Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 205

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 205: Phúc tới chùa lớn • Chuyện lạ sau núi – 4

Đúng là buồn cười! Nếu không vì đến chùa Liên Tương dâng hương thì họ đã chẳng gặp ma, làm gì có chuyện quay lại nữa chứ!

Một tuần sau, bốn người Tiểu Soái, Tiểu Mỹ, Đại Hải, Tiểu Hồng trở lại chùa Liên Tương, họ gặng hỏi tăng nhân trong chùa mãi, cuối cùng trụ trì cũng xuất hiện, ông đã biết toàn bộ sự kiện rồi. Trụ trì đã cao tuổi nên sức khỏe không đảm bảo, bèn nhờ thủ tọa giải thích mối băn khoăn của họ. Thủ tọa mời bốn người đi dạo quanh chùa, xem như một hoạt động khai sáng tập thể tại chùa, ông lắng nghe bài thơ bói quẻ của ba người và lần lượt giải thích rõ từng quẻ một. Thủ tọa nói rằng mỗi quẻ bói ứng với chính người rút quẻ ấy, cho nên bài thơ của Tiểu Mỹ vốn không ứng với những gì bố cô sẽ gặp.

Giảng giải quẻ bói xong, thủ tọa chắp tay sau lưng, cất lời ấm áp tựa gió xuân: “Các thí chủ có thể về được rồi.”

Tiểu Mỹ hỏi: “Chẳng phải cần làm phép trừ tà sao?”

Thủ tọa nói: “Vốn dĩ vô tà, cớ sao phải trừ tà?”

Đại Hải hỏi: “Anh Cường phải làm sao đây?”

Thủ tọa nói: “Con người có nhân quả báo ứng ứng với mỗi việc lớn nhỏ mình đã làm, đó không phải tà, cũng hay phải ma, không phải việc mà Phật giáo, Đạo giáo hay bất cứ tôn giáo nào có thể giải quyết được.”

Trên đường thủ tọa dẫn bốn người đến điện Dược Sư tụng kinh gõ mõ, Tiểu Hồng rốt cuộc cũng tận mắt nhìn thấy đứa bé kia.

Đứa bé trốn sau lan can đá, chẳng rõ tại sao lại khóc lóc nức nở. Người phụ trách resort mà họ từng gặp ở homestay đang ở bên cạnh đứa bé, bất đắc dĩ ngồi xuống dỗ dành nó, dỗ không nổi thì đành đứng lên, dựa vào lan can, mặc cho thằng nhỏ khóc lóc, gương mặt thần tiên cũng phải xao động. Có một mỹ nam chân dài rảo bước qua nửa khoảng sân, hớt hải đi tới chỗ một lớn một nhỏ kia, chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh đứa bé khóc lóc, y bế nó lên, hôn lên gương mặt ướt nhẹp của nó, cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hai người đàn ông và đứa bé đi khuất bóng trên con đường lát đá  sau núi, Tiểu Hồng ngẩn ngơ nhìn theo, quên cả bước đi.

Trong lúc mọi người đang tụng kinh tĩnh tâm trong điện Dược Sư cùng thủ tọa, đứa bé kia bỗng xuất hiện. Nó thút thít đứng ngoài điện, thủ tọa chào hỏi nó, nó cũng sụt sùi đáp lại, sau đó thằng bé cúi chào mọi người, bước vào trong điện, dúi 500 tệ vào tay Tiểu Mỹ rồi chạy đi như gió. Tiểu Mỹ buồn bực, sao tự dưng đưa tiền cho cô vậy? Thủ tọa bảo đây là tiền công đức trả lại cho cô. Tiểu Mỹ nghe thế thì càng bối rối, thời buổi này còn có chuyện trả lại tiền công đức nữa hả? Thế chẳng phải càng xúi quẩy ư? Hay thằng bé đó ăn trộm tiền trong hòm công đức?

Thủ tọa bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, ông cất lời sâu xa: “Các vị đều là người được phù hộ, quy củ nhà chùa nghiêm ngặt, có một số việc đáng lẽ không nên nhúng tay vào, các vị đã tránh được một kiếp, nên giữ lấy tâm lương thiện. Cũng đừng quay lại chùa nữa, các vị không có duyên với ngôi chùa này, dù có lòng tốt thì cũng sẽ bị ma quỷ quấn thân. Vô ích vô ích.”

Hạ qua đi đông tới, mọi chuyện lại lắng xuống như bụi trần, bỗng một trận tuyết mỏng tung bay, một sinh mệnh cũng ra đi trong mùa đông ấy. Trần Tân Cường phát bệnh tâm thần, một ngày nọ gã bỗng lao ra khỏi nhà, từ đó bặt vô âm tín. Nửa tháng sau, người nhà của gã mới nhận điện thoại từ cảnh sát mời họ đến nhận thi thể.

Chuyện của anh Cường đè nặng trong lòng ba người. Không lâu sau khi rời khỏi chùa Liên Tương, Tiểu Mỹ và Tiểu Soái chia tay, Tiểu Soái từ bỏ chuyến leo núi Tứ Cô Nương, bố Tiểu Mỹ đến vùng ven biển nương nhờ bạn bè để làm ăn, Đại Hải kiếm việc làm thêm, vẫn đang trả nợ khoản vay online. Sau khi hay tin anh Cường qua đời, ba người như bị ma xui quỷ khiến, Tiểu Soái đề nghị chí ít cũng đốt cho anh Cường chút tiền giấy, không thì sao họ có thể ngủ yên cho nổi?

Họ không biết anh Cường được chôn cất ở đâu, đành chọn thời điểm thích hợp cúng bái, tranh thủ lúc trời sáng lái xe trở lại gần homestay. Trong homestay đang có khách trọ mới, sao những người ấy có vẻ ung dung tự tại thế nhỉ? Ba người chọn một khoảng đất bằng phẳng cách đó không xa, xếp đá tảng thành vòng trên con đường đá, cũng đâu thể trực tiếp hoá vàng trên cỏ được? Gấp ba tờ một lượt, vừa gấp vừa đốt, chẳng ai nói gì, vẻ mặt tất cả đều bình tĩnh như chết. Sương núi bốc lên, Tiểu Mỹ lại trào dâng một nỗi sợ hãi quen thuộc, cô nhìn về phía con đường dốc đá, dường như đứa bé kia đang đứng ở nơi đó. Tiểu Mỹ nghĩ tới 500 tệ của mình. Tiền mang từ trong chùa ra phải tiêu hết không để lại một đồng nào, cô dùng 500 tệ mua một chiếc áo gió giảm giá màu xanh lam, bây giờ đang mặc lên người.

Bóng dáng đứa bé ẩn trong mây khói. Tiền giấy đã đốt xong, bóng người cũng hoàn toàn biến mất. Bọn họ thu dọn đồ đạc, xuống núi theo đường cũ, không ngờ vẫn gặp quỷ dựng tường, rõ ràng họ cách chỗ đậu xe chỉ mấy chục phút đi đường mà phải đi tận một tiếng đồng hồ.

“Đời này mình sẽ không bao giờ tới núi Thanh Thành nữa. Núi thiêng Đạo giáo gì chứ, toàn là xạo sự.” Tiểu Mỹ ngồi vào trong xe, cài chặt dây an toàn, “Thần tiên, Phật Tổ thì chẳng thấy đâu, ma quỷ thì lại gặp không ít.”

*

Thi Nghi Ngọc năm nay sáu tuổi, vóc dáng nhỏ con mà chân thì không ngắn tẹo nào. Tản bộ nhẹ nhàng từ đầu này tới đầu kia cũng mấy cây số rồi, trên núi có một lối đi bộ dài tít tắp, bình thường người phàm sẽ chẳng thấy được, Bắp đi ngày, đi đêm, hôm nay thời tiết xấu, nó đội mưa nhỏ trở về, áo quần và giày đều thấm ướt. Mẹ chờ nó trước cửa biệt thự, kỳ thực mẹ rất không hài lòng về việc Thi Nghi Ngọc tiếp xúc với các sinh viên kia. Thi Nghi Ngọc nói, nếu con không đi, lỡ họ bị quỷ tìm tới cửa thật thì sao? Hôm nay vừa khéo là tứ thất của sinh viên đã chết. Tính cách chính trực của Thi Nghi Ngọc thừa hưởng từ mẹ. Cuối cùng mẹ vẫn cho phép nó ra ngoài, mẹ thấp thỏm chờ ở nhà, may mà Thi Nghi Ngọc đã trở về an toàn. (Tứ thất: lần cúng tuần thứ tư sau khi người chết qua đời.)

Thi Sương Cảnh đưa Bắp vào phòng tắm, Bắp đã là cậu bé lớn rồi nên có thể tự tắm một mình. Thi Sương Cảnh nói: “Bây giờ vẫn kịp đấy, chúng ta xuống núi ăn chút gì đó, nhất định có thể xem kịp bộ phim lúc 7 giờ hơn.”

Bắp vừa cởi áo, đỉnh đầu bù xù như ổ gà, nó ló đầu ra, ngoan ngoãn đáp: “Con xin lỗi mẹ, con vẫn chưa biết cách giúp đỡ người khác, về sau con sẽ không quậy phá nữa, sẽ nghe lời cha mẹ……”

Thi Sương Cảnh mủi lòng, đúng là thằng nhỏ hơi nghịch ngợm một chút, nhưng việc nó làm chỉ xuất phát từ tinh thần chính nghĩa rất đỗi đơn thuần thôi, đây là di truyền từ Thi Sương Cảnh, làm việc mà chẳng suy nghĩ. Sao Thi Sương Cảnh có thể trách móc Bắp quá mức được?

“Con đi tắm trước đi. Còn muốn xem phim không nào?”

“Có ạ!”

“Vậy phải ăn nhanh lên nhé. Con muốn ăn gì?”

“Ăn hamburger!”

*

Từ góc nhìn của Thi Nghi Ngọc, toàn bộ sự kiện đã diễn ra như thế này.

Thi Nghi Ngọc là Phật Tử mới toanh, nó không tích luỹ kiến thức theo kiểu như cha mình là đã có hàng vạn hàng tỉ năm gieo thức cộng thêm ngàn năm tu hành tại nhân gian, do đó Thi Nghi Ngọc chỉ tu hành từ những chuyện nhân gian vụn vặt có liên quan tới mình nhất. Thi Nghi Ngọc là mèo đầu thai thành Phật Tử nên có thể cảm ứng với động vật, từ đó nó lựa chọn bảo vệ những con vật hữu tình này, chó mèo trong chùa này đều do nó tìm chủ nhân cho. Nó rất mê chơi mạt chược, dù sao cũng được cha nó dạy từ hồi còn làm mèo rồi, Thi Nghi Ngọc vốn không có khả năng phù hộ về phương diện này, nhưng hình như người tới vái lạy Thi Nghi Ngọc thì sẽ có vận tài lộc trong thời gian ngắn, không phải tiền tài chính hay tiền tài lớn, mà chỉ hiệu nghiệm từ bảy ngày đến một tháng thôi. Những thứ còn lại thì Thi Nghi Ngọc vẫn đang học hỏi, nó là Phật Tử mà trong đầu lại trống trơn, không có kho tàng kinh thư nên khó mà khai thác tiềm lực của bản thân.

Nhóm sinh viên đó tới chùa Liên Tương dâng hương, vừa tiến vào khu vực sau núi đã bị Thi Nghi Ngọc để mắt tới. Trần Tân Cường từ nhỏ đã thích ngược đãi sinh linh, hôm nay gã tới dâng hương mà trong lòng vẫn liên tục xúc phạm cô gái trong nhóm. Trần Tân Cường vái lạy tượng Bồ Tát đồng của Thi Nghi Ngọc, bị Thi Nghi Ngọc uy h**p, gã thầm hạ quyết tâm là sẽ còn tới nữa, làm Thi Nghi Ngọc bực ơi là bực.

Ban đầu Thi Nghi Ngọc chỉ muốn hù dọa Trần Tân Cường để sau này gã đừng đến chùa Liên Tương nữa. Nó nhận 500 tệ tiền công đức của cô gái là sẽ có cách tiếp cận nhóm người này. Đáng lý Thi Nghi Ngọc không được chạm vào tiền công đức dâng cho các bảo điện ở ngoại viện, theo lời mẹ nói thì “Không thể mắc nợ linh tinh”. Thi Nghi Ngọc không thiếu tiền, cha có cho nó tiền tiêu vặt, thi thoảng nó cũng được chia hoa hồng từ khoản cúng dường của tín đồ.

Tuy nhiên chuyện không đơn giản như Thi Nghi Ngọc tưởng. Năm người kia đi lên biệt thự, Trần Tân Cường chịu ảnh hưởng mạnh từ Thi Nghi Ngọc nên thần trí trở nên hỗn loạn. Mọi người lần lượt đi ngủ rồi, ấy thế mà Trần Tân Cường lại cầm dao toan làm hại cô gái kia, gã biết không thể giết hay đâm người ta vì sẽ bị bỏ tù, cho nên gã định “rạch vài đường”, vừa đủ làm cô gái ghê sợ mà lại không đến mức ngồi tù. Thi Nghi Ngọc cảm thấy quá ghê tởm, bèn hoá ra tiếng mèo kêu trong đầu Trần Tân Cường, dụ gã đi ra ngoài.

Trần Tân Cường thấy trong sân có một con mèo cam ngoan ngoãn, bộ lông bóng mượt, hẳn là được nuôi trong nhà. Gã thích nhất kiểu động vật như vậy, chúng không hề cảnh giác con người, giết chúng cũng hả hê nhất. Cứ thế, Trần Tân Cường bị dẫn vào trong núi, loạng choạng lăn xuống sườn dốc rồi gãy mất một chân. Bấy giờ Thi Nghi Ngọc tạo ra tâm ma, muốn cho Trần Tân Cường trải nghiệm nỗi đau đớn mà gã gây ra cho những sinh linh vô tội, hoàn trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.

Thi Nghi Ngọc nhớ mình từng hỏi cha rằng kiểu sát sinh nào mới là thiện? Cha nói sát sinh đều là bất thiện, cho dù là đồ tể hay Phật Tử. Sát sinh là một trong những điều phá giới, phá giới sẽ có quả báo của phá giới, đến nay cha vẫn còn đang chờ đợi báo ứng của chính mình, chẳng qua cha rất mạnh và cũng rất cố chấp, ngay cả từ “Báo ứng” cha cũng chất vấn. Theo Thi Nghi Ngọc thấy, chết là một việc rất nghiêm trọng, dẫu chỉ là một con mèo hay một con chim chết đi, huống chi Trần Tân Cường còn hành hạ đến chết. Thi Nghi Ngọc không muốn giết gã, nó chỉ cảm thấy, nếu mi đã làm ra chuyện như thế thì tốt nhất mi hãy có gan gánh chịu.

Thi Nghi Ngọc còn nhỏ tuổi, không thể biến pháp thân thành hoá thân với hình thái tuỳ ý và xuất hiện mọi lúc mọi nơi như La Ái Diệu. Thi Nghi Ngọc chỉ có một hoá thân dạng mèo, một báo thân Bồ Tát bằng đồng và ứng thân bản thể của nó. Đêm đến, nó lẻn vào biệt thự homestay, tự chơi mạt chược một mình, tiện thể bảo đảm Trần Tân Cường sẽ không vòng về giết người. Nó xếp quân mạt chược thành bộ Tứ Giang, cũng chính là Thập Bát La Hán, bởi nó cảm thấy bộ này rất may mắn, nghe cũng có cảm giác an toàn, mang hàm ý bảo vệ.

Đáng tiếc Trần Tân Cường chẳng có gan gánh chịu, thường thì kẻ hèn nhát nhất mới chọn hành hạ những sinh linh yếu ớt hơn. Cái chết của Trần Tân Cường không hề liên quan tới Thi Nghi Ngọc, kẻ làm nhiều chuyện trái lương tâm, ắt sẽ sợ quỷ gõ cửa.

Tuy Thi Nghi Ngọc bị cha mẹ liên hợp dạy dỗ một phen, song trong khoảng thời gian ấy nó cũng đang có nỗi phiền muộn riêng, cho nên ngày cũng khóc, ngày ngày khóc, đêm đêm khóc. Con nít rất dễ bị trói chặt mà vào nỗi tâm sự, cha mẹ phải mất mấy tháng mới gỡ bỏ được khúc mắc này.

*

Thi Sương Cảnh sấy khô tóc cho Bắp, thay quần áo mùa đông đẹp đẽ cho thằng bé rồi dẫn nó đi xem phim. Hôm nay La Ái Diệu phải cử hành nghi thức từ sáng đến tối, chỉ có Thi Sương Cảnh và Bắp đi với nhau thôi. Thi Sương Cảnh lái xe, trước tiên đưa Bắp đi ăn hamburger, dạo này y không có hứng ăn uống nên chỉ nếm chút khoai tây chiên cùng Bắp rồi liền vào rạp chiếu phim. Gu xem phim của Bắp hoàn toàn giống trẻ con đồng trang lứa, chỉ mê xem hoạt hình. Thi Sương Cảnh không kén chọn, đáng tiếc y không thể xem đến hết mà phải rời phòng chiếu phim trước, y ngồi trong WC suốt một lúc lâu, bụng cứ đau âm ỉ mãi.

Buổi tối, Bắp trông thấy hàng đồ nướng trong chợ đêm là không nhúc nhích nổi nữa, Thi Sương Cảnh ngửi mùi chảo lửa mà cũng đoi đói. Thế là y háo hức cùng Bắp đi mua đồ nướng, phở xào và ếch nấu nồi gang. Bắp mang theo lì xì của La Ái Diệu, xung phong giành trả tiền, hai tay Thi Sương Cảnh xách đầy ắp đồ ăn còn cõi lòng thì sung sướng vô hạn. Bắp đúng là bạn ăn hàng chính hiệu của y, mỗi phút mỗi giây y đều cảm thấy có thể sinh Bắp ra thật tốt quá.

Về đến nhà, Bắp bày bữa khuya ra khắp bàn trà trong phòng khách, tất bật chạy tới chạy lui giữa bếp và phòng khách. La Ái Diệu ra huyền quan đón hai mẹ con, Bắp chạy ào đi, La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh thì vẫn thủ thỉ trò chuyện ở huyền quan.

“Bắp nhắn tin bảo tôi là em bị đau bụng.”

“Không có gì đâu. Đỡ hơn nhiều so với hồi mang thai Bắp.” Thi Sương Cảnh ngồi xuống xếp gọn giày, “Lúc nãy ở trên xe, Bắp hỏi em là buổi tối có thể ngủ cùng chúng ta hay không, em đã đồng ý rồi. Nó vẫn hơi thiếu cảm giác an toàn, anh ôm nó nhé.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Xong phần chuyện lạ sau núi!

Cha mẹ mập mờ quá đi (không phải)

Ôi chao tuy nghi ngờ mang bầu đứa thứ hai, nhưng tôi phải nói rõ trước, nỗi lo của Bắp không phải là chuyện “Mình không phải là mèo con duy nhất”, mà sau này sẽ được viết nhé!

(Mẩu đối thoại thường ngày của gia đình Bắp )

Bình Luận (0)
Comment