Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 204

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ẩn Thần Tân Thê – Chương 20419/09/2025 / Hương Hóm Hỉnh3 Votes

 


Chương 204: Phúc tới chùa lớn • Chuyện lạ sau núi – 3

Mắt thì có gì đáng sợ? Chẳng phải những con mắt chi chít, cũng chẳng phải con mắt mọc ra ở chỗ không nên mọc. Ngoại trừ Tiểu Hồng, những người khác đều từng nhìn thấy đứa bé kia, chính là đứa bé mà họ gặp trong chùa hôm qua…… Thằng bé tiến vào giấc mơ của họ, ánh mắt nó trở thành tàn ảnh thị giác mỗi lần họ nhắm mắt, mắt đen biến thành mắt xanh, màu xanh của Sở Nhân Mỹ.

(Sở Nhân Mỹ là nhân vật trong phim kinh dị “Sơn Thôn Lão Thi”. Màu xanh của Sở Nhân Mỹ là màu tấm áo đặc trưng của nhân vật này.)

Bốn người không hẹn mà cùng mơ một giấc mơ. Họ mơ thấy mình vẫn đang ở nông trại, đứng ở chỗ có thể trông thấy biệt thự homestay này, tất cả mọi người đều đang đếm đèn đường, một ngọn, hai ngọn…… mười ngọn, hai mươi ngọn…… Đếm hết rồi thì đếm lại từ đầu. Đứa bé đứng cách đó không xa, chỉ đi vòng quanh sân chứ không tới gần, vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ. Đêm hôm khuya khoắt mà một đứa trẻ con lại đi dạo loanh quanh, chẳng ai để ý nó, như thể sói tuần tra lãnh địa, như thể hổ đùa bỡn con mồi. Một cảm giác như bị theo dõi, bị săn đuổi.

Sau khi thức giấc, họ chẳng còn tàn ảnh thị giác kỳ lạ nào cả, nhưng bóng ma tâm lý thì vẫn còn đó. Đèn đường phía xa tựa như những nụ hoa nhài, ánh mắt xanh tựa như hồ thuốc nhuộm. Bốn người tỉnh dậy thì đều thấy buồn nôn, miệng và dạ dày như bị đổ đầy nhựa sơn, vừa há miệng đã nôn hết bữa tối hôm qua ra.

Đại Hải hỏi anh Cường đi đâu rồi? Tiểu Soái tưởng anh Cường vẫn đang ngủ nên bèn vào phòng tìm gã, nhưng phòng anh Cường chẳng có lấy một bóng người. Cả nhóm đâm ra bối rối, họ lục tung từng phòng, ngay cả mấy chỗ như tủ quần áo hay gầm gường cũng không bỏ sót. Tìm khoảng chừng hai mươi phút, họ lại tập trung trong phòng khách lầu một.

Tiểu Mỹ chống nạnh th* d*c nói: “Sao mọi người quýnh quáng lên vậy? Sao không gọi điện cho anh Cường trước đã? Có khi anh ta về trước rồi cũng nên.”

“Cậu cũng tìm kiếm nhiệt tình lắm mà, đâu riêng gì bọn tôi?” Đại Hải chửi thề.

Trong bốn người này, chỉ có Tiểu Hồng chưa từng gặp bé trai trong chùa, song cô đã gặp nó nhiều lần trong mơ, thằng bé này chia đều hết, không bỏ sót một ai. Tiểu Hồng lẩm bẩm, biết thế đã bái thổ địa ở nông trại rồi, sao mình còn theo họ lên núi chứ?

Tiểu Soái gọi điện cho anh Cường, tuy nhiên điện thoại tắt máy. Cậu cũng chẳng bận tâm lắm, bèn đi đun nước, hỏi có ai muốn ăn mì gói không. Tối qua họ ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm, nôn xong thì bụng đói cồn cào, dù sao 12 giờ mới cần trả homestay.

Ban ngày căn biệt thự homestay rộng mênh mông này còn đáng sợ hơn cả ban đêm. Tiểu Hồng yên tâm hơn một chút, cô mở ti vi tiếp tục xem “Chân Hoàn Truyện”. Tiểu Mỹ vô thức đi tới trước máy chơi mạt chược, phát hiện trên máy có quân mạt chược đã xếp xong, người xếp mạt chược đã ghép thành bộ Thập Bát La Hán. Tiểu Mỹ nhớ rõ tối qua họ đã đẩy hết quân mạt chược vào trong máy, thế mà bây giờ quân mạt chược lại được xếp ra, hôm qua mọi người đã tan cuộc rồi, đâu có chạm vào bàn mạt chược này nữa. Huống chi hôm qua chẳng ai ghép ra Thập Bát La Hán mà? Bộ này cũng lớn, nếu có người ghép được thì chắc chắn mọi người sẽ nhớ rõ, ngay cả người không ngồi vào bàn cũng sẽ nhớ.

Khoảng 10 giờ sáng, homestay vang lên tiếng chuông cửa. Đại Hải nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy ngoài cửa có một chiếc xe cảnh sát, cậu ta nhủ thầm toi rồi, vội đi báo cho bạn bè chỉnh trang lại ngoại hình. Tiểu Soái và Đại Hải đi mở cửa, hai vị cảnh sát đang trò chuyện với một người đàn ông cực kỳ điển trai, một vị trong đó xem kỹ lại tài liệu của mình và đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi các cô cậu có quen biết Trần Tân Cường không?”

Quả thực quen đến mức không thể quen hơn. Mọi người bắt đầu lo lắng, dẫn ba người nọ đi vào nhà. Bên cạnh cảnh sát là cái người mang phong thái thiên nhân kia, thiên nhân tự giới thiệu: “Tôi là người phụ trách khu resort, Trác Dật Luân. Vừa khéo dạo gần đây tôi đang ở resort, nếu xảy ra chuyện, tôi chẳng có lý do gì để vắng mặt.”

Xảy ra chuyện, rốt cuộc anh Cường xảy ra chuyện gì? Cảnh sát thuật lại tình hình, hơn 7 rưỡi sáng, có dân làng phát hiện một sinh viên gãy chân trong núi, hình như sinh viên nọ đã phát điên, không thể hỏi được thông tin gì hữu ích, người nọ cũng không mang theo giấy tờ tùy thân hay thiết bị liên lạc. Cảnh sát địa phương lần theo dấu vết cây cỏ để tìm kiếm, phát hiện thứ chứng minh thân phận sinh viên đại học của người nọ ở cách 3km.

Một cảnh sát lần lượt hỏi các sinh viên, một cảnh sát còn lại thì cùng Trác Dật Luân kiểm tra camera. Tréo ngoe là bắt đầu từ sáng hôm qua, camera bị trục trặc, lúc được lúc không. Cảnh sát nghiêm khắc phê bình Trác Dật Luân: “Sao homestay trong núi lại không lắp camera cho cẩn thận? Anh xem, xảy ra chuyện rồi kia kìa!”

Các sinh viên đại học không nao núng, cảnh sát vừa hỏi là họ khai hết ngay. Cảnh sát nói: “Đây không phải vấn đề gặp ma hay không. Các cô cậu nói lúc 2 giờ sáng Trần Tân Cường ra ngoài hút thuốc. Sau đó có ai còn thấy cậu ta không?”

Ban đầu tất cả mọi người đều trả lời là không thấy, song cảnh sát nhận thấy có gì đó bất thường, bèn quyết định gọi thêm vài đồng nghiệp tới, tốt nhất là tách họ ra để tra hỏi. Người phụ trách resort là Trác tiên sinh rất kiên nhẫn trấn an nhóm sinh viên, tuy nhiên Tiểu Mỹ cảm thấy gương mặt Trác tiên sinh quen quen, càng nhìn càng thấy giống hình mẫu nào đó trong lòng, chỉ cách một lớp màng vững chắc nữa thôi.

Các sinh viên thu dọn hành lý và rời đi cùng cảnh sát. Trác tiên sinh ở lại, cùng cảnh sát đi điều tra hiện trường. Nhóm sinh viên trên xe cảnh sát vẫn còn bần thần, cảnh sát lại nhận được điện thoại báo rằng anh Cường ở bệnh viện đã tự cắn lưỡi mình, hiện đang được cứu chữa.

Nghe nói lúc dân làng tìm được anh Cường, một chân của gã bị gập thành góc độ khó lòng tưởng tượng nổi, đau đến mức ấy thì đáng ra gã phải ngất mới đúng, nhưng anh Cường vẫn lê lết cái chân tàn của mình, dùng cả tay lẫn chân bò qua bụi cỏ và đá vụn, như thể muốn trốn khỏi ác thú. Dân làng tưởng là gặp ma, bèn về nhà gọi người, tiện thể gọi điện báo cảnh sát. Trong gần 10 phút ngắn ngủi, anh Cường lại bò hơn 10m nữa, suýt thì lăn xuống triền núi. Gã nói năng lộn xộn hết cả, chỉ có mỗi từ “Súc sinh” là nghe được vô cùng rõ ràng. Gã ngửa lên trời mà mắng thứ súc sinh gì đó, như thể thực sự có thể xua đuổi nó vậy.

Cảnh sát ở đồn nhập mã căn cước của anh Cường lên hệ thống, phát hiện gã từng bị lưu hồ sơ, gã ngược đãi từ động vật lang thang đến thú cưng của cư dân trong tiểu khu, bị chủ của thú cưng và cư dân báo cảnh sát tận ba lần, song đều không bị phạt nặng, cùng lắm chỉ phạt tiền là xong. Cảnh sát tìm thấy giấy tờ tùy thân của gã cùng với một con dao gọt hoa quả của homestay ở cách 3km. Tại sao anh Cường lại mang dao?

Kết quả điều tra nhóm sinh viên cũng khiến người ta phải suy nghĩ. Hóa ra trừ Tiểu Hồng, ba người còn lại đều từng gặp anh Cường sau khi gã ra ngoài hút thuốc.

Đại Hải nói: “Khoản vay online của tôi quay vòng không nổi nữa, cuối tháng trước cần phải trả khoản đầu tiên. Tôi hỏi mượn bạn thân mỗi người một ít, gom góp được 500 tệ, tôi lại vay anh Cường 500 tệ nữa. Nhưng ngay cả 500 tệ mà anh ta cũng không chịu cho vay, thậm chí còn mắng anh Phú trước mặt tôi, mà anh Phú lại đang ở ngay trong phòng, tôi sợ anh Phú nghe thấy nên đành giảng hòa. Anh Cường bảo tôi cút đi, anh Phú đã cho vay tiền thì sao không hỏi vay anh Phú nốt 500 kia đi. Haiz, tôi không biết nữa, tôi cũng đâu thể bám riết lấy anh Phú mãi được. Thôi coi như tôi hèn mọn đi. Tối qua tôi cũng ra ngoài rít điếu thuốc rồi về phòng. Tôi không nhận thấy quanh biệt thự có gì lạ, chỉ là tinh thần mọi người không mấy vui vẻ thôi, có lẽ vì đi chùa rút phải quẻ xấu.”

Tiểu Soái nói: “Trần Tân Cường có thể lực tốt, sau khi tốt nghiệp anh ta có thể làm hướng dẫn viên du lịch 1 – 1, tôi muốn tìm một hướng dẫn viên có thể hẹn đi chơi bất cứ lúc nào, vừa là người đồng hành vừa là bạn bè. Tôi biết tính cách anh ta không ổn lắm, nhưng thế thì có sao? Tôi biết anh ta có một người bạn thân đã qua đời trong chuyến leo núi năm ngoái, anh ta còn là người đi nhận thi thể nữa, haiz, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng. Homestay này cũng buồn cười thật, đây có phải nước ngoài đâu, ai lại đi lắp cảnh báo khói thuốc ở trong nhà chứ? Tôi cảm thấy tối qua thái độ của mình với anh ta cũng không phải cho lắm, hôm qua anh ta cứ là lạ sao ấy. Lúc 3 giờ tôi có tìm anh ta để nói chuyện, hy vọng anh ta đừng để bụng, có lẽ tôi vẫn sẽ đi núi Tứ Cô Nương, đã chốt xong xuôi hết rồi, anh ta đừng nói việc này ra trước mặt bạn gái tôi là được, chỉ cần hai người biết với nhau, dù sao buổi leo núi chỉ kéo dài trong một ngày cuối tuần thôi.”

Tiểu Mỹ nói: “Hình như tối qua tôi nhìn thấy Trần Tân Cường ở bên giường.”

Bên phía tổ điều tra hiện trường cũng báo về tin tốt, họ đã tìm được cách khôi phục camera. Đầu tiên là Đại Hải ra ngoài hút thuốc với anh Cường, sau đó Tiểu Soái gọi anh Cường vào phòng ngủ của mình để bàn chuyện leo núi, anh Cường rời khỏi phòng Tiểu Soái, song gã không xuống lầu mà móc một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, cởi dép, đi chân trần vào phòng Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ quên khóa cửa, chỉ cần đẩy một cái là cửa mở ra. Do đó, việc Tiểu Mỹ nhìn thấy anh Cường ở bên giường không phải là ảo giác.

Nhưng chỉ sau khoảng một phút là anh Cường mau chóng bước ra khỏi phòng Tiểu Mỹ, gã xuống lầu, đi giày rồi biến mất trong bóng đêm. Bên ngoài homestay đều có camera, ngặt nỗi trong núi không có camera. Nếu muốn biết anh Cường rốt cuộc nghĩ gì, xảy ra chuyện gì trong núi, ngoài điều tra hiện trường ra thì chỉ còn cách chờ anh Cường tỉnh táo lại rồi trực tiếp hỏi gã.

Đáng tiếc, có lẽ anh Cường sẽ không thể tỉnh táo được nữa. Bác sĩ khẩn cấp phẫu thuật cho gã, đưa gã vào phòng hồi sức tích cực, tuy giữ được mạng nhưng gã đã hoàn toàn phát điên. Khoa tâm thần tới giám định trạng thái tinh thần của gã, tất cả bác sĩ đều lắc đầu. Anh Cường vẫn kêu la đau đớn, nói rằng có gì đó đang cắn gã, nói rằng trời đổ mưa đen, chính mưa đen đang cắn gã.

Anh Cường rời phòng ICU, chuyển đến phòng bệnh đơn bình thường, ba người kia có tới thăm gã một lần nhưng chẳng nhận ra người nọ chính là anh Cường. Nom gã như bộ xương khô, khóe miệng chảy dãi, thiếu mất một miếng lưỡi, nói chuyện bớt rõ ràng đi nhiều. Anh Cường mắng chửi tất cả những ai tới thăm nom mình, bất kể là bố mẹ, họ hàng hay bạn bè. Mẹ gã có một người bạn thế ngoại cao nhân, liền mời mọc đủ kiểu để rước vị ấy tới, thế ngoại cao nhân bố trí đủ loại đạo cụ trong nhà, nào là kiếm gỗ đào, bùa chú, máu chó, gạo nếp…… Kết quả hai mắt thế ngoại cao nhân chảy lệ đen, vị ấy sợ đến mức chẳng dám mó máy gì nữa, chỉ biết chắc chắn Trần Tân Cường đã chọc phải thứ gì đó, không thể diệt trừ được, mà có lẽ không thể dùng từ “diệt trừ”, phải là “mời” đi mới đúng.

Nhóm bốn người biến thành nhóm ba người, Tiểu Hồng dùng tài khoản ẩn danh để kể lại sơ lược câu chuyện phát điên trên homestay sau núi Thanh Thành, dù sao cô cũng chưa từng ghé chùa Liên Tương, không biết rõ tình huống trong chùa. Tiểu Mỹ cảm thấy cần phải bổ sung thông tin song lại không muốn để lộ thân phận của mình, bèn đổi sang tài khoản mới, bình luận về chùa Liên Tương và đứa bé kỳ lạ trong chùa hòng thu thập manh mối.

Bên dưới nhanh chóng có phản hồi từ du khách từng đến chùa Liên Tương, có người là khách quen của chùa bình luận rằng: Thằng bé ấy là con trai của kế toán nhà chùa, không biết có phải nó ăn chay từ thuở lọt lòng hay không mà rất có duyên với Phật, trụ trì cứ giảng kinh là sẽ cho nó ngồi hàng đầu để nghe giảng.

Một bình luận khác trả lời bình luận này: Ủa không phải con của nghiên cứu viên hả? Trong nội viện có một nghiên cứu viên đẹp ơi là đẹp, lần trước tôi vào tham quan nội viện thì thấy thằng bé ấy và cha nó đang ngồi tán gẫu bên ao sen, nghe vừa thần kinh vừa hài hước.

Khu bình luận chẳng hề rùng rợn chút nào mà hoàn toàn chìm trong không khí nhẹ nhàng tươi sáng. Gì mà mắt xanh, gì mà đèn đường, chẳng một ai nhắc tới cả. Kéo đến bình luận dưới cùng, có một tài khoản với avatar đen sì nhắn rằng: Trong nhóm bạn có người rút được quẻ hạ hạ đúng không? Chùa này hiếm khi có người rút phải quẻ hạ hạ, hình như trong một trăm quẻ chỉ có năm quả hạ hạ thôi. Trên hộp đựng quẻ bói có viết rồi đấy, nếu rút trúng quẻ hạ hạ thì vui lòng tìm gặp tăng nhân trong chùa để giải quẻ trừ họa.

Tiểu Mỹ cảm thấy người có avatar đen sì này có vẻ hiểu rõ quy củ của chùa Liên Tương, bèn nhắn tin riêng với đối phương. Trong lòng Tiểu Mỹ chất chứa vô vàn muộn phiền và sợ hãi, cô thuật lại chi tiết chuyện họ gặp phải qua khung chat, cố gắng vớ lấy bất cứ chiếc phao cứu mạng nào.

Hơn nửa ngày sau, đối phương rốt cuộc cũng trả lời: Trẻ nhỏ không hiểu chuyện nên lỡ nhận của bạn 500 tệ. Nếu thực sự lo lắng thì có thể quay lại chùa Liên Tương một chuyến, trụ trì sẽ làm phép trừ tà cho các bạn.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha tài khoản Xiaohongshu ấy là của Phật Tử và Tiểu Cảnh dùng chung!

Cuộc đối thoại giữa Bắp và cha ở ao sen:

Bắp hỏi cha mình: Trong ao sen này có ngó sen không, cha dùng ngó sen trong ao làm ứng thân giả cho các Thần Phật đi.

Cha nó đáp: Cha đâu phải Thái Ất chân nhân, cha không nhận dịch vụ này đâu, nhầm kênh rồi.

Người qua đường: Thần kinh hả?

Bình Luận (0)
Comment