Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 193

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 193: Đêm trường – 1

Thành thật mà nói, đúng như câu hôm trước của La Ái Diệu —— “Hồi còn mập mờ, tôi và em cũng ngủ chung một giường mà” —— Lần cuối Thi Sương Cảnh ngủ một mình là khi nào nhỉ? Ngẫm lại mới thấy đáng sợ thật, yêu nhau tới mức này cơ đấy, nhà họ thuê gần trường đại học cũng chỉ sắp xếp một phòng ngủ, hoàn toàn không có cơ hội chia giường mà ngủ. Lần cuối ngủ một mình là khi nào? Là những ngày chờ đợi La Ái Diệu niết bàn ư?

Suốt đêm ấy Thi Sương Cảnh tỉnh giấc tận mấy lần, y xác nhận thời gian, lần lượt là 3 giờ 59 phút, 5 giờ 14 phút và 7 giờ 22 phút. Bóng hình mơ hồ ở cuối giường dường như hoà vào màn đêm, bình thường có đuổi kiểu gì cũng không đi, thế mà mới bày trò chia giường thôi đã tức bỏ đi mất. Thi Sương Cảnh cảm thấy buồn cười, nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng ra, đúng 8 giờ ra khỏi cửa, đi đến khách sạn ven biển tìm La Ái Diệu.

La Ái Diệu gọi Thi Sương Cảnh lên lầu, cửa phòng tự động mở ra từ bên trong, La Ái Diệu vùi mình trong chăn, rèm cửa sổ kéo kín chẳng lọt ánh sáng. Thi Sương Cảnh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn mà lòng nôn nao, bèn khẽ khàng c** q**n jean, chui vào trong ổ chăn của hắn.

Hai người ngủ thẳng đến 10 giờ, La Ái Diệu rốt cuộc cũng dậy, câu nói đầu tiên là: “Em làm thế này là trái với đạo đức nghề nghiệp.”

Thi Sương Cảnh đang ngái ngủ nên chẳng quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp mà La Ái Diệu nói, y trở mình đòi nằm lười thêm năm phút nữa. La Ái Diệu lay y dậy, ngài La và La Ái Diệu kết hợp, nói: “Giờ này mà xuất phát là muộn rồi đấy, em phải đi leo núi cơ mà?”

Bạn Thi đã chuẩn bị kế hoạch đầy đủ, y bảo lên xuống núi đều có cáp treo, hơn nữa…… Đó là núi thiêng của Đạo giáo, anh ngồi cáp treo đi ngắm phong cảnh một chút là được rồi, chứ anh định leo thật hả? Bạn Thi nuốt câu chửi thề này lại.

Bạn Thi không ngờ ngài La định leo thật. 11 giờ trưa bắt đầu leo theo tuyến đường Thái Thanh, nhiều người đã về rồi mà họ mới đến cổng vào, may mà ngài La không chọn tuyến đường khác vừa dốc vừa dài, hắn chỉ chọn tuyến đường kinh điển thôi. Thời tiết tháng 7 ở thành phố Q rất quái lạ, lúc nóng lúc lạnh chẳng cố định gì cả. Bạn Thi ăn sáng qua loa rồi cùng ngài La đi leo núi, y là nam sinh viên đi chơi cùng nên tất nhiên phải xách đồ đạc —— Bạn Thi đeo ba lô leo cầu thang, ngài La thì đi sau y, ung dung thưởng lãm phong cảnh.

Gió biển dìu dịu, tiết trời quang đãng, bạn Thi có thể lực khá, dọc đường cũng thấy có phụ huynh dẫn con cái đang tuổi học cấp một đi leo núi, y không thể thua cả con nít được. Bạn Thi vừa đi vừa nghỉ, cứ đến điểm tham quan nào là lại ghé vào lượn một vòng, cung Thái Thanh và tượng Lão Tử đều ngắm hết, hoàn toàn quên mất vị Phật lẽo đẽo theo sau mình. Vị Phật này có vẻ còn vô tư hơn cả bạn Thi, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ nọ, tượng Toàn Chân Thất Tử cũng sờ, tượng Lão Tử cũng sờ, các loại đá cũng xem.

Đi tiếp lên động Minh Hà là tăng cường độ rồi. Không thấy đường cáp treo thì còn đỡ, nhưng vừa thấy cáp treo là bạn Thi bắt đầu thở gấp liền. Đã đến buổi trưa, nhiệt độ không khí tăng cao, ánh mặt trời rọi thẳng, bạn Thi đầm đìa mồ hôi còn ngài La vẫn khô ráo như thể ngồi xe tới đây vậy. Hai người đảo vị trí trước sau, ngài La đi đằng trước, chờ bạn Thi theo kịp. Bạn Thi bất chấp cắn răng leo tiếp, thế nhưng khi phát hiện động Minh Hà chỉ là một cái động thì y có hơi suy sụp. Mỗi lần thấy khoảng sân ngắm biển là ngài La đều sẽ chờ bạn Thi chụp ảnh cho mình, kỹ thuật chụp ảnh của bạn Thi quả nhiên vẫn gà mờ, mà cũng có lẽ là do điện thoại kém, có thể chụp một người đẹp trai nhường này thành du khách bình thường cũng là một loại bản lĩnh.

Tục ngữ nói lên núi dễ xuống núi khó, bạn Thi cần kiểm soát thời gian du lịch, bảo đảm bọn họ có thể thuận lợi rời đi trước khi xe trung chuyển ngừng chạy và khu thắng cảnh đóng cửa, khổ nỗi xuống núi quá khó khăn! Trong năm qua bạn Thi đã lơ là việc rèn luyện nên giờ bị khu thắng cảnh trừng trị rồi. Ngài La ỷ mình không phải con người nên đi hết sức thong dong tự tại, tần suất bước đi không hề thay đổi, y chang một bóng ma. Số lần nghỉ ngơi của bạn Thi nhiều dần, ngài La hỏi y: “Có cần tôi đeo ba lô giúp em không? Em muốn uống nước không?”

Bạn Thi leo núi khổ ơi là khổ, bèn hỏi dò ngài La có muốn đi xe trung chuyển từ điểm tham quan tiếp theo không, đi nhanh tới điểm tham quan cho xong. Ngài La không buông tha cho y, còn nói: “Hôm qua tôi dặn em nghỉ sớm cơ mà, em ngủ không ngon à? Tôi thì ngủ ngon lắm.”

Trong lòng bạn Thi có một chiếc đồng hồ bấm giây đang căng chặt, tự thúc ép cường độ của bản thân, bọn họ xuất phát chậm, hiện tại đã 3 giờ chiều, không đi xe thì thực sự không kịp. Y giải thích với ngài La hai ba bận mà hắn vẫn khăng khăng cố chấp, cho rằng nhất định có thể leo xong. Cuối cùng, khi đến được điểm tham quan tiếp theo, bạn Thi ngồi sụp xuống bậc thang, cong gập nửa người, hình như bị đau bụng.

Ngài La khoanh tay quan sát giây lát, phát hiện bạn Thi bị đau thật, hắn thả tay ngồi xuống, muốn nhìn kỹ vẻ mặt y. Bạn Thi đổ mồ hôi nhưng mặt lại trắng bệch, y khó chịu không phải do đau bụng đi ngoài, mà do nóng quá mà lại uống nhiều nước nên viêm dạ dày.

La Ái Diệu quan sát con đường núi, bốn bề đều vắng lặng, hắn bảo Thi Sương Cảnh vén áo lên, tìm được chính xác ổ bệnh và tiến hành trị liệu. Thi Sương Cảnh đỡ hơn đôi chút, y còn chưa kịp lên tiếng thì La Ái Diệu đã xoay người lại, ngồi xổm xuống, “Thời gian gấp quá rồi, chẳng đợi được em cầu xin tôi.”

“Chúng ta đi xe là được mà!”

“Cứ xem như tôi rút được tấm thẻ trải nghiệm làm nam sinh viên đi chơi cùng trong một tiếng đi. Ngài Thi, em có thể tận hưởng sự phục vụ của tôi.”

Như này thực sự khiến người ta khó mà giận cho nổi. Cục tức trong bụng Sương Cảnh vì phải leo núi lập tức tan thành mây khói, y leo phắt lên lưng La Ái Diệu, La Ái Diệu thay đổi tư thế thích hợp nhất rồi bắt đầu bước xuống núi với tốc độ kinh người.

Mới lạ ghê! Thi Sương Cảnh hiếm khi có cơ hội ngồi sau lưng La Ái Diệu như thế. Bình thường La Ái Diệu quá nhân cách hoá, lâu rồi mới có một trải nghiệm siêu phàm hệt như cưỡi mây lướt gió vậy, Thi Sương Cảnh suýt nữa thiếp đi trên lưng hắn. Con đường núi tít tắp này vừa ngắn mà vừa dài, sương mù lắng đọng trên núi tiên buổi xế chiều, tưởng như cõng nhau cả một đời…… La Ái Diệu muốn dùng lối chơi chữ đó ư? Thi Sương Cảnh chẳng rõ lắm. Giọng hai người vang vọng thật gần, bạn La giới thiệu các điểm tham quan mà như gắn thêm hiệu ứng thôi miên, ngài Thi thực sự nhắm mắt lại suốt một đoạn đường, song bạn La không hề buồn, vẫn cõng y lắc lư, phơi phới thích thú.

*

Thi Sương Cảnh tỉnh giấc, lại là màn đêm phủ kín mây đen. Dậy rồi mà y vẫn hơi mê man, hình như y đã mơ một giấc mơ đầy hoài niệm, những chuyện từng trải qua một lần, đến khi trải qua lần nữa vẫn hạnh phúc như vậy. Từ hạ sang đông, Thi Sương Cảnh mang thai đã năm tháng. Dạo này có một việc khá bận tâm, đó là lâu lắm rồi y chưa được phơi nắng. Tuy La Ái Diệu nói ban ngày hắn sẽ bế Thi Sương Cảnh ra ghế nằm phơi nắng, nhưng y không nhìn thấy mặt trời thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

“Em dậy rồi à? Bây giờ em muốn ăn gì không?” La Ái Diệu bật đèn đầu giường, thấy Thi Sương Cảnh ngồi trên giường, hơi khom lưng như có điều suy nghĩ.

Thi Sương Cảnh mau chóng hoàn hồn, đáp: “Em tự đi kiếm đồ ăn được rồi. Anh ngủ tiếp đi.”

“Không cần. Tôi đâu cần ngủ.”

“La Ái Diệu.” Thi Sương Cảnh gọi hắn lại, lúc hỏi điều này, y cũng chẳng biết thần trí mình tỉnh táo hay hỗn loạn, “Tuy anh nói anh không cần ngủ, nhưng đôi lúc dường như anh đang ngủ thật…… Rốt cuộc anh ngủ hay chưa? Nếu anh đang ngủ thật thì anh không cần phải dậy đâu. Giờ giấc sinh hoạt của em cứ như người cõi âm vậy.”

La Ái Diệu trả lời: “Từ khi em mang thai thì tôi không còn thực sự “ngủ” nữa, trông có vẻ tôi đang chợp mắt, nhưng thực chất là đang làm việc trong đầu và qua hình thức khác.”

“Vậy là trước kia anh ngủ thật, đúng không?”

“Thỉnh thoảng, sao thế?”

Đến giữa thai kỳ, Thi Sương Cảnh không còn bị nôn nghén nghiêm trọng như hồi mới mang thai nữa, hormone trong cơ thể cũng dần tiến vào giai đoạn ổn định, cân bằng, duy chỉ có vấn đề cảm xúc là rất khó khống chế. Y xuống giường, cùng La Ái Diệu rời khỏi phòng ngủ. Y vào bếp, bắt tay nấu nướng giữa đêm khuya, bảo là không muốn ăn đồ hâm lại nhiều lần mà muốn ăn món mới.

Thi Sương Cảnh trụng sườn vào nước, làm sườn xào chua ngọt, sau đó bưng lên bàn, nước màu sền sệt trong suốt, món ăn ngon lành là thế mà y mãi chẳng động đũa. Lát sau, y hâm nóng một cốc sữa, may mà vẫn uống hết sữa. Đủ loại ý muốn của y cứ lên lên xuống xuống, ăn uống, vận động, ra ngoài……

La Ái Diệu cẩn thận hỏi y: “Em không ăn sao? Sắp nguội rồi kìa.”

“Anh ăn đi. Em vẫn chưa đói.” Thi Sương Cảnh đáp.

La Ái Diệu là kẻ không cần ăn cơm, Thi Sương Cảnh không ăn thì hắn cũng không cần động đũa. Song động tác của La Ái Diệu chỉ ngưng một thoáng thôi là Thi Sương Cảnh liền chất vấn: “Nếu anh cũng không ăn thì chẳng phải uổng công em nấu món này sao?”

Dứt lời, y ngẩn ra. La Ái Diệu lại cầm đũa lên định ăn sườn, nhưng ánh mắt y bỗng tối sầm lại. La Ái Diệu đọc suy nghĩ của Thi Sương Cảnh, y đang nghĩ: Dáng vẻ mình vừa rồi thật đáng sợ, rốt cuộc mình đang giận gì chứ?

“Ngon lắm, cảm ơn em. Sườn em tự tay nấu, em có muốn nếm thử vài miếng không? Chỉ ăn thịt, không ăn cơm cũng được.”

La Ái Diệu cầm lấy cái bát không của Thi Sương Cảnh, lại thấy Thi Sương Cảnh dùng đũa gạt hạt vừng rắc trên sườn ra. Rõ ràng tự mình rắc vừng lên mà đến lúc ăn lại chán ghét. Thi Sương Cảnh tốn công gạt hết vừng trên sườn rồi mới gắp lên ăn, chẳng có vị gì cả, cứ như bị mất vị giác vậy. Y ăn cơm một cách máy móc, đến khi đủ no rồi thì bèn dừng đũa.

La Ái Diệu đi rửa bát, Thi Sương Cảnh thấy lòng trống rỗng quá đỗi, chỉ còn một cơn bức bối đang giằng xé. Vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bỗng dưng y rất muốn hét lên, hét đến mức phá vỡ mặt trăng mới thôi. Y cảm tưởng vầng trăng ấy là giả, nó chỉ là một quả bóng căng nước, vỡ rồi là sẽ chảy ra ánh mặt trời.

Người y lúc nóng lúc lạnh, cảm xúc thể hiện ngay trên cơ thể, y cứ bất giác nổi da gà. Y liền đi tắm, mang thai năm tháng rồi mà bụng chỉ hơi nhô ra như ăn no thôi. La Ái Diệu từng giải thích rằng, có lẽ y phải đẻ thường nên Bắp không thể quá lớn được. “Không thể” – nghe có vẻ La Ái Diệu đã sử dụng quyền lợi và năng lực của Phật Tử, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Tuy nhiên Thi Sương Cảnh lại mang nỗi bất an như thể nằm trong vùng nước sâu, mùa chuyển sang đông, thời gian mặt trời ló rạng rút ngắn đi, Thi Sương Cảnh luôn thức giấc trong khoảng 10 giờ đến 0 giờ, mặc dù tỉnh hơn sáu tiếng nhưng y vẫn không nhìn thấy mặt trời, cùng lắm chỉ thấy một tia nắng sớm phía chân trời mà thôi. Làm bướm đêm quá lâu nên thực sự sinh ra bản năng hướng sáng rồi, nhìn thấy nguồn sáng nhân tạo mà lòng càng chua xót, y nghĩ bụng: Vì sao La Ái Diệu có thể khống chế kích cỡ của Bắp mà lại không thể khống chế thời gian thức dậy của mình?

Ba ngày sau, vẫn như trước kia. Lúc ấy La Ái Diệu đang ngâm hoa giữa đêm. Trong lúc xem chương trình đêm khuya cùng Thi Sương Cảnh, hắn muốn kiếm việc gì đó để làm.

Trong phòng bất thình lình vọng ra tiếng gào thét bị đè nén đến tột cùng, La Ái Diệu buông hoa trong tay, lòng hắn cũng trống rỗng. Tiếng gào, tiếng kêu, tiếng khóc, tất cả đều bị ép chặt vào trong gối chăn. Sau một lát, lại nghe thấy âm thanh nặng trịch. La Ái Diệu đang chờ đợi, giờ mà xông vào phòng thì sẽ cắt ngang sự giải toả của Thi Sương Cảnh, cũng sẽ tận mắt thấy Thi Sương Cảnh đánh mất tôn nghiêm.

Đợi cho tất cả động tĩnh đều lắng xuống, La Ái Diệu mới bước vào phòng ngủ, chỉ thấy một mớ hỗn độn dưới đất. Thi Sương Cảnh hất toàn bộ đồ đạc trên giường xuống đất, song lại không đụng vào cốc nước đủ màu, bình hoa, khung ảnh trên tủ đầu giường. Mắt Thi Sương Cảnh đỏ hoe, nửa là tức giận, nửa là ngấn lệ. Y khó chịu quá đỗi, mọi cảm xúc đều bị đè nén và chuyển hóa thành h*m m**n hủy hoại, nhưng cuối cùng y chỉ có thể đập những thứ mềm oặt này thôi. Y không nỡ đập thủy tinh, cũng không nỡ để người khác phải dọn dẹp. Thực ra La Ái Diệu vừa vào phòng là y đã vô thức nhặt đống chăn gối dưới đất lên rồi, lý trí tức khắc quay trở về, cảm giác áy náy trỗi dậy tựa như biển gầm che lấp bầu trời.

“Không sao, không sao đâu……” Thi Sương Cảnh tự lẩm bẩm, vừa nói cho La Ái Diệu nghe, cũng nói cho chính mình nghe.

La Ái Diệu không cất lời, chỉ tiến lên ngăn bàn tay đang dọn dẹp của y.

“Mớ chăn gối này đập không hỏng được đâu…… Đặt về chỗ cũ là xong. À phải, anh ưa sạch sẽ mà, vậy chúng ta……”

“Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh, nhìn tôi này.”

La Ái Diệu hạ giọng xuống rất nhẹ để tránh k*ch th*ch thần kinh Thi Sương Cảnh.

“Hít sâu, thả lỏng, đừng đè nén cơn giận của em. Nếu em muốn thì tôi sẽ đi ra phòng khách, chờ em trút giận xong rồi tôi sẽ vào thu dọn, em không cần lo gì hết. Tôi vào chỉ để xác nhận em có làm mình bị thương hay không thôi.”

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao mà. Nhóc mèo Bắp này hư quá, không cho em nhìn thấy mặt trời, tôi cũng muốn dạy dỗ nó lắm, đúng bó tay hết cách —— Đêm trường này sẽ không phải kéo dài quá lâu đâu, tôi đảm bảo đấy. Em cứ ở nhà xả giận một phần đi, sau đó —— Một tiếng sau chúng ta ra ngoài nhé? Không phải là giải sầu đơn thuần đâu, tôi biết tản bộ không thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta ra ngoài hít thở không khí nhé, tôi sẽ lái xe.”

Thi Sương Cảnh chán chường ngồi trên tấm nệm méo xệch, nghỉ một chốc rồi nói ngay: “Bây giờ chúng ta ra ngoài luôn đi.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chẳng mấy chốc anh Phật Tử sẽ thể hiện ra tố chất sau khi đã thành Phật, chắc khoảng ba bốn chương nữa thôi.

Cảm giác sang quyển 5 anh Phật Tử càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu…… Cảm giác che giấu rất nhiều điều.

Bình Luận (0)
Comment