Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 203

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 203: Phúc tới chùa lớn • Chuyện lạ sau núi – 2

Tiểu Mỹ không rõ đó có phải ảo giác của mình hay không, nhưng cô cứ cảm giác có kẻ đang nhìn chằm chằm mình từ trong bóng tối. Nhìn chằm chằm, hoặc là hận không thể nhìn đến chết. Có lẽ vì núi non thuần âm nên Tiểu Mỹ thường có cảm giác lạnh gáy, hoảng loạn vô cớ. Giữa mùa hè oi ả, rõ ràng cô vào quán cà phê muốn gọi một ly Americano đá, nhưng gần đến lượt mình gọi đồ uống thì lại đổi thành Latte nóng. Cũng có thể không phải cõi lòng hoảng hốt mà là bụng dạ nôn nao, Tiểu Mỹ nài nỉ bạn bè nán lại quán cà phê thêm một lát, cô vẫn chưa muốn rời đi sớm, dù sao kế tiếp cũng chỉ đến homestay nghỉ ngơi thôi.

Mỹ nam dẫn đứa bé đi mua sữa lắc dâu tây, đứa bé cầm ly nước trong suốt bằng hai tay, nhoáng cái đã hút hết quá nửa ly, thế mà không sợ tiêu chảy. Mỹ nam mua hai ly cà phê rồi lại mua thêm sữa lắc dâu tây cho đứa bé, để nó tự cầm ly, sau đó dắt nó rời khỏi quán cà phê, quay về chùa.

Tiểu Soái đánh giá ngôi chùa này rất bắt trend, mở cả quán cà phê gần bãi đỗ xe ngoài cổng chùa, giống các pháo đài cổ và nhà thờ ở nước ngoài cũng mở quán cà phê, nhà hàng ở gần cổng ra vào. Đây là một khoản doanh thu lớn, nếu không nằm trong núi thì chưa chắc đã có được bầu không khí như vậy.

Đợi Tiểu Mỹ bình tĩnh lại, bốn người lái xe xuống núi, mua đủ đồ đạc ở siêu thị trong thị trấn rồi đi tìm địa chỉ homestay. Xe họ cứ vòng qua vòng lại giữa sân golf và khách sạn nghỉ dưỡng, cuối cùng họ đi như chỉ dẫn men theo mặt sườn bên kia để tới sau núi, tìm được biệt thự homestay. Sửa soạn xong xuôi hết thì cũng mới 3 giờ chiều, mọi người quyết định nghỉ ngơi một lát. Chờ đến sẩm tối, Tiểu Soái và Đại Hải ra ga tàu đón bạn gái của Đại Hải, năm người lại đến nông trại gần đó để ăn tối, buổi tối chính thức bắt đầu hoạt động giải trí.

Tiểu Mỹ rất hài lòng về homestay mà Tiểu Soái đặt, không ngờ cơ sở vật chất của homestay lại xịn đến thế, ngay cả đồ tắm rửa cũng toàn là hàng hiệu. Tiểu Soái rỉ tai Tiểu Mỹ rằng thực ra đây là homestay do resort mở chứ không phải của tư nhân, nhà Tiểu Soái là hội viên thường niên của câu lạc bộ golf gần đó nên nhận được dịch vụ tặng kèm, vừa khéo Tiểu Mỹ muốn đến chùa Liên Tương dâng hương bái Phật, thế là cậu có cơ hội dùng đến tấm vé trải nghiệm homestay này.

Cặp đôi này có điều kiện tương đối khá giả, bố mẹ nhà gái là nhân viên công chức trong biên chế ổn định, bố nhà trai là chủ mỏ than đúng nghĩa đen, chu cấp cho con trai không ít tiền bạc. Tiểu Mỹ quen biết Tiểu Soái qua chuyến đi chơi, nhưng đó không phải sở thích của cô mà cô chỉ tham gia cùng người ta thôi. Tiểu Soái đi phượt một cách nghiệp dư song rất cẩn thận, lần nào mẹ cậu cũng than khóc cầu xin cậu đừng đi, thậm chí còn nhiều lần cắt sinh hoạt phí của cậu, về sau mẹ của Tiểu Soái biết về Tiểu Mỹ nên hy vọng cô có thể đứng trên góc độ bạn gái mà khuyên Tiểu Soái chớ mạo hiểm. Bởi thế, mối quan hệ giữa Tiểu Mỹ và Tiểu Soái cũng được gia đình hai bên thừa nhận, quả là một cặp đôi rất chi thắm thiết.

Anh Cường xếp từng chai bia vừa mua vào tủ lạnh rồi đóng sầm cửa tủ, điều hòa chẳng xua tan được ngọn lửa trong lòng gã.

Ả đ**m Tiểu Mỹ là con gái một trong nhà, chỉ biết nũng nịu than mệt, Tiểu Soái là thằng ngốc não ngắn, Đại Hải thì chuyên vay tiền khắp nơi, còn hỏi vay gã nữa chứ, lẽ nào Đại Hải không biết gã cũng nghèo rớt mồng tơi ư? Lẽ nào gã không phải trả tiền vay online chắc? Mẹ kiếp, đàn ông đích thực mới đi phượt, mà giá của những cuộc vui chơi này đều bị bọn gà mờ thổi lên tận trời. Đều do con ả kia đề nghị đi thắp hương, làm bể kèo leo núi Tứ Cô Nương của gã, chi phí đi lại còn phải tự bỏ tiền túi ra chứ không thể xài ké của Tiểu Soái.

Non nước cây cỏ ở đây thì cũng đẹp đấy, nhưng khu thắng cảnh đã khai thác thì cũng giống như đàn bà vậy, đẹp thì đẹp nhưng chẳng thuộc về bất cứ ai, đã thế thì cần gì phải tồn tại chứ? Anh Cường chẳng nhớ rõ bài thơ bói quẻ mình đã rút, cơ mà gã cũng cóc quan tâm. Hồi nhỏ bà gã từng nhờ thầy xem mệnh cho gã rồi, quẻ phán rằng nam tử hán đại trượng phu thì phải rèn luyện, đời này chẳng có gì đáng sợ hết. Anh Cường có từng giết người đâu, gã sợ gì chứ? Chỉ rút một quẻ xấu thôi mà cũng bị người ta mời ra ngoài, có lẽ cũng vì gã quá mạnh nên mới đụng chạm đến Bồ Tát. Nếu bị đụng chạm thì Bồ Tát này cũng chỉ là đồ yếu ớt thôi, đúng là cái thứ chẳng nam chẳng nữ chẳng phải người.

Trong rừng có gió thổi cỏ lay, homestay trong núi nửa khép kín, sân trước có hàng rào và vườn hoa, kiến trúc phía sau gắn liền với ngọn núi. Anh Cường đi bộ ra vườn hoa, tìm được bếp nướng, ôi, tội gì phải tự tay làm nhỉ, buổi tối lái xe xuống thị trấn mua đồ nướng chẳng phải dễ hơn sao? Gã lớn tuổi nhất trong nhóm, đáng lẽ kế hoạch phải do gã quyết mới đúng. Chập tối đi đón bạn gái của Đại Hải, tiếp đó tới nông trại, ăn một bữa no nê rồi về đánh mạt chược thâu đêm, sáng mai vào thị trấn ăn bún gạo đặc sản, Tiểu Soái lái xe đưa họ về nhà, sau đó ở nhà ngủ bù. Khoảng 2 – 3 giờ sáng, chơi mạt chược nhất định sẽ đói, có thể ra ngoài mua bữa khuya.

Soạt, soạt soạt, soạt, soạt.

Tiếng đế giày, tiếng đá rơi xuống bãi cỏ, tiếng nước nhỏ giọt. Anh Cường dùng tay xoa huyệt Thái Dương, bên ngoài vẫn còn tia nắng, nóng nực khó dứt, ti vi trong homestay đang chiếu phim của Châu Nhuận Phát, sao lại nghe thấy tiếng động nhỏ bé như thế?

Lớp kính trong phòng khách bỗng truyền đến tiếng đập dữ dội, dọa anh Cường giật nảy mình. Những người khác đều đang trong phòng ngủ, chỉ trừ anh Cường. Anh Cường thấp tha thấp thỏm, sôi trào giận dữ vì bị trêu ghẹo, gã đi tới tấm kính vừa vang tiếng đập, chẳng phát hiện có gì bất thường, chỉ thấy trên kính có vết bẩn mà thôi. Gã nhìn kỹ, nhận ra có một con chim chết cách đó không xa, nó bị gãy cổ, nằm trên nền cỏ, có vẻ chết đã lâu rồi, giòi bọ bu kín người, lông chim và xương cốt bê bết hết cả.

Anh Cường ngồi xổm trước bức tường kính, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Mãi đến đêm, tiếng “Soạt soạt” vẫn chưa biến mất. Anh Cường ngồi ở ghế sau xe, cảm tưởng như có người chơi bắn bi trên nóc xe, làm hắn bực không để đâu cho hết. Vẻ mặt những người khác vẫn như thường, chỉ có Tiểu Mỹ là mệt mỏi, cô cảm thấy mình ngủ chưa đủ giấc nên trước bữa tối đã bảo là mình không muốn chơi mạt chược lắm, cô không gắng gượng được đến đêm đâu, lên núi là để thư giãn cơ mà? Chơi mạt chược chứ đâu phải đi làm.

Trong lúc họ dùng bữa ở nông trại, bạn gái Tiểu Hồng của Đại Hải phát hiện một pho tượng đá trong đại thụ. Tiểu Hồng lấy làm ngạc nhiên, lúc ấy bà chủ tình cờ đi ngang qua, liền hỏi Tiểu Hồng: “Ôi chao, hôm nay các cháu muốn ở lại trên núi à?”

Tiểu Hồng trả lời là đúng vậy, cô nhờ Đại Hải chỉ về phía homestay xa hoa mà họ ở, nhìn từ xa trông giống như một dây đèn với những ngọn đèn treo rủ xuống.

“Vậy các cháu mau đi thắp hương cho thổ địa đi, thổ địa sẽ không hiển linh một cách vô duyên vô cớ đâu.”

Bà chủ bảo bức tượng thổ địa đã tồn tại trong cái cây này từ lâu, lúc mua mảnh đất này làm nông trại, nhà bà đã cẩn thận xây khoảng sân này để giữ gìn cây đại thụ, cũng chẳng mấy ai vừa tới đã ngay lập tức nhìn thấy thổ địa.

Ban ngày Đại Hải đến chùa đã phiền não lắm rồi, buổi tối lại gặp bà chủ lảm nhảm linh tinh này, tâm trạng cậu ta không vui vẻ nên bèn xoay người bỏ đi. Tiểu Hồng là người theo chủ nghĩa duy vật, không thích thắp hương cho thứ không biết rõ, liền vượn cớ rằng mới qua rằm tháng 7, không tiện thắp hương tùy tiện trên núi, cô chỉ cúi đầu vái một cái coi như đã hành lễ xong.

Anh Cường khăng khăng đòi ngồi trong nhà, nhất quyết không ăn bên ngoài, mặc dù bầu không khí bên ngoài tuyệt vời hơn và cũng thoáng đãng hơn trong nhà nhiều, gã không chịu ăn uống ở nơi gió lùa tứ phía. Mọi người không thuyết phục được gã, cũng không tiện làm căng, đành ngồi hết trong nhà. Anh Cường buồn bực hết sức, trong nhà chỉ có hai cửa sổ và một lỗ thông gió trên cao, bật điều hòa thì phải đóng cửa sổ. Gã cứ cảm giác mình nhác thấy gì đó. Lỗ thông gió cao ngất, sát gần trần nhà…… Xanh xanh. Cái gì xanh xanh? Bầu trời đêm ư?

Anh Cường ngoái nhìn mấy lần mà lỗ thông gió vẫn chẳng có gì cả. Khốn kiếp, tại sao không lắp quạt gió trong lỗ thông gió? Khoét cái lỗ cho chuột với gián dễ dàng bò vào hay sao?

Giữa bữa tiệc, Tiểu Mỹ muốn đi vệ sinh mà không dám đi một mình, bèn gọi Tiểu Soái đi cùng. Chừng hai mươi phút sau, Tiểu Mỹ quay về với sắc mặt trắng bệch, Tiểu Hồng hỏi hai người bị làm sao, Tiểu Soái chỉ đáp là không có gì, vờ vịt cho qua chuyện. Về sau mọi người mới biết hóa ra Tiểu Mỹ nhận được điện thoại của mẹ, mẹ cô bảo thực ra bố cô đã từ chức, trước đó ông đã cố ý đánh tiếng để gia đình chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ trước khi ông thú nhận thì chuyện đã lộ ra mất rồi. Mẹ dặn Tiểu Mỹ chớ nên ngủ với Tiểu Soái, con gái phải giữ mình trong sạch, đến homestay rồi phải gọi điện về cho mẹ, ngày mai Tiểu Mỹ nhất định phải về nhà.

Rõ ràng bài thơ trong quẻ bói đã bảo bố cô bình tâm yên lặng theo dõi thời thế, sao hiện thực lại khác hẳn quẻ bói? Tiểu Mỹ rất đỗi thất vọng về chùa Liên Tương.

Buổi tối mọi người trở lại homestay, Tiểu Mỹ đã bảo không chơi mạt chược song vẫn ngồi vào bàn, tâm trạng cô đang không vui mà giờ cũng phấn chấn hẳn, đã không ngủ được thì chi bằng chơi cho thỏa thích. Tổng cộng năm người tuy nhiên chỉ có bốn người có thể ngồi vào bàn, ván đầu tiên Tiểu Soái phải ngồi ngoài. Tiểu Soái mải xem tuyến đường leo đỉnh lớn của núi Tứ Cô Nương, tuy là ma mới nhập môn, song biết bao người leo được, tại sao cậu lại không thể chứ? Từ hồi cấp ba cậu đã tham gia các hội nhóm đi phượt, người khác hỏi cậu từng đi qua cung đường nào, nhưng toàn là mấy ngọn núi chỉ cần cố một chút là chinh phục được…… Nếu chùa Liên Tương không thiêng thì cần gì phải tin? Tiểu Soái vẫn chưa từ bỏ ý định, tháng 10 là mùa đẹp nhất để leo đỉnh lớn, cậu đã hẹn lịch xong xuôi rồi.

Ván mạt chược kéo dài đến 10 rưỡi thì đến lượt thay người, Tiểu Hồng là người ngồi ngoài. Cô định đi tắm và tiện thể ngắm nghía tiện ích trong homestay, đây là lần đầu tiên cô tới tòa biệt thự có kiến trúc như vậy, nghe Tiểu Mỹ nói phần mềm lẫn phần cứng của căn homestay đều xịn xò, dàn loa là của hãng Dolby Surround, xem phim trong phòng khách hẳn là tuyệt phải biết. Tiểu Hồng tính đi tắm rồi vào phòng khách xem “Chân Hoàn Truyện”, ăn chút đồ mà họ đã mua về.

Nhóm bốn người đánh mạt chược rất lâu, chơi đến tận 2 giờ sáng. Tiểu Hồng thiếp đi trên sô pha trong phòng khách, Đại Hải bèn bế bạn gái về phòng, giường nệm trong phòng cực kỳ thoải mái, làm Đại Hải cũng buồn ngủ theo, cậu ta liền nhắn tin cho đám bạn dưới lầu là mình muốn đi ngủ, không chơi đấu địa chủ với họ nữa. (Đấu địa chủ là một trò đánh bài tú lơ khơ.)

Tiểu Mỹ, Tiểu Soái và anh Cường trơ mắt nhìn nhau. Suốt đêm anh Cường cứ trêu chọc Tiểu Soái về việc không từ bỏ ý định leo núi Tứ Cô Nương. Tiểu Mỹ bực lắm, cô cảm thấy gã này rõ là không biết điều, quẻ bói của Tiểu Soái đã phán như thế rồi mà sao vẫn muốn lên núi bất chấp cảnh báo. Cô biết anh Cường ghét Tiểu Soái mà vẫn tiêu tiền của Tiểu Soái. Tiểu Soái luôn coi anh Cường như tên bảo vệ hờ khi đi phượt, cậu chàng thích cảm giác tiêu tiền bảo người ta làm việc, song lại thấy cách gọi “bảo vệ” khó nghe quá, cho nên xem gã như bạn bè thôi. Tiểu Mỹ không hợp với anh Cường, cô không muốn chơi bài nữa, dù thua hay thắng cũng chẳng an tâm. Cô rủ Tiểu Soái cùng đi ngủ, đêm nay cũng chơi suốt nhiều tiếng liền, đã lấy lại được vốn rồi mà?

Mọi người đi rồi, phòng khách lầu một chỉ còn anh Cường. Đám phụ nữ trong ti vi đang tranh giành đàn ông, còn trong hiện thực thì đàn ông đều ôm phụ nữ ngủ. Anh Cường bức bối quá thể, liền hút thuốc trong phòng, kết quả lại khiến chuông báo cháy réo vang, đánh thức tất cả mọi người, bất kể ngủ nông hay ngủ sâu. Tiểu Soái chịu hết nổi, bèn chỉ ra phía ngoài, ý bảo anh Cường ra ngoài mà hút thuốc. Anh Cường cảm thấy đám người này đúng là nực cười, liền cầm điếu thuốc đi ra vườn hoa.

Đêm ấy, mọi người đều mơ cùng một giấc mơ.

Hơn 7 rưỡi sáng, cả nhóm không hẹn mà cùng tập trung tại phòng khách trong vòng năm phút.

Tiểu Mỹ, Tiểu Soái, Đại Hải, Tiểu Hồng. Anh Cường đâu?

Tiểu Mỹ run rẩy nói: “Đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh đôi mắt của đứa bé kia.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Bắp xuất hiện trong chương mới theo cách thức ma quái.

(Artist: 蛋黄饼干酥)

Bình Luận (0)
Comment