Chương 200: Phúc tới chùa lớn • Bạn cũ – 2

Thi Sương Cảnh nhìn lại cuộc đời mình, vào năm hai mươi tuổi y sẽ chẳng ngờ rằng tới năm ba mươi tuổi mình sẽ trải qua cuộc sống như vậy. Y vẫn giữ sở thích hồ đồ, sưu tầm các tác phẩm nhạc đại chúng mà giới phê bình chẳng buồn để mắt tới, bản thân y cũng viết nhạc thị trường, thi thoảng tạo ra vài tác phẩm mang phong cách cực kỳ độc lạ, mà các bài độc lạ ấy hầu như đều giữ lại hết. Thi Sương Cảnh có một ưu điểm không nói ra với người ngoài, chính là mỗi người sẽ làm mỗi việc khác nhau, không đặt kỳ vọng viển vông. Năng khiếu ca hát của y chỉ ở mức bình thường, năng khiếu sáng tác cũng bình thường, vào nghề không đủ sớm cũng không đủ nổi bật, y vẫn làm công việc chính để tự an ủi bản thân. Y là kế toán của chùa Liên Tương, so với trình độ sáng tác của y thì nghề nghiệp của y còn phù hợp với định nghĩa nhạc sĩ hơn, nghe rất chi là thời thượng.
Tưởng Niệm Lang quan sát studio của Thi Sương Cảnh, sờ vào lớp bông cách âm mềm như sầu riêng trên tường, đập đập bộ trống của Thi Sương Cảnh. Trên sàn bày một hàng guitar, Thi Sương Cảnh nói có hai chiếc đàn trong đó thuộc về thành viên ban nhạc của y, họ không để ở nhà được nên đưa tới nhà y
“Anh Tiểu Cảnh còn thành lập ban nhạc luôn hả……” Tưởng Niệm Lang nằm ườn lên bộ sô pha vải mềm, sắm vai rồng thiếu nữ làm bằng nước, “Anh Tiểu Cảnh có chừa vị trí cho em không? Em cũng muốn chơi ban nhạc……”
“Em biết chơi nhạc cụ gì không? Có đấy, em tham gia thì sẽ có vị trí.”
“Hê hê, em đùa thôi.”
Bé con chổng mông lục lọi khắp studio, đứa nhóc hai tuổi rưỡi có tỉ lệ cơ thể y chang nhân vật chibi, đầu to thân nhỏ. Nó tìm được xoài sấy mà Thi Sương Cảnh chưa ăn hết, còn kéo cả hộp đồ ăn vặt của y ra, hệt như phát hiện mỏ vàng. Thi Sương Cảnh bế ngang hông Bắp, xách cả người nó lên, hai cái chân nhỏ của Bắp quẫy quẫy trên không trung, miệng còn lẩm bẩm gì đó, ngôn ngữ của con nít rất khó hiểu, Tưởng Niệm Lang chỉ cách mấy bước mà đã hoàn toàn không nghe rõ.
Tưởng Niệm Lang cảm thấy Bắp rất thú vị, bèn hỏi, “Sao Bắp nhà ta ham ăn quá vậy?”
“Còn nói nữa, chẳng biết là di truyền từ ai.” Thi Sương Cảnh nâng nhóc mập ăn mãi không lớn này bằng một tay, “Không thể thả nó xuống đất được, lát nữa hộp đồ ăn vặt của anh lại trống trơn cho xem. Tuần trước nó y như chuột con, ăn gần hết cả đồ ăn vặt của anh, anh nhịn đói đến nửa đêm, mở hộp ra mà cảm tưởng như trời đất sụp đổ vậy.”
Lúc ở dưới lầu, Thi Sương Cảnh sẵn lòng chơi với con, nhưng lên lầu thì biến thành bầu không khí vạch tội. Tưởng Lương Lâm nhờ La Ái Diệu cung cấp dịch vụ trị liệu thiền tu cho mình, gần đây hắn bỗng dưng vỡ mộng với rất nhiều chuyện. Tưởng Lương Lâm gặp phải một loại sinh vật, đối với người nhu cầu cơ bản của con người như ăn mặc đi ở đều là thách thức. Quần áo của nó là da người tiến hóa ra, thức ăn là h*m m**n của con người bị khơi gợi ra, nơi ở thì hư ảo như quả cầu thủy tỉnh, đi qua những lỗ hổng trong Trái Đất. Tưởng Lương Lâm không biết quyết định của mình có chính xác hay không, hắn đi tiếp xúc với những sinh vật này —— “Con người” trở thành một tập hợp khép kín, còn thứ hắn tiếp xúc là tất cả sinh vật giống người nằm ngoài tập hợp đó —— Như vậy thực sự thích hợp sao? Thực sự cần thiết sao? Hắn nhìn gia đình La Ái Diệu sống ẩn cư trong núi rừng mà sinh lòng ghen tị, hoài nghi phải chăng ngay từ đầu mình đã chọn sai đường.
“Nội tâm phản chiếu sinh mệnh.” La Ái Diệu đưa ra phán quyết, hắn không giải thích gì mà nói thẳng rằng, “Cậu đừng so sánh với tôi, tôi cũng không làm thầy dẫn dắt tâm linh cho cậu đâu. Chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau mà cứ giữ cho thế giới nhỏ của chúng ta ổn định thì thế giới này cũng sẽ ổn định. Theo tôi thấy, thời đại hòa bình mới là khó sống nhất, phải giữ cho mình không tuột dốc, không mất khống chế, cẩn thận tiến về phía trước. Ngay cả tôi còn chưa lo nổi thân mình, cậu hãy tự cố lên nhé.”
Tưởng Lương Lâm ngả lên đầu gối Lang Phóng, ủ rũ xoay người, quay mặt với Lang Phóng và đưa lưng về phía La Ái Diệu. La Ái Diệu mặc cho họ chiếm cứ bộ sô pha, hắn gọi điện thu xếp thực đơn bữa tối, Thi Sương Cảnh muốn mời họ ăn một bữa cơm quê tại trang trại gần đây, mùi vị phải nói là tuyệt hảo, Lang Phóng nhất định sẽ thích.
Hai tòa biệt thự trong núi của nhà họ Thi được xây hết sức tinh tế, ánh sáng, phương hướng, phong thủy đều được suy xét kỹ càng, tuy ở trong núi nhưng thiết kế đảm bảo nắng chiều có thể lọt vào từ các góc độ khác nhau, không để trong nhà oi bức như lồng hấp, hệ thống cách nhiệt trừ ẩm cũng rất tốt, đông ấm hạ mát. Tính cả tầng hầm thì tòa biệt thự mà gia đình Thi Sương Cảnh sinh sống có tổng cộng năm tầng lầu, chỉ riêng diện tích sinh hoạt đã hơn 1000m², đầy đủ bãi đỗ xe và vườn hoa trước sau nhà.
Diện tích căn nhà hơi lớn đối với một gia đình ba người, cơ mà xem phản ứng của La Ái Diệu thì có vẻ sẽ không chỉ có ba người. Thực ra Thi Sương Cảnh thích phòng ngủ ở góc trong cùng lầu một hơn, nhưng trong nhà có Bắp nên đều xếp phòng ngủ chính và phòng trẻ em ở lầu hai để tiện chăm sóc Bắp. Lầu ba, lầu bốn đều xây theo kiểu phòng lớn, mỗi tầng có hai phòng lớn kèm sảnh tiếp khách, thư phòng, phòng ngủ và phòng cất quần áo. Căn phòng ngủ trong cùng lầu một tạm thời bố trí thành thư phòng, là nơi làm việc của La Ái Diệu, khu vực làm việc của La Ái Diệu chủ yếu vẫn là trong pháp giới hư ảo, thư phòng chỉ cần đủ cho hắn thao tác trên thiết bị điện tử là được. Thi Sương Cảnh thì làm việc ở lầu âm một, phòng chiếu phim cũng bố trí tại lầu âm một.
Đi từ biệt thự có thể lên thẳng phía sau núi Thanh Thành, Thi Sương Cảnh được hỏi là có biện pháp bảo vệ nào không, y lắc đầu, bảo rằng mấy chuyện này giao hết cho La Ái Diệu. La Ái Diệu biết Tưởng Lương Lâm đang hỏi gì, hắn nói: “Tôi không bố trí thêm lớp bảo vệ, song người phàm sẽ không dễ dàng tìm tới nơi này. Một phiến lá che mắt, chẳng thấy núi Thái Sơn.” (Ý chỉ việc bị hiện tượng cục bộ làm mê muội, chẳng thấy được toàn cuộc.)
Mặt trời đã lặn, hai gia đình mau chóng đến trang trại dùng bữa. Nồi to bếp lớn, ve kêu gọi hè, trên xà nhà cao ngất của trang trại treo ngọn đèn vàng hình bát úp, bu quanh bởi bầy bướm đêm trong núi, bầu không khí mới chân chất giản dị làm sao. Tưởng Niệm Lang cười ngất vì Bắp bị buộc loại dây đai ngang ngực dùng cho cả người lẫn cún, La Ái Diệu nắm dây trong tay, còn nhóc Bắp thì hoạt động trong phạm vi 2m xung quanh hắn. La Ái Diệu nói nhóc con hai tuổi rưỡi này thích chạy lăng xăng quá, lại hay lao đi bất ngờ, cho nên chẳng còn cách nào khác, bế nó suốt thì nó cũng không thích.
Trong hai cặp cha mẹ ở đây, một cặp đã trải qua giai đoạn này nên rất sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm. Trước hai tuổi, Bắp không có nhiều cơ hội tự do hoạt động, mãi đến giờ mới được thả ra nên nó mới hoạt động hơi thái quá mang tính trả thù, nhất định phải có pháp thân của La Ái Diệu đi theo.
Bắp, cũng chính là Thi Nghi Ngọc, nhóc con này chưa trút bỏ hết thú tính, vẫn giữ ký ức làm mèo từ kiếp trước. Tuy nó nói được tiếng người tiêu chuẩn, ăn cơm không kiêng chay mặn, nhưng từ những chi tiết nhỏ nhặt vẫn có thể nhận ra nó còn đang làm quen với cơ thể mới. Lúc Tưởng Niệm Lang xoa đầu Thi Nghi Ngọc, Thi Nghi Ngọc sẽ vô thức híp mắt, như thể trên đầu vẫn còn đôi tai được con người v**t v*. Chỉ người quen mới thấy được cặp mắt xanh long lanh này, còn con người bình thường chỉ thấy Thi Nghi Ngọc và La Ái Diệu mang màu mắt đen. Đôi mắt mèo xanh thẳm tựa như ma trơi, vào đêm sẽ toát lên vẻ quỷ khí âm u, Thi Nghi Ngọc chỉ chơi đùa trong sân trang trại, mà nhiều lần nó liếc qua đều khiến ba người nhà này giật mình hoảng hốt.
Nồi to bên trái nấu cá sông tươi kèm lá hoắc hương, nồi to bên phải là gà nấu bếp củi, ba đĩa rau xào, một phần canh ngọt, cộng thêm một phần bánh dày rưới đường mật.
“Thi Sương Cảnh, chúng tôi đều rất quan tâm cậu sống ra sao. Phật Tử dù sao vẫn có thể tự chăm sóc mình, ngày mai Phật Tử dẫn bọn tôi đi tham quan chùa miếu, bọn tôi sẽ nghe chuyện của Phật Tử sau. Mấy năm qua cậu có khỏe không? Có cần chúng tôi hỗ trợ gì cho studio âm nhạc không?” Lang Phóng gắp thức ăn liên tục, kéo trọng tâm câu chuyện về Thi Sương Cảnh. Bây giờ Thi Sương Cảnh có được coi là con người không? Y vẫn là con người duy nhất trong số họ ư? Ngay cả Thi Sương Cảnh cũng chẳng rõ lắm.
Thi Sương Cảnh mãi mãi là tiểu bối trong nhóm này, vừa là cháu trai, vừa là em trai. Câu hỏi ấy dường như kéo y trở về năm lớp 12, trở về khoảng thời gian phiêu lưu mạo hiểm.
Thi Sương Cảnh nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ suốt ba năm, hai năm đầu rất bận rộn nhưng cũng học hỏi được nhiều điều, sang năm thứ ba thì ông chủ bắt đầu giở chứng, tôi cắn răng làm đến khi không thể làm nữa mới thôi việc…… Sau đó thì mang thai Bắp, lúc ấy tôi thường hay hỏi anh Phóng một số việc, cảm ơn anh Phóng nhé.”
“Sinh Bắp xong là tôi được giải phóng rồi! La Ái Diệu chăm con khéo lắm! Ban đầu tôi cũng lo âu vì phải xa con, do đó đã đi thi chứng chỉ CPA để chuyển dời sự chú ý, không ngờ đến lúc thành lập chùa thì nó lại phát huy tác dụng.”
Y gắp cá cho Bắp, trên bàn có người lớn và trẻ nhỏ không giỏi ăn cay nên tất cả món ăn đều nêm nếm một cách tiết chế, vất vả cho đầu bếp quá, may mà trình độ của đầu bếp siêu uy tín, hơi cay mà vẫn ngon tuyệt. Thi Nghi Ngọc tách xương cá rất giỏi, miệng vừa ăn tay vừa tách xương bỏ lên giấy ăn, chẳng cần người lớn phải lo.
Thi Sương Cảnh nói tiếp: “Ban đầu tôi cũng hơi lo lắng, chuyển lên núi không tiện cho tôi làm việc, lái xe đến trung tâm thành phố D mất ít nhất một tiếng rưỡi lận. Sau khi sinh Bắp khoảng ba tháng thì chúng tôi chuyển tới đây, chùa Liên Tương chính thức mở cửa với bên ngoài từ sau Tết năm ngoái. Trước đó họ dự định sẽ tuyển kế toán, mà tôi đã nhận chứng chỉ CPA, có thể kiểm duyệt sổ sách và dấu má, thế là tôi cũng thử ứng cử vị trí kế toán trong chùa, không ngờ lại trúng thật.”
Thi Sương Cảnh còn nói, y ứng tuyển làm kế toán chùa hoàn toàn do nổi hứng bất chợt, vừa ngủ dậy đã cầm sơ yếu lý lịch của mình đi tìm trụ trì. Về sau y mới biết, tuy La Ái Diệu không tuyên bố hắn chính là Phật Tử, nhưng trong quá trình thành lập chùa Liên Tương, La Ái Diệu và thân phận “Trác Dật Luân” đã bỏ ra nhiều công sức, do đó thân phận của Thi Sương Cảnh cũng được hé lộ một cách tự nhiên. Trụ trì lo rằng cho Thi Sương Cảnh làm kế toán là đi cửa sau, dù Phật Tử báo mộng cũng đâu có được, cho nên y thử việc khoảng một năm mới chuyển lên chính thức, tất cả đều cần Thi Sương Cảnh tự chứng minh bằng phẩm chất của chính mình.
“Chùa Liên Tương chia làm ngoại viện và nội viện, ngoại viện nhận tiền quyên tặng và cũng có kinh doanh đồ lưu niệm. Nội viện là tăng viện Mật Nghiêm của Phật Tử, không nhận tiền quyên tặng, thu nhập đều đến từ cách thức cũ của La Ái Diệu. Cho nên tôi quản lý thu nhập của ngoại viện và toàn bộ chi tiêu trong chùa, lương một tháng 10.000 tệ, cứ nửa năm lại phải công khai một lần.”
Chiếc bánh dày đường mật trong bát Thi Sương Cảnh lại không cánh mà bay, La Ái Diệu ăn xong chiếc bánh gắp được từ bát y, kết thúc bữa ăn. Thi Sương Cảnh cảm thấy hắn vừa ấu trĩ vừa đáng yêu, chẳng hề thay đổi xíu nào.
Thu nhập từ việc sản xuất âm nhạc thì nhiều hơn một chút, Thi Sương Cảnh nói: “Má nó, lương kế toán nhà chùa chẳng nuôi nổi Bắp, may mà vẫn có chút tiền bản quyền ca khúc.”
“Rõ ràng mọi chi tiêu trong nhà đều tính vào tài khoản của tôi mà……” La Ái Diệu ăn no rồi bèn đi sang một bên mớm cơm cho Bắp. Khuôn mặt nhỏ của Bắp phồng lên vì nhai nuốt, nó quả là một vị chủ nhà chu đáo trong việc ăn cơm cùng khách, có thể ăn từ đầu đến cuối bữa luôn.
Kể chuyện của mình xong, Thi Sương Cảnh lại hỏi về tình hình phát triển sự nghiệp của Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng. Y lựa chọn chuyên ngành không kiếm tiền mà vẫn hiểu rõ logic kinh doanh, Lang Phóng nhận ra Thi Sương Cảnh đã khôn lớn trưởng thành rồi, thậm chí có thể một mình gánh vác một phía. La Ái Diệu vô cùng kiêu ngạo về người yêu và con của mình, hắn vốn là kẻ kiêu ngạo, nghĩ tới việc mình nuôi họ tốt như vậy, hắn lại càng kiêu ngạo hơn.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đến chương 200 rồi sao, thật là thổn thức quá đi. Suốt một năm qua, bộ tiểu thuyết này cứ phải trốn tới trốn lui, đăng đi đăng lại, sửa đi sửa lại ở những nơi khác nhau.
May mà tiểu thuyết vẫn giữ tần suất viết ổn định đến bây giờ, cảm giác không có sơ sót gì lớn, chỉ cần thong thả chạy tới đích nữa thôi.
Tôi vất vả mà các bạn cũng vất vả. Chương 200 rồi, cùng vỗ tay cho chúng ta nào!