Chương 197: Hạnh phúc mong chờ bấy lâu – 2 (H)

Thi Sương Cảnh vẫn luôn hơi sợ việc “làm mẹ”. Một sinh mệnh sắp sửa sinh ra từ trong cơ thể mình, mặc dù sinh mệnh này có tiền căn hậu quả, là sinh mệnh mà Thi Sương Cảnh quen thuộc, nhưng y vẫn sợ quá trình này.
Sau khi mang thai, cơ thể từ từ trở nên sưng to, như thể bản thân dần nở ra thành một lớp áo khoác phồng. Bản thân từng rất nhỏ bé, rất khỏe khoắn, rất săn chắc bỗng thành ra máu thịt chia lìa, mà tất cả nguyên nhân là do trong bụng có một sinh mệnh mới, sinh mệnh mới này sẽ có bản ngã mới. Có rất nhiều vai trò thay đổi, có rất nhiều điều chưa chắc chắn, cũng có rất nhiều sự đối ứng —— Thi Sương Cảnh nhủ thầm, mẹ mình đã mang tâm trạng gì khi mang thai mình mà tâm trạng mình lúc mang thai Bắp lại phức tạp đến thế.
La Ái Diệu xoa phần bụng dưới nhô lên của Thi Sương Cảnh, dường như trong bụng y chứa một hạt lớn hình quả trứng, cho nên hình thể của y không giống kiểu mập mạp của nam giới, lớp mỡ ở bụng không dày, có lúc thai máy sẽ y gồ lên thành hình.
Thi Sương Cảnh đau ngực mà La Ái Diệu lại giúp y an ủi h* th*n, đúng là đau đầu chữa chân, cơ mà cũng chẳng còn cách nào khác. Đầu vú y thụt vào trong, dù kéo ra bao nhiêu lần vẫn thụt vào lại, y rầu hết sức, tại sao lúc trước không đi chữa trị nhỉ? Không phải là để cho con bú, mà chỉ vì cảm thấy chẳng thoải mái tẹo nào.
“A…… Tạm thời đừng đút ngón tay vào……”
Thi Sương Cảnh được đặt trên bồn rửa tay, phía là tấm gương to bản trong phòng tắm, lưng y dán lên mặt gương, tạo cảm giác man mát phóng túng mà k*ch th*ch. La Ái Diệu dùng tay moi móc cho Thi Sương Cảnh, một tay y đỡ bụng, mang thai nhiều tháng rồi nên cơ thể cứ thấy nặng trĩu. h* th*n ẩm ướt cực kỳ, ngón tay La Ái Diệu còn chưa đút vào, mới x** n*n g* m* thôi mà đã chảy cả vũng nước. Do thay đổi hormone trong thai kỳ nên h*m m**n t*nh d*c của Thi Sương Cảnh cứ lên lên xuống xuống, dạo này đang là thời kỳ dễ bị trêu ghẹo. Đôi chân dài của y khó nhọc chạm đất, chẳng ngồi vững trên bồn rửa tay mà vẫn thấp tha thấp thỏm.
Gương mặt La Ái Diệu rất đỗi dịu dàng, mang tướng của Phật, Thi Sương Cảnh trêu chọc cha Bắp: “Cha Bắp à, sang năm thứ tám rồi, vẫn giống như trước đây chứ?”
“Giống cái gì?”
“Vẫn thích em giống như trước đây.”
La Ái Diệu đổi cách x** n*n hạ thể của y, trêu lại rằng: “Mẹ Bắp à, sờ một chút là em vui liền sao?”
“Anh không trả lời nhất định là vì xấu hổ chứ gì. Nhìn dáng vẻ đánh trống lảng của anh kìa.” Thi Sương Cảnh quả thực đang vui, yêu nhau nhiều năm rồi mà y vẫn tin rằng, chỉ cần họ còn ân ái thì tức là quan hệ vẫn bình thường. Tần suất có thể dao động, nhưng l*m t*nh thì chắc chắn phải vui vẻ.
Thi Sương Cảnh đòi hôn, La Ái Diệu hôn y rồi ôm lấy cả người y, n*ng m*ng y lên, từ cúi xuống hôn chuyển thành ngửa lên hôn. Đôi chân dài của Thi Sương Cảnh đan sau lưng hắn, chiếc bụng hơi nhô lên, nong nóng, cưng cứng, đặt giữa hai người. Cả hai giống như hai nửa múi đào, tuy chênh lệch song nhất định phải hòa hợp, ấy thế mà cũng sinh ra hạt. La Ái Diệu quan sát Thi Sương Cảnh, y ngủ mười hai tiếng một ngày mà vẫn có quầng thâm dưới mắt, mẹ Bắp đúng là vất vả quá.
“Anh vừa mới dậy thật sao? Trước nay chưa từng thấy mặt anh trong tình trạng tệ cả……” Thi Sương Cảnh khẽ bảo, còn há miệng cắn nữa, cún con háo sắc đúng là cái gì cũng làm. La Ái Diệu cưng chiều mặc cho y cắn ra dấu răng nhàn nhạt trên mặt mình, lâu rồi họ chưa dùng tư thế này.
Đôi mắt lam của La Ái Diệu lấp lóe, ánh nhìn di chuyển dường như để lại tàn tích ánh sáng. Hắn tìm một mặt tường, đặt Thi Sương Cảnh tựa lên đó rồi ôm chặt lấy y, cứ thế đút vào. Thi Sương Cảnh cất tiếng thở dài đầy thỏa mãn, ân ái quả nhiên có thể chuyển dời cơn đau ở ngực, hình như Bắp trong bụng cũng thức rồi nên hơi cựa quậy.
Ti vi trong phòng bỗng nhiên chiếu bộ phim bị gián đoạn hôm trước, ánh mắt Thi Sương Cảnh lướt qua vai La Ái Diệu, La Ái Diệu đang ch*ch y, y không thể tập trung xem phim nhưng lại sợ bỏ lỡ tình tiết, bèn nhắc nhở La Ái Diệu: “Tạm dừng phim đi, lát nữa em còn phải xem…… A a…… Hơi sâu nha, sao anh đâm vào sâu thế……”
“Không phải tôi đâm vào sâu, mà do Bắp trưởng thành nên t* c*ng và *m đ** của em sẽ hạ xuống một chút. Tôi mới đút vào một nửa đã thấy hơi khó rồi.”
“……Ưm a, sinh Bắp xong, em cần nghỉ ngơi…… Cảm giác này kỳ lạ quá…… A a…… Anh nói gì mà nội tạng hạ xuống cơ……”
“Thai nhi phát triển sẽ đẩy nội tạng của em xuống. Quả thực vất vả cho em rồi.”
Ti vi chuyển sang chiếu bộ phim truyền hình đã phát lại rất nhiều lần, nhờ có chút âm thanh mà trong phòng đỡ ngột ngạt hơn. Thi Sương Cảnh không thích bật nhạc giữa lúc ân ái, lãng phí quá, cơ mà tiếng người ríu rít trong phim lại có thể át đi âm thanh trên giường. Trong lúc l*m t*nh La Ái Diệu cũng dần dần tìm ra đam mê đặc biệt, có lúc hắn vừa l*m t*nh vừa nghĩ kinh thư, chờ rút ra, hai người tắm rửa xong, hắn sẽ lập tức đi vào thư phòng, còn Thi Sương Cảnh thì về giường ngủ mê man. Có vài lần Thi Sương Cảnh rất bịn rịn sau cuộc mây mưa, y liền vào ngủ trên giường đơn trong thư phòng của La Ái Diệu để chờ hắn, ngửi mùi mực của hắn hoặc nghe tiếng gõ phím của hắn mà chìm vào giấc ngủ.
Thi Sương Cảnh bị thúc đến mức trong người ê ẩm, hông tê rần, từ xương cụt trở lên đều mềm nhũn, trọng lượng toàn thân đổ dồn lên đôi tay La Ái Diệu đang nâng đỡ y và d**ng v*t đang cắm trong cơ thể y. Tư thế chỉ duy trì được năm phút là Thi Sương Cảnh đã kêu đau hông, hai người trở lại giường lớn, chuyển về tư thế chính diện truyền thống.
Trong các tư thế, thực ra Thi Sương Cảnh thích nhất là bị La Ái Diệu đè xuống giường, thúc vào từ đằng sau, tiếc rằng từ khi mang thai y không chịu được đè ép nữa. Lật lại, đâm từ chính diện, phần bụng cũng đung đưa theo. Thi Sương Cảnh th* d*c liên hồi, đang nhắm mắt hưởng thụ thì bỗng dưng ngực ươn ướt, y mở mắt ra, phát hiện La Ái Diệu đang m*t ngực mình.
Thi Sương Cảnh ngẩn ngơ, quên cả đẩy hắn ra. Ngực vừa mềm vừa nóng vừa đau, bây giờ bị La Ái Diệu m*t mải mê, cắn đến mức giật giật kéo kéo, y liên tục kêu đau: “Đau, La Ái Diệu, m*t như thế đau lắm, đừng m*t mà, đau thật đó……”
“Tôi đang thử. Ngực em đau nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tiết ra sữa. Bên này không hút ra.”
Giọng điệu hắn hết sức đứng đắn, vẻ mặt cũng đứng đắn, cứ như đang chẩn bệnh cho Thi Sương Cảnh vậy. Hắn nhả một bên vú ra, đổi sang bên kia, mà lần này có vẻ không đau như trước nữa. Bụng Thi Sương Cảnh hơi dồn sức, thít chặt lấy La Ái Diệu.
“Bên này có không?” Thi Sương Cảnh dường như có chút dự cảm.
Quả nhiên, cảm giác khơi thông tựa như xuyên thủng, b** ng*c bên này tiết ra dịch thể, La Ái Diệu m*t vài cái, đáng tiếc chất lỏng chảy ra rất ít, hiện tại vẫn chưa thể gọi là sữa được. Ngực bên này của Thi Sương Cảnh khá dễ kéo đầu vú ra, La Ái Diệu nhả ra, Thi Sương Cảnh hoàn toàn không dám chạm vào ngực mình.
“Em muốn cho Bắp uống sữa bột……” Thi Sương Cảnh nói.
La Ái Diệu vòng qua xoa bóp ngực cho y, h* th*n hai người hạ vẫn dán lấy nhau, Thi Sương Cảnh chụm hai chân lại, dẫu La Ái Diệu chỉ đút vào một nửa song y vẫn kẹp hắn rất sung sướng.
“Tôi không biết Bắp có cần được nuôi bằng sữa mẹ hay sữa bột hay không. Giống như tôi từng nói trước đó, nó chào đời là hầu như sẽ do tôi chăm bẵm. Rất có thể nó sẽ giống hệt tôi xưa kia, chỉ dùng nước quả cúng dường và mật hoa, vượt qua một giai đoạn thèm ăn ngắn là sau đó sẽ không cần ăn uống gì nữa.”
La Ái Diệu dừng một thoáng rồi cảm thán: “Cơ mà Bắp vẫn khác với tôi. Bắp có mẹ cơ. Tiểu Phật Tử có mẹ thương chắc là không giống thế rồi.”
Thi Sương Cảnh che ngực mình, bất đắc dĩ nói: “Anh nói thế khiến em đau lòng lắm đấy……”
La Ái Diệu bất chợt cười rộ lên, yêu nhau đến năm thứ tám rồi mà vẫn cảm thấy người kia đang trong năm tháng đáng yêu nhất. Thi Sương Cảnh thấy La Ái Diệu cười xán lạn như thế thì cũng vui theo, y có thể cảm nhận được rằng La Ái Diệu đang thực sự vô cùng hạnh phúc. Cũng có người mong muốn niềm hạnh phúc theo lối khuôn sáo cũ ấy. Trong phim truyền hình cổ trang trên ti vi, con cái dường như trở thành một loại thủ đoạn, nghĩ tới La Ái Diệu cũng đến từ thời đại phong kiến, y bỗng trào dâng cảm xúc khó tả.
Thi Sương Cảnh vỗ vỗ bên cạnh mình, muốn La Ái Diệu nằm xuống. Hắn nghe theo, nâng một chân Thi Sương Cảnh lên, đổi thành tư thế đâm vào từ bên hông. Thi Sương Cảnh nhân cơ hội hỏi: “Bắp có tính là con trưởng không?”
“Tất nhiên rồi? Sao em lại hỏi vậy?”
“Anh từng nói Bắp không giống những đứa con khác, nó là đứa “được tạo ra tức thời”. Anh có phân biệt đối xử với nó hay không?”
“Có chứ.” Giọng La Ái Diệu cất lên sát sau tai Thi Sương Cảnh, “Nó khác biệt nên cần được chăm sóc đặc biệt.”
“Ý em là…… Nếu Bắp không thông minh, không có thiên phú thì phải làm sao đây?”
“Nó là con của chúng ta, chỉ cần nó khoẻ mạnh là đủ rồi.” La Ái Diệu rất thích trò chuyện về hài tử và viễn cảnh tương lai như thế này, hắn có cơ hội nói ra suy nghĩ của chính mình, giờ phút này hắn cũng giống như hàng ngàn hàng vạn người cha bình thường khác, là tục nhân phàm tục nhất, nhưng La Ái Diệu không hề nói dối.
“Em phải xem anh có tốt với Bắp không rồi mới tính đến chuyện đẻ đứa khác…… Ui da, anh đang trút giận đấy hả? Lần này đâm sâu quá rồi nha!” Thi Sương Cảnh sờ thử, quả nhiên La Ái Diệu ch*ch y mềm nhũn rồi là bắt đầu càn rỡ, hắn thúc mấy cú thật sâu vào bên trong, sau đó giữ yên, y suýt chút nữa bị ch*ch đến ngạt thở.
Thi Sương Cảnh biết La Ái Diệu muốn nhiều con nhiều phúc, bọn họ sẽ không chỉ có mỗi Bắp. Chẳng rõ nữa, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bộ phim truyền hình đang chiếu nên y muốn đòi quyền lợi cho Bắp một lần —— Cũng chỉ có một lần này thôi, bởi vì La Ái Diệu bảo rằng: “Đúng, tôi đang trút giận đấy, bây giờ tôi muốn đánh đòn Bắp…… Tôi phát hiện đứa nhóc này rất đối nghịch với tôi, bao năm qua tôi đối xử tốt với em như vậy mà em còn dám nghi ngờ tôi? Tại sao vẫn nghi ngờ tôi chứ?”
“……Anh lớn hơn em nhiều thế cơ mà, em hỏi anh vài câu thì có sao?”
“Lời nói của tôi ẩn chứa sức mạnh, em muốn nghe tôi nói lời thề thốt chứ gì.” La Ái Diệu nhìn thấu ý đồ của Thi Sương Cảnh, “Tôi sẽ tốt với Bắp mà, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, dù thề thì cũng thề mấy lần rồi đó. Theo như em nói thì chỉ có Bắp là con của em, mấy đứa khác không tính là con em, lại còn phải để ý thái độ của Bắp nữa hả?”
“Sinh đứa thứ hai cần phải hỏi ý kiến đứa đầu mà.”
“Đây chính là nhiệm vụ của tôi.” La Ái Diệu đảo mắt, chán nản nói, “Ai bảo tôi không có tiền đồ cơ, chỉ có thể truyền pháp cho con cái thôi.”
Thi Sương Cảnh vỗ vỗ đùi hắn, La Ái Diệu đâm sâu và mạnh như thế mà sao còn giả giọng không có tiền đồ chứ.
“Vậy anh nói xem đẻ mấy đứa mới đủ?” Thi Sương Cảnh hứng thú hỏi.
“Tính cả Bắp là tổng cộng bốn đứa.”
“Cái gì?” Thi Sương Cảnh ngỡ mình nghe lầm.
“Ngoài Bắp ra…… Còn ba đứa nữa.”
Thi Sương Cảnh sững sờ: “Anh không đùa đấy chứ? Bốn đứa là xếp đủ một bàn mạt chược rồi đấy!”
“Đúng vậy, bốn đứa là đủ lập một đội hộ pháp rồi.”
Thi Sương Cảnh không ngờ La Ái Diệu nghiêm túc thật. Xem phim, nghe bình thư đều nói rằng cách hoàng đế yêu một phi tử chính là để phi tử ấy sinh thật nhiều con. La Ái Diệu phong kiến ở chỗ này nè! Thi Sương Cảnh giãy giụa muốn bò đi, năm nay y đã hai mươi tám tuổi rồi, còn tận ba đứa nữa…… Cuộc đời sự nghiệp của Thi Sương Cảnh, nếp sống yên tĩnh của Thi Sương Cảnh…… Toang rồi! Toang hết rồi!
Tâm trạng tự dưng suy sụp cực kỳ, Thi Sương Cảnh bò đi không nổi, vẫn bị dí chặt vào d**ng v*t, y uất ức quá thể. Y không nên bị nhốt ở nhà chăm con, vừa mở mắt dậy đã thấy bốn đứa nhóc, bốn cái miệng kêu í ới “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi”……
La Ái Diệu nghe trộm ý nghĩ của Thi Sương Cảnh, hắn muốn cười lắm mà không dám cười, chỉ có thể ch*ch càng hăng say, còn dựa vào bên cạnh y, dịu dàng bảo đảm: “Sẽ không đâu, em có thể đi làm, tôi có nhiều hóa thân lắm, tôi sẽ chăm con cho. Tuy là Phật Tử phong kiến nhưng tôi cũng hiểu quan điểm nuôi dạy con của người hiện đại. Tôi sẽ săn sóc từng đứa đâu vào đấy, em không cần phải lo.”
La Ái Diệu khoe khoang mà gương mặt như sáng bừng lên, Thi Sương Cảnh nhìn vào lại càng suy sụp. Thích quá! Suy sụp quá! Thích quá!…… Sao lại phong kiến như thế chứ, suy sụp quá đi! Thói đời này đổi thay thật rồi. Người xinh đẹp thì dốc sức làm cha, người điển trai lại phải nhận hai vạch. Suy sụp đến tột độ, Thi Sương Cảnh chỉ có thể bật cười, đúng là chuyên gia tìm niềm vui trong nỗi khổ.