Chương 199: Phúc tới chùa lớn • Bạn cũ – 1

“Oa…… Cuối cùng cũng được chạm vào Bắp rồi. Lúc nó làm mèo thì không cho con chạm vào, sợ con tiễn nó đi đầu thai. Khó khăn lắm mới chào đời thì lại bị Phật Tử nuôi nhốt trong phòng tối suốt hai năm, thảm ơi là thảm. Bắp ơi, gọi chị đi!”
Bắp hai tuổi bốn tháng được Tưởng Niệm Lang bế lên, đúng là một đứa nhóc khỏe khoắn, nhìn thì gầy yếu mà sao bế lên nặng thế chứ? Lúc ấy Tưởng Niệm Lang học cấp ba, đang trong thời kỳ phản nghịch, vừa mới giải quyết một vụ lớn cho công ty, tâm trạng chẳng vui chẳng buồn, đương độ chán chường tuổi thanh xuân…… Giữa thời điểm mùa hè gay gắt nhất, cô bé nhận được tin nhắn từ nhà Phật Tử, chính thức mời cả gia đình đến ngôi chùa lớn gần thành phố D mới được tu sửa để tu thiền qua mùa hè, tiện thể gặp con của hắn, chính là Bắp đã từ mèo biến thành người.
*
Gia đình Tưởng Lương Lâm tới nơi, không ngờ cái tên La Ái Diệu xấu tính mắt mọc trên đỉnh đầu ấy lại xây phòng cho khách trong biệt thự, mời họ vào ở. Hai nhà quen biết tới nay đã mười năm, đáng tiếc Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng đều bận rộn nên chỉ còn mỗi Tưởng Niệm Lang, không tiện tới quấy rầy gia đình nhà người ta. Tưởng Lương Lâm đã sớm biết việc La Ái Diệu tu sửa chùa. Chỉ cần trong giới phi nhân loại này có bất cứ lợi ích nào để trao đổi, lưu thông là ắt không thể vắng bóng Tưởng Lương Lâm.
Ngôi chùa lớn giữ lại tên gốc là chùa Liên Tương; ngoại viện có năm điện gồm điện Thiên Vương, Đại Hùng bảo điện, điện Tam Đại Sĩ, điện Dược Sư, điện Địa Tạng và nguyên một lầu các để lưu giữ kinh thư; nội viện xây tăng viện Mật Nghiêm, chuyên để truyền thừa và nghiên cứu Mật giáo thời Đường. Quá trình trùng tu chùa Liên Tương diễn ra rất thuận lợi, tăng đoàn Trung Quốc luôn mong muốn khôi phục truyền thừa Mật tông bản địa, họ nhanh chóng xoay xở được một nguồn vốn lớn và khoản quyên góp để tu sửa chùa cũ, chiêu mộ tăng ni hữu duyên đến đây tu hành. Trụ trì một ngôi chùa khác trong thành phố D đã tặng lại cho chùa Liên Tương một bức tượng Phật Tử Mật tông, nghe nói trước nay bức tượng được bảo quản bởi vị trụ trì có họ thế tục là Liễu, người thân của ông hay tin chùa Liên Tương xây tăng viện Mật Nghiêm nên ngỏ ý quyên tặng, mà lai lịch của vị Phật Tử này hoàn toàn trùng khớp với kinh văn được khai quật ở đàn tràng Hà Tây mấy năm trước.
Chùa Liên Tương ở trong núi song vẫn thuộc địa phận khu resort, khu resort đã làm đường xe chạy khang trang nhằm thu hút khách, mặc dù là đường hai làn nhưng ba xe chạy song song vẫn vô tư. Nhà Tưởng Lương Lâm đi thẳng một mạch tới nơi, trông thấy cột mốc, rẽ phải rồi đi thẳng lên là chùa Liên Tương, rẽ vào khúc cua bên trái thì đi về phía một thôn nhỏ. Chiếc xe chạy về phía thôn làng, phía cuối con đường là tòa biệt thự hiện đại trên núi, địa thế của biệt thự còn cao hơn cả chùa Liên Tương, dừng xe rồi đi ra là có thể thấy chùa Liên Tương lấp ló qua bóng cây, gần ngay trước mắt.
Lâu rồi không gặp Thi Sương Cảnh, năm nay đáng lý y đã tròn ba mươi tuổi, song ngoại hình y mãi mãi dừng lại ở tuổi hai bảy hai tám, sánh đôi bên Phật Tử. Thi Sương Cảnh bế Bắp đi tới bãi đỗ xe, Tưởng Niệm Lang phát ra tiếng “Chậc chậc” như đang trêu mèo, khiến Bắp trố đôi mắt xanh nhìn chằm chằm cô bé. Bắp rúc vào lòng Tưởng Niệm Lang hệt như chú mèo con, chẳng mấy chốc đã gọi “Chị ơi”, giọng nói trong trẻo pha chút nôn nóng, như thể Tưởng Niệm Lang đang bắt nạt Bắp vậy.
“La Ái Diệu có việc phải về chùa một chuyến, mọi người vào trong đi, tuy nhiệt độ trong núi thấp hơn nhưng vẫn nóng lắm.” Thi Sương Cảnh chỉ trỏ dặn dò, “Hai tòa biệt thự này được xây thành kết cấu vòm đối xứng, thời gian này mọi người ở tòa biệt thự phía bên này nhé, bọn tôi dùng nó làm phòng cho khách, đừng ở khách sạn.”
Lang Phóng mang theo quà biếu, anh chọn một bộ đồ sứ cực kỳ tinh xảo, được chế tác dựa theo ấn tượng của anh về gia đình ba người này. Trước kia Thi Sương Cảnh từng gửi ảnh của Bắp cho Lang Phóng, nhờ đó mà Lang Phóng có tưởng tượng hợp lý về Bắp. Tưởng Lương Lâm là kẻ phàm tục nên cứ tặng lì xì là xong, ai bảo tiệc đầy tháng và tiệc tròn một tuổi của Bắp đều chẳng mời người ngoài chứ.
Trẻ con một hai tuổi đã rất ra dáng rồi, Bắp mặc áo màu hồng và quần soóc kaki, đi giày trẻ em màu vàng nhạt, đôi mắt tựa hai viên đá lazurite. Mắt bé con quá sáng, càng tôn lên màu mắt vốn có, không giống La Ái Diệu là Phật Tử ngàn năm, mắt hắn cũng rất xanh nhưng không xanh long lanh như thế. Bắp lầm bầm gì đó, Tưởng Niệm Lang không nghe rõ, bèn ghé lại gần, bảo Bắp lặp lại lần nữa. Bắp làm theo, giờ thì Tưởng Niệm Lang nghe rõ rồi, cô bé tỏ vẻ khó tin.
“Gì cơ? Nhà em nuôi dạy theo kiểu cởi mở thế cơ à?” Tưởng Niệm Lang cười nhéo mặt Bắp, làm như không nghe thấy câu hỏi của Bắp, lại nói tiếp, “Nhóc mèo này còn chưa biết hết các quân mạt chược ấy chứ!”
Bắp lại ghé sát vào, thì thầm với Tưởng Niệm Lang. Nó bảo: “Chị không biết chơi mạt chược, đúng không?”
Tưởng Niệm Lang cũng bắt chước điệu bộ giảo hoạt của Bắp, khẽ đáp: “Chị biết chơi, nhưng chị không muốn để bố mẹ biết là chị biết chơi.”
Tưởng Niệm Lang là thủ lĩnh trong đám trẻ con, có thể yên tâm đem giao Bắp cho nó, huống chi Bắp không phải con người. Thi Sương Cảnh mời họ an tọa trong phòng khách rộng rãi, còn y đi rót trà. Tưởng Lương Lâm ngắm nghía phong cách bài trí hiện đại của biệt thự này, hoàn toàn không ngờ đây lại là phong cách mà Phật Tử ưa thích, Lang Phóng lại cảm thấy biệt thự thiết kế rất tuyệt, các khu vực chức năng đều thuận tiện, vừa nhìn là biết đây thực sự là mái ấm có người sinh hoạt.
“Đúng là lâu lắm rồi chưa gặp mọi người…… Dạo này mọi người vẫn khỏe chứ? Tiểu Cổ đã lớn nhường này rồi, con nít đúng là lớn nhanh thật đấy.” Thi Sương Cảnh lấy loại trà thượng hạng mà La Ái Diệu cất kỹ ra để pha, trong nhà hiếm khi có khách đến nên y phấn khởi lắm. Tưởng Lương Lâm không nếm ra giá trị gì, chỉ biết đây có vẻ là trà đắt tiền, Lang Phóng thì nhận ra được, còn trêu Tưởng Lương Lâm nên uống nhiều một chút, một tách trà đáng giá mấy trăm ngàn đấy.
Tưởng Lương Lâm nói: “Xem ra gia đình cậu vẫn khá hơn đó, cảm giác thanh tịnh, tận hưởng cuộc sống phết. Tôi cảm tưởng mười năm trôi qua rồi mà sao sự nghiệp của tôi vẫn đang trên đà phất lên nhỉ? Mệt chết tôi rồi…… Lang Phóng còn vất vả hơn, hầu như toàn là Lang Phóng đi họp phụ huynh cho Tiểu Cổ, tôi chỉ phụ trách đưa Tiểu Cổ ra ngoài chơi thôi.”
Mấy người bọn họ tận mắt chứng kiến Tưởng Niệm Lang lớn lên nên khỏi phải kể rõ chi tiết, chỉ cần lướt qua vòng bạn bè của cô bé là biết hết cả rồi. Lang Phóng hết sức hứng thú với Bắp, nhất là việc Bắp được Phật Tử “chăm sóc bên mình” trong suốt hai năm đầu đời. Không chỉ gia đình Lang Phóng, mà ngay cả Lưu Thiến cũng chỉ được gặp Bắp ngoài đời sau khi nó đã qua hai tuổi, trước đó chỉ có thể thấy qua ảnh chụp thôi.
“Trước khi Bắp tròn hai tuổi, xương Phật mới hoàn thiện một nửa, nó lại kế thừa Mật tông của La Ái Diệu, nên thành thật mà nói thì…… có hơi tà tính, không tiện mời mọi người đến gặp thằng bé.” Thi Sương Cảnh ngập ngừng muốn nói lại thôi, như thể đang nói xấu con mình vậy.
Y giới thiệu sự “tà tính” của Bắp thể hiện cụ thể ở điểm nào: Từ trước khi biết nói, Bắp đã bộc lộ h*m m**n kết nối khác thường, những người từng tiếp xúc với nó thường sẽ bị ảo thính. Thi thoảng sẽ sờ thấy trên người Bắp có những khe hẹp không chảy máu, La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh rằng trong những khe hẹp ấy có lúc là máu thịt chưa mọc hết, có lúc là mắt Phật hiện trên da thịt, có lúc là lỗ hổng chẳng biết thông đến đâu, cho nên Thi Sương Cảnh không thể vạch những khe hở ấy ra. Mấy lần y còn thấy La Ái Diệu dùng tấm vải đà la ni màu xanh bọc lấy Bắp, cất kín suốt ba hoặc bảy ngày, đây là giai đoạn chuyển tiếp để Bắp đắp nặn những xương Phật quan trọng, Thi Sương Cảnh nhìn mà phát hoảng, song chỉ có thể tin tưởng La Ái Diệu.
“Bây giờ thằng bé đã phát triển hoàn thiện rồi, đúng không?” Lang Phóng hỏi.
Tưởng Niệm Lang đặt Bắp lên đùi Lang Phóng, Lang Phóng x** n*n tay chân đầy thịt của bé con, cất giọng dí dỏm: “Ừm, không phải làm bằng củ sen.”
“Con muốn ăn củ sen.” Bắp nói câu này cực kỳ to và rõ ràng.
Có tiếng động vọng đến từ huyền quan, La Ái Diệu đã trở về. Nghe tuyên bố đòi ăn của Bắp, hắn liền trả lời từ xa: “Con thì cái gì cũng muốn ăn! Cả cha và mẹ cộng lại cũng chưa từng ăn nhiều bằng con đâu!”
La Ái Diệu tháo chiếc kính gọng bạc trang trí, nhanh chóng gia nhập vào hội bạn cũ. Trong bốn người, hắn là kẻ ít thay đổi nhất, mười năm trước khí chất chính tà đối lập, mười năm sau vẫn hỗn độn mơ hồ như thế. Hắn ngồi xuống bên cạnh Thi Sương Cảnh, tựa đầu lên vai y một cách rất tự nhiên và liếc ra ngoài nhà, xem ra chuyện trong chùa đã khiến hắn phiền não đây mà.
Tưởng Lương Lâm vô cùng tò mò, bất kể trong lòng tín đồ hay tăng đoàn, thân phận Phật Tử của La Ái Diệu đều “không có dạng người”, vậy hắn xuất hiện trong chùa với thân phận gì? La Ái Diệu nói rằng, ở trong chùa, hắn chỉ trực tiếp kết nối với trụ trì và thủ tọa mà thôi, hắn được “Phật Tử” giới thiệu để làm người liên hệ trung gian đối với các công việc giáo hóa. Tín đồ của Phật Tử biết về La Ái Diệu, xác nhận yêu cầu của Phật Tử từ góc nhìn thứ ba. Trụ trì còn biết Thi Sương Cảnh là bạn đời nhân gian của Phật Tử, được các tín đồ hết mực sùng bái, còn đứa bé Thi Nghi Ngọc thì chính là con của Phật Tử. La Ái Diệu cố ý phức tạp hóa sự tồn tại và hiển hiện của Phật Tử ở trong đầu tín đồ và tăng đoàn, như thế đều có lợi cho gia đình họ.
Lang Phóng hỏi La Ái Diệu: “Vậy là tới nay anh vẫn chưa công bố danh hiệu Mật Phật của mình sao?”
La Ái Diệu thành thật đáp: “Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy cần phải che giấu danh hiệu chân thực của mình. Đây là cách tốt nhất để giảm thiểu sự dao động nhân quả.”
La Ái Diệu giải thích cặn kẽ “sự dao động nhân quả” mà hắn nói tới là gì —— Trong hệ thống hiện hữu, Phật quốc ở trần thế giống như một vũng nước đọng, đạt thành hình thái cân bằng nào đó. La Ái Diệu là vị Phật Mật tông mới duy nhất trong suốt nhiều năm qua, bởi chức năng thực tiễn đặc biệt nên hắn bị xem là kẻ dị loại trong toàn bộ Phật quốc. Hắn có nhiệm vụ riêng tại nhân thế, chẳng hạn như chế tạo ứng thân giả cho các vị Phật bị lừa niết bàn để họ có thể trở về nhân gian, cùng với đó là truyền bá pháp mới của hắn. La Ái Diệu không công bố danh hiệu Mật Phật của hắn mà chỉ ẩn náu trong bóng tối, quan sát xem vì sao trước kia lại đạt được hình thái cân bằng ấy, và hình thái cân bằng ấy là gì?
Nói cách khác, nếu một ngày nào đó La Ái Diệu công bố danh hiệu Mật Phật của mình thì chứng tỏ hắn cần phải phá vỡ sự cân bằng. Rốt cuộc điều đó tượng trưng cho nguy hiểm hay hy vọng, tạm thời chẳng ai biết được.
Trong giai đoạn hiện tại, La Ái Diệu đang dùng hai thân phận phối hợp với nhau, một cái là khái niệm Phật Tử tồn tại trong đầu người khác, cái còn lại chính là nhân thân của hắn, vẫn sắm vai cậu của Thi Sương Cảnh.
Tưởng Niệm Lang bỗng dưng phì cười: “Lạ quá à nha, anh Tiểu Cảnh sinh con cho Phật Tử, anh Tiểu Cảnh là bạn đời nhân gian của Phật Tử, nhưng anh Tiểu Cảnh lại sống chung với cậu, Bắp gọi cậu của anh Tiểu Cảnh là cha……”
Cái trò luân lý này đã tiếp diễn mười năm rồi, Thi Sương Cảnh che mặt, không thể đưa ra bất cứ lời giải thích nào. La Ái Diệu ngồi thẳng người, nghiêm túc phản bác: “Jesus cũng có cha nuôi mà. Ta là hình thái chồng chéo giữa cha ruột và cha nuôi, đây chính là tôn giáo.”
Thi Sương Cảnh nghe mà muốn chảy máu tai, y chịu thua luôn rồi đấy. Y sực nhớ tới gì đó, liền chắp tay cảm thán: “Tiểu Cổ, có muốn đi tham quan tầng hầm của anh không?”
Tiểu Cổ thích nhất hoạt động thám hiểm tầng hầm, Bắp thì thích bám theo đuôi mẹ. Y dẫn một lớn một nhỏ đi xuống tầng hầm, quan sát studio âm nhạc của y.
Toàn bộ tầng hầm được xây dựa vào núi, có cửa sổ chạm đất để lấy ánh sáng. Tưởng Niệm Lang thấy hình dán trên cửa phòng thu ghi “Studio Sau Núi”, đẩy cửa kính ra, nguyên một tầng dưới đất đều là địa bàn của Thi Sương Cảnh, bên trái là phòng tiếp khách của studio, tường treo đầy đĩa than và tác phẩm nghệ thuật; bên phải là khu vực chính của studio, gồm hai phòng nhạc cụ và phòng sáng tác chật kín chẳng có chỗ đặt chân, một phòng thu âm độc lập, còn có một phòng nghỉ nhỏ kê giường. Nhìn qua đã thấy đây là một studio cực kỳ chuyên nghiệp, chi phí xây dựng không hề rẻ, chẳng phải chỉ để chơi bời cho vui.
Tưởng Niệm Lang càng nghĩ về “Studio Sau Núi” càng thấy quen, nó vô thức tìm tòi rồi reo lên: “Anh Tiểu Cảnh, bài “0908” là do studio của anh sản xuất sao?”
Năm nay bài hát này có một đoạn ngắn bị leak ra, trở thành ca khúc hot trên Douyin, là một bản tình ca tạo cảm giác vừa như nước đường vừa như chớm đầu thu.
Thi Sương Cảnh cười cười chỉ vào máy tính: “Có muốn nghe bản demo ban đầu của anh không? Bài này anh bán mất rồi, các bản trên mạng đều không phải do anh hát —— Biết thế đã chẳng bán rồi!”
Bắp lanh lẹ mò được đồ ăn vặt của Thi Sương Cảnh trong studio. Nó thích ăn xoài sấy mẹ mua nhất, y phải lén giấu đi một ít mới còn thừa lại. Bắp vui vẻ đánh chén, đúng là thất bại lớn của La Ái Diệu mà, hắn không ngờ cái tật kén ăn bỏ bữa lại không phải tính di truyền của sinh vật như hắn!
✿Tác giả có lời muốn nói:
Lai phúc hạo tự = LIVE HOUSE (chơi trò đồng âm dở quá) (thích ghê)
Editor: “Lai phúc hạo tự” vừa nghĩa là phúc tới chùa lớn, vừa đọc kiểu “lai vờ hău sừ” = live house :))))) 100đ Chinglish cho tác giả. Còn vì sao có ca khúc 0908 thì vì Phật Tử sinh nhật ngày 08/09 nha các tình iu