Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 196

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 196: Hạnh phúc mong chờ bấy lâu – 1

Một ngày chỉ có thể tỉnh táo trong sáu bảy tiếng, thời gian quý giá nhường ấy, dành cho việc l*m t*nh thì sẽ không thể dành cho hoạt động thường ngày khác, không thể ra ngoài, không thể giải sầu, không thể đi chợ đêm ăn đồ nướng —— May mà đến Tết năm ấy, thời gian tỉnh táo của Thi Sương Cảnh đã tăng lên nhiều, trở về mức khoảng mười hai tiếng một ngày, tính ra thì chỉ ngủ nửa ngày đã là tốt lắm rồi.

Ban đầu La Ái Diệu để lại ấn tượng xấu rằng hắn rất túng dục, song sau khi hai người chung sống, Thi Sương Cảnh mới nhận ra hắn gửi gắm rất nhiều mong đợi và thăm dò trong sự túng dục ấy, khi đó hắn mới chỉ có lý luận suông về con người, về tình yêu. Hồi y học đại học, họ l*m t*nh thường xuyên, lúc nhiều thậm chí còn làm năm sáu lần một tuần. Sau này Thi Sương Cảnh đi làm thì không còn dồi dào năng lượng nữa, y cũng tự nhận là đàn ông trưởng thành không nên chỉ nghĩ tới chuyện ấy, ý kiến của La Ái Diệu chính là không có ý kiến, Thi Sương Cảnh muốn thì hắn sẽ chiều.

Trong thời gian mang thai, cơ thể Thi Sương Cảnh âm thầm sinh ra một ít thay đổi, có cái rất bí mật, có cái lại dễ dàng bị phát hiện ra.

Lượng mỡ trong cơ thể tăng nhẹ, ấn vào ngực sẽ có cảm giác mềm mại khác thường, đầu vú của Thi Sương Cảnh thụt vào trong, bác sĩ muốn y phải thường xuyên kéo đầu vú ra…… đó là nếu y muốn tự cho con bú. Những bộ phận riêng tư hơn cũng có thay đổi, không rõ là ph*t d*c lần nữa hay là bị sưng, theo số tuần mang thai tăng lên, y phải đổi sang quần rộng hơn để tránh bị cọ xát. Nói thật thì Thi Sương Cảnh không thích cơ thể thay đổi như vậy, mặc dù thoạt nhìn y vẫn mang ngoại hình nam giới, song luôn có những chỗ nhỏ bé nhất nhắc nhở rằng y sở hữu cơ thể song tính.

Hormone khiến tâm trạng Thi Sương Cảnh lên lên xuống xuống, có lúc suốt một tháng liền y hoàn toàn không muốn l*m t*nh, có lúc ngày nào cũng nghĩ tới chuyện lên giường, chỉ muốn tìm La Ái Diệu để giải tỏa d*c v*ng. La Ái Diệu có lúc dùng tay, có lúc dùng miệng, có lúc sẽ quan hệ bằng cách đút vào để kiểm soát cuộc h**n ** trong vòng một tiếng. Duy chỉ có mấy lần, h*m m**n của Thi Sương Cảnh cực kỳ cao, La Ái Diệu bèn ch*ch y tới mức y ngủ mê mệt, làm suốt năm sáu tiếng, nước chảy giàn giụa, làm một lần huề vốn luôn.

*

Tết âm lịch tụ tập ăn uống, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu trở về khu Lệ Quang. Lưu Thiến tinh mắt nên lập tức nhận ra bụng Thi Sương Cảnh nhô lên, tính ra cũng bảy tháng rồi, thai nhi nhỏ đến mấy cũng sẽ nhô lên thành độ cong nhất định, chẳng qua Thi Sương Cảnh cao ráo, đứa bé phát triển theo chiều dọc, thành ra mặc hoodie với áo khoác là có thể che gần hết.

Trước kia La Ái Diệu đã mua hai căn nhà ở khu Lệ Quang, gồm nhà tự học ở lầu trên và nhà Thi Sương Cảnh ở lầu dưới. Thi Sương Cảnh chuyển đi để học đại học, y cho Hà Hiểu Đống thuê nhà, Hà Hiểu Đống đã có công việc ổn định ở khu Lệ Quang, về sau cậu ta kết hôn nên vẫn thuê tiếp căn nhà đó. Hai năm trước, gia đình họ vui vẻ chào đón một bé gái ra đời, vào dịp Tết Hà Hiểu Đống sẽ cùng vợ về nhà ngoại nên không ở đây nữa. Căn nhà bên dưới thì cho Lưu Thiến và Quỷ Tử Mẫu Thần thuê, bàn thờ cũng không tháo ra mà chỉ đổi tượng Phật Tử thành tượng Quỷ Tử Mẫu Thần.

Cũng vào hai năm trước, ghi nhớ lời ủy thác của Mã Đầu Minh Vương, La Ái Diệu bắt tay vào chế tạo “ứng thân giả” cho Thần Phật. Sản phẩm thử nghiệm đầu tiên của hắn là dành cho Quỷ Tử Mẫu Thần, vật liệu thì không tiện tiết lộ ra, không chính quy và minh bạch cho lắm, chỉ biết là hắn làm ra một ứng thân nữ giới trung niên mặt mũi ưa nhìn để cho Quỷ Tử Mẫu Thần sử dụng, đáng tiếc không có hộ khẩu, bà lấy tên “Lưu Kha”, sống cùng với Lưu Thiến.

Lưu Kha chắp tay, niệm đà la ni Quỷ Tử Mẫu Thần để cầu phúc cho Bắp trong bụng Thi Sương Cảnh. Lưu Thiến cũng rất thính tai, bèn hỏi Lưu Kha: “Hóa ra dạo này bà cứ luôn đọc kinh là vì từ lâu đã biết Thi Sương Cảnh……?”

Lưu Kha cười ngượng ngùng, dù sao bà cũng là Quỷ Tử Mẫu Thần kiêm thần hộ pháp của Phật Tử mà.

“Tuy là thú nhỏ đầu thai nhưng Tiểu Phật Tử rất có linh khí, tâm niệm thuần khiết, thông minh từ sớm. Đã nghĩ xong tên chưa?” Lưu Kha điềm đạm hỏi.

Vẫn chưa. Thi Sương Cảnh chỉ biết Bắp sẽ theo họ mình. Khó nghĩ tên quá, việc này nên giao cho người có văn hóa nhất nhà. Y nhìn sang La Ái Diệu. La Ái Diệu nhún vai, không biết là không muốn trả lời hay là chưa quyết định xong.

Lưu Thiến đã lỡ nấu canh cá, chuẩn bị một bữa tất niên cực ngon lành. Bà vừa lo vừa mừng cho Thi Sương Cảnh, lúc ăn cơm bà cứ nhắc mãi là trong nhà chỉ có mỗi Phật Tử chăm sóc, có chăm sóc chu đáo được không đây…… La Ái Diệu nghe mà bực, nói: “Chăm sóc người khác thôi chứ có gì đâu, chẳng lẽ tôi làm kém hơn các bà?”

Thi Sương Cảnh khẳng định sự cố gắng của hắn, mong tổ chức hãy yên tâm, hắn rất chi là tốt với y.

“Thực ra La Ái Diệu đã muốn có con từ lâu rồi, là do con cứ trì hoãn mãi.” Thi Sương Cảnh ăn no, húp thêm canh cá, dùng đũa gạt miếng đậu phụ trắng ra. Y bộc bạch thật lòng, “Nếu không vì Bắp mất thì con vẫn chưa đưa ra quyết định được. Anh ấy là Phật Tử, quyết định đã đưa ra thì sẽ không thay đổi, cũng sẽ không làm qua quýt. Bây giờ anh ấy nấu ăn giỏi lắm rồi đấy, làm việc nhà cũng khéo nữa, con nghĩ anh ấy sẽ làm cha rất ổn, con tin tưởng anh ấy.”

Lưu Thiến sống mấy chục năm mà vẫn phải thầm cảm thán, có lẽ Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu là một cặp đôi yêu đương mù quáng, may mắn gặp được đối tượng đáng tin cậy nên cái tình yêu mù quáng ấy liền vận hành vĩnh viễn, cuộc sống của người khác thì nổi bong bóng hồng phấn, còn họ thì sinh ra quang năng điện năng, cuộc sống trôi qua đầy màu sắc, đây hẳn chính là một đôi trời sinh.

Buổi tối, lúc gói sủi cảo, cơn buồn ngủ của Thi Sương Cảnh kéo đến. Lưu Thiến nghe về giờ giấc sinh hoạt đáng sợ của y thì vội nấu nước trụng cho y vài cái sủi cảo để ăn trước, tiếc rằng khi bà nấu xong thì Thi Sương Cảnh đã dựa vào La Ái Diệu mà thiếp đi rồi. La Ái Diệu thay Thi y gói một ít sủi cảo mang về nhà, sống hay chín đều có cả.

“Chờ chùa xây xong, các bà có thể chuyển đến sống gần đó, tôi sẽ xây luôn cả nhà ở đồng bộ, Thi Sương Cảnh cần người thân.” La Ái Diệu nhắn lại như thế rồi rời đi.

*

“La Ái Diệu, ngực em hơi nhức.”

Thi Sương Cảnh vừa tỉnh dậy liền cau mày, ngực không chạm vào mà vẫn đau nhức, chạm vào còn đau hơn. Y gọi La Ái Diệu tới, mười ngón tay thoăn thoắt cởi cúc áo ngủ, để lộ b* ng*c nhức nhối, hai bên q**ng v* đều sưng lên một vòng, phồng phồng hồng hồng, không thể đụng vào được. Thi Sương Cảnh nhìn mà suy sụp, y vốn đã chẳng thích ngực của mình cho lắm, lúc khỏe mạnh có cơ ngực vừa phải thì còn đỡ, nhưng giờ lâu rồi không rèn luyện, cảm giác như ngực chỉ còn lại tác dụng cho con bú, điều này làm tổn thương tự tôn của y.

La Ái Diệu phán đoán: “Canh cá hôm qua hơi bổ quá, trước đó em vẫn luôn tránh ăn loại thức ăn này.”

“Anh chữa giúp em chút không?”

La Ái Diệu tỏ ra khó xử, nói: “Đây không phải bệnh, hơn nữa với tình trạng cơ thể em hiện giờ thì tôi cũng không thể trị liệu lung tung được, dù sao phép trị liệu của tôi cũng tương đương với việc đưa về trạng thái ban đầu.”

Thi Sương Cảnh ảo não cam chịu, bác sĩ Dư từng nhắc nhở rằng đau ngực là bình thường. Y vào phòng tắm xả nước, tiện thể giặt khăn nóng, chườm lên ngực mình. La Ái Diệu cũng vào phòng tắm, đèn sưởi chiếu ánh sáng ấm áp lên hai người, Thi Sương Cảnh cúi đầu ủ rũ, La Ái Diệu rửa tay rồi lau khô bọt nước, bảo rằng: “Em về giường đi, tôi giúp em xoa bóp.”

“Thôi khỏi.”

Thi Sương Cảnh né qua hắn, chuẩn bị đi vào buồng tắm nhưng lại bị hắn cản lại, sau đó hắn bế bổng y lên, đặt lên bồn rửa tay. La Ái Diệu đặt tay g*** h** ch*n y, nét mặt tuy bình thản nhưng giọng nói lại có vẻ hưng phấn: “Đằng nào tôi cũng rửa tay rồi, làm chút việc khác để chuyển dời sự chú ý nhé.”

Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng nâng bắp chân lên, cũng cọ cọ háng La Ái Diệu, song lại phát hiện hắn không hề cương. Tâm trạng y đâm ra bất ổn, La Ái Diệu bình tĩnh nói: “Em cũng biết mà, mấy năm nay tôi đều phải dạo đầu xong mới có hứng.”

“Anh không cảm thấy cơ thể em chán ngán là được.” Thực ra gần đây Thi Sương Cảnh rất ghét cơ thể mình, giờ bị đau ngực, y lại càng ghét hơn.

“Tôi á? Xin em đấy, Thi Sương Cảnh, tôi chờ đợi rất lâu rồi.” Chẳng hiểu sao La Ái Diệu lại học được giọng điệu trên phim, “Tôi có chỗ nào không đúng thì em phải nói ra! Còn nếu tôi không làm gì sai thì em không thể tước đoạt hạnh phúc mà tôi mong chờ bấy lâu được!”

Thi Sương Cảnh trố mắt đứng hình, câu đùa của La Ái Diệu cũng thuộc cấp bậc Phật Tử. Diễn sâu quá rồi đấy, đến mức mà tâm trạng y vui lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment