Chương 191: Vòng tuần hoàn tình yêu – 2

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Thi Sương Cảnh quả thực mắc bẫy của La Ái Diệu rồi! Cái tên này nói một lần, hai lần, đến lần thứ ba thì thể nào Thi Sương Cảnh cũng đồng ý.
Y hỏi La Ái Diệu: “Anh muốn đi đâu chơi?”
La Ái Diệu đáp: “Đi đâu cũng được, miễn ra ngoài chơi là được.”
La Ái Diệu có vẻ trầm lắng chứ thực ra hắn rất thích lẩn vào trong đám đông. Tín đồ thờ phụng tượng Phật Tử của hắn, hắn cũng dùng tượng Phật Tử làm tai mắt, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nghe thấy hết, còn thông qua màu sắc của tượng Phật Tử để tương tác với tín đồ. Hắn hứng thú với sự lạ kỳ của con người, bình thường hắn luôn học tập một cách cẩn thận, hết sức cẩn thận. Hắn thường xuyên giao lưu với người ngoài, đừng thấy hắn suốt ngày ở nhà viết kinh, ở pháp giới kiểm nghiệm nghi quỹ mà lầm tưởng, kỳ thực sau khi niết bàn hắn đã liên lạc lại với các vị Phật khác, tự dưng trở nên bận rộn trao đổi tin tức hẳn lên.
Đối với việc này, Thi Sương Cảnh tỏ ý rằng bận rộn vẫn tốt hơn, La Ái Diệu rảnh rỗi là sẽ đi gây chuyện. Quả nhiên, giờ hắn đang kiếm chuyện với y nè. So với La Ái Diệu thì Thi Sương Cảnh rất hời hợt trong việc xã giao, chỉ cần đi chơi với người khác vài tiếng thôi là y cũng phải về nhà nghỉ ngơi cả tối mới hồi lại được. Năng lượng khi đi làm làm của y còn dồi dào hơn khi đi xã giao.
Thi Sương Cảnh cầm điện thoại của La Ái Diệu, xem những nội dung hắn từng lướt qua trước đó, suy nghĩ xem như nào là “Sinh viên đi chơi cùng”: “Người khác đều mời sinh viên bản xứ đi chơi cùng…… Bản xứ…… Chúng ta đi chơi trong thành phố nhé? Những nơi em từng đi còn không nhiều bằng anh.”
“Chỉ là tôi hoài niệm cảm giác nửa lạ nửa quen ấy thôi mà.”
Câu tổng kết của La Ái Diệu càng khiến người ta hoang mang. Thi Sương Cảnh không khỏi hoài nghi động cơ của hắn: “Là do anh hoài niệm cảm giác nửa lạ nửa quen, hay là anh cảm thấy quan hệ của chúng ta bây giờ không còn thú vị?”
Từ hồi mới quen là hai người họ đã cãi nhau chí chóe rồi, theo lý mà nói cả hai đều không phải kiểu thích nói chuyện, nhất là Thi Sương Cảnh —— Ấy thế mà khi đối mặt với La Ái Diệu, miệng y còn nhanh hơn tim, chẳng biết đã bao nhiêu lần nói huỵch toẹt ra, buột miệng hỏi một câu thôi cũng quá chí mạng. La Ái Diệu cất giọng oan uổng, “Tôi rất hưởng thụ các loại thân phận khác nhau, đâu phải em không biết. Nam sinh viên đi chơi cùng, phải là nam sinh viên mới được, em là sinh viên, còn tôi chưa từng học đại học mà.”
“Giờ lại còn bảo anh chưa từng học đại học!” Thi Sương Cảnh tức cười, tuổi tác của y thì tăng lên mà La Ái Diệu thì lại trở nên ấu trĩ. Thôi, Thi Sương Cảnh tự trấn an bản thân, La Ái Diệu chỉ muốn chơi chứ đâu có đòi trăng trên trời, dù sao y cũng đang rảnh mà. Sở thích, chỉ là sở thích thôi.
Thi Sương Cảnh không giỏi lập kế hoạch hay vạch chiến lược, nghĩ mấy cái này khiến y lo lắng lắm. Trước kia ra ngoài chơi thì hầu như toàn là La Ái Diệu lo liệu hết, hoặc là cả hai đều bỏ qua, chỉ đặt vé và khách sạn thôi, còn đâu cứ chờ hạ cánh rồi tính sau. Có vẻ quy trình đi chơi trên mạng đều lập kế hoạch kỹ càng, Thi Sương Cảnh hỏi La Ái Diệu muốn đi đâu, La Ái Diệu biết nếu bây giờ mà nói hai chữ “Tùy ý” thì sẽ mất hết cảm giác phiêu lưu, sau một hồi cân nhắc, hắn đưa ra lựa chọn: “Nếu đi phía Nam thì tôi muốn tới tỉnh Y. Nếu đi phía Bắc thì thành phố Q hoặc thành phố L cũng không tệ.”
Có lựa chọn thì dễ xử lý rồi. Thi Sương Cảnh lấy giấy nháp ra, ngồi xếp bằng trước bàn trà, Bắp cũng vểnh đuôi chạy tới ngồi trên thảm với y. Thi Sương Cảnh nhớ lại niềm vui trong chuyến du lịch biển lần trước cùng La Ái Diệu, kỳ thi cuối kỳ của y kết thúc sớm, nếu khởi hành luôn thì có thể đi chơi xong trước khi thời tiết nóng như lồng hấp…… Y chọn đi đến thành phố Q, có núi có biển có đồ ăn ngon, hơn nữa giao thông ở đó cũng thuận tiện, có thể dựa hết vào phương tiện công cộng và taxi, y không thích lái xe ở thành phố xa lạ, như thế chỉ tổ khiến y thêm căng thẳng và lo lắng.
Thi Sương Cảnh nhìn chằm chằm Bắp, Bắp ngửa bụng lên, chuẩn bị sẵn sàng để được xoa bóp. Mèo con đáng thương, hôm sau nó đã bị Thi Sương Cảnh gửi sang nhà một người bạn đáng tin, trong khi tấm vé máy bay đưa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đến thành phố Q.
Kể từ khoảnh khắc xuất phát, La Ái Diệu đã trở thành quý ngài La, Thi Sương Cảnh đã trở thành bạn học Thi. “Nửa lạ nửa quen”, bởi vì bạn chơi cùng còn mang tính chất phục vụ nên Thi Sương Cảnh thu thêm 50.000 tệ phí đặc biệt, ngài La tỏ ý: “Em cứ sắp xếp tùy thích, tôi sẽ đi chơi cùng em suốt toàn bộ hành trình. Tôi thì khá kén chọn trong khoản ăn uống, tuy nhiên hải sản chỉ cần tươi là tôi sẽ không từ chối. Về chỗ ở, tôi nhất định phải ở nơi đắt và xịn, tôi coi trọng giấc ngủ, do tôi rất dễ mất ngủ và tỉnh giấc, cho nên chất lượng giường cũng cực kỳ quan trọng. Em không lái xe, tôi có thể chấp nhận, nhưng trừ các loại phương tiện công cộng như tàu hỏa và phà ra, tôi không muốn ngồi xe buýt, tàu điện ngầm……”
Bạn Thi hí hoáy ghi chép, thi thoảng liếc sang một cách bất đắc dĩ, cuối cùng y vẫn kiềm chế không ngắt lời, ghi hết yêu cầu của ngài La lại. Phải đổi sang khách sạn khác rồi, không dễ qua mặt cái tên này đâu. Thi Sương Cảnh nghĩ ra một kế, liền bắt tay làm ngay. Y không biết La Ái Diệu có đọc suy nghĩ của mình hay không, cơ mà kệ đi, đằng nào cũng diễn sâu rồi, lòng y nhen nhóm h*m m**n chống đối —— Hơi giống khi phụ huynh buông tay, ép con cái lên kế hoạch du lịch, con cái thì cảm thấy “Cần gì phải thế chứ” song cũng muốn cố gắng thử sức, thế là vừa phải làm tốt nhiệm vụ, vừa bày mấy trò ngáng chân vô hại —— Chính là kiểu h*m m**n chống đối đó.
Nhoáng cái máy bay đã đến nơi. Bạn Thi dường như đã chấp nhận thiết lập nhân vật của mình, y đon đả cầm lấy va li của ngài La, nói: “Để em, anh cứ đi trước đi, chúng ta bắt xe đã. Anh có đói không? Hay là mình ăn cơm trước rồi hẵng đến khách sạn?”
“Em đói chưa? Trưa nay chúng ta ăn gì?” Chiếc kính râm đặt trên sống mũi cao của ngài La, nếu mà có camera đang quay vlog thì chỉ có thể ghi được khí chất kiêu ngạo của hắn, vì không thấy rõ vẻ mặt thì lại càng có khoảnh trống để thoả sức tưởng tượng.
“Trưa nay anh muốn đi ăn hải sản không? Cơm trộn giun biển nhé?”
Bạn Thi ăn mặc đậm chất sinh viên, chỉ nhìn trang phục thôi cũng nhận ra sự cách biệt tuổi tác giữa hai người. Sự giàu có của ngài La được đổi bằng thâm niên tuổi đời, còn bạn Thi thì vì còn trẻ mà có vẻ trong sáng, nghèo khổ. Thời điểm bạn Thi hai mươi hai tuổi lẻ mười một tháng, dù trong tài khoản có bao nhiêu tiền thì cũng chẳng thể nhận ra y là người giàu có.
“Chúng ta đi chơi tổng cộng mấy ngày?”
“Khoảng năm ngày nhé? Ngài La có lịch trình gì sau đó à?” Bạn Thi cười tươi rói, “Em vừa được nghỉ hè, cũng chẳng có gì làm, tạm thời chưa có đơn hàng sau đó, đi chơi với anh thêm vài ngày cũng được.”
“Tạm thời chưa có đơn hàng sau đó” là gì? La Ái Diệu bỗng dưng tiu nghỉu. Lên xe, hắn nhịn hết nổi, liền giở giọng hạnh họe ngay trước mặt tài xế: “Vậy thì chơi năm ngày, khỏi làm lỡ dở đơn hàng sau đó của em.”
Bạn Thi mặc kệ hắn, mắt dán vào phần mềm gọi xe, xác nhận tài xế không đi đường vòng. Sau khi rà lại một lượt lịch trình hôm nay, bạn Thi ngó lơ sự quái gở của ngài La, giới thiệu hết sức trôi chảy: “Chúng ta đến khách sạn cất hành lý rồi sau đó đi ăn trưa, cơ mà ăn xong chắc cũng hơn 2 giờ chiều rồi. Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo một vòng những điểm tham quan gần khách sạn, có cầu tàu, nhà thờ và còn có nhiều công viên nữa. Anh đã bôi kem chống nắng chưa?”
“Chưa.”
“Em có mang kem chống nắng nè, anh muốn bôi không?”
Lần đầu tiên trong đời La Ái Diệu bôi kem chống nắng, lạ lùng thật. Chuyện đang phát triển theo chiều hướng rất chi là quái dị, La Ái Diệu đọc được suy nghĩ của tài xế: Đây là hướng dẫn viên du lịch hay bạn đồng hành vậy? Nghe giọng cậu bé này thì đâu phải người bản xứ nhỉ.
Bạn Thi thực sự đặt nhu cầu của ngài La lên hàng đầu, y đặt một khách sạn xa hoa giữa trung tâm thành phố, có vị trí ngắm biển đẹp nhất. Lễ tân xác nhận đơn đặt hàng, yêu cầu cung cấp thông tin khách hàng, bạn Thi bảo ngài La đưa thẻ căn cước, ngài La liền làm theo.
Lễ tân hỏi: “Chỉ có một vị ở đây thôi ạ?”
“Đúng thế, ha ha, chỉ có một chiếc giường thôi mà, sao tôi ở cùng ông chủ được.” Dứt lời, bạn Thi lặng lẽ lùi về sau một bước, phủi sạch mọi quan hệ.
La Ái Diệu tháo kính râm xuống, ngỡ ngàng nhìn về phía Thi Sương Cảnh. Hắn đã tạm ngừng giao lưu với các vị Phật khác, tránh nghe trộm suy nghĩ của Thi Sương Cảnh để giữ gìn trải nghiệm bất ngờ —— Ý em là sao? Ánh mắt La Ái Diệu đang chất vấn như thế đấy.
Thi Sương Cảnh đeo kính râm của mình lên, vờ như không thấy.
Lễ tân làm thủ tục check-in xong, giao thẻ mở cửa phòng cho ngài La. Bạn Thi trả va li của ngài La cho hắn, nói: “Vậy nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở sảnh khách sạn nhé?”
Đôi mắt xanh của ngài La ánh lên cảm xúc phức tạp, tâm trạng hắn tức khắc trở nên bất ổn, hắn kéo bạn Thi qua một bên, khẽ hỏi: “Buổi tối em nghỉ ngơi ở đâu? Em không ở cùng tôi sao?”
“Em chỉ là bạn đi chơi cùng thôi mà, em và anh ở chung một khách sạn thì còn ra thể thống gì nữa? Em tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy!” Bạn Thi nói dõng dạc, “Em đặt khách sạn ở gần ga tàu rồi, anh có việc gì thì cứ nhắn tin cho em là được.”
La Ái Diệu tháo kính râm trên mặt Thi Sương Cảnh xuống và tịch thu, hắn cố chen vào tâm trí Thi Sương Cảnh để xem y rốt cuộc đang nghĩ gì —— Chẳng lẽ Thi Sương Cảnh giận ư? Giận từ bao giờ? Không ngờ yêu đương đến năm thứ ba, đã thả lòng đến mức này mà Phật Tử lại vấp phải một thất bại lớn…… Sau khi thấp thỏm thăm dò, La Ái Diệu cảm giác Thi Sương Cảnh không hề tức giận, xem ra y vốn dĩ cảm thấy khách sạn kia có mức giá phải chăng hơn.
“Chúng ta đang đi chơi, tất cả đều vì mục đích chơi vui vẻ, tôi nói “bạn đi chơi cùng” chỉ là…… Đó chỉ là một thiết lập để thêm phần thú vị thôi mà.” La Ái Diệu giải thích.
“Anh mau lên phòng đi, em đã đặt khách sạn khác rồi, giờ em phải qua đó cất hành lý rồi còn phải mau đi ăn trưa nữa chứ.” Thi Sương Cảnh phát hiện sườn cổ La Ái Diệu có kem chống nắng chưa bôi kỹ, bèn tiện tay bôi cho hắn, sau đó y kéo va li đi thẳng qua khách sạn khác mà chẳng buồn ngoái đầu lại.
Ngài La đứng ngẩn ngơ ở đại sảnh ít nhất ba phút mới bực bội đi lên lầu, chưa đến năm phút sau hắn đã quay lại đại sảnh, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hai tay gõ chữ lạch cà lạch cạch.
La Ái Diệu: Ở chung một chỗ với tôi cũng tiết kiệm tiền mà? Chẳng lẽ không đủ tiền hay sao?
La Ái Diệu: Tôi thấy em chỉ đặt khách sạn một đêm, đây có phải thiết lập tình huống hôm nay không?
La Ái Diệu: Tôi rất hài lòng với khách sạn em đã đặt, nghe nói cảnh đêm ở đây đẹp lắm. Tôi vừa mới lên xem thử rồi, cảnh biển mãn nhãn cực kỳ.
Tiểu Cảnh: Em đặt nhà hàng rồi, anh xuống chưa?
La Ái Diệu: Tôi đang ở đại sảnh rồi.
Tiểu Cảnh: Chờ em xíu, em sửa soạn chút đã.
La Ái Diệu: Buổi tối sang chỗ tôi ngủ đi.
Tiểu Cảnh: Thế thì phí công em thuê phòng à? Vẫn tách nhau ra ngủ đi. Anh đừng có phá hỏng thanh danh của bạn đi chơi cùng nha.
La Ái Diệu: Vậy buổi tối tôi sang chỗ em ngủ.
Tiểu Cảnh: Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, chỉ tách nhau ngủ mấy đêm thôi mà. Em chỉ đặt khách sạn một đêm là vì em được giảm giá một đêm, tối về em sẽ xem có ưu đãi ba đêm liền hay không.
La Ái Diệu hơi bị khó chịu. Sao chuyện lại thành ra thế này? La Ái Diệu có lẽ đã quên, Thi Sương Cảnh vốn là một khúc xương cứng, khó khăn lắm mới ninh nhừ được, giờ lại trở về trạng thái nửa chín nửa sống, như này là do ai? Đúng là tự mang đá đập chân mình. La Ái Diệu khẩn cấp suy nghĩ đối sách. (Nửa sống nửa chín đồng âm với nửa lạ nửa quen á.)
✿Tác giả có lời muốn nói:
Gửi mèo nhỏ đi ở nhờ, sau đó cho mèo lớn ăn hải sản. Đây đúng là vòng tuần hoàn tình yêu mà, làm sao đây hả ngài La, không thể nói mấy câu linh tinh kiểu như “Quay lại trạng thái chưa quen nhau” đâu.
Tôi lại xin mọi người giúp tôi quảng bá bộ tiểu thuyết này đây! Quyển 5 chính là quyển cuối cùng, chẳng mấy chốc Phật Cảnh sẽ nói lời tạm biệt với mọi người, để xem vào hồi sau cuối có thể kéo thêm vài độc giả mê truyện không nào.