Chương 194: Đêm trường – 2

Rõ ràng đang là mùa đông giá lạnh mà Thi Sương Cảnh càng muốn La Ái Diệu lái mô tô chở mình đi. Chiếc mô tô này cũng già rồi, mua từ hồi mới quen nhau, đến bây giờ đã sang năm thứ tám.
Thi Sương Cảnh mặc áo phao ngắn, quần jean bó và bốt thấp cổ, ăn mặc đúng kiểu một người sẽ lái xe đi bar, song chẳng ai ngờ trong bụng y đang có một sinh linh. La Ái Diệu thì lại mặc áo khoác dài dày dặn, nom hết sức ấm áp. Hai người đội mũ bảo hiểm, vẫn như thường lệ là La Ái Diệu lái xe, Thi Sương Cảnh ngồi phía sau ôm eo hắn.
Trước khi ra ngoài, La Ái Diệu nói: “Nếu lái mô tô thì chúng ta không thể đi chỗ nào quá xa được. Tôi vốn định chở em về khu Lệ Quang đi dạo, nhưng lái mô tô qua đó tốn ít nhất năm mươi phút lận, nên là thôi.”
“Tạm thời đừng về. Bọn họ đều chưa biết tình hình của em dạo gần đây mà.”
Thi Sương Cảnh vừa trút giận một trận thoả thuê trong phòng ngủ, hiện đang là thời điểm không muốn đối diện với thực tế. Trái tim trống rỗng của y đang thiêu đốt, phải chịu k*ch th*ch từ cả hormone lẫn việc không thể thấy mặt trời, chỉ đập những thứ mềm oặt thì chẳng ích gì, căn nhà giống như một cái lò hấp, y sắp bị đè ngộp rồi. Ra ngoài, chỉ muốn ra ngoài, không muốn ở nhà, không muốn thấy La Ái Diệu bày đầy hoa ra đất, sao nửa đêm mà hắn còn ngâm hoa chứ? Đến hoa còn được phơi nắng, mà Thi Sương Cảnh thì đã hơn ba mươi ngày chẳng nhìn thấy ánh mặt trời!
“Em quả thực đang mang thai một con mèo, ban ngày không thức, ban đêm không ngủ.” Thi Sương Cảnh tự giễu, “Chúng ta đi ra ngoài tìm chút niềm vui đi, đêm nay em không làm người mẹ tốt nữa, bao giờ về thì dọn dẹp sau.”
Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu thực sự đến một quán bar nhỏ.
Họ đều không phải kiểu thích đi hộp đêm, nhưng quán bar có không khí thì vẫn ghé qua đôi chỗ, đặc biệt vào mùa hè họ sẽ thường xuyên đi, dù sao mùa hè oi bức khó ngủ, chẳng thà ra ngoài lượn vòng vòng. Thi Sương Cảnh mang thai vào mùa hè, cả mùa hè và mùa thu đều từ bỏ cuộc sống về đêm, hôm nay y đề nghị đi bar, La Ái Diệu cũng không phản đối mà chỉ dặn: “Em có thể uống một ít rượu nồng độ thấp, không được quá 15°.”
Dẫu trời sập xuống cũng có La Ái Diệu gánh rồi, Thi Sương Cảnh tin tưởng hắn hết mực. Y ôm chặt hông hắn, chiếc mô tô ào ào lướt đi. La Ái Diệu đến một quán bar có hamburger và khoai tây chiên ngon tuyệt. Qua lớp kính của quán bar, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của hai người, Thi Sương Cảnh đang ở độ tuổi hai mươi tám đẹp trai phơi phới nhất, nếu tính như thế thì La Ái Diệu đã ba mươi bảy rồi…… May mà hắn không phải con người, ngoại hình chẳng dễ thay đổi. Thi Sương Cảnh cầm áo khoác cho La Ái Diệu, La Ái Diệu chỉ mặc một chiếc áo lót dài tay rộng dưới lớp áo khoác, hắn lại mặc đồ của Thi Sương Cảnh rồi.
Giữa ghế lô và quầy bar, họ chọn ghế lô. Thi Sương Cảnh biết bartender ở đây rất lắm miệng, không phải họ mới tới lần đầu, ắt hẳn bartender vẫn nhớ họ. Đầu Thi Sương Cảnh vẫn ong ong, dường như hồn còn kẹt ở căn phòng ngủ bừa bộn, cho nên hiện tại y không thể ứng phó với những người này. Gọi rượu và đồ ăn xong, hai người chọn vị trí cách xa ca sĩ hát live của quán bar, để cho tiếng hát trở thành một bầu không khí mơ hồ.
Thi Sương Cảnh hơi nghiêng người về trước, thả hồn ngẩn ngơ. La Ái Diệu ân cần nhìn y, ánh mắt chưa từng dời đi.
“Sao anh không nói sớm cho em biết là em có thể ra ngoài uống rượu chứ?” Thi Sương Cảnh thắc mắc.
“Là gần đây mới có thể, Bắp trong bụng em đã rất ổn định rồi, trừ cái trò nó quậy phá khiến em không được thấy mặt trời thì những việc khác em đều có thể làm. Em muốn đến phòng gym cũng không vấn đề gì, chỉ cần không vận động quá mạnh là được.”
“Mà thôi, dù anh có nói với em thì em cũng sẽ không ra ngoài uống rượu mỗi ngày…… Gan em yếu mà! Em chỉ đi giải sầu chút thôi.” Vừa dứt lời, Thi Sương Cảnh liền thấy bartender bước ra từ quầy bar, đích thân bưng rượu tới cho họ. Y che mặt mà vẫn bị bartender nhận ra.
Bartender hỏi sao lâu nay họ không ghé quán, La Ái Diệu thay Thi Sương Cảnh trả lời, bảo là y về quê chữa bệnh gan, cho nên hôm nay họ mới gọi ly rượu chưa tới 10 ° này. Thi Sương Cảnh vội giải thích rằng mình không về quê chữa bệnh mà chẳng qua là y thất nghiệp thôi —— Bartender suýt nữa đã dọn ly đi rồi, đừng dọa người ta chứ.
La Ái Diệu nói chuyện lẫn lộn thật giả, hiện giờ Thi Sương Cảnh sợ nhất là ra ngoài một mình mà gặp phải người quen cả hai bọn họ, chẳng biết câu chuyện về mình sẽ là phiên bản của ai. May mà La Ái Diệu vẫn thích đi cùng y, thậm chí phải nói là “dính người”, bất kể y có mang thai hay không. Hỏi La Ái Diệu vì sao thích dán lấy Thi Sương Cảnh, nói là giám sát thì hơi thái quá, có lẽ hắn thích thông qua Thi Sương Cảnh để thành lập mối liên hệ sâu sắc hơn với thế giới này, Thi Sương Cảnh là cỗ máy xử lý cao cấp nhất.
Rượu, khoai tây chiên và hamburger được bưng lên, các món ăn vặt đặc sắc đều đủ cả. Thi Sương Cảnh vừa ăn vừa sám hối: “Nếu sớm biết có thể ra ngoài tận hưởng cuộc sống thì em đâu đến nỗi trầm cảm như thế……”
La Ái Diệu vô cùng thả lỏng, như thể chỉ mặc đồ ngủ ra ngoài vậy. Hắn cầm ly rượu mạnh mà mình hay uống, lơ đãng nhìn một vòng quanh quán bar, hắn bắt gặp bóng dáng nào đó ở quầy bar, đôi mắt lam lóe lên tia sáng giảo hoạt, song vẫn âm thầm che giấu, tiếp tục uống rượu. Thi Sương Cảnh đút mấy miếng khoai tây chiên, La Ái Diệu há miệng ăn, cả hai trò chuyện câu được câu chăng về đống hoa ở nhà.
“Mấy thứ khác mà tôi làm, chẳng hạn như đúc tượng, tu sửa cung điện, mạn đà la,…… thì em đều không thấy được. Tôi chỉ có thể chơi hoa để thể hiện gu thẩm mỹ của mình thôi, cắm hoa xong vừa có thể trưng trong nhà, vừa có thể tặng người ta.”
“Ồ, hiểu rồi, anh tạm thời hết hứng thú với việc mua quần áo, làm người mẫu, hoá ra là do đổi gu sang hoa hoè……” Thi Sương Cảnh gật đầu, mọi thứ đều rõ ràng rồi. Dù sao Thi Sương Cảnh cũng từng là người nghèo, mấy năm nay y lấy đồ trong tủ quần áo của La Ái Diệu để mặc, kết quả là y càng ngày càng chỉn chu, còn La Ái Diệu càng ngày càng ru rú trong nhà —— Ở lì trong nhà quá lâu đúng là không ổn!
Mang thai đến tháng thứ năm, Thi Sương Cảnh bỏ bê rèn luyện, đường nét cơ bụng không rõ ràng, song bụng cũng không nhô lên quá cao mà chỉ mềm mại thôi. La Ái Diệu uống được phân nửa thì đòi ngồi bên cạnh Thi Sương Cảnh, y bèn nhích mông sang một chút, La Ái Diệu ngồi xuống, lợi dụng ánh đèn lờ mờ trong góc quán bar để lén xoa bụng y. Thi Sương Cảnh rất chi ngượng ngùng vì hành vi lén lén lút lút này, La Ái Diệu sắp dồn y vào tường đến nơi rồi.
“Ở nhà xoa còn chưa đủ hay sao —— !” Thi Sương Cảnh cất giọng run run, y cảm giác cái tên này cố tình làm vậy ở nơi công cộng. Y không muốn trở thành loại người khoe ân ái bất chấp hoàn cảnh mà mình khinh bỉ nhất đâu! Nhưng thực ra động tác của La Ái Diệu hoàn toàn chỉ như đang xoa bóp bụng cho y thôi, không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào cả…… Ai lại đi xoa bụng người ta ở quán bar chứ!
La Ái Diệu nói như thật: “Bắp nói hôm nay em có thể uống thêm một ly nữa.”
“Bắp có nói cha nó xoa nó tỉnh luôn rồi không, hơi bị phiền à nha.”
“Mèo ngủ ngày thức đêm mà, không phải do tôi xoa làm nó tỉnh đâu, mẹ Bắp à.”
Trong lúc hai người đang tiến hành cuộc đối thoại quá đỗi ấu trĩ thì có người cầm ly rượu đi tới từ quầy bar. Thi Sương Cảnh bị dồn vào góc nên không nhận ra, đến khi y nhìn thấy thì người nọ đã tới gần rồi, Thi Sương Cảnh cuống quýt gạt tay La Ái Diệu ra, nhét cánh gà vào miệng, vờ như không có gì.
“Tôi cứ ngỡ mình nhìn lầm cơ…… Trời ơi, đúng là lâu lắm không gặp, Phật Tử, Thi Sương Cảnh! Tôi nhớ không nhầm đúng không!”
Người đàn ông quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế đối diện, Thi Sương Cảnh hé mở mắt, cố gắng hồi tưởng, gương mặt người này quen cực kỳ, giọng nói cũng quen, nhưng chỉ thiếu chọc thủng lớp bong bóng ký ức nữa thôi ——
“Cảnh sát Đàm, lâu rồi không gặp. Ăn một chút không?” La Ái Diệu chọc thủng sự mơ hồ của ký ức. Thi Sương Cảnh trố mắt, đúng là người lâu rồi không gặp.
Đàm Hồng Tín tự giác bốc mấy miếng khoai chiên lắc muối tiêu cuối cùng trong rổ, sau đó giơ tay gọi phục vụ cho thêm một phần nữa, xem ra anh ta không định chuyển chỗ.
“Nhìn xem kìa, hồi trước cậu mới chỉ là tên nhóc chuẩn bị thi đại học thôi! Kỳ thực tôi dựa vào Phật Tử mới nhận ra cậu đấy, Phật Tử thì chẳng thay đổi gì cả. Cậu không để kiểu tóc ngắn như hồi trước nữa à?” Nếu không phải tay Đàm Hồng Tín không sạch thì Thi Sương Cảnh dám chắc rằng anh ta sẽ giơ tay túm tóc y cho xem.
Hồi cấp ba, tóc Thi Sương Cảnh ngắn cũn, sau khi học đại học và đi làm thì nuôi dài hơn một chút, thỉnh thoảng y còn tạo kiểu, phải nói là đẹp trai một cách vô cùng chuyên nghiệp, lúc làm kế toán thì rất ra dáng kế tính toán, mà lúc làm guitarist thì rất ra dáng guitarist. La Ái Diệu dường như đã thu lại vẻ gai góc, trông ôn hoà hơn rất nhiều. Đàm Hồng Tín vừa mới thay đổi cách nhìn về La Ái Diệu, nhưng chỉ vài phút sau anh ta đã lập tức gạt phăng ảo giác này: “Cái gì? Con? Con gì cơ?”
La Ái Diệu vẫn kiêu căng khó sửa, hắn lặp lại lần nữa: “Tôi và Tiểu Cảnh sắp có con, xin hãy chúc mừng bọn tôi, nếu không thì…… mang vấn đề của cậu trở lại quầy bar đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn tôi đêm nay.”
Dù sao cũng không còn sớm nữa, Đàm Hồng Tín mất một lúc lâu mới tìm lại được trí óc của mình, hồi ức về nhóc rồng kia lại hiện lên…… Kiểu quan hệ này……
“Chúc mừng chúc mừng, siêu thật, sao đến cả hai người cũng chuẩn bị có con vậy, đứa nhỏ nhà tôi cũng mới ba tuổi thôi! Tôi lớn hơn Thi Sương Cảnh ít nhất chục tuổi đấy! Sinh kiểu gì thế…… Giống Lang Phóng ấy hả? À à, nếu sinh ở bệnh viện trong nước, cho dù vấn đề giới tính khá nhập nhằng nhưng hiện nay vẫn nhập hộ khẩu được…… Tôi đang nói gì thế này……” Đàm Hồng Tín càng nói càng hoảng, vội câm miệng trước khi hoảng loạn hơn.
Thi Sương Cảnh lẳng lặng nghe. Ngay cả Lưu Thiến cũng chưa biết về chuyện họ có con, thế mà giờ La Ái Diệu lại nhắc tới đứa bé, hẳn là hắn muốn hỏi về vấn đề hộ khẩu. Thi Sương Cảnh thậm chí còn cảm giác rằng La Ái Diệu sẽ xoá đoạn ký ức này sau khi Đàm Hồng Tín rời đi.
“Còn nhớ Lâm Minh chứ, hê hê, anh đoán xem, giờ cậu ta đã thăng lên chức chủ nhiệm phòng pháp y của chi đội cảnh sát hình sự rồi đấy, phải đợi sau bốn mươi tuổi thì quan vận của thằng nhóc này mới thông suốt —— Được rồi được rồi, không có việc thì tôi chẳng vác mặt đến, tôi là đồ đầu cơ trục lợi, thông cảm cho người trung niên hơn bốn chục tuổi đầu nhé. Chủ quán bar này là bạn cấp ba của tôi, tôi chỉ vào đây nhâm nhi uống chực thôi, gặp hai người quả thực là tình cờ.” Đàm Hồng Tín tiện tay trả tiền cho bàn này luôn, rồi nói tiếp, “Phật Tử, dạo này thế nào? Tôi mời hai người chuyển sang nơi khác ăn một bữa ngon lành, gọi cả Lâm Minh nữa nhé?”
“Có chuyện gì xảy ra hả, cảnh sát Đàm?” Thi Sương Cảnh hỏi.
Đàm Hồng Tín rõ ràng đã nhuốm vẻ phong sương, thời gian chẳng buông tha cho ai, anh ta vẫn ở chi đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố, có lẽ sang năm sẽ được điều khỏi tuyến đầu, thăng chức ngồi văn phòng. Anh ta nói: “Gần đây quái lạ lắm, trong cục chúng tôi có rất nhiều án cũ, các vụ án đóng bụi đã lâu đều tự dưng có manh mối, trong mấy tháng qua, có ít nhất hai mươi vụ án được lật lại, vụ kéo dài nhất cách nay gần hai mươi năm. Chúng tôi phân vụ án cho các đơn vị cấp dưới tiến hành điều tra riêng lẻ, song tinh thần ai nấy đều rệu rã. Án mới chồng án cũ, mọi người đều đang quá tải công việc.”
La Ái Diệu đáp: “Đó là công việc của các cậu. Tôi không có lý do gì để nhúng tay vào.”
Đàm Hồng Tín gật đầu lia lịa: “Đúng đúng. Ý tôi muốn nói là, gần đây chúng tôi họp với các đơn vị anh em của khu vực khác, có một vị lãnh đạo thành phố H bày cho tôi là nên đi đâu đó vái lạy, tất nhiên là trên danh nghĩa cá nhân. Ông lãnh đạo thành phố H kia cũng buồn cười thật đấy, chuyện quái dị ông ta gặp phải đâu có kém tôi là bao! Tôi băn khoăn không biết nên đi vái lạy ai, vái Nhị Lang Thần ư, Nhị Lang Thần quản việc này sao? Anh xem, hôm nay gặp hai người, chi bằng vái luôn Phật Tử thì trực tiếp hơn!”
La Ái Diệu từ chối: “Không không không, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi. Mời cơm cũng không tiện cho lắm, giờ giấc sinh hoạt của tôi và Thi Sương Cảnh khá hỗn loạn, khó mà gặp các cậu vào giờ cơm được. Cậu cứ chuyên tâm làm việc, còn bọn tôi chuyên tâm sống cuộc sống của mình, chớ khách sáo.”
Đàm Hồng Tín thấy La Ái Diệu khách sáo với mình, khách sáo đến mức anh ta vã mồ hôi. Trời đất ơi, có thể xin đổi lại thành Phật Tử phiên bản cũ được không? Đàm Hồng Tín cảm giác bây giờ Phật Tử càng ôn hòa thì lại càng che giấu điều xấu xa. Thế mà bề ngoài lại trơn bóng như phỉ thúy, khiến người ta mua không nổi mà thờ cũng không xong. Trực giác mách bảo anh ta rằng giờ phút này La Ái Diệu xuất hiện nhất định là có lý do!
✿Tác giả có lời muốn nói:
Ừ ừ anh Phật Tử Tự muốn đăng báo khoe khoang đó.
Người yêu dùng chung tủ quần áo đúng là tuyệt nhất, anh Phật Tử dẫn Tiểu Cảnh đi làm cú đêm, đúng là mèo lớn dẫn cún con đi lượn đêm mà.