Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 192

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 192: Vòng tuần hoàn tình yêu – 3

Thi Sương Cảnh không hề giận. Nếu chơi trò này với La Ái Diệu mà không đầu tư công sức nhất định thì chưa chắc La Ái Diệu sẽ chơi thỏa thích. Hơn nữa dù ngủ xa nhau nhưng chẳng lẽ hắn không tiếp tục giám sát Thi Sương Cảnh ư? Từ lâu y đã quen bị La Ái Diệu giám sát bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn cảm thấy thích thú. Nồi nào úp vung nấy thôi, người có h*m m**n khống chế cao thì hợp với người hưởng thụ sự quan tâm, bệnh trạng ăn khớp với nhau một cách hoàn mỹ.

Bạn Thi mỉm cười đón ngài La tại sảnh khách sạn, ban nãy ngài La để lộ dấu hiệu hoảng loạn trong WeChat, chứ gặp mặt thì hắn vẫn tỏ ra như thường. Bọn họ bắt xe đi ăn cơm rang giun biển, hến, tôm, sò và mực. Mới buổi trưa đã ăn một bữa thịnh soạn, bạn Thi ân cần gắp thức ăn cho ngài La. Hôm nay ngài La bắt chước giống hệt con người, không hề kén chọn nữa mà tỏ ra rất ham ăn, món nào gọi ra cũng cho vào miệng, đã thế còn giả vờ bình phẩm như thật.

Trong lúc đó, bạn Thi ngoan ngoãn gật đầu phụ họa ngài La, y cũng ăn đầy một bụng protein, rất chi hài lòng với nhà hàng mình đã chọn. Vì giả vờ nửa lạ nửa quen nên hai người đều không thảo luận sâu về cảm nhận của mình, cứ như có sẵn kịch bản vậy. Phục vụ người khác thì chẳng cần động não, cứ đon đả, tâng bốc là được.

Cảm giác này kỳ lạ quá đi. Nếu họ đi du lịch với thân phận bình thường thì Thi Sương Cảnh chắc chắn sẽ ngồi trên bàn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói về gió biển, về giá hải sản địa phương, về các tin tức du lịch vừa lướt thấy…… Thi thoảng La Ái Diệu cũng sẽ đánh giá một cách gay gắt, hắn thích đem kinh nghiệm của mình ra so sánh, thích chọn lọc, nếu ăn món nào hay dùng thứ gì mà ưng ý thì sẽ vứt bỏ cái cũ trong lòng, quả là có mới nới cũ.

Bạn Thi: “Ngài La, anh ăn xong sao?”

Ngài La: “Tôi no rồi. Em thì sao?”

Bạn Thi: “Em cũng no rồi. Sức chiến đấu của chúng ta kém nhỉ? Còn thừa hơi nhiều nè……”

Ngài La: “Tôi có thể gói về, khách sạn của tôi có tủ lạnh.”

Bạn Thi: “Hải sản không để qua đêm được đâu, ngài La có thể ăn hết trong hôm nay không?”

Diễn đến đây, ngài La bỗng nhiên đổi ánh mắt tùy ý thành cái nhìn chăm chú, hút hồn như thường ngày. Hắn trở lại thân phận La Ái Diệu và đưa ra một tín hiệu nghỉ giữa chừng —— Hắn cho Thi Sương Cảnh kẹo cao su làm sạch miệng, “Tối nay sang chỗ tôi ăn đi, ăn xong tôi đưa em về khách sạn của em.”

Thi Sương Cảnh nhận kẹo cao su, lập tức xé vỏ cho kẹo vào miệng, “Em diễn thế nào? Thực ra làm bạn chơi cùng cũng nhẹ nhàng phết…… Ý em không phải là lập kế hoạch nhẹ nhàng, mà ý em là, hóa ra đi chơi với người ta mà không có tình cảm chính là cảm giác này.”

Lời này hơi đau, mà chính là đau ở tim của Thi Sương Cảnh. Nếu mấy năm trước y đối mặt với Phật Tử trong tư thái thành thục như thế thì liệu có đi đến một kết cục hoàn toàn khác hay chăng? Thi Sương Cảnh trao trái tim mình từ quá sớm, chơi trò gì cũng đều cầu mong không thua.

“Tối qua và sáng nay tôi chưa giải thích rõ ràng cho em, tôi nói “chơi cùng” chẳng qua là tôi đi chơi “cùng” em thôi, em sẽ có sự chủ động và mục đích, tất cả đều do em sắp đặt. Tôi muốn biết cảm giác làm ông chủ khoanh tay là thế nào.”

Phục vụ mang hộp đựng thức ăn tới, La Ái Diệu ung dung gói đồ ăn thừa, chiều theo thói quen cũ của Thi Sương Cảnh. Hắn nói tiếp: “Chúng ta có thể diễn quan hệ bạn chơi cùng điển hình, cũng có thể tự nhiên một chút. Tôi có thể thoát vai bất cứ lúc nào, một khi ra ngoài tôi sẽ lập tức làm cậu của em, bạn trai của em. Quan trọng nhất là em cũng muốn chơi thật vui mà.”

Sau một hồi trăn trở, cuối cùng La Ái Diệu vẫn chọn xài chiêu nhu tình. Thi Sương Cảnh yếu lòng nhất trước đòn tấn công dịu dàng của La Ái Diệu, y chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

Thi Sương Cảnh nhìn đồng hồ, bọn họ chưa có kế hoạch gì tiếp theo, ăn trưa đúng vào thời điểm không tốt cho lắm, gió biển oi nóng, ăn no xong ra ngoài tản bộ sẽ rất khổ. Thực ra tốt nhất là chờ đến xế chiều hẵng ra ngoài, đi dạo đến khi vầng dương nhỏ chầm chậm hòa vào biển cả, sau đó họ lại chuyển sang ăn khuya. Thi Sương Cảnh nghĩ, y vẫn sẽ đến khách sạn của La Ái Diệu, không ăn bữa khuya nữa mà đánh chén nốt đồ ăn thừa là được.

“Nếu em chơi không vui thì em sẽ nói cho anh biết mà, anh cứ yên tâm. Em đã đồng ý đi chơi cùng anh, làm bạn đi chơi kiêm hướng dẫn viên du lịch của anh, em sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Em không giận dỗi đâu, em nghiêm túc đấy. La Ái Diệu, em cảm thấy như này thú vị lắm —— Chúng ta đều khách sáo với nhau, đều giữ khoảng cách với nhau, trông như quan hệ làm ăn đơn thuần mà lại diễn đến mức mờ ám……”

Trong điện thoại của La Ái Diệu, từ ban đầu mặc định không ghi chú gì cho Thi Sương Cảnh, chỉ dùng tên thật trên WeChat, đến khi vào đại học thì đổi ghi chú thành “Tiểu Cảnh”. Thi Sương Cảnh cũng như được thay chậu để nuôi dưỡng, từ lớp đất cằn cỗi chuyển sang lớp đất màu mỡ với khả năng vô hạn. Toàn bộ cảm quan trong thân thể y đều được mở ra, nếm trải từng dòng chảy cảm xúc tinh tế nhất, rồi từ đó nuôi dưỡng lời ca của mình và cả những sáng tác trong tương lai. Thi Sương Cảnh giỏi văn, khả năng tổng kết cũng tốt, y mà miêu tả tình cảm của mình thì hầu như đều là thật, chẳng cần hoài nghi y nghĩ một đằng nói một nẻo.

La Ái Diệu tin lời Thi Sương Cảnh nói, hắn lại trở về với thân phận ngài La, đề nghị bắt xe về khách sạn, cất thức ăn thừa vào tủ lạnh rồi lại xuất phát từ khách sạn.

Tại sảnh khách sạn, bạn Thi chăm chú lướt điện thoại, ngài La hỏi y đang xem gì, bạn Thi liền bảo mình đang bổ sung kiến thức chụp hình, phải chụp ảnh cho khách hàng mới được chứ.

Kể cũng xót xa, từ ngày đầu tiên hình nền điện thoại của Thi Sương Cảnh đã luôn là La Ái Diệu, ảnh mới thay ảnh cũ nhưng vẫn luôn là hắn. Hình nền điện thoại của La Ái Diệu thì là ảnh hắn chụp cảnh đời thường của Thi Sương Cảnh và Bắp. Rất khó để họ có một bức ảnh gia đình, chủ yếu là do chẳng có ai thích hợp tiến vào nhà họ và chụp được cảnh ấy. Tự chụp ảnh gia đình thì lại trông ngốc nghếch, mất tự nhiên.

Ngoại hình của ngài La đẹp đẽ đến mức làm ảnh hưởng đến ký ức, tựa như ánh đèn chớp lóe rọi vào đáy mắt gây mù đột ngột, sau khi mắt sáng thì lại quên mất mình vừa nhìn thấy gì. Trước đây ngài La vẫn khống chế để ngoại hình mình không khiến người khác quá chú ý, tuy nhiên đang đi du lịch mà, thể nào cũng muốn để lại ấn tượng thật đẹp, huống hồ bạn Thi còn đòi chụp ảnh cho hắn.

Họ đi bộ đến điểm tham quan cạnh bờ biển, ngặt nỗi có đông người tụ tập quá, song Thi Sương Cảnh đã có phương án dự phòng, họ bắt xe đến một con đường dọc bờ biển, dựa lưng vào cầu tàu. Bạn Thi bật khung lưới camera chín ô, đầu phải đặt trên đường này, cơ thể phải đặt ở đường này…… Trong lúc bạn Thi chụp một tấm thì người qua đường bên cạnh đã chụp được mười tấm rồi.

Có cô gái đi du lịch một mình lặng lẽ giơ máy ảnh lên, bước tới gần ngài La, lúc bạn Thi chuẩn bị đi thì cô nàng lấy dũng khí hỏi họ có muốn chụp hình không, miễn phí. Bạn Thi add WeChat của cô gái, nhận được cơ man ảnh đẹp, hóa ra cô gái chụp cho họ rất nhiều ảnh, có vài bức chụp cả cảnh chim hải âu lén lút tiếp cận Thi Sương Cảnh, chắc là nhăm nhe hộp đồ ăn trong tay y. Thi Sương Cảnh thu hồi thiết lập bạn chơi cùng, tha thiết nhờ cô chụp vài bức ảnh chung cho mình và La Ái Diệu, thế là sau đó họ lại nhận được vô vàn ảnh hai người siêu đẹp.

Cô gái nhận được lì xì 200 tệ từ Thi Sương Cảnh, ngượng ngùng bảo: “Tôi cứ tưởng cậu là hướng dẫn viên du lịch riêng hoặc người đại diện của anh ấy…… Hóa ra hai người là một cặp!”

“Bạn trai tôi đẹp quá nhỉ!” Thi Sương Cảnh hơi bị đắc ý.

“Nhìn bằng mắt thường còn đẹp gấp chục lần trong ảnh. Cậu cũng đẹp trai lắm! Hai người có tài khoản không?”

Thi Sương Cảnh có tài khoản, song không phải là kiểu tài khoản để lộ mặt, cho nên y bảo là mình không có. La Ái Diệu lựa trong đống ảnh, chọn một tấm chụp chung hai người mà trong đó Thi Sương Cảnh cười tít mắt còn hắn cũng nở nụ cười rất tự nhiên, đổi thành ảnh nền khung chat WeChat. Hắn dỏng tai nghe hai người kia nói chuyện phiếm, xen lời vào rằng: “Nếu không vì tôi đẹp thì thái độ của bạn trai tôi với tôi cũng chẳng tốt thế này đâu.”

La Ái Diệu chỉ nói hươu nói vượn thôi, làm gì có chuyện Thi Sương Cảnh nhìn mặt mà xử sự? Cơ mà hắn nói cũng không sai…… Ngẫm lại năm ấy La Ái Diệu tìm tới cửa, lý do duy nhất hắn không bị Thi Sương Cảnh đuổi ra ngoài chắc cũng vì gương mặt trầm tĩnh và đẹp đẽ này. Chỉ cần ló cái mặt này ra là Thi Sương Cảnh sẽ nguôi giận ngay tắp lự. Y đúng là không có nguyên tắc gì cả.

Mọi người tán gẫu chừng mười phút rồi hai người tạm biệt cô gái nọ. Trở lại quảng trường trữ tình trong thành phố, bạn Thi giới thiệu các cột mốc theo trình tự, ngài La lắng nghe hết sức chăm chú. Bữa tối chỉ ăn đơn giản, ngài La lại khôi phục dáng vẻ chẳng dính khói lửa nhân gian. Đêm đến, bạn Thi tự dưng thở dài thườn thượt, gỡ tấm mặt nạ bạn chơi cùng mệt mỏi xuống, “Hôm nay nói nhiều ghê, em mệt quá đi.”

Ngài La bảo: “Tôi nghe rất vui, ngày mai có thể tiếp tục.”

Bạn Thi đành đeo lại mặt nạ. Y tưởng buổi tối theo ngài La về khách sạn để xử lý số hải sản còn lại thì ngài La sẽ làm nũng với mình cơ, nhưng có vẻ ngài La đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, những lời lôi kéo hồi chiều cứ như là giả vậy. Ngài La mặc áo choàng tắm, vẫy tay tạm biệt bạn Thi, mọi người nên nghỉ sớm thì hơn, dù sao ngày mai cũng phải leo núi mà.

Đúng vậy, không sai, nếu ngài La đã thấy “nam sinh viên cùng leo núi Thái Sơn”, vậy thì hắn sẽ kỳ vọng nhận được sự phục vụ của “nam sinh viên cùng leo núi Thái Sơn”. Bạn Thi miệng đắng lưỡi khô, nói nhiều đến mức đơ cả não, y quay về khách sạn của mình, quẹt mở cửa phòng, cắm thẻ vào khe. Cuối giường có một bóng người khổng lồ đang ngồi xếp bằng dưới đất, hướng mặt về cửa sổ, quay lưng về cửa chính, tựa một hình nhân lộng lẫy sang quý bị người ta đánh cắp từ trong bảo tàng rồi đặt tạm ở chỗ này. Bạn Thi xuống đại sảnh dưới lầu hâm nóng bữa khuya, còn gọi một cốc trà chanh, chuẩn bị ăn thêm một chút.

Đến khi gặp lại pháp thân đeo đầy châu ngọc của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh bỗng nảy ý chơi đùa, y đặt bữa khuya xuống, nhảy lên giường, chống người dậy, nghịch trang sức của pháp thân, từng viên ngọc ngà bảo thạch khảm vào sợi tóc. Thi Sương Cảnh nói: “Em vẫn thích anh hơn…… Anh sẽ không làm khó em.”

Phật Tử không nói gì, mặc cho y đùa nghịch trang sức trên người mình.

Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu thường hay tiến hành những màn cược nho nhỏ kiểu này để tìm niềm vui. Y tưởng La Ái Diệu sẽ níu kéo mình ở lại, song La Ái Diệu chỉ tự đưa pháp thân của mình tới rồi hiện thân, đây là một cách kháng nghị ôn hòa và âm thầm. Thi Sương Cảnh nói: “Anh không giống nhân thân có quá nhiều ý đồ xấu xa. Bọn mình lạ ghê nhỉ, chơi cái trò này, lôi lôi kéo kéo, đúng là hơi giống cảm giác mập mờ thuở ban đầu……”

La Ái Diệu tiếp lời trong lòng y: Hồi còn mập mờ, tôi và em cũng ngủ chung một giường mà.

Thi Sương Cảnh: ……

La Ái Diệu: Tôi vẫn chẳng hiểu sao em lại muốn đặt phòng cách xa nhau.

Thi Sương Cảnh: Anh không hiểu thật ư?

La Ái Diệu: Tôi cần hiểu cái gì?

Thi Sương Cảnh: Em không muốn vừa gọi anh là kim chủ vừa làm ấm giường cho anh, điều đó khó hiểu lắm sao? Em không thích cảm giác ấy. Muốn phục vụ thì chỉ phục vụ thôi, muốn yêu đương thì chỉ yêu đương thôi.

La Ái Diệu: ……

Thi Sương Cảnh: ……

La Ái Diệu: Tôi nhớ lại cảm giác trước kia rồi. Tôi từng nói điều này chưa nhỉ……

Thi Sương Cảnh: Nói điều gì?

La Ái Diệu: Vào lần đầu tiên gặp em, tôi đã nghĩ phải dùng thủ đoạn gì để giữ em mãi mãi ở lại bên tôi.

Thi Sương Cảnh: Thủ đoạn gì?

La Ái Diệu: Cái này thì không tiện nói rõ. Ý tôi muốn nói là, chúng ta chỉ “có vẻ” giống kiểu quan hệ ấy thôi, chứ chưa bao giờ là kiểu quan hệ kim chủ và bao nuôi cả. Ngay từ đầu đã không phải vậy rồi.

Thi Sương Cảnh: Em biết mà. Nhưng điều đó có mâu thuẫn với cảm giác của em à? Bởi vì chúng ta chưa bao giờ là kiểu quan hệ ấy, cho nên em chạy sang ngủ với anh…… thì kỳ cục lắm!

La Ái Diệu: Em đừng nghịch trang sức của tôi nữa, tập trung chút đi.

Thi Sương Cảnh: Em đang rất tập trung. Chỉ là em hơi xấu hổ nên mới tương tác với pháp thân của anh thôi mà. Em cũng cảm thấy giường hơi trống trải. Haiz, hay là…… để pháp thân ngủ cùng em đêm nay đi!

La Ái Diệu: Không, tôi không muốn ngủ cùng em. Đêm nay em ngủ một mình đi.

La Ái Diệu: Bạn Thi à, ngày mai phải leo núi Lao Sơn đấy, nghỉ sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon.

Thi Sương Cảnh: Ngài La ơi, em không giành được ưu đãi ba đêm tiếp theo ở khách sạn nữa.

La Ái Diệu: Ừ, ngủ ngon!

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau lại viết nam sinh viên cùng leo núi Lao Sơn, sau đó trở về tuyến thời gian hiện thực nha ~

Sao yêu nhau ba năm rồi mà còn lôi lôi kéo kéo như thế hả, hai người nhắc lại chuyện cũ đáng yêu quá đi, khiến lòng tôi vừa bùi ngùi vừa mềm nhũn rồi nè…… Cảm giác chẳng ai thực sự chiếm được thượng phong! Hai người đều thua cuộc.

Bình Luận (0)
Comment