Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 211

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 211: Phúc tới chùa lớn • Không lăn xuống sườn dốc của thời gian

Thường có một lập luận rằng, vì cô nhi không có gia đình nên cô nhi sẽ càng hướng tới việc lập gia đình hơn. Nhưng đối với Thi Sương Cảnh, dường như y vẫn luôn sống cùng “người nhà”, dù có ký ức tồi tệ, lưu lạc, song y không hề có cảm giác bất an từ trong bản chất. Trước mười tám tuổi thì sống ở cô nhi viện, sau mười tám tuổi thì sống cùng Bắp, đó là giai đoạn sống một mình khá hiếm hoi, hai mươi tuổi gặp La Ái Diệu, ở bên nhau đến tận bây giờ và hẳn sẽ còn chung sống đến trăm ngàn năm sau. So với khát vọng về “gia đình”, y cảm giác từ nay về sau mình mãi mãi mất đi cơ hội “độc lập” thì đúng hơn. Thi thoảng y cũng muốn ở một mình, studio liền trở thành bến cảng tránh gió của y. Y có một phần công việc luôn gắn liền với gia đình này, chẳng hạn như kế toán nhà chùa; một phần công việc khác thì hoàn toàn chỉ thuộc về y, y càng coi trọng sự nghiệp ban nhạc của mình hơn.

Như vậy rất công bằng, bởi vì La Ái Diệu cũng có một phần công việc mà Thi Sương Cảnh mãi chẳng thể hiểu thấu. Hình như “tiến độ” bên phía La Ái Diệu thay đổi từng ngày, họ chỉ trò chuyện đôi chút vào lúc quan trọng, còn lại Thi Sương Cảnh đều mặc cho La Ái Diệu tùy ý. La Ái Diệu đi qua đi lại giữa hai nơi là nhà và chùa Liên Tương, ban đầu hắn định tới Tây Bắc thường xuyên, ở đạo tràng Hà Tây mà Bất Không để lại vẫn có công việc tồn đọng, tuy nhiên Thi Sương Cảnh lại mang bầu sinh đôi nên hắn đành trì hoãn. Anh hy sinh một chút, em hy sinh một chút, cố gắng công bằng nhất có thể. Giống như La Ái Diệu nói: “Muốn tích lũy sức mạnh trong thời bình thì đừng để bị cuộc sống mài mòn mình.”

La Ái Diệu vẫn luôn giỏi lập kế hoạch, Thi Sương Cảnh trước đây không giỏi, nhưng giờ y đã là người bươn trải xã hội, không thể không giỏi cho được. Lần này mang thai, Thi Sương Cảnh dự sinh vào tháng 12 mà mùa xuân lại có lễ hội âm nhạc, thể lực của y không đảm bảo, trong một tháng phải chạy tận hai nơi nên sức khỏe hao hụt nghiêm trọng, lễ hội âm nhạc vào mùa hè phải hủy hết. Sau đó lại có lời mời tham gia show truyền hình, Thi Sương Cảnh không muốn tham gia vào thiết lập manh tính cạnh tranh như thế, y biết nếu mình đồng ý quay show thì mọi việc sẽ không do mình định đoạt, cho nên y từ chối. Khó khăn lắm y mới tìm được một người đại diện cho ban nhạc, vì chuyện có tham gia show hay không mà cả hai nổ ra tranh cãi, người đại diện vốn rất tự mãn vì tài kéo show của mình, thế mà Thi Sương Cảnh lại từ chối show dâng tận tay, vậy còn cần người đại diện làm gì? Thi Sương Cảnh lại đổi sang một người đại diện khác không quá cấp tiến, đồng thời cũng nói rõ mong muốn của mình với các thành viên trong ban: Ban nhạc cứ như thế này thôi. Nó đến mức này là được rồi.

Cùng năm ấy, tay guitar bass Văn Ánh Tuyết rốt cuộc trúng tuyển bác sĩ ở học viện y nơi khác nên tạm thời rời thành phố D. Chỉ còn Mao Mao và Triệu Long Thiệt ở lại, họ cần đối mặt với một sự thật rằng: Cốt lõi của ban nhạc là Thi Sương Cảnh. Tuy mọi người có thể cùng bàn bạc kế hoạch phát triển ban nhạc, song người quyết định là Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh vừa là thành viên vừa là ông chủ. Lần này y không đưa ra bất cứ lý do gì, chỉ nói là mình muốn nghỉ nửa năm, có thể thông báo với công chúng là ca sĩ hát chính đi trị liệu vấn đề tâm lý nên cần nghỉ ngơi.

Tâm lý của Mao Mao thoải mái hơn, cô có công việc ổn định, đối với cô việc đi biểu diễn bên ngoài có cũng được mà không có cũng chẳng sao, live house chỉ vài trăm người mới là vùng an toàn của cô, nghỉ thêm nửa năm cũng được thôi, vừa khéo cô đang hẹn hò. Thu nhập của Triệu Long Thiệt hầu dựa hết vào ban nhạc, cậu ta hy vọng ban nhạc có thể nổi tiếng, nhưng ban nhạc đã chia chác cực kỳ có tâm rồi, mọi người chia đều tiền, nửa năm tới Thi Sương Cảnh không tham gia bất cứ hoạt động biểu diễn nào, cậu ta lại không giỏi tiết kiệm, vừa chẳng có thu nhập cũng chẳng có biện pháp sống qua ngày. Thi Sương Cảnh vốn có thể giúp Triệu Long Thiệt tìm một công việc và cung cấp chỗ ở, mà Triệu Long Thiệt lại khá xốc nổi, y cũng hiểu mình không thể can thiệp vào cuộc đời của người khác.

Cuối cùng, bước ngoặt của họ cũng đã đến. Một ca khúc của ban nhạc Vịnh Mãnh Truy trở nên viral trên nên tảng video ngắn, mọi người kháo nhau rằng đó là bài hát may mắn, cả bài bị cắt ra bốn năm đoạn, mỗi đoạn đều có mục tiêu cầu nguyện khác nhau: điệp khúc là chúc thi tốt, đoạn chính là chúc nhận được offer, đoạn chuyển tiếp là cầu tài lộc, khúc dạo đầu là cầu video được nhiều lượt xem. Album chính thức đầu tiên của ban nhạc Vịnh Mãnh Truy hot trở lại, mang lại lợi nhuận kếch xù từ mạng xã hội, Triệu Long Thiệt không chỉ không cần đi làm mà còn tậu hẳn nhà và xe ở thành phố D luôn.

Đồng đội đắm chìm trong niềm vui giàu có bất ngờ. Còn thế giới của Thi Sương Cảnh cuối cùng cũng được yên tĩnh, y tạm thời không cần chịu trách nhiệm về kế sinh nhai của đồng đội nữa rồi.

Mang thai đôi khác mang thai đơn, trạng thái của Thi Sương Cảnh tốt hơn hồi mang thai Bắp nhưng lại tệ hơn hồi mang thai Đậu Đâị, linh cảm sáng tác cạn kiệt, chăm con cũng hơi buồn chán, cả ngày chỉ muốn ở một mình. Đây không phải vấn đề do Kiều Kiều Mạch Mạch gây nên. Dù không mang thai thì y cũng đã đến thời kỳ chững lại của sự nghiệp, mỗi ngày mở mắt ra đều phải đưa ra nhiều quyết định. Hiện tại y giao phần lớn công việc kế toán cho cấp dưới, song mỗi cuối thàng đều phải quay lại làm việc, hoàn thành chức trách của kế toán quản lý.

Thi Sương Cảnh có trở thành người lớn trong lý tưởng của mình không? Y cũng chẳng biết nữa.

La Ái Diệu bước vào phòng nghỉ trong stuido Sau Núi, Thi Sương Cảnh đang nằm quay mặt vào tường.

“Chính vì em ý thức được sự nghiệp của em thuộc về bản thân em, muốn rạch ròi với sự nghiệp của tôi, cho nên tôi chỉ có thể bầu bạn với em, ủng hộ em, nhưng không thể ra quyết định thay em được.” La Ái Diệu ngồi xuống, “Cảm thấy mệt mỏi với gia đình là chuyện bình thường mà. Cảm thấy mệt mỏi với tôi cũng là rất bình thường.”

Thi Sương Cảnh vòng tay trái ra sau, siết chặt cánh tay La Ái Diệu, “Anh không được đi.”

“Tôi không đi. Em muốn tôi nằm cùng không?”

Thi Sương Cảnh im lặng, nhích vào giữa giường. Phòng nghỉ chỉ đặt một chiếc giường đơn 1m2, La Ái Diệu ôm chặt lấy y.

“Em quen anh gần hai mươi năm rồi. La Ái Diệu à, sao thời gian trôi nhanh như thế chứ?”

“Năm nay là năm thứ mười chín.”

“Em ba mươi chín tuổi rồi. Anh có tin được không? Khi em nhận ra mình đã sắp bốn mươi tuổi, em thực sự rất khủng hoảng.” Thi Sương Cảnh vẫn chẳng dám quay lại đối mặt với La Ái Diệu. Hoặc có lẽ không nhìn đối phương sẽ càng bộc bạch được nhiều tiếng lòng hơn.

“Tôi thì sắp năm mươi rồi đây.” Giọng La Ái Diệu lại rất nhẹ nhàng. Hắn đã ở bên Thi Sương Cảnh gần hai mươi năm mà vẫn không học được nỗi sợ tuổi tác của con người. Hắn nghiễm nhiên cho rằng Thi Sương Cảnh cũng không nên lo nghĩ vì chuyện đó. Hắn thậm chí chưa cộng thêm một ngàn năm ở giữa đâu đấy.

“Em gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không biết mình rốt cuộc muốn làm gì. “Có thể làm gì” và “Muốn làm gì” là hai chuyện khác nhau, anh hiểu chứ?”

“Tôi nên trả lời vấn đề này ư?” La Ái Diệu hỏi vậy ý là, hắn không cho rằng vấn đề này cần câu trả lời của mình.

“Quỷ Tử Mẫu Thần nói bà Lưu sẽ chờ được thấy Kiều Kiều Mạch Mạch chào đời rồi mới đi. Sao thời gian trôi nhanh quá vậy? La Ái Diệu, em cảm tưởng mình còn chưa làm được gì thì trời gian đã hết mất rồi.” Cuối cùng Thi Sương Cảnh cũng chịu đối mặt với La Ái Diệu, rõ ràng gương mặt, giọng nói, khí chất của y hoàn toàn chẳng thay đổi theo thời gian, song nỗi thương cảm giữa đôi mày lại mang dấu vết của thời gian. Y không đến mức khóc, Lưu Thiến cũng sẽ không đi ngay sau khi Kiều Kiều Mạch Mạch chào đời, bà chỉ nói vậy thôi. Không biết nữa. Thi Sương Cảnh thấy La Ái Diệu cũng như thế, chẳng hề thay đổi gì cả, thời gian ngưng đọng ngàn năm, La Ái Diệu không hề hao tổn. Họ cùng chung chăn gối suốt mười chín năm mà Thi Sương Cảnh vẫn chưa học được tâm thái thản nhiên trước thời gian.

“Tôi cho là vì thế giới thay đổi quá nhanh, năm nào cũng có những biến động sâu sắc, khiến cảm nhận của em về thời gian càng thêm mãnh liệt. Nếu em sống vào thời kỳ trước khi tôi “sinh ra” hoặc sau khi tôi “sinh ra”, tất cả sự vật đều sẽ trở nên dài đằng đẵng, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm…… Khoảng cách giữa hai dấu chân không phải là một năm, mà là trăm năm, thời gian sẽ không còn rõ ràng nữa.”

“Em không muốn tranh luận với anh đâu. La Ái Diệu, có lẽ em chỉ đang sợ mà thôi.”

La Ái Diệu không hỏi rốt cuộc y sợ điều gì. Hắn hiểu tất cả về y. Hắn không có nghĩa vụ chuyển dịch nỗi sợ của y, mà hắn sẽ âm thần tiêu hóa hết toàn bộ. Đây là cách của người đã quen với cảnh vật đổi sao dời.

“Ngủ đi. Bởi vì em sợ nên tôi mới xuất hiện ở đây.”

Thay vì nói là khủng hoảng tuổi trung niên thì những gì y gặp phải bây giờ càng giống khủng hoảng chủ nghĩa hiện sinh hơn. Không một phương thuốc nào có thể xoa dịu sự xao động hỗn loạn của linh hồn. Xét về phương diện này, loài người là sinh vật vừa phức tạp vừa tinh vi, tuy sinh mệnh chỉ dài trăm năm nhưng các tầng bậc của sinh mệnh ấy lại cực kỳ phong phú, không phải ai cũng có thể thuận lợi bước sang giai đoạn tiếp theo.

Thi Sương Cảnh tin tưởng La Ái Diệu vô điều kiện, ôm La Ái Diệu là phủ định tính người của mình và thích ứng với quan niệm sinh mệnh vĩnh hằng, y không thích ứng được cũng là bình thường thôi. Thường ngày La Ái Diệu có thể pha trò chơi đùa cùng Thi Sương Cảnh, song vào thời điểm này hắn phải thể hiện ra phong thái của người ngàn năm tuổi. Gì mà bốn mươi, năm mươi tuổi chứ, tất cả đều ba mươi tuổi hết. Sợ nhất là tâm hồn già đi. La Ái Diệu sẽ phụ trách dùng kim cương gõ vào tâm hồn bị năm tháng mài mòn của Thi Sương Cảnh, để nó lại trẻ trung, lại non nớt, lại thô ráp, không lăn xuống sườn dốc của thời gian.

Ngủ một giấc đầy phiền muộn, tỉnh dậy liền thấy cái đầu quả táo của Đậu Đậu. Chẳng biết từ bao giờ, La Ái Diệu đã nhường vị trí của mình cho Đậu Đậu. Thấy Thi Sương Cảnh thức giấc, Đậu Đậu bèn dùng cả tay cả chân leo lên người y, nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ cố sức chui vào lòng y, muốn y ôm nó.

“Mẹ phải vui lên nhé.” Đậu Đậu cất giọng ồm ồm.

Thi Sương Cảnh giơ tay mở hé rèm cửa sổ, bên ngoài đã là màn đêm. Hình như ngủ một giấc sẽ thả lỏng hơn chút ít, hoặc cũng có thể là La Ái Diệu hỗ trợ cảm xúc rất đúng lúc, nhờ đó mà tâm trạng y thoải mái hơn nhiều lắm.

“Ăn tối chưa?”

“Rồi ạ! Anh đang ở bên ngoài làm bài tập.”

Hóa ra Bắp cũng đang ở studio. Thi Sương Cảnh chống người dậy, tựa vào đầu giường, một tay vẫn ôm chặt Đậu Đậu. Tóc Đậu Đậu không dài cho lắm, để con bé tiện thấy đường nên La Ái Diệu đã cắt cho nó kiểu đầu quả táo.

“Đậu Đậu nè, mẹ có một vấn đề muốn hỏi con.” Thi Sương Cảnh hạ thấp giọng.

Cái đầu quả táo của Đậu Đậu đung đưa, ý là mẹ hỏi đi.

“Con có kiếp trước không? Hẳn cha đã dạy con về ý nghĩa của “kiếp trước” rồi nhỉ.” Thi Sương Cảnh muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, có lẽ vì trước khi ngủ y mải nghĩ về chuyện sinh tử nên tỉnh dậy trông thấy Đậu Đậu là y lập tức nhớ tới giấc mơ của Bắp.

Đậu Đậu đảo mắt, thành thật đáp: “Không có ạ. Con hiểu ý nghĩa của kiếp trước. Con có kiếp trước ư?”

“Chẳng hạn như Đậu Đậu ở với mẹ, cha mãi chẳng trở về……”

“Cha vẫn luôn ở đây mà.”

Đang nói thì y chợt nhác thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh. Bắp ló đầu vào, tai nó thính thật đấy. Thi Sương Cảnh không vạch trần thằng bé, vẫn tiếp tục hỏi Đậu Đậu.

“Trước kia Đậu Đậu có từng biết anh Bắp không?”

“Anh là anh mà, bọn con vẫn luôn biết nhau. Kiếp trước? Kiếp trước của anh sao?”

“Không có gì đâu, xem như mẹ chưa hỏi nhé. Mẹ biết rồi. Vậy là Đậu Đậu sẽ không đau buồn đâu, đúng không?”

Đậu Đậu không hiểu, sao nó phải đau buồn chứ? Rõ ràng ngày nào nó cũng vui vẻ mà. Nó nói cha vẫn luôn ở đây, quả thực cha luôn luôn ở đây mà. Cha sẽ tách pháp thân của mình ra như nhón đất nặn, nặn thành các kiểu hình dạng, bầu bạn với mọi người trong nhà. Bầu bạn với Bắp là mèo đen, bầu bạn với Đậu Đậu là pháp thân dạng người khoác áo cà sa. Sao cha lại đi mãi không về chứ? Trong tâm trí Đậu Đậu không có phương án này.

Thi Sương Cảnh vẫy tay về phía cửa, bảo Bắp tiến vào. Bắp mười tuổi, đã trổ mã một đợt rồi, nó dễ dàng bế Đậu Đậu lên, bảo với Thi Sương Cảnh rằng: “Hẳn giấc mơ ấy chỉ là mơ thôi, mẹ à.”

“Dù không phải mơ thì có lẽ nó cũng đã tan vào trong nghiệp quả của chúng ta rồi, mọi điều tồi tệ đều bốc hơi, chỉ còn lại điều tốt đẹp thôi. Đậu Đậu biết con, các con đều trở thành con của mẹ. Đúng là mẹ không nên sợ hãi.”

Y lại nhác thấy bên cạnh có một người nữa. La Ái Diệu giả vờ gõ cửa, thực ra là tới đón họ lên lầu, Thi Sương Cảnh thiếp đi trong phòng nghỉ, căn nhà trên lầu trống trơn cả rồi.

“Lần sau về ngủ trong phòng ngủ đi. Giường trong phòng ngủ lớn mà, đủ cho tất cả chúng ta cùng nằm đấy.” La Ái Diệu cười nói.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cảnh à cậu mãi mãi 28 tuổi (20 tuổi thì khổ quá, hoặc là 30 tuổi thật hạnh phúc).

Bình Luận (0)
Comment