Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 212

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 212: Phúc tới chùa lớn • Trân trọng giới thiệu cuộc sống đời thường của gia đình sáu người –  1

Dì Điền nói: “Đậu Đậu rất ngoan, Bắp cũng ngoan, tôi có thể chăm sóc được, cơ mà cặp song sinh của Phật Tử thì tôi e là mình không kham nổi……”

Thi Sương Cảnh ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang khóc ròng, đây cũng là lẽ thường tình, có thể thông cảm được. Thôi thì đành giăng lưới trong các nhà tín đồ, cố hỏi xem có bảo mẫu nào đáng tin cậy không thì chia cho họ một người.

Kiều Kiều là anh trai, Mạch Mạch là em gái, một cặp song sinh long phượng, tên thật dùng luôn chữ trong biệt danh, tức Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch. La Ái Diệu nói cặp song sinh này không dễ nuôi, hắn muốn dùng tên trên trời từ sớm, cũng chính là tên Phật Tử ghi danh ở chỗ Phật Nhiên Đăng, cho nên tên nhân gian chỉ để gọi cho tiện thôi. Khi La Ái Diệu dùng pháp thân giao lưu với cặp song sinh, hắn sẽ không gọi tên con người của chúng mà toàn giao lưu theo kiểu mã hóa của Phật quốc. Thi Sương Cảnh thì thích tên dễ thương, y không thấy tên mình đặt có vấn đề gì, tên thật của Đậu Đậu cũng là ngũ cốc mà, nói đúng ra thì tên thật của Bắp cũng là chữ ngọc trong ngọc mễ (bắp) chứ đâu phải ngọc trong ngọc thạch. (Thục cũng nghĩa là cây đậu nha, nhà này gồm hạt bắp, hạt đậu, hạt kiều mạch nè).

Kiều Kiều và Mạch Mạch thuộc cung Nhân Mã, sinh ra vào mùa đông giá rét, tính cách ngang bướng lạ thường. Thi Sương Cảnh giao hết nhiệm vụ chăm sóc hai đứa con mới sinh cho La Ái Diệu, hai đứa đầu đều do một tay La Ái Diệu chăm nom nên y đã bỏ lỡ cơ hội tích lũy kinh nghiệm rồi, mà Kiều Kiều Mạch Mạch chắc chắn là loại trẻ con khó chăm nhất, y bỏ buộc từ tháng đầu tiên, chăm con còn vất vả hơn sinh con gấp trăm lần. La Ái Diệu định ngăn cách chúng trong không gian pháp giới giống như hồi chăm sóc Bắp, thế nhưng Kiều Kiều Mạch Mạch suýt nữa khóc sập cả bảo điện mới của hắn, hóa ra khóc đổ tường là có thật! Để ở nhân gian chăm sóc ít ra vẫn có lúc yên ổn.

Gắng được bốn tháng, cuối cùng họ cũng đón thêm một bảo mẫu nữa là dì Diêu. Dì Diêu và dì Điền thay phiên nhau chăm cặp song sinh, Thi Sương Cảnh chăm Bắp và Đậu Đậu, La Ái Diệu thì làm đá trấn sơn, lúc có hắn ở bên, Kiều Kiều Mạch Mạch sẽ không ức h**p con người.

Đúng vậy, chẳng biết Kiều Kiều Mạch Mạch giống ai mà ngay từ năm đầu đời, chúng đã rất biết cách nhìn người mà cư xử, chúng cũng tự biết mình không phải con người, mình mạnh hơn xa con người, cho nên không hề mang lòng kính trọng. La Ái Diệu gác lại tất cả công tác để chuyên tâm ở nhà chăm con, chấn chỉnh từng hành vi sai trái của hai đứa. Con người duy nhất mà Kiều Kiều Mạch Mạch kính trọng là Thi Sương Cảnh, tuy nhiên khi Thi Sương Cảnh ôm chúng, y cứ cảm thấy có phần bối rối, như thể cặp song sinh có thể nhìn thấu suy nghĩ của y vậy, một sự xuyên thấu tận sâu linh hồn. Trước mặt hai đứa con sơ sinh, y luôn bị áp chế, không có chỗ để lẩn trốn.

Đến khi Kiều Kiều Mạch Mạch đủ khả năng nói và chuẩn bị thốt ra chữ đầu liên, La Ái Diệu không dạy chúng gọi “Cha”, “Mẹ”, mà là dạy một loại chú ngữ mới, chú ngữ tự trói buộc do hắn sáng tạo ra. Kiều Kiều Mạch Mạch chưa từng nghe qua, chúng cũng không nhìn thấu được La Ái Diệu nên đã vô thức học xong, nói ra, rồi bỗng như Tôn Ngộ Không bị trúng khẩn cô chú, La Ái Diệu yêu cầu chúng: Việc đầu tiên của các con khi tới nhân thế là phải học “hữu tình”, nếu không học được thì phải quay về trời, điều đó chứng tỏ các con không thích hợp tới thế gian hữu tình.

Dưới tác động của chú ngữ mạnh mẽ ấy, Kiều Kiều Mạch Mạch rốt cuộc cũng tem tém lại. Chúng bị ép “học tập” về con người, làm quen với con người, nhìn thẳng vào nhân gian. Về sau Thi Sương Cảnh mới biết hóa ra năng lực của hai đứa quá xuất chúng nên sinh ra thói kiêu ngạo, xét về thái độ thì chúng quả là La Ái Diệu phiên bản nâng cấp, không hề kiềm chế. Song ngoại hình Kiều Kiều Mạch Mạch là sự kết hợp giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu mà! Thi Sương Cảnh hoàn toàn không thể chấp nhận việc hai gương mặt quen thuộc đó lại mang tính cách ngạo mạn như vậy.

Cũng chỉ sau khi có chú pháp ràng buộc, Bắp và Đậu Đậu mới dám chơi chung với Kiều Kiều Mạch Mạch. Bắp và Đậu Đậu đều đơn thuần, Kiều Kiều Mạch Mạch lại có phần xấu xa bẩm sinh, hai anh em không có kinh nghiệm đối phó với ý đồ xấu xa, e là sẽ bị Kiều Kiều Mạch Mạch bắt nạt. Kiều Kiều Mạch Mạch thực sự bắt nạt được tụi nó sao? Không biết nữa. Nhưng dù chỉ nhen nhóm chút dự cảm thôi thì cũng không ổn tí nào.

Thi Sương Cảnh cố gắng làm cầu nối trung gian, y là trung tâm của mạng lưới gia tộc này, gắn kết quan hệ của tất cả mọi người. Lúc Kiều Kiều Mạch Mạch một tuổi rưỡi, Kiều Kiều nói với mẹ: “Bọn con sẽ ngoan mà. Bọn con muốn mẹ ôm, sau đó bọn con sẽ ngoan.”

Mạch Mạch cũng bảo mẹ: “Ngày nào cũng phải ôm. Còn phải hôn nữa cơ.”

Kiều Kiều: “Đúng.”

Mạch Mạch: “Hôn bọn con trước rồi bọn con mới chơi với anh chị.”

Kiều Kiều: “Không sai.”

Thi Sương Cảnh bỏ hai đứa vào khu đồ chơi có rào chắn, từ chối chúng một cách vừa dịu dàng vừa kiên định: “Các con là nhỏ nhất, ôm hôn phải xếp hàng. Ngày nào mẹ cũng sẽ ôm và hôn các con, nhưng đây không phải là giao dịch.”

Đàm phán thất bại, Kiều Kiều Mạch Mạch hục hặc suốt hai ngày liền, vừa không muốn Thi Sương Cảnh ôm hôn chúng, cũng không chịu chơi với anh chị. Thi Sương Cảnh vờ như không biết, mỗi ngày đều hỏi chúng có muốn ôm hôn không, không muốn thì thôi, tuyệt đối không hỏi lần thứ hai. Một tuần sau, Kiều Kiều bại trận trước, nó nhớ mẹ lắm rồi, Mạch Mạch thì cố thêm được một ngày, cuối cùng vẫn chui vào lòng mẹ. Kiều Kiều Mạch Mạch cứng đầu, chẳng lẽ Thi Sương Cảnh không cứng đầu hay sao?

Bắp là đứa lớn nhất nhà nên thường bận học, lúc cặp song sinh ra đời thì Bắp mười tuổi, cặp song sinh lớn hơn một chút là Bắp cũng tốt nghiệp tiểu học. Nó biết mình không giải quyết được cặp song sinh nên tỏ ra tránh né, đằng nào mỗi ngày nó đều đến studio Sau Núi độc chiếm Thi Sương Cảnh rồi. Cha mẹ đã chia thời gian bên các con ra rất nhỏ, cho nên cha mẹ cố gắng tạo ra khoảng thời gian đặc biệt khi ở bên từng đứa.

Đối với Bắp, thằng bé sẽ làm bài tập trước mặt Thi Sương Cảnh, sau đó dành ra một tiếng trước khi ngủ để chơi cờ vây với La Ái Diệu —— Đây là yêu cầu của La Ái Diệu, hắn cho phép Bắp chơi mạt chược nhưng Bắp cũng cần kìm hãm tâm trí kích động của mình lại, La Ái Diệu muốn rèn giũa tâm tính của nó. Trong khoảng thời gian còn lại, Bắp đã là một cậu bé lớn rồi nên cần có không gian riêng, thực ra nó cũng hài lòng khi cha mẹ bận làm chuyện khác.

Đối với Đậu Đậu, con bé không muốn đi nhà trẻ nên ban ngày sẽ vào chùa, buổi sáng học kinh thư với cha, xế chiều đến phòng kế toán của mẹ làm linh vật biểu tượng. Gần đây La Ái Diệu còn dạy Đậu Đậu dùng pháp khí, nó liền cầm pháp khí đến phòng kế toán, ngồi trong góc tự chơi suốt hồi lâu.

Đối với Kiều Kiều Mạch Mạch, chúng vừa là cá thể tách biệt độc lập, vừa là sự tồn tại thống nhất không thể chia lìa. Chúng sẽ chiếm giữ buổi sáng của La Ái Diệu và thời gian trước khi ngủ của Thi Sương Cảnh. Tuy nói là buổi sáng nhưng thực chất còn sớm hơn buổi sáng —— 3 giờ sáng. Đúng vậy. La Ái Diệu áp dụng thời gian biểu của sư phụ Bất Không Tam Tạng, dạy kinh văn nghi quỹ cho Kiều Kiều Mạch Mạch từ 3 đến 7 giờ sáng để tiêu hao hết năng lượng của chúng, chúng ngủ vào ban ngày thì sẽ đỡ việc cho bảo mẫu một chút. Mãi đến chạng vạng cặp song sinh mới hoạt động trở lại, trước khi ngủ, Thi Sương Cảnh sẽ cùng Kiều Kiều Mạch Mạch làm tất cả những việc chúng muốn làm, miễn việc đó an toàn là được, chúng chơi mệt rồi thì y sẽ dỗ chúng ngủ, có lúc y cũng ngủ chung với hai đứa. Thời gian biểu này duy trì liên tục đến khi Kiều Kiều Mạch Mạch bốn tuổi, sau đó lại quay về thời gian biểu chăm con bình thường.

Trong nhà có bốn đứa trẻ, sự nghiệp của Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu phải đóng băng suốt ba năm. Năm Kiều Kiều Mạch Mạch lên bốn, dường như chúng bỗng dưng bật công tắc con người, không còn cảm giác phi nhân loại nửa vời nữa. Bắp lên cấp hai, Đậu Đậu lên cấp một, Kiều Kiều Mạch Mạch theo La Ái Diệu tới chùa Liên Tương học kinh thư. Giông tố trong nhà cuối cùng cũng lắng xuống, sóng gợn như thường, ánh nắng như thường, thuyền trưởng Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng có thể buông bánh lái, tay ướt rịn mồ hôi.

Thi Sương Cảnh được thảnh thơi, ống kính lại trở nên vững vàng, đây mới là câu chuyện đời thường phiên bản mới nhất, xin trân trọng giới thiệu gia đình sáu người.

6 giờ sáng, dì Điền và dì Diêu sẽ tới nhà chuẩn bị bữa sáng, sáu người ăn sáng, nếu đồ ăn không đa dạng thì lượng cũng phải nhiều. Thường thì Thi Sương Cảnh sẽ xuống lầu trước, các dì nấu xong món gì là y sẽ ăn món ấy, hoàn toàn không kén chọn. Ăn xong, y vào phòng làm việc xử lý việc hôm trước chưa xong hoặc ngồi bần thần trên sô pha phòng khách. 7 giờ 15 phút, Đậu Đậu xuống lầu ăn sáng, trái ngược với vẻ bề ngoài của mình, buổi sáng con bé rất thích ăn đồ nhiều dầu hoặc nhiều đường, dì Diêu lại giỏi làm món kết hợp cả dầu lẫn đường, kỷ lục cao nhất của Đậu Đậu là ăn hết năm cái bánh đường vào bữa sáng. 7 giờ rưỡi, Bắp xuống lầu, đánh chén đồ ăn trên bàn một cách nhanh gọn, rõ ràng nó xuống muộn mà còn giục Đậu Đậu ăn nhanh lên —— Bởi vì Bắp phải đạp xe xuống núi, tiện thể chở em gái đến trường luôn.

8 rưỡi sáng, La Ái Diệu thức giấc, sang phòng trẻ con đánh thức Kiều Kiều Mạch Mạch rồi rửa mặt cho hai đứa, khoảng 9 giờ có mặt tại phòng ăn. Bảo mẫu sẽ giúp họ hâm lại bữa sáng hoặc nấu luôn món mới nóng hổi. Kiều Kiều Mạch Mạch thích ăn bánh trứng, La Ái Diệu thì ăn cháo. Ăn sáng xong, La Ái Diệu sẽ dẫn hai nhóc con này đến chùa Liên Tương, các dì bảo mẫu bắt tay làm việc nhà trong ngày.

So với La Ái Diệu thì tần suất về nhà trong ngày của Thi Sương Cảnh nhiều hơn, thời gian không cố định, tuy nhiên cũng có trường hợp đặc biệt. Hồi chỉ có hai người sống với nhau thì nhu cầu mua sắm còn ít, nhưng mấy năm qua trong nhà có thêm trẻ con, La Ái Diệu cũng hao tâm tổn sức quá độ, mãi mới lại bắt đầu trưng diện cho bản thân. Nhà hắn có các hàng đồ hiệu tới tận nơi theo lịch hẹn, sắp xếp sẵn để chờ gia đình về thử đồ, chọn mua. Bình thường trong nhà cũng nhận rất nhiều bưu kiện, tạo ra vô số rác thải bao bì. Họ ở trên núi, xe rác chỉ đến hai lần mỗi tuần, các dì bảo mẫu còn phải phân loại rác, quả thực rất vất vả.

Buổi trưa Thi Sương Cảnh sẽ đưa Kiều Kiều Mạch Mạch về nhà ăn trưa rồi ngủ trưa cùng con, buổi chiều lại đưa bọn trẻ về chùa Liên Tương, hoàn toàn xem chùa Liên Tương như nhà trẻ. Y hiện là kế toán quản lý, không nhất thiết phải ngồi ở văn phòng, vào thời điểm ban nhạc bận rộn, hầu như y chỉ ở studio Sau Núi mà thôi. Người đại diện hiện tại của ban nhạc Vịnh Mãnh Truy rất đáng tin cậy, lập ra hẳn một đội ngũ, vào lúc cần sẽ tới tầng hầm biệt thự để họp cùng Thi Sương Cảnh.

Về phía La Ái Diệu, thân phận của hắn trong chùa là Trác Dật Luân – cậu của Thi Sương Cảnh. Song mấy năm qua thực lực mà hắn thể hiện ra hệt như thiên tài, do đó mà hắn có địa vị rất cao tại nội viện tăng viện Mật Nghiêm, không cần nói thẳng mình là “Phật Tử” mà vẫn có thể trở thành người chủ pháp. Hắn đưa đám trẻ trong nhà vào ngoại viện và nội viện mà chẳng tăng nhân nào ý kiến gì. Hắn giải thích kinh thư và cử hành nghi quỹ đều đạt tới tiêu chuẩn cao nhất, mọi người chỉ có thể kính nể hắn mà thôi. Pháp hội quy mô lớn tại chùa Liên Tương đều cực kỳ long trọng, sau núi Thanh Thành náo nhiệt như vậy có lẽ là vì Phật Tử vốn chẳng phải kẻ thích yên tĩnh.

Thi Nghi Ngọc tan học xong thì không giao lưu với các bạn mà tới thẳng nhà xe để tìm xe đạp, rồi đạp xe đến trường tiểu học cũ của mình, ông An bảo vệ vẫn nhớ mặt nó, ông biết Thi Nghi Ngọc tới đón em gái Thi Nghi Thục. Thi Nghi Thục tan học sớm, để đợi anh trai tới đón mà nó đã đăng ký lớp sau giờ học, ở lại trường học thêm hai tiết tự học nữa. Thi Nghi Ngọc đến lớp, chào hỏi giáo viên, xem như phụ huynh của Thi Nghi Thục tới đón con bé về nhà.

“Anh ơi, tối nay có đầu bếp tới nhà mình đấy, em không ăn vặt với anh đâu, buổi tối em muốn ăn mỳ tôm hùm.” Thi Nghi Thục đội mũ bảo hiểm, ngồi ở yên sau, hai chân đung đưa song vẫn cẩn thận tránh xích xe đạp.

“Đêm nay lại có đầu bếp tới nhà á? Sao anh không biết nhỉ?”

“Mẹ nhắn trong nhóm từ một tháng trước rồi đó.”

“Một tháng trước à, thảo nào. Em chờ chút nhé, anh đi mua gà rán, anh vẫn muốn ăn một ít.”

“Vậy anh nhanh lên đấy, trời sắp mưa rồi.”

Xe đạp dừng lại, Thi Nghi Ngọc vừa lên cấp hai đã cao gần 1m7, nó chống chân giữ xe, quen đường tìm bác chủ quán để mua hai túi gà rán. Bác gái gói đồ xong, Thi Nghi Ngọc bèn xiên một miếng đút cho Thi Nghi Thục: “Cho em một miếng nè, dù sao em cũng ăn như mèo ấy, một miếng là đủ rồi.”

Thi Nghi Thục nhai nhai nhai, nó ăn ít giống hệt cha, có ăn hay không cũng được. Nó ăn tấm lòng là chính, tấm lòng rất ngon. Thi Nghi Ngọc buộc kỹ túi gà, để vào giỏ xe, nó phải tranh thủ đạp xe về nhà trước khi gà nguội mới được! Nó còn mua cả phần của Kiều Kiều Mạch Mạch nữa mà!

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đây là thứ mà mọi người và cả tôi muốn nhìn thấy nhất……

Bình Luận (0)
Comment