Chương 206: Phúc tới chùa lớn • Ngã rẽ từng có

La Ái Diệu ngồi xếp bằng bên cạnh Bắp, chất tóc của Bắp giống cha hơn, La Ái Diệu ngửi tóc Bắp rồi lại hôn l*n đ*nh đầu thằng nhỏ, yên lặng xem ti vi cùng nó. Thi Sương Cảnh rửa tay rồi cũng ngồi trước bàn trà, cùng ăn bữa khuya với con trai.
Ở trước mặt La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh, Thi Nghi Ngọc mãi mãi là Bắp.
Trước khi Bắp tròn hai tuổi, La Ái Diệu như đóng một cây đinh vàng vào cơ thể mình, lúc nào cũng mang Bắp bên cạnh. Hồi còn làm mèo, chỉ có hai năm đầu là Bắp sống riêng với Thi Sương Cảnh. Đến khi làm người, Bắp cũng dành hai năm bên La Ái Diệu, xem như hòa nhau. Tóm lại tình cảm của Bắp với cha và mẹ đều rất thắm thiết, hoàn toàn không thể bị chia rẽ bởi người ngoài, cảm giác bất an của nó chỉ có thể xuất phát từ nội bộ gia đình nhỏ này mà thôi.
Chẳng rõ vì sao, năm nay Bắp bỗng dưng có khái niệm và cảm xúc chân thực về “cái chết”. Có “khái niệm” thì chẳng lạ, nhưng có “cảm xúc chân thực” thì lại khiến cha mẹ không khỏi lo lắng. Lẽ nào Bắp nhớ lại chuyện mình “qua đời”? Xem phản ứng của Bắp thì có vẻ không phải như vậy. Bắp rất nhạy bén với hành tung của La Ái Diệu, nó không muốn La Ái Diệu đi xa nhà, thậm chí không muốn La Ái Diệu ra khỏi cửa. Nó nhất định phải nhìn thấy cha từng phút từng giây.
Từ dạo trùng tu chùa Liên Tương, một năm La Ái Diệu chỉ đi công tác khoảng hai ba tuần, phạm vi hoạt động của hắn là 10km quanh nhà, thậm chí hiếm khi ghé thành phố D, Thi Sương Cảnh thỉnh thoảng còn phải vào thành phố D diễn live house. La Ái Diệu lấy làm băn khoăn, đáng lý thằng bé sẽ không có cảm giác bất an mãnh liệt như vậy. Là con nít, Bắp được quan tâm và chăm sóc đầy đủ; là Phật Tử, tuy tiến độ của Bắp hơi chậm nhưng cũng chẳng thiếu gì, chỉ cần kiên trì tích lũy là được. Bắp đang lo lắng điều gì?
La Ái Diệu có thể đọc được tiếng lòng của Thi Sương Cảnh thì cũng sẽ đọc được tiếng lòng của Bắp. Dạo gần đây cõi lòng nho nhỏ của Bắp đang chứa một cơn ác mộng dài đằng đẵng, La Ái Diệu xem xong mà cũng thảng thốt. Hắn không biết phải chia sẻ với Thi Sương Cảnh như thế nào, song trong ánh mắt hai cha con có một chốt cài chẳng thể nói rõ, đóng lại “Cạch” một cái, như thể khóa chặt vậy. Xem xong giấc mơ này, ngay cả La Ái Diệu cũng có cảm giác bị giam cầm.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không nên che giấu bí mật như thế trong gia đình này. Nếu chuyện này chưa từng xảy ra thì cứ kể giấc mơ ra, kể xong cũng sẽ quên thôi. Xuất phát từ mục đích ấy, La Ái Diệu đồng ý cho Bắp bộc bạch với Thi Sương Cảnh về nỗi lo của nó.
Bắp nói, nó mơ thấy mình đã qua đời. Hẳn nó vẫn là một chú mèo nhỏ, chẳng biết sống đến bao nhiêu tuổi, nhưng nói chung là đã qua đời. Sau khi qua đời, Bắp không rời đi, có lẽ vì quyến luyến nên nó vẫn dùng hình thái linh hồn để tiếp tục tham gia vào cuộc sống của Thi Sương Cảnh và con bé.
Con bé? Một cô bé. Một cô bé thay thế vị trí của Thi Nghi Ngọc, sở hữu ngoại hình giống hệt cha. Tuy Bắp là mèo nhưng con bé cũng gọi Bắp là “Anh trai”. Anh trai qua đời, trong nhà chỉ còn hai mẹ con. Nơi từng sinh sống đã thay đổi mà cũng không thay đổi, họ có rời khu Lệ Quang một thời gian ngắn, sau đó lại trở về và sống lâu dài tại đây.
Trong giấc mơ ấy, cha đi mãi chẳng về, mẹ có con ở độ tuổi non trẻ, đứa con đó không phải Thi Nghi Ngọc, Bắp là mèo, mèo không thể biến thành trẻ con. Tuy Thi Nghi Ngọc có kinh nghiệm mười năm làm mèo cộng thêm sáu năm làm người, nhưng nó cũng chỉ có thể hiểu sơ vài khái niệm của con người. Nó biết thi cử là gì, nhưng không biết bỏ thi thì hậu quả sẽ ra sao. Mẹ không tham gia thi, mẹ sinh ra em gái, mẹ đưa Bắp và em gái trở lại khu Lệ Quang, ngày nào mẹ cũng đi sớm về khuya. Em gái lớn lên, Bắp chết đi. Em gái cao lên, em gái đến trường, em gái đi thi, em gái trưởng thành. Mẹ chết đi. Mẹ chết nhưng không biến thành linh hồn đi tìm Bắp, trong nhà chỉ còn lại Bắp và em gái. Mẹ chết rồi. Cha vẫn chưa về.
Bởi thế mà Bắp chìm vào hỗn loạn. Bắp biết, ngoài giấc mơ, trong ký ức, có một lần Thi Sương Cảnh cũng hấp hối, Bắp ngửi thấy mùi của cái chết, nhưng lần ấy cha đã trở về, mẹ vẫn sống tiếp. Tuy nhiên giấc mơ này cũng rất chân thực. Mỗi ngày Bắp đều xác nhận Thi Sương Cảnh vẫn ở bên cạnh, nó cẩn thận áp vào người mẹ rồi ngửi ngửi, chỉ cần có một chút xíu khí chết chóc thôi là nó sẽ đánh hơi được ngay. Vì Thi Sương Cảnh chưa từng bỏ đi nên Bắp rất an tâm về Thi Sương Cảnh.
Giấc mơ ấy liên tục lặp đi lặp lại, vây hãm Bắp. Sau khi La Ái Diệu xem được giấc mơ này thì ngay cả hắn cũng bị vây hãm. Thi Sương Cảnh nghe xong là có thể đoán đại khái mốc thời gian mà Bắp mơ thấy. Y an ủi Bắp rằng mẹ vẫn đang sống sờ sờ, rằng mẹ sẽ luôn ở đây, cha cũng sẽ ở đây. Trở lại phòng ngủ, Thi Sương Cảnh sa sầm mặt, bảo với La Ái Diệu: “Lẽ nào ở thế giới song song…… Còn có một “em” khác?”
“Không đâu, nếu tôi không thuận lợi niết bàn thì em sẽ không chia sẻ sinh mệnh với tôi, hoặc là em sẽ có tuyến thời gian song song. Nhưng nếu chúng ta ở bên nhau thì sự tồn tại của em và tôi đều là duy nhất, bởi vì lựa chọn của chúng ta là duy nhất.”
“Lúc đó anh vẫn chưa niết bàn, em vẫn chưa chia sẻ sinh mệnh với anh.” Thi Sương Cảnh ngồi xuống bên giường, y chưa tận mắt chứng kiến giấc mơ của Bắp, trạng thái thằng bé lúc kể chuyện rất thảm thiết, kể xong thì cứ khóc nức nở, giấc mơ này làm xáo trộn cảm nhận của Bắp đối với thực tế, Thi Sương Cảnh cảm thấy Bắp quá đáng thương.
Thi Sương Cảnh nói: “Hình như Bắp mơ thấy quãng thời gian em có triệu chứng bệnh gan, anh đến dinh thự Mã gia, em không liên lạc được với anh. Lúc ấy em không có thai, em rất chắc chắn, bằng không em đã phát hiện lúc đi khám rồi.”
La Ái Diệu không ngờ nhiều năm trôi qua mà hắn vẫn chưa thể đối mặt với hồi ức hung hiểm về việc mất đi Thi Sương Cảnh chỉ trong vỏn vẹn hai ngày. Hắn thoát ra khỏi cái bẫy niết bàn của Mã Minh Bồ Tát và Mã Đầu Minh Vương, tức tốc trở về thành phố D thì mới suýt soát đuổi kịp. Khả năng khiến Bắp buồn có lẽ là khi ấy La Ái Diệu đã niết bàn đại thừa, từ bỏ tình ái, chấm dứt quá khứ. Nhưng chắc chắn lúc ấy Thi Sương Cảnh không hề mang thai, lần nào La Ái Diệu cũng xử lý kỹ càng mà.
Có điều La Ái Diệu buộc phải thừa nhận rằng, khi Thi Sương Cảnh chưa nhận được lời hứa hẹn trọn kiếp về tình yêu này, đã từng có khoảnh khắc hắn nghĩ tới chuyện con cái. Không, thậm chí có lẽ lúc ấy hoàn toàn không nghĩ tới, mà là về sau bỗng nhiên ngộ ra, ép bản thân mình “không được phép nghĩ”. Một lần là La Ái Diệu lần đầu tiên ý thức được Thi Sương Cảnh sẽ mang thai con của hắn, đó là sau nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần; một lần là họ vừa tham gia hội đấu giá và quấn quýt trong xe, ánh mắt Thi Sương Cảnh quá sáng ngời, tựa như vầng trăng tìm được bến đỗ; một lần là đêm giao thừa trước khi La Ái Diệu đến dinh thự Mã gia, hắn quyết định hòa vào trần tục, bởi vì Thi Sương Cảnh hy vọng La Ái Diệu khắc ghi tình yêu ấy lên cơ thể y, dẫu đó là tình yêu đau đớn nhất và cũng thoáng qua nhất. Trong ba lần này, La Ái Diệu đều không cho phép mình nghĩ đến chuyện con cái, bởi vì hắn không hề cho Thi Sương Cảnh bất cứ lời hứa hẹn nào và cũng không tìm được cách để hứa hẹn.
Qua tháng năm, Thi Sương Cảnh thoát ra khỏi hồi ức nguy cấp, hiện tại Thi Sương Cảnh cũng có đầy đủ cảm giác an toàn. Không ngờ Bắp lại trông thấy một khả năng khác. Thi Sương Cảnh nhiều lần xác nhận với La Ái Diệu rằng thực sự không có một “Thi Sương Cảnh” khác đang chịu khổ và chết đi ở nơi nào đó —— La Ái Diệu nhiều lần trả lời là không có, thực sự không có. Những khả năng ấy đều đã bị b*p ch*t rồi. La Ái Diệu cần một chút thời gian để làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc ấy, Bắp gây ra sự kiện phát điên ở homestay sau núi Thanh Thành. Hôm đó Bắp òa khóc sau lan can là vì La Ái Diệu phải đi công tác khoảng một tuần, dù nói kiểu gì Bắp vẫn không chịu cho hắn đi, La Ái Diệu dỗ dành cách mấy cũng thất bại, hắn nói gì Bắp cũng không tin. Thi Sương Cảnh được gọi tới, y bế thằng bé lên, y biết hôm nay nhóm sinh viên tới chùa, không thể để họ thấy được, đành mang thằng bé về nhà an ủi. Bắp nghe là chuẩn bị về nhà thì trở nên bình tĩnh hơn, nó sực nhớ ra gì đó, bèn lau sạch nước mắt rồi chạy lon ton vào trong chùa, hóa ra là đi trả lại tiền. Nó dặn cha mẹ đứng tại con đường chờ nó, nó sẽ quay về ngay thôi. Làn gió ấm trong rừng bỗng chốc bị luồng gió lạnh đầy tiếc nuối thổi xuyên qua, nhắc đi nhắc lại khả năng của nỗi tiếc nuối ấy, đây chính là điều mà La Ái Diệu bất lực, hắn cũng chẳng biết phải làm sao.
“Đành nghỉ đi công tác vậy……” Thi Sương Cảnh chiều theo ý Bắp, cùng giữ La Ái Diệu ở lại.
“Đương nhiên. Nếu chỉ nghỉ đi công tác là giải quyết xong thì tốt quá.” La Ái Diệu nói, “Tối qua Bắp hỏi tôi tại sao mẹ lại chết. Tôi giải thích cho nó về căn bệnh em từng mắc phải, nhưng nó lại bảo không phải cái chết ấy. Ý Bắp muốn hỏi là, tại sao trong giấc mơ của nó, cuối cùng em vẫn chết.”
“Nghĩ thế mới thấy em xui xẻo thật. Nếu không gặp anh thì có lẽ Bắp chẳng sống nổi, em cũng sẽ chết bệnh trong mùa đông ấy. Cho dù gặp anh, nhưng nếu lúc ấy anh thực sự không trở lại thì em vẫn sẽ chết bệnh ư? Em khá hiếu kỳ đấy, tại sao trong giấc mơ của Bắp, em vẫn có thể sống lâu như thế nhỉ.”
Thuyền nhẹ đã qua muôn trùng núi, chính vì Thi Sương Cảnh hoàn toàn tin tưởng La Ái Diệu, cho nên bây giờ y mới có thể vô tư thảo luận về khả năng chết hay không chết, tuy nhiên La Ái Diệu nghe mà vẫn hoảng hồn.
Buổi tối, Bắp muốn ngủ chung với cha mẹ, La Ái Diệu giả vờ ngủ, nằm quay lưng qua, Bắp nằm giữa, mặt đối mặt với Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh dịu dàng hỏi Bắp: “Con sợ có em gái à? Hiện giờ cha mẹ vẫn chưa định sinh thêm em gái đâu.”
“Em gái tốt mà…… Em gái sẽ bảo vệ mẹ.” Bắp ngây thơ gối lên chiếc gối nhỏ của mình, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cha thực sự không đi nữa sao? Em gái chưa từng gặp cha.”
Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, mình cũng chưa từng gặp em gái đâu.
“Ở trong mơ, có vẻ con và em gái thân thiết quá nhỉ.” Y lại thủ thỉ.
“Thân thiết lắm ạ. Con là anh trai, em là em gái.”
“Ở trong mơ, em gái phải thi gì thế? Thi cấp ba hả? Hay thi đại học?”
“Thi đại học ạ!”
“Em gái lớn thế rồi cơ à. Vậy con sắp hai mươi tuổi rồi nhỉ. À không, là hai mươi mốt tuổi chứ.”
Bắp bỗng rơm rớm nước mắt, hóa ra ở trong mơ Thi Sương Cảnh cũng từng nói vậy, là nói với con bé.
Con đã lớn thế rồi cơ à, nếu Bắp cũng là người thì hẳn đã hai mươi, à không, hai mươi mối tuổi chứ. Đôi lúc mẹ cảm tưởng như Bắp vẫn chưa rời đi, con cũng có cảm giác như thế đúng không? Mẹ cũng cố hết sức rồi, nhưng gen của mẹ không tốt, may mà con giống anh ấy, con sẽ sống lâu trăm tuổi. Mẹ chỉ là con người bình thường, có thể quen biết và có được mọi người là may mắn cả đời mẹ. Chớ nên ngoảnh đầu lại, cũng không cần ngoảnh đầu lại, bởi vì con đã mang theo một phần của mẹ tiếp tục đi mãi rồi. Đây là lời chúc phúc mẹ dành cho con.
La Ái Diệu lặng yên nãy giờ, rốt cuộc cũng hiểu rõ tất cả. Nếu Bắp bị vây hãm trong khả năng của một bi kịch, vậy thì tuổi thọ của Thi Sương Cảnh kéo dài có lẽ là vì con bé. Con bé đang xót xa kể lại vận mệnh mà nó suýt trải qua ư? Hay là nó đang nôn nóng? Nếu khi ấy La Ái Diệu không trở về, Thi Sương Cảnh sẽ vì có con bé mà sống thêm gần hai mươi năm. La Ái Diệu lại tiếp tục quay về vấn đề cũ: Tại sao lại là Thi Sương Cảnh? Lẽ nào Thi Sương Cảnh cũng mang trong mình sứ mệnh?
Thi Sương Cảnh không biết Bắp đang thầm viết tiếp lời thoại cho y, y chỉ nghĩ là Bắp lại chìm vào trạng thái đa sầu đa cảm thôi. Y vỗ nhẹ cánh tay Bắp, còn tranh thủ chọc chọc lưng La Ái Diệu, muốn hắn quay lại ôm Bắp ngủ.
Thi Sương Cảnh nhắm mắt lại, dùng giọng điệu kể chuyện: “Bắp à, giờ con không còn là mèo nữa, con có muốn bảo vệ mẹ không? Thế thì con phải bám riết lấy cha mà học kinh thư, học nghi thức, học năng lực đi nhé. Cha hơi bị thiếu kiên nhẫn đó, con đừng buông tha cha mà phải thường xuyên quấy rầy cha, khiến cha không dạy con là không đi được. Mẹ sẽ luôn bình an, cha cũng sẽ bình an, cha mẹ sẽ không đi đâu hết. Nếu cha mẹ muốn đi thì con hãy thể hiện bản lĩnh của mình, nhốt cha mẹ lại, vậy là cha mẹ không đi được nữa rồi.”
“Con phải dùng đuôi quấn cha mẹ lại!”
“Vậy con phải biến thành một chú mèo lớn mới được.”
La Ái Diệu lên tiếng: “Con đã là Phật Tử rồi mà vẫn cứ xem mình là mèo.”
“Con là mèo thì em gái mới nhận ra con chứ.” Bắp nói, “Em gái giỏi giang hãy tới đi, con học kinh thư chẳng hiểu gì cả, em ấy giỏi hơn, em ấy sẽ nhốt cha mẹ lại.”