Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 207

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 207: Phúc tới chùa lớn • Ban nhạc Vịnh Mãnh Truy

Bắp được cha mẹ dỗ dành ổn thỏa vào mùa hè, đầu tháng 9 nó bắt đầu đi học tiểu học, đeo cặp xuống chân núi trải nghiệm cuộc sống học tập, xã giao của trẻ con loài người. Hoạt động trở nên phong phú làm Bắp vui quên cả lối về. Vào đông, mẹ bảo Bắp là chuẩn bị có em gái rồi. Bắp ngạc nhiên! Cơn ác mộng đã hoàn toàn tan biến, giờ tự dưng lại nhắc tới em gái làm nó đâm ra ngượng ngùng, may mà thái độ của cha mẹ vẫn như thường. Cha nói tuy mẹ đang mang thai em gái nhưng khỏe hơn hồi mang thai Bắp nhiều, mẹ vẫn có thể làm việc bình thường, cơ thể không có nhiều phản ứng, tuy nhiên mẹ cần chú ý ăn uống, không thể cùng Bắp đi càn quét các hàng buffet khắp thành phố nữa, cha có thể làm thay việc này. Bắp không muốn cha làm thay, cho cha đi ăn buffet chỉ tổ phí tiền, dù sao cũng chẳng nhất thiết phải ăn buffet.

Vào cái đêm có con gái, La Ái Diệu quấn quýt thủ thỉ với Thi Sương Cảnh: “Tôi đã vượt qua bài kiểm tra “Chăm sóc Bắp thật tốt” chưa?”

“Vượt qua một cách hoàn mỹ. Tiếp theo có con gái cũng phải giao cho anh rồi. Vất vả cho Đại Phật Tử La Ái Diệu nhà ta quá.” Thi Sương Cảnh không tiếc lời khen, La Ái Diệu là kiểu phải được tâng bốc, dỗ dành, mà quả thực hắn đã làm rất tốt đó thôi, Thi Sương Cảnh chưa từng thấy người cha nào kiên nhẫn như thế. Thi Sương Cảnh được hắn nâng đỡ dìu dắt lên đại học, còn tưởng hắn chỉ có thể chăm sóc người trưởng thành thôi chứ. Giờ xem ra, La Ái Diệu vốn dĩ rất giỏi làm cha, còn làm cậu là uổng phí tài năng.

Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu sinh sống trong núi, trông thì có vẻ nhàn hạ chứ thực chất lại bận rộn. Thi Sương Cảnh là kế toán cho chùa, một tuần đi làm đủ năm ngày, việc lắt nhắt thì nhiều vô kể, y hướng dẫn trợ lý và cấp dưới cùng làm, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc. Sổ sách của chùa phải chia thành hai phần, một phần là khoản phi lợi nhuận, chẳng hạn như tiền công đức và quyên góp, phần còn lại là khoản kinh doanh phải đóng thuế. Có lúc y cảm tưởng mình chọn chuyên ngành này vừa đúng vừa cũng vừa sai. Giải quyết xong sổ sách của chùa Liên Tương, về nhà lại phải xử lý sổ sách của gia đình. Tất cả chi tiêu đều từ tài khoản của La Ái Diệu, song y vẫn phải lập bảng thống kê, nhất định phải làm rõ từng khoản chi tiêu. Thi Sương Cảnh ba mươi tuổi dần dần nảy sinh h*m m**n kiểm soát, dù sao y cũng là một trong những chủ nhân của gia đình này mà.

Bên cạnh đó, Thi Sương Cảnh lại lần nữa thành lập một ban nhạc, bởi vì hoàn toàn là ban nhạc bản địa nên cũng mượn địa danh bản địa, đặt tên ban nhạc là “Vịnh Mãnh Truy”. Nghe nói xưa kia tăng nhân chùa Đại Từ truy đuổi quân khởi nghĩa diệt thành đến đây nên mới có cái tên này *. Hiện tại ba đồng đội của Thi Sương Cảnh đều sống gần vịnh Mãnh Truy, vẫn chưa dọn đi mà có ý cắm rễ tại đây, chỉ có tên phản đồ Thi Sương Cảnh là sắp chuyển đến Đô Giang Yển luôn rồi. (Mãnh Truy nghĩa là “truy đuổi ráo riết”, vịnh này là một địa danh ở Thành Đô, Tứ Xuyên. Nguồn gốc cái tên này là từ sự kiện cuối thời Minh, quân khởi nghĩa của Trương Hiến Trung tàn sát dân chúng trong thành, bị các tăng nhân của chùa Đại Từ truy đuổi đến đây.)

Trong các ca khúc mà ban nhạc Vịnh Mãnh Truy phát hành thường xuất hiện “Studio Sau Núi”, đây chính là studio ở tầng âm một nhà Thi Sương Cảnh. Y tách riêng ban nhạc và studio ra, dù sao biến số của ban nhạc cũng rất lớn, mặt khác thi thoảng y cũng sáng tác vài ca khúc mà lại không muốn tên mình nằm lẻ loi trong danh sách sản xuất, cho nên liền dùng studio làm lá chắn, nếu đồng đội có tham gia sáng tác thì y mới dùng tên thật của mình. Quên chưa nói, Thi Sương Cảnh là người phụ trách stuido Sau Núi, số lượng và thành tích ca khúc đều rất tốt, sau một năm rưỡi thành lập thì studio đã có ca khúc nổi tiếng, mang đến cho y nguồn thu nhập khả quan từ bản quyền, y dùng số tiền ấy để xây dựng ban nhạc, dần dần tung ra các ca khúc khác của mình.

Ban nhạc Vịnh Mãnh Truy tập luyện hai lần một tuần, một lần vào thứ Năm, một lần vào Chủ Nhật. Có lúc Thi Sương Cảnh đến phòng tập của ban nhạc tại vịnh Mãnh Truy, có lúc đồng đội kéo nhau lái xe đến tầng hầm nhà Thi Sương Cảnh. Đồng đội đều cực kỳ thích ghé nhà y, nhất là khi thu âm bài hát mới, lần nào cũng được hưởng thụ như hoàng đế. Họ có thể ở phòng cho khách trong biệt thự kế bên, hít thở không khí núi rừng mát lành, thưởng thức đặc sản miền núi chất đầy trong tủ lạnh nhà Thi Sương Cảnh.

Ban nhạc Vịnh Mãnh Truy có đội hình tiêu chuẩn gồm guitar, keyboard, guitar bass và trống. Thi Sương Cảnh chơi guitar kiêm hát chính; nhạc công piano là một cô gái, cô bảo mọi người gọi mình là “Mao Mao”, công việc chính là kỹ sư hóa chất; tay guitar bass tên Văn Ánh Tuyết, bác sĩ nam trong bệnh viện cộng đồng; tay trống cũng đặt tên mỹ miều cho mình, ban đầu cậu ta tự xưng là “Long Thiệt Lan”, nhưng nghe chẳng có gì đặc sắc cả, lúc đi diễn ở khách sạn thì chẳng biết là đang gọi cậu ta hay gọi rượu, thế là cậu ta bèn thêm họ của mình vào thành Triệu Long Thiệt, cậu ta đi làm việt lặt vặt khắp nơi, cả đời này đều chẳng định đi làm công sở. (Long Thiệt Lan nghĩa là cây thùa, loại cây dùng để chế rượu, trong đó nổi tiếng nhất là Tequila mà người Trung gọi là rượu cây thùa.)

Studio Sau Núi đã có sản phẩm từ trước khi thành lập ban nhạc, về sau ban nhạc thành lập, studio đẩy danh tiếng cho ban nhạc nên chẳng mấy chốc họ nhận lời mời biển diễn ở quán bar tại địa phương. Ba năm sau khi thành lập, họ đã có show đi diễn live house. Trừ Triệu Long Thiệt ra thì ba thành viên còn lại đều hướng nội, dù được mời tham gia lễ hội âm nhạc trong vùng thì cũng phải đắn đo có đi hay không. Nghe nói nhà Mao Mao quản lý rất nghiêm, cả thành phố đều là tai mắt của mẹ cô, đến nay cô vẫn chưa nói cho gia đình biết kỹ năng piano tập từ nhỏ giờ đều đem ra chơi ban nhạc, hát những bài mà bố mẹ cô sẽ la lên là “Xàm xí vớ vẩn”.

Mà xét đến tinh thần của ban nhạc thì Thi Sương Cảnh vẫn là người trái ngược nhất. Đồng tính luyến ái, kế toán nhà chùa, nam nam sinh con. Kế Hoạch Chung Sơn quen cửa quen nẻo làm giả một kế hoạch nuôi cấy thai nhi ngoài cơ thể dành cho hai người đàn ông, ai hỏi thì Thi Sương Cảnh sẽ đưa báo cáo ra, đặt lên bàn, báo cáo toàn bằng tiếng Anh, nếu hứng thú thì tự giở ra xem. (Kế Hoạch Chung Sơn là tên công ty của Tưởng Lương Lâm, chuyên xử lý các vấn đề thần quái.)

Con trai Thi Sương Cảnh bước đi không phát ra tiếng, không thích người khác giành đồ ăn vặt của mình, trong tủ lạnh có một ngăn chuyên để bánh pudding, sữa chua, bánh bông lan cuộn của thằng nhỏ. Thi Sương Cảnh cẩn thận dặn dò đồng đội rằng có thể thoải mái lấy đồ ăn ở ngăn khác, nhưng tuyệt đối không được lấy đồ ăn vặt của Bắp, nó sẽ nổi giận đấy. Có lần Triệu Long Thiệt ăn vụng bánh pudding của Bắp, thế là gặp ác mộng suốt một tuần liền, suýt nữa phải đến chùa Liên Tương trừ tà.

Năm ngoái, ban nhạc Vịnh Mãnh Truy có một show diễn live house cuối cùng, diễn xong show này là hợp đồng năm nay sẽ kết thúc. Các thành viên hỏi Thi Sương Cảnh có cân nhắc bắt đầu lưu diễn từ tháng 5 năm sau không, đi lễ hội âm nhạc toàn quốc hoặc live house. Thi Sương Cảnh tính toán thời gian, cảm thấy không thích hợp cho lắm, song y cũng hiểu ban nhạc đang trong giai đoạn phất lên. Nếu không biểu diễn thì trong khoảng thời gian này có thể phát hành album chính thức, sau khi ra album chính thức thì biểu diễn sẽ trọn vẹn hơn.

“Ờm, anh bật mí với mọi người một chút nhé, mùa hè sang năm nhà anh sẽ đón bé thứ hai, anh không tham gia hoạt động của ban nhạc được.” Thi Sương Cảnh chia sẻ sơ đồ kế hoạch chuẩn bị album của mình vào nhóm chung, bốn thành viên trong ban nhạc đang tổ chức buổi họp offline cuối cùng trong năm, một tiếng nữa là họ lên diễn rồi.

Mao Mao: “Ôi, vậy chẳng phải bây giờ đứa nhỏ đang ở trong khoang nuôi cấy sao?”

Vị này có khả năng đọc báo cáo viết hoàn toàn bằng tiếng Anh nên đã thực sự đọc hết toàn bộ.

Thi Sương Cảnh: “Đúng vậy, dự sinh vào khoảng tháng 7.”

Triệu Long Thiệt: “Có phải các anh mang thai đâu, bao giờ đứa nhỏ chào đời thì đón nó về là được mà?”

Vị này thì hoàn toàn không hiểu quy trình.

Thi Sương Cảnh: “Phòng thí nghiệm nằm ở nước ngoài, hơn nữa trong bản kế hoạch cũng ghi rằng tốt nhất cha mẹ nên thường xuyên có mặt trong môi trường nuôi cấy, như vậy sẽ gắn kết mối liên hệ với con.”

Văn Ánh Tuyết: “Tốt quá, đúng lúc em cũng chuẩn bị học tiến sĩ, sang năm sẽ bận lắm.”

Triệu Long Thiệt: “?”

Văn Ánh Tuyết: “Em không muốn làm ở bệnh viện cộng đồng nữa mà vẫn có ý định thăng tiến. Yêu cầu của em không cao, bất cứ học viện y nào chịu nhận em thì em đều sẵn lòng. Tất nhiên tại địa phương vẫn là tốt nhất.”

Mao Mao: “Em ủng hộ việc ra album chính thức, chúng ta phải hoàn thành thu âm từ trước mấy tháng đây?”

Thi Sương Cảnh: “Có thể làm từ từ mà. Sau tháng 4 anh sẽ không ở thành phố D nữa, chắc đầu tháng 9 mới về. Có thể hoàn thành việc thu âm từ trước, anh ở nước ngoài sẽ tiếp tục chỉnh sửa, mùa hè thì phát hành.”

Văn Ánh Tuyết: “Không định mời bọn em uống rượu đầy tháng à?”

Thi Sương Cảnh: “Chỉ làm tiệc trăm ngày thôi, không làm đầy tháng.”

Triệu Long Thiệt: “Em muốn làm cha nuôi mà, làm sao bây giờ?”

Thi Sương Cảnh: “Em cứ mơ tiếp đi.”

Bốn người cứ họp với nhau là ồn như vỡ chợ, chẳng yên tĩnh cho nổi. Bên ngoài đang có ban nhạc khác biểu diễn, ban nhạc Vịnh Mãnh Truy xếp lượt thứ hai. Đã gần đến giờ, mọi người chỉnh lại tóc tai, quần áo và nhạc cụ. Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm áp, Thi Sương Cảnh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, diện đồ đen toàn thân, chuỗi hạt xanh lam như ẩn như hiện dưới lớp cổ áo.

Thi Sương Cảnh yên lặng học thuộc hợp âm guitar, ngón tay thoăn thoắt gảy một đoạn solo, bảo đảm lát nữa biểu diễn sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào. Mao Mao bỗng nhiên nhéo cánh tay y, bảo: “Đêm nay anh Cảnh có thể lên ảnh rồi nha.”

“Thi Sương Cảnh mau nổi tiếng đi, vừa hát chính vừa sáng tác lại còn đẹp trai, em thấy kiểu gì sang năm chúng ta cũng lên chương trình “Mùa hè của XX” cho xem!” Triệu Long Thiệt thoả sức mơ mộng.

“Sau này thể nào anh Cảnh cũng được mời tham gia gameshow…… Cơ mà thế thì gia đình anh Cảnh sẽ bị khui ra mất.” Mao Mao nói.

Thi Sương Cảnh đen mặt, đồng đội cứ suốt ngày nghĩ linh tinh, bây giờ trong bụng y đang có một đứa nhỏ, ban nhạc mà nổi tiếng thật thì y khỏi chơi được nữa rồi —— Giữ gìn sự riêng tư vẫn là ưu tiên hàng đầu. Kỳ thực tốt nhất chính là không hot không flop, có vài bài hát hay, đừng quan tâm bọn họ mà quan tâm tác phẩm là được. Thi Sương Cảnh biết mình chẳng phải thiên tài, y cũng chỉ bình thường như bao người khác thôi.

Ban nhạc Vịnh Mãnh Truy lên sân khấu, Thi Sương Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, tìm thấy bóng hình quen thuộc, y cũng trở nên bình tâm. Trong hoàn cảnh càng náo nhiệt thì y càng toát lên khí chất vô cùng trầm lắng. Họ biểu diễn tổng cộng bảy bài, bản nhạc đã chơi nhiều đến mức ghi vào ký ức cơ bắp, Thi Sương Cảnh nhủ thầm, xong buổi diễn này là mình rốt cuộc có thể nghỉ rồi. Một người hướng nội như y phải đối diện với khán giả để trình diễn, quả nhiên vẫn rất khó khăn về mặt tâm lý.

Bốn mươi lăm phút trôi qua cực nhanh, ban nhạc biểu diễn xong, may mà không phải show riêng chứ không thì còn có cả hoạt động ký tặng. Thi Sương Cảnh tức tốc thay trang phục và thu dọn đồ đạc, rời đi từ cửa sau, ngặt nỗi các fan hâm mộ quen tính y đã chặn đường y lại. Lần nào diễn xong y cũng lập tức chuồn đi, cứ chờ sẵn thì thể nào cũng tóm được. Giữa trời gió rét, Thi Sương Cảnh ký tặng hơn hai mươi phút, còn nhận được cả thư của fan. Sau khi xác nhận tất cả fan tìm mình đều đã có chữ ký, y bèn tạm biệt mọi người, chúc các fan về nhà an toàn rồi sải đôi chân dài đi về phía bãi đỗ xe.

Thi Sương Cảnh kéo mũ trùm của áo khoác lên, đeo đàn guitar trên lưng, đèn xe rọi tới, chiếu sáng gương mặt y. Từ khi được mời đi diễn show ca nhạc, tất cả trang phục y mặc đều do La Ái Diệu đặt mua hoặc toàn lấy đồ từ tủ quần áo của hắn, dù chỉ mặc đồ đen toàn thân nhưng vẫn khí chất ngời ngời. Y dừng bước, chờ xe qua đường rồi lại đi tiếp. Xe nhà y luôn đỗ trong góc để tránh bị chú ý. Thi Sương Cảnh thở ra hơi lạnh, hít vào mùi đàn hương thoang thoảng. Vừa quay đầu đã thấy có người đuổi kịp bước chân y. Sau lưng bỗng nhẹ bẫng, đàn guitar bị lấy đi, bên kia có một bàn tay nhỏ nong nóng nắm lấy tay y. Hôm nay La Ái Diệu và Thi Nghi Ngọc đều đến xem y biểu diễn và cũng tới đón y về nhà.

Thi Nghi Ngọc giơ ngón cái: “Mẹ hôm nay siêu đẹp trai.”

La Ái Diệu bắt chước giọng điệu Thi Nghi Ngọc: “Tiểu Cảnh hôm nay siêu đẹp trai.”

Thi Sương Cảnh bật cười, mò mẫm chìa khóa xe trong túi La Ái Diệu. Trong mắt fan hâm mộ, y là ca sĩ hát chính kiệm lời cool ngầu, các fan đều biết y trong nóng ngoài lạnh, y chưa từng che giấu gia đình mình nên dù fan bắt gặp y mò túi áo một người đàn ông khác thì cũng phải tập làm quen thôi.

Thi Sương Cảnh tìm được chìa khóa, mở cửa xe, nói: “Bây giờ em đang siêu đói.”

La Ái Diệu nói: “Em có thể ăn hai phần.”

Thi Nghi Ngọc nói: “Con cũng muốn ăn hai phần, he he.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Trong lúc đi tra cứu bách khoa địa danh để chọn tên cho ban nhạc thì tôi phát hiện ra điển cố này, quả là có duyên……

Làm sao đây, cái sự dễ thương này…… Thật khó tả quá mà……

Editor: Đọc mà muốn lấy chồng đẻ con ngay các mom ạ  Sức mạnh của sinh tử văn đây sao…

Bình Luận (0)
Comment