Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 208

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 208: Phúc tới chùa lớn • Ô vàng và tiền vàng – 1

Con gái có biệt danh là “Đậu Đậu”. La Ái Diệu nhận ra Thi Sương Cảnh quyết đặt tên con bằng ngũ cốc, thứ nhất là vì thú vị, thứ hai là cho dễ nuôi. Hắn ngẫm lại cũng thấy đó là một tên rất hay. Nó làm hắn nhớ tới cây vô ưu, chính là cây thánh của Phật quốc bên cạnh cây sa la, cây bồ đề, cây dẻ ngựa, thời hiện đại cũng phân loại cây vô ưu thuộc họ đậu. Phu nhân Maya hạ sinh Phật Thích Ca Mâu Ni dưới gốc cây vô ưu, đánh dấu sự khởi đầu của Đức Phật tại nhân thế. Nếu biệt danh là Đậu Đậu thì tên thật sẽ là Thi Nghi Thục, cái tên này mang sắc thái khác hẳn với anh trai Thi Nghi Ngọc, khiến người ta có cảm giác con bé sẽ học rất giỏi.

Trong những năm qua, La Ái Diệu đã cố gắng tìm kiếm phương pháp, nghi thức giúp Thi Sương Cảnh mang thai sinh con an toàn và nhẹ nhàng hơn, bằng không vẫn còn ba hạt giống thức nữa, hắn đã hơi oải rồi đây. Do đó hắn xem lại dòng suối đỏ thuở mình mới chào đời, hắn dùng mấy năm qua để tạo ra một ao thánh, trút vào đó đủ thứ nguyện lực, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành trước khi Đậu Đậu sinh ra, có thể xóa bỏ nỗi đau sinh nở. Cái giá phải trả là sau khi ba đứa con của La Ái Diệu ra đời, suối đỏ sẽ bị dùng hết, về sau nếu hắn có việc cần dùng thì sẽ chẳng còn một giọt nào nữa.

Thi Sương Cảnh bần thần hoảng hốt, hồi sinh Bắp thì khổ lên khổ xuống mà quá trình mang thai Đậu Đậu lại chẳng có cảm giác gì, ngay cả phản ứng thai kỳ cũng rất ít. Y sinh con trong ao thánh ở pháp giới, ngủ một giấc tỉnh dậy, Đậu Đậu quấn tã lót đã được đặt bên cạnh.

La Ái Diệu chỉ nói vài câu khoe công là Thi Sương Cảnh liền trúng chiêu của hắn, quên khuấy nỗi khổ sinh con, một năm rưỡi sau lại mang bầu sinh đôi. Cặp song sinh chào đời, đặt tên là Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch, anh trai là Kiều Kiều, em gái là Mạch Mạch, cơ mà chuyện đó sẽ kể sau.

Đậu Đậu ra đời vào tháng 7, Thi Sương Cảnh không hề lộ bầu xíu nào, y vẫn đi làm đến tận tháng 6 mới xin nghỉ dài hạn. Để sản xuất album, hồi lễ thanh minh y còn xin nghỉ thêm mấy ngày cho đủ một tuần, trở về quê nội thu thập mẫu âm thanh và chụp vài bức ảnh lấy ý tưởng, để dành dùng cho thiết kế album. Bắp ở lại đi học, y muốn La Ái Diệu ở nhà để chăm con, hơn nữa trong chùa còn có hoạt động lớn vào dịp lễ thanh minh….. Ấy thế mà La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh lại nổ ra tranh cãi.

Bắp hết sức bối rối: “Cha mẹ đừng cãi nhau nữa, con sẽ ngoan ngoãn xuống chân núi ở với bà cố Lưu, Quỷ Tử Mẫu Thần sẽ làm kẹo mạch nha thủ công cho con.”

La Ái Diệu tức giận nói: “Em đừng lấy Bắp làm cớ để đẩy tôi ra!”

Thi Sương Cảnh oan uổng quá. Y chỉ nghĩ đơn giản là muốn trở lại thành phố nhỏ nơi mình từng sống cùng bố trong vài năm ngắn ngủi, mỗi ngày tản bộ một chút trên con phố xưa, chờ linh cảm trỗi dậy, dù sao người làm âm nhạc cũng thu thập mẫu một cách tùy ý mà. La Ái Diệu lại quá nghiêm túc, làm việc gì cũng như bắn tên mười vòng, đã ngắm chuẩn là sẽ không bao giờ rời tay.

“Em chẳng thèm rủ tôi. Tôi thực sự rất buồn đấy.” La Ái Diệu nhắc đi nhắc lại về nỗi buồn khi bị đẩy ra ngoài, ngay cả lúc lái xe cũng lải nhải liên tục.

“Cứ như em đang giành người với phương trượng ấy! Chùa còn phải tổ chức pháp hội vào lễ thanh minh mà.”

“Không, Thi Sương Cảnh, em không hiểu tâm lý của tôi. Tôi tự hiểu rõ nhất tâm thái của mình lúc này.”

“Là tâm thái gì?”

“Tôi muốn hưởng thụ cuộc sống về hưu của mình trong thời bình, muốn làm hết những việc muốn làm trong lúc rảnh rỗi nhất.” La Ái Diệu nói chắc như đinh đóng cột, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để thốt ra ý nghĩ khiến người ta líu cả lưỡi, “Nhiều người muốn điên cuồng yêu đương sau khi ổn định sự nghiệp hoặc về hưu, thậm chí còn muốn sinh con, bù đắp những trải nghiệm mà mình đã bỏ lỡ…… Tôi có thể thấu hiểu họ. Em là kỳ nghỉ dài đằng đẵng của tôi. Tôi không cho phép em cướp mất quyền trải nghiệm những điều đó!”

Thi Sương Cảnh ôm bụng ngồi thẳng dậy, nhìn sang phía La Ái Diệu như nhìn thấy ma: “Sao anh lại về hưu? Anh đâu thể về hưu được……”

“Tôi nói “về hưu” tức là thế gian thái bình, tôi không cần phải ra mặt nữa.”

“Vậy trước kia anh đã “từng đi làm” rồi hả……?”

“Trong hai mươi chín năm đầu. Tuy ở trong núi song cũng không hề nhàn rỗi. Ừm, mấy năm chăm em ôn thi đại học thì không nói rõ được, cảm giác như vừa nghỉ phép vừa làm việc vậy. Mấy năm nay thì tôi đang buông thả trong trật tự tuyệt đối.”

Đúng là buồn cười! Nói đi nói lại thì ý vẫn là “Ra ngoài chơi phải rủ tôi theo” chứ gì. Thi Sương Cảnh còn lo mình quá gắn bó với người nhà, làm xóa nhòa cả ranh giới, sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ này. Giờ thì La Ái Diệu chủ động xung phong, ban đầu y còn lo hắn cậy mạnh mà cố quá sức, nhưng hình như hắn mạnh vô song thật, thôi thì mặc kệ hắn vậy.

Y tự giễu: “Biết rồi biết rồi, anh là Đại Phật Tử về hưu lắm tiền, làm cậu của em thôi chưa đủ, còn muốn bù đắp trải nghiệm làm cha; làm cha cũng chưa đủ, liền cưới em rồi cùng đẻ mấy đứa con, vừa làm cha vừa làm chồng, đúng không? Bù đắp trải nghiệm!”

“…… ?”

“Sao không nói gì? Anh liên tục chỉ trích em từ lúc ra khỏi nhà đến giờ cơ mà?”

La Ái Diệu làm bộ đẩy cặp kính gọng bạc, “Em đúng là non trẻ.”

Nói xong câu này là hắn yên lặng hẳn, tâm trạng tốt lên trông thấy, còn đung đưa cơ thể, tay thi thoảng gõ vô lăng.

Mãi một lúc lâu Thi Sương Cảnh mới vỡ lẽ hắn đang vui vì chuyện gì. Hắn lại có kịch bản mới rồi! Sau cậu cháu, tình tay ba tôn giáo cậu cháu Phật Tử, mối duyên gia sư, trai mô tô ăn bám nam thần học đường, giờ lại đến kịch bản chồng già vợ trẻ tình yêu xế chiều bù đắp nỗi nuối tiếc cô đơn!

“La Ái Diệu, chung sống cùng anh đúng thật là…… đúng thật là không thể lơ là được!” Thi Sương Cảnh mở bình giữ nhiệt, đưa trà cho La Ái Diệu đang lái xe. Chính là kịch bản này.

Thi Sương Cảnh nhờ La Ái Diệu dò xét ký ức của mình, đối chiếu với bản đồ mới của thành phố quê nhà, cố gắng tìm về con phố xưa. Xe chạy vào thành phố Y, đi loanh quanh hết vòng này đến vòng khác, La Ái Diệu xác định tòa nhà Thi Sương Cảnh từng ở đã bị dỡ bỏ, xây thành tiểu khu mới. Ngoài cửa sổ đổ mưa tí tách, đất trời âm u, Thi Sương Cảnh tựa đầu lên cửa sổ, y biết mình chỉ đang viện cớ. Chẳng lẽ thành phố lại có âm thanh đặc biệt ư? Hồi ức trước sáu tuổi đã ố vàng giòn vụn, càng chạm vào càng nhàu nát, bây giờ y đã từng tuổi này, y sợ mình càng truy tìm thì chỉ càng khiến chuyện quá khứ phai nhạt dần. Hóa ra hiện thực không cần thông qua hồi ức ảo tưởng vặn vẹo của y, thời gian sẽ vung dao chém đứt mớ xương khô thịt thối.

Trác Du – mẹ của Thi Sương Cảnh là người Tây Bắc, chẳng có manh mối để tìm kiếm, tất cả đều bị chôn vùi trong bão cát sa mạc. Thi Lâu Đình – bố của Thi Sương Cảnh thì vẫn để lại dấu vết trên nhân gian. Không tìm được căn nhà nhưng vẫn tìm được cửa hàng nhỏ mà Thi Lâu Đình từng mở. Dãy hàng quán đó đã cũ kỹ lắm rồi, Thi Sương Cảnh chỉ nhớ hồi trước bố có mấy cửa hàng, về sau mẹ đổ bệnh nên bố đã bán hết gia sản, cuối cùng hình như chỉ còn lại cửa hàng xe điện và phụ kiện, y nhớ rõ mùi của giá sắt, hộp giấy, dầu máy, cờ lê.

“Ồ…… Cửa hàng này vẫn còn nè.”

Khi xe chạy qua, Thi Sương Cảnh khơi dậy cảm giác quen thuộc, y bảo La Ái Diệu đỗ xe gần phố. Bên ngoài đang mưa lất phất, Thi Sương Cảnh xuống xe bung ô, bước thẳng tới cửa hàng kia. Nhiều năm trôi qua mà cửa hàng này vẫn bán xe điện sao? Đến gần xem kỹ mới thấy một nửa cửa hàng đã cho thuê làm trạm chuyển phát nhanh rồi, một nửa còn lại trưng bày vài chiếc xe cũ, ông chủ đang ăn mì trong tô sứ, điện thoại trên bàn phát video.

Thi Sương Cảnh đứng trong góc một lát, không để ông chủ cửa hàng xe điện phát hiện ra. Chủ trạm chuyển phát nhanh hỏi y tới lấy hàng hay sao, y liền lắc đầu. Trở lại trong xe, Thi Sương Cảnh khẽ xoa trán, sao y lại đổ mồ hôi? La Ái Diệu bóp vai cho y, bấy giờ y mới nhận ra mình đang rất căng thẳng, cơ thể run rẩy khe khẽ.

“Phải đợi mưa tạnh mới thu thập mẫu được, tôi sẽ giúp em cầm micro.” Thi thoảng La Ái Diệu sẽ thể hiện sự quan tâm theo cách gượng gạo như thế.

“Ừm, không có gì đâu. Em vẫn chưa nghĩ ra âm thanh mà mình muốn thu. Em cũng không có nơi nào khác để tìm kiếm nữa. Em chỉ nhớ được nhà em và cửa hàng xe này thôi.”

“Vậy thì đi ăn nhé?”

Quán ăn gần đó cũng đã thay hình đổi dạng, buổi trưa Thi Sương Cảnh không thèm ăn lắm nên chỉ ăn một tô mì, song lại chọn loại cực kỳ cay. Vốn dĩ y không tin mang thai sẽ khiến khẩu vị thay đổi, nhưng nửa năm qua y quả thực rất nghiện ăn cay, ngay cả La Ái Diệu cũng phải lo cho dạ dày của y.

Thi Sương Cảnh ăn no thì buồn ngủ, hai người liền trở về khách sạn, Thi Sương Cảnh ngủ thẳng đến tối, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Tâm thái của y thay đổi rồi, y không cảm giác mình trở về nhà cũ nữa mà xem thành phố này như một điểm tham quan mới, bắt đầu xem review giới thiệu. Buổi tối họ ghé một quán đặc sản địa phương, Thi Sương Cảnh sợ La Ái Diệu thấy chán nên đã chuẩn bị lâm lý làm hướng dẫn viên bản địa cho hắn, nhưng hắn lại tự dưng hỏi: “Em sinh ra ở thành phố này sao?”

“Hình như thế.”

“Tôi rất thích nơi đây. Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của em ngày nhỏ, lẫn trong màn mưa phùn, bao bọc lấy vị cay, vị mặn, vị đắng trong không khí. Em toát lên khí chất của vùng đất này.”

“Cảm ơn anh……”

“Có gì mà cảm ơn.”

“Đến bao giờ anh mới đưa em tới hang đá của anh?”

“Sẽ có một ngày.”

La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh thủ thỉ trò chuyện như thường lệ, thoắt cái họ đã bên nhau hơn mười năm, có lẽ vì cuộc sống dễ dàng và thời gian ngưng đọng nên Thi Sương Cảnh vẫn cảm tưởng như mình mới hơn hai mươi tuổi, La Ái Diệu thì càng tự do hơn, độ tuổi của hắn có thể trải dài từ mười tám đến ba mươi tám tuổi. Ăn uống một hồi, Thi Sương Cảnh cất lời xin lỗi La Ái Diệu, y nói rằng mình không nên bắt hắn ở nhà chăm con, thực ra hai người vẫn vui hơn là một người. La Ái Diệu gật đầu tán đồng, hắn bảo: “Thấy chưa, chúng ta nên làm cùng nhau mà”.

Đậu Đậu hơi cựa quậy, Thi Sương Cảnh cảm nhận được, La Ái Diệu nhắc rằng y đã ăn rất cay rồi, đừng ăn ớt trong món cay nữa. Nhân viên phục vụ đặt chai sữa đậu nguyên chất thứ hai lên bàn.

Ăn xong, Thi Sương Cảnh có linh cảm, y đề nghị về khách sạn trước, chờ đến 2 rưỡi khuya hẵng ra ngoài. Y kiểm tra dự báo thời tiết, xác nhận đêm nay không mưa.

Lúc rời quán ăn, Thi Sương Cảnh rút ra một chiếc ô màu vàng tươi nằm lẻ loi trong thùng ô đỏ, ngoài trời đã tạnh, chiếc ô bị bỏ quên ở chỗ này. Thi Sương Cảnh ngẩn ngơ, La Ái Diệu cất tiếng gọi y thì y mới hoàn hồn.

2 rưỡi khuya, chiếc xe đỗ trước cửa hàng xe điện cũ của Thi Lâu Đình, cửa cuốn đã khóa chặt, phố xá yên ắng, chỉ còn ánh đèn xe lấp lóe. Thi Sương Cảnh lắp xong chiếc micro với lớp bảo vệ màu xám lông trông như đuôi cáo. Kế hoạch ban đầu là Thi Sương Cảnh tự cầm thiết bị thu âm đi dạo trong thành phố, nhưng giờ La Ái Diệu chủ động xin làm thì để hắn cầm luôn. Trên cổ Thi Sương Cảnh đeo máy ảnh, trong tay là một chiếc máy quay cầm tay kiểu cũ.

Bọn họ không nói lời nào, mọi sự giao lưu đều giấu trong lòng. Họ không biết mình đang tìm kiếm điều gì, cũng không biết mình nên đi đâu. Họ chỉ hò hẹn ở thành phố nơi một trong hai người sinh ra, khẽ chạm vào chỗ ngứa ngáy của nó, lắng nghe lời mê sảng của nó. Họ biến manh mối thành nghệ thuật và cũng biến nghệ thuật thành manh mối. Trước khi bật máy, Thi Sương Cảnh đề xuất chủ đề tối nay: Chúng ta đi tìm u linh nhé.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Phật Cảnh à, hai người là cặp đôi có cách hẹn hò hay ho nhất mà tôi từng gặp đấy.

Bình Luận (0)
Comment