Chương 195: Đêm trường – 3

Giữa đêm hôm khuya khoắt mà cảnh sát đi kể tình tiết vụ án ở trong quán bar —— Quả là không hợp lẽ thường cho lắm, nhưng ai bảo bên kia là Phật Tử cơ chứ? Phật Tử ắt sẽ có cách! Đàm Hồng Tín bất chấp đánh liều luôn! Ai biết lần sau còn có cơ hội gặp Phật Tử và Thi Sương Cảnh hay không. Thành phố D rộng lớn mà cũng nhỏ bé, Phật Tử náu mình trong hơn mười triệu người, đâu chỉ là khó tìm.
Tỉnh S là tỉnh lớn có nhân khẩu lưu động, thành phố D lại là thành phố cấp một mới với dân số bùng nổ, một số vụ án chết người không thể nào phá giải, khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng bó tay. Nhưng quái lạ là, bắt đầu từ mùa hè, những manh mối này toả ra mùi hôi thối mà chỉ cảnh sát mới đánh hơi được. Đối với sinh vật như loài người, mùi hôi thối tượng trưng cho sự ra đi của đồng loại, qua đó nhắc nhở về sự hiện hữu của mối đe doạ.
Chẳng hạn như một vụ án nhảy lầu trong trường học, người chết là cô giáo trẻ tuổi, vốn đã được xử lý theo hướng tự sát, nhưng suốt mười năm mẹ của người chết vẫn đi kêu oan khắp nơi, cho rằng nhất định không phải tự sát. Mười năm sau, một vụ án tham ô mới kéo ra manh mối trong trường, cảnh sát tìm được lượng lớn chứng cứ phủ bụi về việc lạm quyền đánh đập. Kể ra cũng thật đáng buồn, chứng cứ này đáng lẽ đã bị giáo viên phạm tội tiêu hủy, song lại được vợ hung thủ lén cất giữ, vì hung thủ ngoại tình và chuyển tài sản ra khỏi nhà nên người vợ muốn giữ lại vũ khí trong tay. Manh mối liên hoàn này quả là thần kỳ, nếu không vì thời gian trôi qua thì sẽ chẳng thể nào trồi lên khỏi mặt nước.
Cảm giác thèm ăn của Thi Sương Cảnh tăng mạnh, trong lúc gặm hamburger lại gặp người quen cũ, điều này khiến tâm trạng y tốt lên thấy rõ. La Ái Diệu nghe xong mấy ví dụ, dứt khoát nói: “Đó đều là những chuyện rất đỗi bình thường, cậu muốn cúng bái thần linh thì phải có nan đề thích hợp.”
Đàm Hồng Tín đổi chủ đề: “Thực ra vụ án trong cục chúng tôi…… cũng chỉ có vậy thôi, bận thì đúng là hơi bận, nhưng không vượt khỏi phạm vi công việc của chúng tôi. Phật Tử, năm nay nhiều công trình lớn trong thành phố xảy ra vấn đề khi khởi công, ai cũng bảo năm nay phong thuỷ của thành phố rất tệ. Mấy ông chủ đó đi mời hòa thượng, đạo sĩ làm pháp sự mà chẳng có tí tác dụng gì cả. Trụ trì của một ngôi chùa lớn trong thành phố còn nói rõ là năm nay họ sẽ không tham gia bất cứ buổi pháp sự khởi công nào, có hỏi cũng vô ích, ngay cả Long Thiên hộ pháp gì đó cũng chẳng quan……”
“Nói vào trọng điểm đi.”
“Không phải đâu, Phật Tử, lúc trước tôi tưởng anh không còn sống trong thành phố nữa. Anh có thể tiết lộ chút tin tức được không? Tôi cũng tiện báo cho bạn bè một tiếng.”
La Ái Diệu mím môi suy tư, lắc lư ly rượu, chỉ còn mỗi đá, Đàm Hồng Tín bèn gọi thêm cho hắn một ly y hệt. La Ái Diệu nhận được rượu mới mà vẫn chẳng chịu hé răng, bởi hắn không hề có suy nghĩ gì, sao lại thế nhỉ? Hắn cũng không biết gì cả.
“Cảnh sát Đàm, hay là…… Các anh đi hỏi Lang Phóng xem? Việc liên quan đến thổ địa và thần bản địa thì hỏi nhà họ chắc chắn sẽ ổn thỏa hơn.” Thi Sương Cảnh đề nghị.
Đáng tiếc nhiều năm rồi Đàm Hồng Tín không liên hệ với nhà Lang Phóng, anh ta không dám nhắn tin WeChat vì sợ phát hiện mình đã bị xoá liên lạc. La Ái Diệu cũng bảo rằng hắn đã thuận lợi niết bàn, tác phong trở nên thận trọng hơn nhiều rồi, bây giờ lại sắp lên chức cha nên càng không thể làm tấm gương xấu được. La Ái Diệu sẽ lưu ý giúp Đàm Hồng Tín, nhưng mong anh ta chớ ôm hy vọng quá lớn.
Đàm Hồng Tín không hề có khái niệm về “niết bàn”, song hiện giờ thi thoảng anh ta vẫn mơ về nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần mà La Ái Diệu làm lúc ấy, La Ái Diệu thần thông quảng đại mà sao lại không hay biết về sự dị thường của khu vực này chứ? Mà hắn đã nói thế rồi thì Đàm Hồng Tín còn đeo bám được sao? Đến cả Phật Tử cũng không giải quyết được ư? Toi rồi, lại sắp có yêu ma quỷ quái gì tới thành phố D hả? Đàm Hồng Tín là một cảnh sát nhân dân, có cảm giác bẩm sinh về mối nguy và trách nhiệm, phần tử xấu xa hay yêu ma quỷ quái gì đó tốt nhất đừng có tới đây!
2 giờ sáng, mọi người chia tay nhau. Quán bar bật điều hòa mạnh, Thi Sương Cảnh ra ngoài là không chịu nổi gió lùa, La Ái Diệu bèn cởi áo khoác dài của mình ra thay cho y, hoá ra hắn biến bản thân thành giá áo hình người, mang sẵn đồ cho Thi Sương Cảnh. Đàm Hồng Tín nhìn theo đôi trai đẹp ấy lái mô tô hiên ngang rời đi, anh ta vừa thổn thức vừa cảm thán, không ngờ duyên phận của hai người bắt đầu một cách hoang đường như vậy mà ở bên nhau lại vô cùng hoà hợp.
Mô tô chạy hơn mười phút thì bỗng nhiên quay đầu, chuyển hướng chạy hơn hai mươi phút nữa rồi dừng trong bãi đỗ xe của một trung tâm tắm gội spa. Đêm nay Thi Sương Cảnh nổi hứng chơi bời, không muốn về nhà tẹo nào, về nhà nhìn thấy phòng ngủ là y phát rầu, thôi thì đi tắm cho khuây khoả. La Ái Diệu đồng hành tới nơi tới chốn, hiện thời gian tỉnh táo của Thi Sương Cảnh còn khoảng hai tiếng rưỡi nữa, hôm nay lại là một ngày không thấy được mặt trời, đành cố nghĩ cách khiến mẹ Bắp vui vẻ vậy.
“La Ái Diệu, anh cố tình gặp cảnh sát Đàm đúng không?”
Thi Sương Cảnh ngồi vào bể tắm rộng rãi trong nhà, rạng sáng vắng người, trong bể tắm nam thênh thang chỉ có mỗi hai người họ. Thi Sương Cảnh thong dong phủ khăn lên đầu, rốt cuộc cũng bình tâm lại.
La Ái Diệu ngồi bên cạnh y, đáp: “Không hẳn là cố tình, cậu ta không giúp được gì, chỉ là kẻ đi kèm thôi. Sắp đến Tết rồi, em có dự định gì chưa?”
“Đừng đánh trống lảng, nhờ vả anh chuyện cúng bái, sao mà anh không giải quyết được cơ chứ.”
“Không liên quan gì tới cúng bái cả, năm nay phong thuỷ của thành phố D rất tệ, chuyện thiên thời địa lợi ấy mà, cũng giống như sự lưu chuyển của nhân quả tự nhiên trong khu Lệ Quang vậy, năm nay thành phố D chuyển ngoặt đại vận, can hệ gì tới tôi đâu?”
“Em đâu có trách anh. Chỉ là em hơi tò mò thôi, anh định làm gì thì có thể nói với em được không……”
Mặt La Ái Diệu bị nước nóng hun đỏ, mái tóc ướt vuốt ra sau, hắn bỗng dưng ngẩn ngơ, chìm vào im lặng, đôi mắt sâu chẳng biết đang nhìn đi đâu. Thi Sương Cảnh quan sát vẻ mặt hắn, trước mắt cũng trở nên mơ màng. Y vừa uống rượu, lại còn đang mang thai, xuống nước mấy phút là bắt đầu hít thở không thông, bèn ngồi lên thành bể, cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Lát sau, La Ái Diệu hoàn hồn, chẳng thấy người bên cạnh đâu, hắn quay đầu thì phát hiện Thi Sương Cảnh đang chống cằm đờ đẫn. La Ái Diệu đứng dậy khỏi bể nước, nói: “Tôi biết em không trách tôi. Việc tôi làm…… Kể ra cũng hơi buồn cười, không phải là việc gì quá rắc rối đâu, tất cả cũng vì chuẩn bị cho công cuộc trùng tu chùa thôi. Em ổn chứ? Nếu choáng váng thì chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
Thi Sương Cảnh ngâm đi ngâm lại trong bể nước chừng ba bốn lần, tổng cộng chỉ xuống nước được mười lắm phút là không chịu nổi, còn ngâm tiếp là y sẽ ngất xỉu mất, đành cùng La Ái Diệu thay đồ rồi ra khu công cộng. Toàn bộ những lời La Ái Diệu vừa nói đều chẳng lọt vào não y, y xoa xoa bụng, đêm nay ham ăn thật, xem ra Bắp cũng đến lúc đòi ăn rồi nhỉ? Hai người đi tới khu tự phục vụ, Thi Sương Cảnh nấu một nồi lẩu nhỏ, La Ái Diệu dùng điện thoại tra tin tức rồi đưa cho y xem.
“Phát hiện di tích đàn tràng Phật giáo thời kỳ đầu tại vùng Hà Tây”, “Hiện trường khai quật kho chứa kinh tại đàn tràng Hà Tây, kinh thư Phật giáo bằng tiếng Phạn cổ từ thời Đường vô cùng hiếm có”, “Truyền thừa Mật tông thất lạc —— Sở nghiên cứu Đôn Hoàng lập trung tâm nghiên cứu mới”……
Thi Sương Cảnh lướt xuống dưới, sự chú ý bị thu hút bởi một lượng lớn hình ảnh. Y hỏi: “Chuyện từ khi nào thế? Đây là tin tức từ hai năm trước sao……?”
“Đúng vậy, từ khoảng chừng hai ba năm trước tôi đã từ từ tuồn ra một số bản sao kinh thư Mật tông, chủ yếu vẫn là các bản tái dịch chi tiết và giải thích nghi thức của hai bộ Thai Tạng và Kim Cang, bổ sung chút di sản bản địa cuối cùng trước khi Mật tông truyền sang phương Đông, sau đó dần chuyển giao sang kinh văn mới của riêng tôi để làm tham chiếu chéo.” La Ái Diệu tự giễu, đây có lẽ là một dạng học thuật không đứng đắn, ngặt nỗi sư môn của hắn đều tuyệt hậu cả, khó khăn lắm mới lưu lại một dòng duy nhất là hắn, có người để làm việc đã là tốt lắm rồi.
“Trong nhà này, người nên học đại học nhất phải là anh mới đúng, anh có thể học thẳng lên cao, lấy bằng tiến sĩ, làm giảng viên, xây học viện. Con đường mà người khác cần hai mươi năm mới đi hết thì anh chỉ cần mười năm là xong.” Thi Sương Cảnh nói thật lòng.
Đáng tiếc La Ái Diệu chỉ cười nhạt, bảo rằng hắn không muốn đi theo hướng học viện, đồng thời cho rằng truyền bá quá rộng rãi cũng không phải chuyện tốt, đây không phải là thời đại của hắn. La Ái Diệu nói rõ hết với Thi Sương Cảnh: “Bắt đầu từ năm nay, thời vận của thành phố D sẽ bất lợi, sẽ có tăng đoàn nhận được điềm báo và tìm chùa lập đàn tràng Mật tông mới, làm pháp hội trong ba năm liên tiếp, vừa là để trấn giữ vùng này, vừa để khai tông lập phái cho pháp mới. Tôi không dây dưa quá nhiều với các tăng đoàn đó, tất cả đều dựa vào cảm ứng. Công việc tôn giáo sẽ có người chuyên trách đứng ra vận hành, các học viện Phật giáo hiện nay đều rất tiên tiến, họ sẽ lo liệu với ủy ban dân tộc tôn giáo của tỉnh S, hơn nữa đã có nền móng là chùa cũ rồi thì chỉ tương đương với việc trùng tu chùa miếu thôi. Sau đó đưa trụ trì tới quản lý, duy trì các sự vụ Phật giáo ở nơi này, chỉ cần thủ tục đầy đủ là được.”
Thi Sương Cảnh trố mắt líu lưỡi: “Chùa cũ mà anh nói —— Là ngôi chùa chúng ta đi xem lần trước à?”
“Ừ. Tôi không cần phải tu sửa chùa để trục lợi, em hiểu mà, thu nhập của tôi vốn phải trải qua thủ tục quy đổi phức tạp. Chùa miếu dù sao cũng là đơn vị mang tính công ích, nếu có tăng đoàn tu hành lâu dài thì sẽ được coi như một nửa cơ sở đào tạo tôn giáo. Tôi đảo giá từ hàng trở về, mang trong mình nhiệm vụ riêng, cứ nhắm mắt làm liều cũng không tiện. Tôi dự tính ngoại viện sẽ dùng làm Đại Hùng bảo điện theo lối thường, giữ nguyên trạng như ban đầu, nội viện thì dùng làm đàn tràng truyền thừa Mật tông, song tôi không định đặt tượng của mình vào đó, cảm giác quái lạ lắm, thời cơ vẫn chưa tới. Tóm lại là tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”
“Ý anh là anh đã tính xong phương án tu sửa chùa rồi…… Nhưng đây không phải là ngôi chùa thờ phụng “anh”, anh chỉ đang lót đường, chờ thời điểm thích hợp để phát triển truyền thừa của anh……”
“Không sai.”
Thi Sương Cảnh thở dài, lại phát tác bệnh nghề nghiệp của kế toán, nói một tràng như súng liên thanh: “Vậy thì tốt quá, em đã muốn nói từ hồi trước rồi, chùa chiền không thể hoạt động trên danh nghĩa tư nhân được, tất cả các khoản đều phải công khai, dù anh để lại gia nghiệp cho Bắp thì cũng không nên làm theo cách này……”
“Vậy tôi có thể dựng một bức tượng Phật Tử giống mèo con để cho người ta thờ phụng.”
“Anh nói đùa hay nghiêm túc vậy?”
“Đàn tràng là nơi cho phép những điều mới mẻ sinh ra, các đàn tràng lớn trong quá khứ phải đảm nhận chức năng nghiên cứu, đúc tượng Phật là một trong những công việc nền tảng, xét về quy trình thì không có vấn đề gì cả.”
Thi Sương Cảnh rửa tôm xong nhưng tự dưng chẳng muốn ăn nữa, y bóc tôm cho La Ái Diệu, bảo: “Em không tin tưởng nguồn thu nhập của anh lắm…… Chỉ sợ một ngày nào đó sẽ chẳng có tiền nữa, vả lại những khoản anh cần chi tiêu còn nhiều hơn……”
La Ái Diệu vừa ăn tôm vừa đáp: “Đúng vậy…… Làm sao bây giờ đây, em nuôi tôi đi.”
“Anh gắng lên, chờ Bắp ra đời, em sẽ đi tìm việc. Mà thôi, làm kế toán nghèo lắm, chơi nhạc cũng nghèo…… Anh phù hộ cho em được thần nghệ thuật quan tâm, để em có thể kiếm cơm bằng sở thích đi. Có em thì có anh mà.”
“Tôi trêu em thôi.” La Ái Diệu nhướn mày nói, “Làm gì có ai trù ẻo trụ cột gia đình phá sản như em không hả? Về sau chi phí nuôi gia đình còn lớn hơn rất nhiều, đâu chỉ có mỗi mình Bắp……”
“Đâu chỉ có mỗi mình Bắp?”
“……”
Nguy hiểm thật, suýt thì buột miệng rồi. La Ái Diệu im bặt.