàn ông: một ông cậu giàu có, một tên bạn trai ăn bám. Có lần Thi Sương Cảnh đi chơi với bạn học, hát karaoke đến tận khuya, hiếm khi y mới uống vài chén rồi say khướt đổ gục ngay sảnh quán karaoke. Một người đàn ông liên lạc với bạn học của Thi Sương Cảnh qua WeChat của y, người nọ dặn họ chờ một lát, hắn sẽ lập tức đến đón Thi Sương Cảnh ngay.
Thấy người tới đón Thi Sương Cảnh mặc áo khoác và lái xế hộp đắt tiền, các bạn học vô thức hỏi La Ái Diệu: “Anh là gì của Thi Sương Cảnh?”
La Ái Diệu không nghĩ nhiều, nếu bảo là bạn bè thì không trang trọng cho lắm, hắn bèn trả lời rằng mình là cậu của Thi Sương Cảnh. Từ đó bạn học đều biết Thi Sương Cảnh có một người cậu lái xe đắt tiền, có một anh bạn trai lái mô tô. Trai đẹp tụ tập, theo đuổi chủ nghĩa thượng tôn nhan sắc, Thi Sương Cảnh học kế toán đúng là vì có tiền bạc cần quản lý.
Thành tích của Thi Sương Cảnh ở đại học chỉ bình thường nhưng y tuyệt đối không tạch môn, mỗi lần thi chứng chỉ và thi cuối kỳ y đều vùi mình trong thư viện, cho nên liên tục xuất hiện trên trang tỏ tình của trường. Vào năm hai, Thi Sương Cảnh bắt đầu thành lập ban nhạc với bạn học, y chơi guitar kiêm hát chính, mãi đến lúc ấy y mới bổ sung kiến thức nhạc lý, khi nhận một bản nhạc thì không chỉ cần đọc hiểu mà còn phải điều chỉnh cho phù hợp. Có một số ban nhạc đại học hết sức chuyên nghiệp, đáng tiếc ban nhạc của Thi Sương Cảnh chỉ là gánh hát rong mà thôi, phải quất một roi mới chịu cựa một cái, suốt ba năm mới chỉ diễn một tiết mục nhỏ trong trường. Thi Sương Cảnh căng thẳng đến mức nhiệt miệng, thế mà đến hôm đi diễn thì tay trống đánh loạn hết nhịp, một tay guitar khác thì gảy đàn loạn xạ, chẳng biết là đang vội cái gì, lúc vội nhất còn có cảm giác lộn xộn như thể ong rừng bay múa, tàu hỏa sơn xanh biến thành tàu cao tốc, cứ thế chơi qua quýt cho xong màn trình diễn.
Chiến thần trên trang tỏ tình, nam thần drama tình ái của khoa kế toán, tay guitar kiêm giọng ca chính của ban nhạc ong rừng bay múa, ông hoàng karaoke cổ trang bị khui ra tài khoản nhạc cover…… Thi Sương Cảnh chẳng bận tâm đến chuyện bên ngoài, trong thời đại giải trí phát triển như hiện nay, trở thành tiêu điểm cũng là một loại bản lĩnh. May mà bên cạnh y có một hòn đá trấn sơn, La Ái Diệu chỉ việc chi tiền để y chơi món gì cũng chuyên nghiệp một chút. Thời đại học, Thi Sương Cảnh từng vào phòng thu âm rất nhiều lần, sau khi vỡ mộng về ban nhạc học đường, y nhận ra mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính mình, thế là y đi học piano nhập môn, tự mày mò chơi nhạc.
Về phần cuộc sống gia đình. Suốt một thời gian dài, Thi Sương Cảnh không hề cảm thấy La Ái Diệu trước và sau khi niết bàn có gì quá khác biệt. Vẫn phóng khoáng, vẫn khó lường, vẫn bàng quan từ xa, vẫn tà quái xem kịch. Hoá ra niết bàn hay không niết bàn hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến tính cách của một con người…… tính cách của một vị Phật.
La Ái Diệu úp mở rằng, sau khi thành Phật, hắn…… thu được nhiều hơn từ đồ cúng dường của tín đồ. Thi Sương Cảnh cũng hạ thấp giọng, chẳng biết là trốn tránh ai nữa, có lẽ là trốn tránh lương tâm, y hỏi: “Làm thế thực sự không có vấn đề gì chứ? Em tưởng hồi trước anh thu phí vì anh là Phật Tử, vẫn chưa chính thức vào biên chế……”
La Ái Diệu bắt chước dáng vẻ của y, cũng hạ giọng đáp: “……Sao ở bên tôi lâu như vậy rồi mà em vẫn ảo tưởng về Phật thế? Những vị Phật có danh hiệu đó…… Khi họ chuyển thế thành người thì đa phần đều là vương tử hoặc cao tăng chẳng phải lo cơm ăn áo mặc. Sau khi niết bàn, họ không thu phí là vì họ vốn không cần đến. Em tưởng Văn Thù Bồ Tát không lấy tiền sao? Có một phần lớn tiền bạc được tích lũy theo cách khác, nếu họ nhập thế thì có thể quy đổi ra. Tôi được xem như là trường hợp đặc biệt vì ở nhân thế lâu dài, tuy nhiên tiền của tôi không thể dùng để đầu tư sinh lời, chỉ có thể phục vụ chi tiêu cần thiết của bản thân và sự nghiệp phát triển tông phái, kinh luận. Số tiền đó mang tính chất từ thiện, không thể tích lũy thành của riêng…… Tôi từng nói điều này rồi mà?”
Thi Sương Cảnh gật đầu: “Anh từng nói rồi. Nhưng anh đã kiếm được nhiều hơn đó! Tiền bạc trong xã hội có tổng lượng nhất định, tiền kẹt ở chỗ anh phải lưu thông kiểu gì đây, tín đồ của anh kiếm được tiền thì cũng sẽ có người khác bị hao hụt tiền…… Mà thôi, chẳng hiểu nổi quan niệm tiền bạc của mấy kẻ thần bí như các anh…… Trên đời này có thần tài thật không?”
La Ái Diệu nói như thật: “Theo lý thì hẳn là có, cơ mà tôi chưa gặp bao giờ. Sau này sẽ gặp thôi, nếu như tất yếu phải vậy. Tín đồ c*̉a tôi cũng có thể năm nay kiếm lời, sang năm lại lỗ nặng mà? Vậy thì phần tôi rút ra sẽ nhiều hơn sao?”
“Em không biết…… Chắc là không đâu. Sao anh niết bàn rồi mà vẫn còn nhiều câu đố quá vậy?”
“Có bí ẩn thì mới thú vị chứ.” La Ái Diệu tự thấy từ khi niết bàn, hắn không hề đối xử với tín đồ tốt hơn hay như nào cả, huống hồ còn có tín đồ của những sự tồn tại thần bí khác mà, cứ xem như là các nguồn sức mạnh thần bí nổi lên rồi triệt tiêu lẫn nhau đi.
Hắn dồn hết cả thân lẫn tâm vào cuộc sống con người, làm hết sức chơi hết mình, cụ thể là chơi Thi Sương Cảnh. Đâu phải sống với ai cũng giống nhau? Thi Sương Cảnh chọn ở bên La Ái Diệu tức là chọn một cuộc sống luôn ứng phó với những suy nghĩ lạ kỳ.
Vào kỳ nghỉ hè năm hai, Thi Sương Cảnh vô cùng rảnh rỗi, La Ái Diệu bèn rủ y chơi vài trò mới lạ với mình. Yêu đương đến năm thứ ba rồi, cũng cần một chút k*ch th*ch mới mẻ chứ. La Ái Diệu nhấn mạnh sự cần thiết của loại k*ch th*ch yêu đương này, hắn đề xuất: “Em dẫn tôi ra ngoài chơi nhé? Em là nam sinh viên, còn tôi là dân công sở có thời gian rảnh mà chẳng có niềm vui……”
“La Ái Diệu, đưa điện thoại cho em xem.”
“……”
Thi Sương Cảnh mở lịch sử tra cứu của La Ái Diệu, hờ, quả nhiên đã bị y tìm ra. Thuê sinh viên đi chơi cùng, nam sinh viên làm bạn chơi, thuê nam sinh viên cùng leo núi Thái Sơn…… Yêu đương đến năm thứ ba, sự thấu hiểu của y đối với La Ái Diệu đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Một khi La Ái Diệu hứng trí đòi diễn kịch là y biết ngay hắn bị thứ gì đó khơi gợi hứng thú rồi.
“Ngài La à, đây là xu hướng từ đời nảo nào rồi, chơi gì mới mẻ thì không chơi, lại đòi chơi cái trò rõ quê mùa.” Thi Sương Cảnh trả điện thoại cho hắn.
Thực ra Thi Sương Cảnh trả lời như thế cho thấy y đã đồng ý một nửa rồi. La Ái Diệu tiếp tục diễn kịch: “Bạn Thi à, ra ngoài chơi đi, dẫn tôi đi chơi đi mà.”
Editor: Update một số mẩu tin bên lề mà tác giả làm về thời sinh viên của em Cảnh nha Ý là dễ thương lắm lắm ý, tác giả quá có tâm, viết mang bầu cho chúng ta khỏi phải chờ nhưng cũng không để độc giả bỏ lỡ thời đại học của em Cảnh.
Bài tập nhóm xui xẻo của sinh viên Tiểu Cảnh:


Sự cố say rượu của ở quán karaoke của sinh viên Tiểu Cảnh:


