Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 198

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 198: Thi Nghi Ngọc

Ngày 24 tháng 4, Bắp chào đời, là một bé trai, họ tên Thi Nghi Ngọc, nặng 2.3kg, vô cùng khỏe mạnh. Nó sinh ra vào lúc bình minh, giao thoa giữa mùa xuân và mùa hạ, nhiệt độ thoải mái dễ chịu, phòng sinh cũng sáng sủa, có cửa sổ. Đứa bé đỏ hỏn, nhỏ xíu được đặt trước ngực Thi Sương Cảnh mà y vẫn còn thấy khó tin, thực sự có một đứa trẻ được sinh ra từ trong cơ thể y, mà đứa trẻ này chính là Bắp.

*

Ngày dự sinh của Thi Sương Cảnh là 28 tháng 4, nhưng vào trưa ngày 23, tim La Ái Diệu bỗng nhiên đập thình thịch đầy hoảng loạn. Thi Sương Cảnh đang định an ủi hắn thì chợt phát hiện h* th*n mình ướt đẫm. Y vỡ ối trước dự kiến, song La Ái Diệu rất bình tĩnh, hắn kiểm tra tất cả đồ đạc rồi xách theo, lái xe đi đến bệnh viện đã đăng ký hồ sơ. Trên xe, hắn gọi điện cho bác sĩ Dư, nhờ cô đi công tác gấp.

Thi Sương Cảnh không lên tiếng, y thở dồn dập vì căng thẳng, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý —— Y cứ ngỡ đi đẻ giống như đi thi cơ, báo thi ngày nào là thi ngày ấy.

Buổi trưa đến bệnh viện thì Thi Sương Cảnh vẫn tự bước đi được, chỉ hơi đau nhẹ do co thắt t* c*ng. Tuy nhiên đến khoảng 4 giờ chiều là y bắt đầu cảm thấy cơn đau càng lúc càng khó lòng chịu đựng nổi. Bác sĩ Dư đã lên máy bay rồi, cô dẫn cả đội ngũ qua đây, bây giờ bác sĩ ở bệnh viện tư nhân đang tạm thời tiếp nhận việc chăm sóc Thi Sương Cảnh, y vẫn chưa tới lúc cần tiêm tê nên có thể chờ một chút. Thi Sương Cảnh ăn vài thứ, cả gian phòng trống trải sáng trưng chỉ có một mình y, chỉ nghe tiếng dụng cụ. La Ái Diệu ngồi bên giường như pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc, cứ lặng thinh mãi.

“Em nhớ hình như anh cùng chung cảm giác đau với em…… Lạ quá…… Sao anh không nói gì…… Có phải anh cũng đau lắm không?” Thi Sương Cảnh rất khó chịu, nằm nghiêng khó chịu, nằm ngửa càng khó chịu hơn, nhưng y không chịu nổi căn phòng bệnh im phăng phắc thế này.

“Tôi không phải con người, em không cần bận tâm tôi có đau hay không. Tôi cùng chung cảm giác với em, nhưng phần nhiều chỉ tác động tới nội tâm, đại khái vẫn chịu đựng được, chia sẻ toàn bộ mức độ đau đớn của em. Tôi đang đợi Dư Phương Châu đến. Hoá ra trước khi tiêm tê đã đau nhường này rồi ư?”

Kỳ thực trong đầu La Ái Diệu đang nghĩ: Không được, mấy đứa con tiếp theo không thể sinh như vậy, sinh nở mà mất nửa cái mạng của Thi Sương Cảnh rồi. Tình huống lay lắt suy yếu này đã khơi dậy hồi ức đau thương của hắn.

Thi Sương Cảnh – người đang bị đe dọa tính mạng – thì lại đánh giá thấp sự nguy hiểm này. Y đưa tay cho La Ái Diệu nắm, nắm đến khi y mệt mỏi muốn rút về thì La Ái Diệu lại không buông tay. Lát sau, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên bùi ngùi ch** n**c mắt, nói: “Em nhớ mèo của em…… Làm sao em có thể bảo đảm rằng đúng thật là nó trở về?”

“Bắp sẽ cho em biết, chỉ cần em cho nó đủ thời gian.”

“Không thể biết ngay từ lúc vừa chào đời sao? Nó có vết bớt hay gì đó không?”

“Cái này thì tôi không rõ……”

7 giờ tối, bác sĩ Dư dẫn đội ngũ đến bệnh viện. Cô kiểm tra tình trạng của Thi Sương Cảnh, cho rằng vẫn chưa đến lúc tiêm tê, mặt Thi Sương Cảnh đã tái trắng vã mồ hôi song y đành gắng gượng chịu đựng. Y đau đến mức không nuốt nổi cơm tối, sợ sẽ nôn ra, chỉ có thể bổ sung một ít nước đường glucose. Mấy lần Bác sĩ Dư vào phòng bệnh trao đổi kế hoạch dự phòng với La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh.

“Ngay cả Lang Phóng cũng đẻ mổ, hai người lại khăng khăng đòi đẻ thường……” Bác sĩ Dư đi tới đi lui, bắt đầu thấy ngứa mắt với cha đứa bé, cô cảm thấy La Ái Diệu chiếm phần lớn trong quyết định này, mà có phải hắn đẻ đâu chứ, buồn cười thật.

Đến rạng sáng, cơn co thắt t* c*ng xảy ra càng thường xuyên và quy luật hơn, quan sát được sự thay đổi trong cơ thể thì có thể chỉ định thuốc phù hợp, bác sĩ Dư cấp tốc tiêm gây tê cho Thi Sương Cảnh. Toàn thân Thi Sương Cảnh như được rửa qua nước, chiếc kim to đâm vào sau lưng cũng chẳng đau bằng một nửa cơn co thắt. Thuốc tê phát huy tác dụng, hai chân y nặng như đeo chì, cơn đau tựa cơn gió bay ra khỏi cơ thể, chỉ còn cảm giác đè ép rất quy luật. Bấy giờ Thi Sương Cảnh ăn được một ít thanh dinh dưỡng, y xuýt xoa cảm thán: “Khoa học kỹ thuật đỉnh quá đi…… Em cứ tưởng gây tê tiêu đau chỉ là một cách hình dung thôi chứ…… Nếu không phải chân em đang tê dại thì em cảm thấy mình có thể xuống đất đi hai vòng luôn.”

La Ái Diệu làm theo lời dặn của bác sĩ, trong hai tiếng tiếp theo hắn liên tục xoa bóp cho Thi Sương Cảnh, tránh đi những chỗ gắn dụng cụ và phần xương sống đã gây tê, hắn chườm nóng và n*n b*p lưng, hông, chân cho Thi Sương Cảnh. Có thể làm được vài việc thì sẽ an lòng hơn. Cơn đau của Thi Sương Cảnh giảm đi nhiều, lại được xoa bóp liên tục nên y có một giấc ngủ ngon ngắn ngủi.

Cảnh trong mơ hết sức quen thuộc. Trăng máu, ánh lưu ly sắc lam, mạn đà la lộng lẫy phức tạp, cờ phướn, tượng Phật, vị Phật lưu ly khổng lồ, âm thanh hoan ca, sau từng vòng tượng Phật dị hình dị sắc bao quanh bản tôn của La Ái Diệu là bóng dáng của chư thiên thần Phật nối nhau san sát. Thi Sương Cảnh dường như đang nằm nghiêng trên giường chiếu trong điện và được chúc phúc. Về sau y có hỏi La Ái Diệu rằng có phải khi ấy hắn đã khởi động phép hộ pháp của pháp giới hay không, La Ái Diệu đáp một cách đương nhiên: “Em là người mà tôi yêu nhất, trong thời khắc suy yếu nhất, tôi đâu thể không làm gì.”

Sắc trời dần hửng sáng, Thi Sương Cảnh được chuyển đến phòng sinh. Theo dõi tất cả đều không có vấn đề gì. Bác sĩ Dư dẫn hộ sinh tới, La Ái Diệu được phép ở lại trong phòng sinh. Ở giai đoạn này, ý thức của Thi Sương Cảnh vừa tỉnh táo vừa mơ hồ, thời gian vừa ngắn vừa dài, cứ chồng chéo lên nhau, y chỉ có thể làm theo chỉ thị của bác sĩ, hít vào, thở ra, dùng sức, thả lỏng…… Thi Sương Cảnh vẫn nhác thấy pháp thân của La Ái Diệu ở trong góc, sáu tay kết ấn, kim loại trong phòng lấp lóe ánh vàng đỏ nhàn nhạt. Nhân thân của La Ái Diệu thì cổ vũ Thi Sương Cảnh bằng ngôn ngữ mà y nghe hiểu được, mãi đến thời khắc cuối cùng, La Ái Diệu đặt tay lên bụng y, nghiêm túc niệm một đoạn đà la ni tựa như lời hát.

Chẳng mấy chốc, dưới sự trợ giúp của hộ sinh, Bắp thuận lợi rời khỏi cơ thể Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh cần sinh ra phần nhau thai trong cơ thể, pháp thân cao gần chạm xà nhà, thong thả dịch sang một bên theo bước chân hộ sinh, quan sát hộ sinh làm đánh giá ban đầu và kiểm tra các chỉ số sinh tồn cho Bắp vừa chào đời. Mồ hôi khiến mắt Thi Sương Cảnh nhòe đi, y thấy pháp thân hơi khom người, ngắm nhìn chăm chú, tấm lụa xanh trên mặt hơi vén lên. Pháp thân không có ngũ quan, song Thi Sương Cảnh biết La Ái Diệu đang nhìn chăm chú lắm.

“La tiên sinh, anh có cần thu lại nhau thai không?” Nếu La Ái Diệu là con người thì bác sĩ Dư sẽ không hỏi vấn đề này. Phi nhân loại có cần làm gì đó không nhỉ? Bác sĩ Dư buộc phải hỏi nhiều một câu.

“Giao cho tôi đi, tôi cần lập tức tiêu hủy ngay.”

La Ái Diệu nhận lấy nhau thai. Hắn tạm rời phòng sinh một lát, một dòng cát vàng chảy qua kẽ ngón tay hắn rồi biến mất theo làn gió, hóa thành bụi mịn như khói. Sau khi trở về, trên tay hắn có thêm một chạc cây màu đỏ, nom giống nhánh san hô. La Ái Diệu nói không biết đây là vật gì, Thi Sương Cảnh lại càng không biết, La Ái Diệu chỉ đành cất kỹ.

Khoảng 7 giờ sáng, Thi Sương Cảnh kết thúc việc sinh nở. Bác sĩ Dư khen Thi Sương Cảnh rất nghe lời, rất chịu phối hợp, lúc bảo y dùng sức là y dùng sức, lúc bảo y thả lỏng là y thả lỏng. Thêm vào đó, hình thể thai nhi khá nhỏ nên không bị rách, sau này chỉ cần vận động thì phần xương hông giãn ra do mang thai sẽ có thể hồi phục đến 90%. Bắp được đặt trước ngực Thi Sương Cảnh, bé xíu xiu mà hô hấp rất khỏe, có lúc nó thở ra một ngụm khí thật dài, có lúc lại hít đầy không khí mới vào khoang mũi.

La Ái Diệu ôm hờ lấy Bắp, để xoa dịu bầu không khí, hắn cất lời: “Hồi trước cân nặng của Bắp gấp 3 lần 2.3kg đấy.”

“Anh cũng bế con đi…… Đúng là nhỏ xíu ha……”

La Ái Diệu cụp mắt, nhẹ nhàng bảo: “Em bế thêm một lát đi. Về sau sẽ có nhiều thời gian cho tôi bế mà.”

*

La Ái Diệu không hề nói dối. Năm tiếng sau, hắn bế Bắp đi, rồi hai tay hắn bỗng nhiên trống rỗng. Biến mất cùng với Bắp còn có pháp thân của La Ái Diệu.

“Pháp thân của tôi sẽ chăm sóc Bắp, Bắp hiện đang ở nơi giao thoa giữa Phật và người, xương Phật còn đang lưa thưa, cần phải trải qua phần lớn thời gian trong pháp giới của tôi.” La Ái Diệu lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt bỏ túi, giao cho Thi Sương Cảnh, nói tiếp, “Em có thể theo dõi tình hình của Bắp qua chiếc đồng hồ này.”

Đồng hồ? Thi Sương Cảnh mở đồng hồ ra, trong bức tranh hình tròn, Bắp đang ngủ yên trong vòng tay đeo đầy châu ngọc, màu sắc bức tranh rất rõ ràng và chân thật, hệt như camera vậy. Hình như y có ấn tượng về chiếc đồng hồ quả quýt này, song không tài nào nhớ ra nổi. La Ái Diệu mới nhắc tới một cái tên, Thi Sương Cảnh tức khắc nổi da gà khắp người. Đây chính là chiếc đồng hồ mà Trang Hiểu dùng để bảo vệ Trang Lý An.

“Mỗi ngày em có thể bế Bắp trong bao lâu? Như này hơi đáng sợ đó……”

“Trước khi Bắp tròn trăm ngày, mỗi ngày em có thể ở cùng con khoảng ba đến bốn tiếng.”

Do hormone thay đổi nên Thi Sương Cảnh khó lòng đối mặt với việc xa con trong thời gian dài, song y sẽ mau chóng quen thôi. Quá trình Bắp thích nghi với nhân gian cũng giống giai đoạn Thi Sương Cảnh mang thai, đều là từ từ gia tăng thời gian. Trước khi tròn trăm ngày thì ba đến bốn tiếng, trước khi tròn một tuổi là tối đa sáu tiếng, từ một tuổi đến hai tuổi thì đã kéo dài đến mười hai tiếng, Bắp sau hai tuổi tuy khác trẻ con bình thường nhưng cũng là Tiểu Phật Tử đầy đủ các thân.

Tên của Bắp là Thi Nghi Ngọc, theo họ Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh đặt tên chỉ có một yêu cầu: Vừa đẹp vừa dễ viết. Có trời mới thấu hồi nhỏ đi học y đã khổ sở nhường nào khi viết tên mình, nhiều nét chết đi được, cộng nét chữ trong cả họ tên mấy đứa trẻ khác lại cũng không nhiều bằng Thi Sương Cảnh viết một chữ “Sương”.

Bác sĩ Dư chụp một bức ảnh chung trong phòng sinh cho Bắp, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu. Trong ảnh, cha Bắp tựa đầu vào mẹ Bắp, vẻ mặt mẹ Bắp tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại phơi phới, một tay y bế Bắp chỉ to bằng cái gậy, tay kia thì giơ hình chữ V. Khí chất của cha Bắp tuy lạnh nhạt song ánh mắt vẫn toát lên niềm hân hoan, quả thực đang hạnh phúc khôn xiết, hắn cũng bắt chước mẹ Bắp giơ tay chữ V. Bức ảnh này được bày cùng với rất nhiều bức ảnh thuở nhỏ của Bắp, cân cho Bắp, tắm cho Bắp, cho Bắp uống sữa…… Bắp có màu mắt lam sâu thẳm giống cha; song gương mặt lại xinh xắn đúng kiểu con người, giống mẹ nhiều hơn. Cặp mắt hệt như mèo, vừa to vừa có hồn, luôn nhìn vào ống kính.

Cuối cùng họ cũng trở về với quãng thời gian gia đình ba người rồi.

Bình Luận (0)
Comment