Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 202

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 202: Phúc tới chùa lớn • Chuyện lạ sau núi – 1

Từ xa xưa núi Thanh Thành đã là ngọn núi nổi danh của Đạo giáo, thi thoảng cũng có những điểm tham quan Phật giáo, song đều khá nhỏ bé, đa phần nằm phía sau núi. Sau núi Thanh Thành có một ngôi chùa tên là chùa Liên Tương, trước kia bị bỏ hoang vì trụ trì viên tịch, song mấy năm nay đã được trùng tu và xây thêm nội viện chuyên tu Mật tông Trung Quốc. Vị trụ trì thay thế có năng lực rất giỏi, kết nối với viện nghiên cứu Phật giáo ở các nơi và tăng đoàn của các chùa miếu lớn nhỏ, nghe nói còn nhận nhiều khoản quyên tặng công đức của doanh nhân từ Hồng Kông, thậm chí là nước ngoài, nhờ đó chùa Liên Tương sau khi trùng tu tuy kín tiếng nhưng lại rất khang trang. Ngôi chùa này vừa tu hành vừa mở cửa cho người ngoài, bình thường khách hành hương chỉ có thể tham quan ngoại viện, nội viện cần đặt lịch online miễn phí để kiểm soát số lượng người tham quan. Dần dà, nội viện càng khiến người ta hiếu kỳ hơn, lượng khách đến chùa cũng trở nên ổn định.

Địa hình sau núi Thanh Thành khá hiểm trở, vào mùa mưa và mùa đông thường sẽ nguy hiểm. Chùa Liên Tương không nằm trong khu thắng cảnh đã được khai thác sau núi Thanh Thành, mặc dù gần đó mở khu resort và cũng có thôn làng, nhưng lối vào chùa dưới chân núi vẫn dựng một tấng bảng nền xanh chữ trắng, viết: Du khách đến chùa Liên Tương vui lòng lên xuống núi theo đường cũ.

Cuối tháng 8, vì nhiều lý do khác nhau, bốn sinh viên bản địa quyết định đến chùa Liên Tương trước ngày khai giảng. Để tiện phân biệt nên hãy tạm gọi bốn sinh viên này là Tiểu Mỹ, Tiểu Soái, anh Cường và Đại Hải.

Bốn người quen biết qua hoạt động vui chơi ngoài trời. Rõ ràng Tiểu Mỹ và Tiểu Soái là một cặp đôi, anh Cường là đàn anh cùng chuyên ngành với Tiểu Soái, ba người học chung trường, còn Đại Hải là đàn em ở trường đại học đối diện. Tiểu Mỹ và Tiểu Soái là sinh viên năm ba, khai giảng xong là lên năm tư. Anh Cường bị cưỡng chế học thêm một năm do chưa qua hai môn bắt buộc. Đại Hải thì học năm hai.

Tiểu Soái lái xe lên núi, bốn người đều chú ý tới bảng hiệu dưới chân núi. Anh Cường ngồi ở ghế phụ bảo: “Nói cứ như còn có đường khác vậy.”

Họ là hội bạn hay đi chơi nên đã từng đi qua các tuyến đường được mở trước và sau núi Thanh Thành. Tuy vị trí của chùa Liên Tương nằm trong núi nhưng xung quanh đều rất thuận tiện, cách chân núi không xa là sân golf, lái xe từ chân núi mười lăm phút là tới một trường đại học, thôn làng dưới chân núi thậm chí còn có bốn trường tiểu học. Họ cứ tưởng khu vực quanh chùa Liên Tương đã được khai thác xong xuôi hết rồi, dựng tấm bảng này là để nhắc nhở về việc núi sạt lở chặn kín đường ư?

Tiểu Mỹ ngồi đằng sau, chẳng đoái hoài đến quang cảnh xung quanh mình. Cô tới chùa Liên Tương vì mục đích riêng, cũng chính cô là người đề nghị tới đây dâng hương cầu phúc.

Mấy tháng trước bố của Tiểu Mỹ bị ủy ban kiểm tra kỷ luật giữ lại điều tra, chưa bao lâu đã được thả ra ngoài. Bố cô chỉ là một nhân viên mãi không thăng chức nổi, chẳng thể phạm lỗi gì to tát, tuy nhiên để tránh bị đổ vạ mà ông đã tiết lộ vài chuyện của cấp trên. Cấp trên cũng bị ủy ban kiểm tra kỷ luật đưa đi, song không bị giam giữ, bây giờ cấp trên quay trở lại làm việc, tình thế của bố cô trở nên vô cùng khó xử. Bố cô bị gây khó dễ đủ điều, mấy tháng nay ông gầy đi nhiều, ông nảy sinh ý định chuyển công tác, bằng không sẽ rất khó vượt qua mấy năm tới để có thể về hưu suôn sẻ. Tiểu Mỹ nghe nói xin quẻ ở chùa Liên Tương thiêng lắm nên muốn đến thử xem sao, nếu quả thực nhận được lời chỉ dẫn, cô sẽ dẫn người nhà trở lại thêm lần nữa.

Tiểu Soái đi theo Tiểu Mỹ, cậu chàng này thì chẳng có ý nghĩ đặc biệt gì, tuy nhiên nửa cuối năm Tiểu Soái định đi leo núi Tứ Cô Nương. Đây là lần đầu tiên cậu leo núi tuyết cao hơn mặt biển nên vừa hồi hộp vừa phấn khích, Tiểu Mỹ bảo xin quẻ thiêng lắm, thế là cậu cũng tới xin thử.

Anh Cường và Đại Hải đi cùng người yêu, họ chỉ mong Tiểu Soái sẽ mời cả bọn đến homestay trên núi chơi mạt chược. Chùa Liên Tương cách ga tàu cao tốc không xa, lúc sẩm tối Đại Hải đến ga tàu đón bạn gái, đằng nào cũng mở tiệc, đương nhiên càng đông càng vui.

Lái xe từ chân núi khoảng mười lắm phút là thấy cổng chùa Liên Tương. Họ đến vào ngày trong tuần nên bãi đỗ xe khá vắng, nhìn kỹ thì thấy toàn là xe sang. Tiểu Soái gãi cằm, chẳng nói gì. Anh Cường thì lắm miệng, vừa xuống xe đã bắt đầu bình phẩm rằng sao lại có người chạy xe gầm thấp lên núi thế này, đúng là nhiều tiền chẳng có chỗ tiêu. Tiểu Mỹ mở review về chùa Liên Tương mà cô đã lưu trước đó, lòng đã nắm chắc rồi.

Tiểu Mỹ nói hôm nay cô muốn thắp hương tất cả các khu nên có lẽ sẽ khá tốn thời gian, nếu anh Cường và Đại Hải tham quan xong trước thì có thể vào quán cà phê ngoài chùa để chờ họ. Ngôi chùa trong núi lại có một quán cà phê trông như nhà kính trồng hoa, ấy vậy mà không hề tạo cảm giác lệch pha chút nào. Anh Cường và Đại Hải sẵn lòng vào cùng với họ, dù sao cũng đến rồi, thể nào cũng có việc để cầu khẩn mà.

Bước qua cổng chùa, đầu tiên là điện Thiên Vương rồi đến điện Tam Đại Sĩ, bốn người đi bái Phật với những nỗi niềm riêng. Đến Đại Hùng bảo điện, nhân lúc không ai để ý, Tiểu Mỹ nhét 500 tệ tiền mặt vào hòm công đức rồi mới yên tâm bái Phật Thích Ca Mâu Ni. Cô cứ tưởng không ai thấy, nhưng thực ra anh Cường và Tiểu Soái đều nhìn thấy cả. Sau đó Tiểu Soái giả vờ hỏi bâng quơ: “Dạo này em gặp chuyện gì phiền lòng à?”

Điện Dược Sư và điện Địa Tạng là điện thờ phụ, chỉ có Tiểu Mỹ đi dâng hương. Quy trình bái Phật rốt cuộc cũng kết thúc, bốn người tìm chỗ xin quẻ, Tiểu Mỹ rút trước, cô rút được quẻ thứ ba mươi tám, quẻ trung thượng, quẻ viết bài thơ rằng: “Trăng tròn khuyết chẳng hồi lâu, chớ vì nôn nóng mà gây nghiêng thuyền. Gió sương đến hạn khó kiêng, bình tâm cày cấy chờ ngày trăng yên.”

Ý thơ rất rõ ràng, quẻ này khuyên người ta yên lặng theo dõi thời thế, gắng vượt qua sóng gió, lo lấy việc của mình. Tiểu Mỹ an lòng áp tờ giấy lên ngực, cô nâng niu cất giấy bói quẻ vào túi tiền, muốn mang về nhà cho bố mẹ xem, họ nhất định phải quay lại lần nữa để cảm ơn Phật Tổ mới được.

Tiểu Soái là người tiếp theo, cậu rút được quẻ thứ hai, quẻ hạ, bài thơ viết: “Núi hiểm phủ tuyết bước nhẹ thôi, sẩy chân lạc lối chẳng còn gì đâu. Quay về chốn cũ hoang tàn, gần non còn đẹp hơn đường xa xôi.”

Tiểu Mỹ lại gần xem quẻ của Tiểu Soái mà giật cả mình, Tiểu Soái muốn rút lại lần nữa nhưng tình nguyện viên của chùa không cho. Tình nguyện viên bảo quy củ của chùa Liên Tương là một quẻ sẽ có hiệu lực nửa năm, dù rút lại thì vẫn ra quẻ y chang thôi. Tiểu Soái không tin, khăng khăng nhét tiền vào hòm công đức rồi rút lại lần nữa, phát hiện vẫn ra quẻ thứ hai, bấy giờ cậu mới chịu từ bỏ.

Đại Hải rút được quẻ thứ sáu mươi ba, quẻ hạ hạ, thơ viết: “Ai ơi chớ tham lợi gần, nửa câu công cốc sầu lo mai này. Nhận được quẻ bói về tay, sống cho tử tế thì may thỏa lòng.”

Anh Cường rút được quẻ thứ tư, quẻ hạ hạ, thơ viết: “Cửa phúc tự đóng đèn tàn, lừa người cắt thịt lửa tràn đốt thiêu. Chẳng lo sửa lỗi hồi tâm, mưa đen đổ xuống ướt dầm khắp thân.”

Anh Cường rút ra quẻ này, suýt thì cắn đứt lưỡi, gã vo tờ giấy thành cục rồi ném thẳng vào thùng rác. Tiểu Soái hỏi anh Cường rút được quẻ gì, anh Cường tất nhiên không nói thật, chỉ bảo là quẻ trung chẳng có ý nghĩa gì, dù sao gã cũng không tin cái này.

Tiểu Mỹ rút được quẻ tốt thì hân hoan lắm, cô nhác thấy quyển sổ giới thiệu miễn phí ở cạnh đó, thì ra chùa Liên Tương nuôi mèo và đang tìm người hữu duyên nhận nuôi, việc này không theo ý muốn của người nhận nuôi mà phải rút trúng quẻ, nhận được điềm báo thì mới có thể hỏi người quản lý chùa. Anh Cường cũng lấy một quyển, lật qua lật lại rồi vứt về chỗ cũ, miệng lầu bầu rằng rất ghét mấy thứ giả dối này.

Rời khỏi chỗ xin quẻ, Tiểu Mỹ và Tiểu Soái bèn ghé qua cửa hàng bán đồ lưu niệm, hiện nay các chùa miếu đều phải kinh doanh đồ lưu niệm mới trụ nổi. Chùa này tên là chùa Liên Tương, có rất nhiều sản phẩm lưu niệm lấy ý tưởng từ hoa sen, được chế tác sang trọng tinh xảo, tấm thảm trên tường thậm chí còn trị giá sáu chữ số, như này thực sự hợp lý sao? Tiểu Mỹ để ý hình như quầy thu ngân đang đào tạo nhân viên, có một người đàn ông siêu đẹp trai đang hướng dẫn tình nguyện viên mới sử dụng máy thu ngân, người nọ mặc trang phục thoải mái, chuỗi vòng lazurite thấp thoáng trong cổ áo. Tiểu Mỹ tưởng anh chàng ấy cũng là tình nguyện viên, thời buổi này trai đẹp nào đang hẹn hò thế nhỉ? Trai đẹp đứng đắn đều trốn vào núi hết rồi.

Tiểu Mỹ mua hai miếng nam châm trang trí tủ lạnh, mỹ nam nọ làm mẫu lại quy trình tính tiền, dặn tình nguyện viện chớ bấm sai lựa chọn, bằng không hệ thống sẽ phân loại sai. Tiểu Mỹ hỏi mỹ nam là trên núi có hàng nước hay máy b*n n**c tự động không, mỹ nam nói dòng suối cạnh điện Tam Đại Sĩ có lắp máy lọc, có thể tới đó uống nước.

Bốn người nán lại ngoại viện khoảng một tiếng rồi lại hội hợp với nhau, Tiểu Mỹ đề xuất danh sách tham quan nội viện mà cô đã đặt lịch từ trước, tuy có nhiều nơi vẫn chưa mở cửa nhưng nghe nói nội viện thiết kế rất đẹp, cũng không thờ phụng vị Phật bình thường.

“Tôi nói chứ, đều là sinh viên đại học mà còn phí tiền vào cái thứ tà quái này, ngôi chùa này cũng kiếm bộn tiền rồi, chẳng biết trong hòm công đức đựng bao nhiêu đâu.” Anh Cường đang cáu kỉnh, tự dưng buông lời châm chọc Tiểu Mỹ.

Bốn người đều đặt lịch rồi nên tất cả cùng tiến vào nội viện. So với thiết kế chuẩn chỉnh của ngoại viện thì nội viện tuần hoàn và đối xứng hơn, có kết cấu vòng tròn. Đại Hải cũng lên mạng tìm hiểu, bỗng nhiên bảo rằng: “Người ta nói nội viện có một lầu Phật, Bồ Tát hộ pháp trong lầu cực kỳ thiêng.”

“Thiêng về cái gì vậy?”

“Hê hê, phát tài rồi!” Đại Hải cất giọng hưng phấn, “Thiêng về tiền tài! Tôi mặc kệ, tôi vào vái lạy trước đây.”

Tối nay họ có kèo mạt chược, sao có thể để Đại Hải đi vái lạy một mình được, thế thì cậu ta cuỗm hết tiền của cả bọn à? Nghĩ vậy, tất cả cùng lao vào lầu Phật, vái lạy tượng Bồ Tát hộ pháp có chú mèo sau lưng. Thời buổi này ai mà chẳng thích phát tài cơ chứ? Đại Hải, Tiểu Soái, Tiểu Mỹ lần lượt vái lạy xong. Đến phiên anh Cường, gã vừa quỳ lên nệm thì chợt nghe tiếng mèo kêu the thé, gã ngẩng đầu lên, bức tượng Bồ Tát đổ ập về phía gã. Anh Cường hét lên, lùi về sau, bấy giờ mới nhận ra chỉ là ảo giác, vái lạy bất thành rồi.

Anh Cường không cam lòng, toan quỳ xuống lần nữa, mỹ nam ở cửa hàng lưu niệm ban nãy lại xuất hiện, nói thẳng với anh Cường rằng: “Tiên sinh, hôm nay không có duyên rồi, mời cậu ra ngoài cho.”

“Các người làm trò cười ấy à? Không nhìn xem đang ở đất nước nào mà còn giở cái trò mê tín dị đoan này.” Anh Cường thẹn quá hoá giận, không vái thì thôi, với trình độ mạt chược của gã mà còn cần Bồ Tát phù hộ à? Hôm nay không có duyên thì hôm sau quay lại, gã phải vái cho bằng được.

Mỹ nam cao ít nhất 1m85, vóc người cao ráo, nói giải tán là giải tán ngay, không chịu thỏa hiệp một chút nào. Tiếng tụng kinh gõ mõ vọng ra từ nội viện, nghe mà ong cả đầu. Tiểu Mỹ thì thầm với Tiểu Soái: “Em thấy chỗ này tà quái kiểu gì ấy, hay là chúng mình đi đi.”

Một đứa trẻ bỗng nhiên đẩy cửa nội viện, âm thầm chạy ra ngoài. Chốn chùa miếu đứng đắn mà sao lại có con nít? Tiểu Mỹ liếc nhìn đứa bé kia, kỳ thực nó cũng chẳng nhỏ cho lắm, hẳn sắp đến tuổi học tiểu học rồi. Mỹ nam chỉ đường, tỏ ý muốn dẫn khách rời đi, song ánh mắt cứ nhìn chằm chằm đứa bé vừa chuồn ra ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, nhóm bốn người gọi đồ uống trong quán cà phê ngoài cổng chùa, trông thấy mỹ nam kia dẫn đứa bé đi mua sữa lắc dâu tay, hóa ra hai người đó quen nhau —— Nhìn kỹ thì mặt mũi cả hai cũng giống nhau nữa, thời nay còn có người nuôi con trong chùa ư? Là hòa thượng hoàn tục rồi mang con vào chùa à? Tiểu Mỹ liên tục nhủ thầm “Đúng là quái lạ”.

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Thơ bói quẻ có tham khảo một chút từ quẻ Quan Âm và quẻ chùa Long Sơn, cũng có phần do tôi tự viết.

* Đến với phần chuyện lạ Thanh Lương từ góc nhìn thứ ba nào!

Bình Luận (0)
Comment