Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 213

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 213: Phúc tới chùa lớn • Trân trọng giới thiệu cuộc sống đời thường của gia đình sáu người – 2

Tuy gia đình La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh sống trong núi nhưng quanh năm luôn náo nhiệt.

Ban nhạc Vịnh Mãnh Truy tập luyện tại studio Sau Núi đến tận khuya, ban nhạc thành lập đã mười hai năm, thành viên chưa từng thay đổi. Ban nhạc thành lập khi Bắp ba tuổi, bây giờ Bắp đã mười lăm tuổi rồi, bốn đứa con nhà họ Thi đều đã ra dáng cả, các thành viên ban nhạc cũng lập gia đình, điều duy nhất không thay đổi là tình yêu âm nhạc và sự trân trọng dành cho nhóm nhỏ này.

Tuổi tất cả thành viên đã gần đầu bốn, mỗi người cũng có gia đình riêng. Mao Mao nhỏ hơn Thi Sương Cảnh bảy tuổi, cô hẹn hò vào năm Thi Sương Cảnh mang thai Kiều Mạch, chẳng bao lâu sau thì cưới chồng sinh con, con gái cô chỉ nhỏ hơn Kiều Mạch hai tuổi. Văn Ánh Tuyết học lên tiến sĩ, bốn năm sau tốt nghiệp trở về, bất ngờ phát hiện mình không hề làm lỡ dở công việc của ban nhạc: Ban nhạc không đi diễn nhiều, có ca khúc mới thì ai nấy tự tập riêng rồi tranh thủ đi thu âm, Tết nào Văn Ánh Tuyết cũng dành phân nửa thời gian ở studio Sau Núi để không làm chậm trễ tiến độ của ban nhạc. Sau khi ban nhạc có ca khúc bùng nổ, Triệu Long Thiệt hoàn toàn chẳng phải lo kế sinh nhai nữa, Thi Sương Cảnh sợ cậu ta tiêu hết tiền nên ép cậu ta lập kế hoạch tiết kiệm, bằng không sẽ khai trừ cậu ta ra khỏi ban nhạc, y thừa nhận h*m m**n kiểm soát của mình lại trỗi dậy, song thực lòng y cảm thấy rủi ro tài chính chính là rủi ro cho hoạt động của ban nhạc. Triệu Long Thiệt là kiểu vô tư vô lo, nhưng vẫn luôn nghe lời Thi Sương Cảnh, được Thi Sương Cảnh thu xếp cho thì cậu ta càng đỡ phải nghĩ nhiều.

Mao Mao bảo mọi người gọi con gái mình là “Tiểu Mao”, cuối tuần này ban nhạc tập luyện mà chồng Mao Mao lại đi công tác, cô liền hỏi Thi Sương Cảnh có thể mang con theo được không, Tiểu Mao nhà cô ngoan lắm. Thi Sương Cảnh tất nhiên rất hoan nghênh, chỉ cần không ngại nhà y đông con là được.

Thường mỗi tối thứ Bảy các thành viên sẽ tới sau núi Thanh Thành và dành cả ngày Chủ nhật để luyện tập, chiều Chủ nhật hoặc sáng thứ Hai lại lái xe về thành phố D để đi làm. Ba người ở phòng cho khách tại lầu một biệt thự kế bên, các bảo mẫu ở lầu hai, không quấy rầy nhau. Thi Sương Cảnh cảm thấy xây biệt thự cho khách quả là đúng đắn, khách nhà họ chưa bao giờ ít, chỉ riêng y đã có rất nhiều khách thường trú rồi. Các “vị khách” của La Ái Diệu, cũng tức là các tín đồ thì thường sống dưới núi, khách sạn ở chân núi đầy đủ tiện nghi hơn. Trong chùa Liên Tương có bố trí chỗ nghỉ mà Nhật Bản gọi là “shukubo”, tuy nhiên chỗ nghỉ ở chùa Liên Tường không mở thường xuyên, chỉ vào dịp pháp hội hoặc lễ lớn thì mới nhận đặt chỗ. Nói chung La Ái Diệu quen xử lý các mối quan hệ với con người tại nơi làm việc. Tất cả thành viên của ban nhạc Vịnh Mãnh Truy đều biết, họ có thể tự do ra vào biệt thự cho khách và tầng âm một nhà Thi Sương Cảnh, nhưng ngoài giờ ăn cơm thì những lúc khác nếu không có sự cho phép là họ còn không được đi loanh quanh trong tầng một nhà y chứ đừng nói là lên lầu trên, người yêu của Thi Sương Cảnh rất chú trọng ranh giới. (Shukubo là tịnh xá cho khách đến chùa nghỉ ngơi.)

Tiểu Mao – con gái của Mao Mao rất bối rối khi ở trong căn nhà rộng lớn này, song cũng ngưỡng mộ đồ đạc xa hoa đắt tiền trong nhà. Thi Sương Cảnh giao Tiểu Mao cho Thi Nghi Thục: “Đậu Đậu à, Tiểu Mao lần đầu tới nhà mình, con cũng xem như chị gái của Tiểu Mao, con giúp mọi người trông em ấy được không?”

Thi Nghi Thục tỏ ý, cứ giao cho nó, không vấn đề gì! Nó là chị Đậu Đậu đáng tin cậy nhất nhà mà! Kiều Kiều Mạch Mạch có nghịch không? Nghịch chứ. Thế mà giờ hai đứa nó đã nhận ra đạo hạnh của Đậu Đậu mạnh hơn mình nhiều nên rất nể phục chị gái, ngoan ngoãn chịu sự quản lý của chị. Bắp thì lớn tuổi hơn nhiều, xem như nửa người lớn trong nhà, cho nên con nít rất thích bám lấy Bắp, ba đứa nhóc trong nhà đều thích làm đồ trang trí trên người nó.

Tiểu Mao ba tuổi rưỡi, đang trong thời gian nghịch ngợm nhất. Hôm qua mẹ lái xe, nó nhìn mẹ đi thẳng vào núi, vô cùng mê man đối với ngọn núi này, mẹ bảo: “Nhà chú rất giàu, nhưng con muốn ăn gì, muốn chơi gì thì phải hỏi xin các anh chị nhà chú mới được nha, như thế mới là bé con lễ phép.”

Thế là Tiểu Mao được Thi Nghi Thục dắt tới phòng khách lầu một, một nửa phòng khách được quây lại làm khu vui chơi cho trẻ con, nhìn là biết căn phòng này không dùng để tiếp khách mà chỉ phục vụ sinh hoạt gia đình. Mới nãy Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch còn ở phòng khách mà giờ đã chạy mất dạng, hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Thi Nghi Thục hỏi Tiểu Mao có muốn chơi các trò thông thường như xếp gỗ, ghép hình, lái xe không, Tiểu Mao nắm tay chị gái, mãi một lúc sau mới bảo là muốn đi vệ sinh. Thi Nghi Thục cảm thấy em gái loài người này thật là đáng yêu quá đi.

Tiểu Mao vừa đi ra, cặp song sinh lại xuất hiện trong phòng khách. Một trong hai đứa tiến lên hỏi: “Em tới đây với bố hay với mẹ?”

Thi Nghi Thục trả lời thay Tiểu Mao: “Mẹ em ấy là dì Mao Mao.”

“Chị là chị của bọn em chứ đâu phải chị của Tiểu Mao. Bọn em đang hỏi Tiểu Mao mà.” Một đứa khác nói.

Tiểu Mao không nhận ra sự khiêu khích trong lời nói này, song vẫn vô thức cảm thấy không vui, cho nên nó bèn buông tay Thi Nghi Thục ra, chạy vào khu vui chơi. Cặp song sinh thấy Tiểu Mao tách ra, chẳng khác nào món đồ chơi lạc đàn, thế là hai đứa cũng tiến vào khu vui chơi. Một đứa hỏi: “Em biết tên của anh chị không?”

Tiểu Mao lắc đầu.

“Anh chị là sinh đôi, một người tên Kiều Kiều, một người tên Mạch Mạch. Em đoán xem đây là Kiều Kiều hay Mạch Mạch?”

“Mạch Mạch……?”

“Sai rồi, anh là Kiều Kiều. Em mà nhớ nhầm là anh chị không chơi với em nữa đâu.”

Một đứa khác lại hỏi Tiểu Mao: “Còn đây là ai?”

“Kiều Kiều…… Chị là Mạch Mạch.”

“Anh còn tưởng rằng em nói đúng rồi chứ, anh là Kiều Kiều mà, sao em lại nhầm anh thành Mạch Mạch?”

Hai đứa một trái một phải, đứa bên trái nói mình là Kiều Kiều thì đứa bên phải phải là Mạch Mạch chứ? Một trong hai đứa giảo biện: “Em không thấy anh chị vừa hoán đổi à? Anh là Kiều Kiều vừa nói chuyện với em đây mà.”

Thi Nghi Thục lấy một cái búa cao su bơm hơi từ trong góc phòng ra, gõ vào đầu mỗi đứa một cái, nghiêm túc nói: “Dám bắt nạt người ta ngay trước mắt chị hả? Tiểu Mao đi ra đi, đừng chơi với tụi nó, tụi nó hư lắm. Chị dẫn em sang phòng chị chơi.”

Mặc dù Kiều Kiều Mạch Mạch xấu xa như thế nhưng Tiểu Mao không ghét cặp song sinh này lắm. Con bé không nhận ra ai là Kiều Kiều, ai là Mạch Mạch, hầu hết con người đều không phân biệt được, Kiều Kiều Mạch Mạch cũng chẳng để tâm. Thực ra đứa ban đầu bảo mình là “Kiều Kiều” chính là Thi Nghi Mạch, còn “Mạch Mạch” mà Tiểu Mao nhận nhầm lại là Thi Nghi Kiều. Thi Nghi Mạch lấy ra một chiếc vòng dây bện từ cái thùng xanh trong góc, chạy tới đưa cho Tiểu Mao: “Không nhận ra cũng không sao, hoan nghênh Tiểu Mao tới nhà chị chơi.”

Tiểu Mao không biết đeo vòng, Thi Nghi Thục kiểm tra xác nhận đó chỉ là rồi một một chiếc vòng dây bện bình thường, bèn đeo cho Tiểu Mao. Kiều Kiều Mạch Mạch thích làm đồ thủ công, thi thoảng chúng sẽ tặng cho người ta những chiếc vòng mình tự bện ở chùa Liên Tương, về cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì, cha cũng đã cho phép.

Lầu một nhà Thi Sương Cảnh gồm phòng khách, phòng ăn và thư phòng, toàn bộ lầu hai là khu vực phòng ngủ chính, lầu ba, bốn mới là thế giới của lũ trẻ. Bắp và Đậu Đậu ở lầu ba, cặp song sinh ở lầu bốn. Diện tích phòng của bọn trẻ khoảng 90m², bao gồm phòng khách nhỏ, thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm và phòng để đồ, đóng cửa lại là sẽ thành một gian nhà độc lập. Thi Nghi Thục dẫn Tiểu Mao lên phòng mình, đúng lúc Thi Nghi Ngọc mở cửa bước ra, lại còn ngáp ngủ, chắc là vừa mới dậy.

“Đứa nhỏ này…… Anh ngắm cái nào, à, là con gái của dì Mao Mao.” Thi Nghi Ngọc nhét điện thoại vào túi quần, ngồi xổm xuống chào hỏi cô bé, “Em tới từ hôm qua hả, em ăn sáng chưa?”

“Anh ơi, giờ là buổi trưa rồi.”

“À, thế em ăn trưa chưa?”

“Anh ơi, các dì còn đang nấu cơm. Anh vừa mới dậy đấy à?”

“À…… Ờm thì, ha ha, tối qua chơi game ấy mà……” Thi Nghi Ngọc để ý thấy chiếc vòng trên tay Tiểu Mao, “Mạch Mạch cho à? Bện đẹp nhỉ. Lát nữa anh túm Mạch Mạch lên đây, bắt nó bện cho anh một cái mới được.”

Thi Nghi Thục bảo muốn dẫn Tiểu Mao vào phòng mình chơi, Thi Nghi Ngọc bèn né ra, tựa lưng vào cửa phòng mình, hỏi: “Có muốn vào phòng anh lấy đồ ăn vặt không? À thôi, sắp ăn cơm rồi. Uống nước ngọt nhé?”

“Có thể uống một chút nước ngọt.” Tiểu Mao bị Thi Nghi Thục đẩy vào phòng Thi Nghi Ngọc, Thi Nghi Ngọc lắp một chiếc tủ lạnh hai cửa trong phòng khách, nhóc Bắp này quen hưởng thụ, sau khi lớn còn chuyển tất cả đồ ăn vặt lên phòng mình, thi thoảng Thi Sương Cảnh cũng vào phòng nó lấy vài món.

Thi Nghi Ngọc để hai đứa nhỏ ở trong phòng, còn mình thì xuống lầu lấy bưu kiện. Khi nó trở lại phòng khách, Kiều Kiều Mạch Mạch đang bám lấy dì Diêu trong bếp, đòi thêm món sườn rim mơ muối. Dì Diêu rất thương cặp song sinh, tụi nó đã đòi thì lý nào lại không nấu thêm. Kiều Kiều thấy anh Bắp vào bếp, liền bảo với anh trai rằng: “Là Tiểu Mao thích ăn chứ không phải bọn em thích ăn đâu.”

“Ồ, anh không tin,” Thi Nghi Ngọc than thở, “Hai đứa mà tốt bụng thế cơ á?”

Thi Nghi Kiều đạp Thi Nghi Ngọc một cú, Thi Nghi Ngọc bèn xốc em trai lên, cù vào nách nó, chọc nó cười khanh khách. Dì Điền lên tiếng đuổi người: “Chết mất thôi, buổi trưa đã bận rồi thì chớ! Trong nhà còn có khách đấy, phải nấu nhiều món lắm!”

“Anh ơi, chiều nay anh làm gì thế?” Thi Nghi Mạch cũng chạy lại cù Thi Nghi Kiều, làm thằng nhỏ cười ầm ĩ cả lên.

Ba anh em chuyển sang phòng khách, Thi Nghi Ngọc đáp: “Buổi chiều thì làm gì nữa, ngủ với làm bài tập thôi.”

“Em và Kiều Kiều muốn chế ra một loại nước thảo dược thật xịn xò, lát nữa bọn em định lên núi đào cỏ.” Thi Nghi Mạch bảo.

“Sau đó thì sao? Dùng nước thảo dược làm gì?”

“Bôi lên cục đá, nhuộm xanh cục đá, sau đó đá sẽ lột xác. Em và Kiều Kiều định nuôi đá.”

Mạch suy nghĩ của cặp song sinh bay nhảy lắm, trong nhà hiếm ai có thể theo kịp. Nghi Ngọc nghe xong thì cơ mặt giật giật, không biết nên bình phẩm thế nào cho phải, trẻ con trong gia đình nó khi đến tuổi này đều có phần quái dị, Thi Nghi Ngọc hỏi: “Sao không nuôi vật sống mà lại đi nuôi cục đá?”

“Vật sống rồi sẽ chết thôi, cục đá thì không chết được.”

Thi Nghi Ngọc căn dặn vài câu rồi cho hai đứa đi. Nó bê bưu kiện lên lầu, mở cửa phòng, thấy Thi Nghi Thục và Tiểu Mao đang xem hoạt hình, mỗi tay Tiểu Mao cầm một ly sữa chua, miệng ngậm hai cái ống hút cùng lúc. Thi Nghi Ngọc nhắc: “Cẩn thận sặc đấy.”

Tiểu Mao buông ly sữa chữa trong tay trái ra, giơ ngón cái ý bảo mình không vấn đề gì đâu.

Đến giờ ăn trưa, bốn thành viên của ban nhạc lên lầu, năm đứa trẻ cũng tập trung, cả nhóm người đông đúc chỉ có thể ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn. Các thành viên ban nhạc đang thảo luận ý tưởng sáng tác thì La Ái Diệu thong dong bước ra từ thư phòng, Văn Ánh Tuyết nói thầm với Thi Sương Cảnh: “Hóa ra chồng anh đang ở nhà.”

Thi Sương Cảnh thắc mắc: “Tất nhiên là anh ấy ở nhà rồi, chứ không thì anh ấy nên ở đâu?”

La Ái Diệu ngồi xuống cạnh Thi Sương Cảnh, vẻ mặt vẫn tự nhiên, song lại im lặng khác thường. Thi Sương Cảnh quan sát hắn một thoáng rồi thầm hỏi: Sao thế? Hôm nay anh không vui à?

La Ái Diệu: Tôi muốn nhâm nhi chút rượu trong bữa trưa, rượu trong hầm vừa đúng độ rồi.

Thi Sương Cảnh: Thôi, chiều nay mọi người còn phải lái xe về nhà. Buổi tối em uống với anh.

La Ái Diệu: Buổi tối em không làm việc sao?

Thi Sương Cảnh: Cứ nghĩ đến điểm số của Bắp là em lại phát rầu, thôi thì uống một chút vậy.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Trong nội bộ gia đình thì bọn trẻ đều dùng biệt danh hết, nhưng khi có nhiều “ánh mắt” của người ngoài thì sẽ gọi tên thật, tạo cảm giác con người hơn.

Bình Luận (0)
Comment