Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 209

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 209: Phúc tới chùa lớn • Ô vàng và tiền vàng – 2

Nước nhỏ tí tách từ ống nước ở chân tường, gió xuân thổi nhẹ qua cửa cuốn, bóng đèn sợi đốt kêu lách tách, thanh niên thức trắng chơi game ầm ĩ, người đi xe máy về nhà ban đêm, tiếng ồn khe khẽ lấp đầy những khe hở dài dằng dặc…… Hai người muốn cách xa nhau một chút để tránh thu cả tiếng bước chân, song tiếng bước chân vẫn lọt vào, không thể kéo ra khoảng cách giữa người với người, đành bước thật nhẹ nhàng, chậm rãi. Chiếc micro thu âm như đuôi cáo được giơ thật cao, hướng về phía Sao Kim sau khi mây đen tan đi, quay vòng vòng. Bình thường La Ái Diệu hiếm khi chạm vào thiết bị của Thi Sương Cảnh, giao cho hắn là để mượn một chút linh cảm vừa thông minh vừa mới mẻ. Đối với La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh không chỉ yên tâm mà trong sự tin tưởng ấy còn có phần sùng bái.

Thi Sương Cảnh thì nghịch ngợm hơn nhiều. Y chụp ảnh flash những ngóc ngách không một bóng người, trông như chụp bằng chứng vậy. Nước trong những bức ảnh ấy đều hoá thành thủy ngân, màu đen trong ảnh đều thành tổ hợp nhiễu ảnh li ti, thực thể trong ảnh đều bị bóp méo, phóng đại màu sắc, xanh đậm biến thành xanh sáng, vàng xỉn biến thành vàng nghệ, xanh khói thành xanh lạnh. Hai người bước đi, nhưng thực ra là ba người, Thi Sương Cảnh đã quen bị kẹp giữa nhân thân và pháp thân của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh ngoảnh đầu lại, chính “Thi Sương Cảnh” mà dù dùng máy ảnh hay máy quay đều không ghi lại được ấy, chính cảnh vị thần đi đêm ấy là khái niệm cốt lõi của album này, chỉ tiếc là ngay cả cái bóng cũng không thể tái hiện lại được.

Hai người đi từ đầu phố bên này đến đầu phố bên kia, Thi Sương Cảnh dựa vào ký ức để tìm tiểu khu cũ từng sinh sống, bảo vệ ban đêm sẽ rất để mắt đến những kẻ nhàn hạ đi lang thang này. La Ái Diệu dù sao cũng là La Ái Diệu, hắn tiến lên trò chuyện vài câu là có thể đưa y vào trong tiểu khu. Vị trí những tòa nhà cũ nay đã thành vườn hoa trung tâm của tiểu khu, với những tòa nhà cao tầng xây xung quanh. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu hoán đổi thiết bị trong tay, lại đến phiên Thi Sương Cảnh giơ micro lên cao, ghi lại âm thanh của màn đêm.

“Chúng ta đi tìm u linh nhé.”

U linh ở đâu? Nó trốn rồi ư? Nó cần phải trốn sao? Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu ở trong thành phố đến tận khi trở hửng sáng, ăn sáng ven phố xong rồi mới về khách sạn. Thi Sương Cảnh chợp mắt ba tiếng, La Ái Diệu đã tỉnh, đang áp lên bụng y, lắng nghe âm thanh của Đậu Đậu. Thi Sương Cảnh đeo tai nghe, dùng máy tính xử lý âm thanh, cắt ra một đoạn chẳng có nội dung gì, cố gắng nắm bắt âm thanh ấn tượng về “màn đêm” và “bóng ma”.

Lần này La Ái Diệu nghe tiếng thai nhi trong một khoảng thời gian dài, Thi Sương Cảnh đặt máy tính xuống, tháo tai nghe ra, hỏi hắn: “Đậu Đậu làm sao à?”

“Kỳ diệu lắm. Tôi cảm nhận được Đậu Đậu đang hát.”

“Thật không! Tiếng gì thế! Em cũng muốn nghe!”

“E rằng em không nghe được đâu. Tần số khác biệt mà.” La Ái Diệu nói cứ như hắn và Đậu Đậu là cá heo hay cá voi vậy, tai người không thể nhận biết được tần số mà họ lắng nghe, ca hát, trao đổi, chỉ có đồng loại mới nghe thấy được.

Thi Sương Cảnh thất vọng tràn trề. La Ái Diệu nghe đủ rồi thì bèn ra ngoài đi lấy đồ ăn, họ dùng bữa trong khách sạn, sau đó sẽ lái xe đến một địa điểm khác mà Thi Sương Cảnh quyết định. Y muốn tới châu Lương Sơn, có thể vào núi, ra đồng hoặc vào làng để lấy mẫu. Thi Sương Cảnh không biết bố mình đến từ đâu, y chưa từng thấy thẻ căn cước của bố, những giấc mơ về quê nội đều quá mơ hồ, góc nhìn quá tập trung, hoàn toàn không thể nhận biết được hoàn cảnh.

Lần này vào châu Lương Sơn, y dự định đi qua nhiều huyện để có thể tiếp xúc sâu với văn hóa của người Di Lương Sơn. Tất nhiên y không dõng dạc tuyên bố mình muốn làm một album đậm chất địa phương, đậm chất dân tộc, y biết nếu nhạc pop mang quá nhiều sứ mệnh thì sẽ trở nên thanh cao hoặc nhàm chán. Y chỉ tới thu thập mẫu, lấy một ít âm thanh hiệu quả mà trong thành phố không có, tạo ra vài soundtrack…… Chỉ thế mà thôi. Tự mình làm hết thì vẫn hơn. Tốt hơn mình tự làm thì chỉ có tự nhiên tạo ra hoặc rất nhiều người tạo ra trong vô thức.

Ông chủ Bố Ước của live house từng ký hợp đồng biểu diễn với ban nhạc Vịnh Mãnh Truy cũng là người Lương Sơn, ông làm cầu nối trung gian, cho Thi Sương Cảnh cách thức liên lạc để giúp y thu thập mẫu âm thanh. Ông chủ Bố Ước nói bây giờ không phải dịp lễ, Thi Sương Cảnh có thể coi chuyến đi lần này như khảo sát địa điểm, lần sau đến vào hội đốt đuốc thì chắc chắn sẽ có nhiều tư liệu hơn. Y cũng hiểu điều đó, khổ nỗi hội đốt đuốc quá sát ngày dự sinh Đậu Đậu, làm sao y đi được?

Hai người tiến vào từ mạn Tây Bắc của châu Lương Sơn, ngày đầu tiên là đến huyện M. Thi Sương Cảnh không ngủ đủ giấc, y bị say xe, vừa vào khách sạn đã ngủ li bì, La Ái Diệu để pháp thân ở lại khách sạn cùng y rồi tự cầm micro đi ra ngoài thu âm. Thi Sương Cảnh quả nhiên hiểu rõ La Ái Diệu, một người bắn phát nào cũng trúng hồng tâm điểm 10, khi đã làm việc gì nghiêm túc thì gió mặc gió, mưa mặc mưa, không thể nào thất bại.

Ngày thứ hai quang đãng hiếm thấy, Thi Sương Cảnh ăn sáng xong thì đi tản bộ cùng La Ái Diệu, La Ái Diệu kể cho y biết hôm qua hắn đã đi đâu, âm thanh y nghe thấy có thể là gì. Ông chủ Bố Ước để một sinh viên về quê lập nghiệp làm hướng dẫn viên cho họ, Thi Sương Cảnh hỏi kỹ về những thứ mang tính nghi thức, y kể cho hướng dẫn viên nghe về trang phục, đạo cụ, đội hình mà mình đã thấy trong mơ, hướng dẫn viên bảo đó có lẽ là nghi thức của tất ma, thảo nào họ lại chọn nơi này làm đích đến đầu tiên.

Tất ma là thầy tế của dân tộc Di, Thi Sương Cảnh cũng từng thắc mắc không biết bố mình có xuất thân đặc biệt hay không, chẳng hạn như con cái hay truyền nhân của tất ma chẳng hạn…… Nhưng hòa mình vào hoàn cảnh này cả ngày rồi mà y chẳng có chút cảm ứng nào, tất cả đều trống rỗng. Buổi tối, hai người lại ra ngoài, đi lang thang trên phố như hồn ma. Thi Sương Cảnh lại chụp ảnh, còn La Ái Diệu thì tiếp tục thu thập mẫu âm thanh. Kệ đi! Đằng nào cũng đến rồi! Cứ làm theo quy trình, kiểu gì cũng ra sản phẩm thôi!

Hễ ghé qua một nơi là lại cho ra một soundtrack khoảng mười phút. Khi cả hai đến huyện P thì Thi Sương Cảnh đã có một soundtrack tổng hợp dài một tiếng rồi. Đáng lý một bài hát dài ba bốn phút thì chỉ cắt ra âm thanh tối đa mấy chục giây để làm nhạc nền thôi, cần gì dài thế? Ý nghĩa là gì? Ngày đầu tiên của chuyến du lịch vô cùng hạnh phúc; ngày thứ hai nghỉ ngơi giữa chừng; ngày thứ hai vui vẻ tìm tòi…… Hôm nay là ngày thứ bảy, bắt đầu nghi ngờ sự cần thiết của chuyến du lịch này. Rõ ràng Thi Sương Cảnh ra ngoài làm việc, nhưng có La Ái Diệu ghép cặp đi cùng là lại nổi hứng chơi bời.

Về việc này, La Ái Diệu bày tỏ: “Album của em cũng gần hoàn thiện rồi mà, giờ chẳng qua đang tìm kiếm chút gia vị để thành 101% thôi, điều ấy vốn chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Đi chơi với tôi mới là quan trọng!”

Thi Sương Cảnh nhìn xung quanh, đã bao lâu rồi y chưa sống trong kiểu nhà cũ có kiến trúc như thế này nhỉ? “Bao lâu”? Y từng sống trong đó ư? Tiện ích trong nhà rất đơn sơ, vào ngày cuối cùng, họ không ở khách sạn mà tới nhà của hướng dẫn viên, chỉ một căn phòng cho khách là đủ. Thi Sương Cảnh vừa tựa lên tường là tường liền tróc ra, chắc hồi xưa chưa có loại sơn xịn; nhà này xây theo kiểu kết hợp cả gỗ lẫn xi măng, hướng dẫn viên bưng chậu than vào giúp khách đỡ lạnh. La Ái Diệu vẫn nhắc mãi chuyện “đi chơi với hắn”, Thi Sương Cảnh mở va li, lấy loa di động ra, kết nối với máy tính. Bấy giờ, người thực sự muốn chơi với họ lại xuất hiện. Hai cô bé bám vào khung cửa nhìn lén khách, Thi Sương Cảnh liếc sang thì hai đứa bèn trốn đi, mấy phút sau lại tới nhìn lén, khách không đuổi là bọn nó cũng mặt dày hơn.

Gia đình hướng dẫn viên đang chuẩn bị bữa tối, lần này Thi Sương Cảnh không chọn hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhất hay hiện đại nhất, mà chọn một hướng dẫn viên trung niên biết nói tiếng Di và viết chữ Di. Anh thất nghiệp về quê, còn khá xa lạ với công việc hướng dẫn viên, bèn đăng lên ứng dụng nào đó hỏi cách làm hướng dẫn viên như thế nào, Thi Sương Cảnh tình cờ thấy bài đăng nên sẵn lòng làm vật thí nghiệm.

Có lẽ vì cũng sắp sinh con gái nên Thi Sương Cảnh rất chú ý quan sát mấy cô bé này, y muốn xem có thật là con gái và con trai khác nhau nhiều lắm không. Y thầm hỏi La Ái Diệu có thể hay cho hai đứa vào phòng chơi được không. La Ái Diệu dặn y để mở cửa, tránh cho người ta hiểu lầm là được.

Thi Sương Cảnh có tính toán của riêng mình. Hai cô bé tiến vào, Thi Sương Cảnh kết nối loa, phát những âm thanh vừa ồn vừa dài mà mình đã cắt để làm nhạc nền đùa nghịch, trò chuyện. Mẹ của các cô bé quả nhiên rất cảnh giác, Thi Sương Cảnh bèn mời chị vào luôn. Mẹ của các cô bé cũng là người bản xứ, chị yêu anh hướng dẫn viên từ hồi cấp ba, thi đậu cùng một trường và kết hôn với mối tình đầu, hiện tại chị cũng rất ủng hộ công việc của chồng. Những đoạn nhạc nền vang vọng trong phòng tạo cảm giác ma mị khó tả, người mẹ giật mình, chỉ có thể dùng ý chí để ngăn chặn.

Mọi người chẳng có gì làm, liền quây quần nói chuyện phiếm. Thi Sương Cảnh đi thẳng vào vấn đề, y bảo mình sắp có con gái nên muốn học hỏi kinh nghiệm, Người mẹ thấy y là đàn ông, bèn chia sẻ kinh nghiệm làm cha, chẳng hạn chỉ có thể tắm cho con gái từ ba đến năm tuổi thôi, sau đó không được tắm nữa; không phải mọi cô con gái đều là cục cưng, đã là con cái thì đều phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, không vượt quá giới hạn của cha mẹ; con gái khá điệu đà, khi chuyển lên núi sống thì cuộc sống không còn tiện nghi, thu nhập giảm xuống, năm nay vẫn chưa mua được váy mới cho con……

Đương lúc trò chuyện, bọn trẻ bỗng nhiên chạy ra ngoài, lúc chúng trở về thì trong tay cầm theo chiếc ô vàng cũ kỹ. Người mẹ bảo đây là chính chiếc ô mà các cô gái trẻ sẽ giơ khi tham gia hoạt động tuyển chọn hoa khôi, hồi trước chị cũng giơ ô như thế, cơ mà chẳng tìm thấy chiếc ô cũ của chị nữa rồi.

(Trong hội đốt đuốc của người Di, các cô gái sẽ mặc trang phục đẹp đẽ, cùng xếp thành vòng tròn trên bãi cỏ, nắm tay hoặc nắm khăn đội đầu của nhau, giơ cao chiếc ô vàng và nhảy múa. Trong khi họ múa, các bậc cao niên trong làng sẽ chọn ra nàng hoa khôi dựa theo tiêu chuẩn truyền thống của người Di.)

Bọn trẻ dạo bước và tương tác quanh phòng, bung chiếc ô vàng, mẹ chúng mắng là che ô trong nhà là không cao lên được đâu. La Ái Diệu trông có vẻ ngơ ngẩn, rồi hắn bỗng lên tiếng: “Xin hãy để bọn trẻ nhảy, cứ cho chúng nhảy múa thỏa thích đi.” (Người TQ quan niệm con nít che ô trong nhà sẽ không cao được.)

La Ái Diệu kéo sự chú ý của Thi Sương Cảnh trở về, y chăm chú quan sát động tác múa của bọn trẻ. Chẳng mấy chốc y đã phát hiện điệu múa của chúng có sự phân công, hình như dựa theo vai diễn thì phải. Các cô bé không che ô quá lâu, tương tác được một lúc thì chúng tự động thu ô, chiếc ô rơi xuống đất, một trong hai đứa chạy ra khỏi phòng, biến mất chẳng thấy đâu, mãi đến giờ cơm tối mới lại xuất hiện.

Thi Sương Cảnh nhặt chiếc ô vàng lên, kích động mãi chẳng thể bình tĩnh lại. Y thầm hỏi La Ái Diệu: Bọn trẻ diễn lại chuyện thật đã từng xảy ra ư?

La Ái Diệu: Đậu Đậu nói con bé đã biết rồi.

Thi Sương Cảnh: Đậu Đậu? Con bé nói với anh như thế nào?”

La Ái Diệu: Em muốn tôi truyền đạt lại cho em, hay là để sau này Đậu Đậu tự nói cho em biết?

Bình Luận (0)
Comment