Chương 214: Phúc tới chùa lớn • Trân trọng giới thiệu cuộc sống đời thường của gia đình sáu người – 3

Ăn trưa xong, Thi Nghi Ngọc từ chối lời mời chơi đùa cùng các em trong ngày Chủ nhật tươi đẹp, nó cúi đầu đi lên lầu, đóng cửa, vào thư phòng, đối diện với đống bàn tập như thiên thư. Thi Nghi Ngọc không hề nói ngoa, đúng thật là “thiên thư” —— Vào năm mười lăm tuổi, chuẩn bị thi lên cấp ba, Thi Nghi Ngọc phát hiện mình không thể đọc hiểu chữ viết.
Nó có thể đọc hiểu câu tiếng Trung đơn giản, nghe hiểu lời tiếng Trung ngắn cũng không thành vấn đề, nhưng cứ nhiều chữ là sẽ xoắn như giun, huống chi là tiếng Anh và ký hiệu toán học. Thi Nghi Ngọc từng được kiểm tra xem có mắc chứng khó đọc hay không, nó không thể nói với bác sĩ, liền lén nói riêng với cha mẹ: “Con cảm giác những gì mình nhìn thấy, nghe thấy không phải là tiếng Trung, con không biết đó là tiếng Phạn hay Phật ngữ trên trời nữa…… Chữ viết méo mó, âm thanh cũng trở nên kỳ lạ. Một khi căng thẳng thì con càng không đọc nổi…… Chữ sẽ biến dạng, lấp lóe với tốc độ rất nhanh, chuyển qua chuyển lại, nhìn mà buồn nôn…… Cha ơi, mẹ ơi, con nói chuyện có bình thường không? Đôi lúc con thậm chí còn sợ lời mình nói ra không phải tiếng người.”
Thi Sương Cảnh ôm Thi Nghi Ngọc vào vòng, nhủ thầm “Thảo nào”, hồi tiểu học tuy thành tích của Thi Nghi Ngọc kém nhưng cũng chưa đến mức không thể viết chữ và làm bài, phải chăng từ lúc ấy nó đã bị rối loạn ngôn ngữ rồi? Hoặc là…… chứng khó đọc nào đó chăng? Thi Nghi Ngọc là đứa trẻ giống con người nhất nhà, gặp phải chướng ngại như thế cũng đâu phải điều nó muốn.
Thời gian làm bài của Thi Nghi Ngọc bị kéo dài ra, cấp hai khác cấp một, lượng bài tập tăng lên gấp bội, Thi Nghi Ngọc cố hết sức hoàn thành bài tập, đáng tiếc điểm thi hầu như không đạt tiêu chuẩn. Thi Sương Cảnh bảo rằng mình “phát rầu” vì điểm số của Bắp, nhưng thực ra y lo không biết Bắp có chấp nhận con đường học hành của mình bị gián đoạn hay không.
Buổi chiều, các thành viên ban nhạc về hết, tối nay có thể sẽ mưa đá, mọi người không muốn về nhà trong thời tiết xấu. Gia đình sáu người ăn cơm, La Ái Diệu xuống hầm lấy rượu ngon, Thi Sương Cảnh lặng lẽ uống cùng, trông y rệu rã như một người hướng nội đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng. La Ái Diệu rót một chén nhỏ, đưa tới trước mặt Thi Nghi Ngọc, hắn còn chưa kịp nói gì thì Thi Sương Cảnh đã chặn chén rượu lại, ánh mắt như đang nói La Ái Diệu điên rồi. Thi Nghi Ngọc nhận rượu, thè lưỡi nếm thử, đắng chết mất, nó bèn nói thẳng là không thích uống. La Ái Diệu xoa đầu con trai, “Vẫn là trẻ con mà sao trong lòng chất chứa nhiều chuyện thế?”
Trước khi ngủ Bắp luôn chơi cờ vây với La Ái Diệu, đây là hoạt động mà hai cha con tiến hành từ nhỏ đến lớn. Thi Sương Cảnh cũng xuất hiện cạnh bàn cờ, Bắp ảo não nhìn thế cờ bại trận, chẳng bao lâu sau bỗng rơi nước mắt, nó vừa lau mắt vừa nói: “Con vẫn còn bài tập chưa làm xong…… chưa làm xong……”
Thi Sương Cảnh đau lòng khôn xiết, y ngồi chen vào nệm của Bắp, hai mẹ con tựa đầu vào nhau. Trong lòng Thi Sương Cảnh, Bắp rõ ràng vẫn là một chú mèo con, thoắt cái đã cao lên, lớn ra, nhưng dù có lớn đến mấy thì vẫn còn bé bỏng lắm. Y đưa ra quyết định: “Không sao. Đây không phải lỗi của con. Học xong chín năm là giỏi lắm rồi, cha con nói e rằng bây giờ con không nên tiếp thu thêm kiến thức văn tự nữa, bất kể là tới trường hay kinh thư, con cần thời gian để tiêu hóa. Thi không đỗ cũng không sao, không học kinh thư cũng không sao. Mẹ chỉ mong con khỏe mạnh là được rồi.”
Điều y lo lắng thực sự là thành tích của Bắp sao? Y thậm chí băn khoăn quyết định mình đưa ra là cưng chiều thái quá, y nên tin tưởng Bắp hay nên uốn nắn Bắp vào khuôn khổ? Thi Sương Cảnh nhìn La Ái Diệu, La Ái Diệu nhìn Thi Sương Cảnh, sau đó bảo với Bắp: “Cha đồng ý với quyết định của mẹ con, song cha muốn xác nhận, nếu không đến trường, cũng không học kinh thư thì con sẽ làm gì vào ban ngày và ban đêm?”
Bắp đáp: “Con phải suy nghĩ thật kỹ.”
Nó không ghét đến trường, quan hệ với các bạn học rất hòa hợp, nộp bài tập là vì giáo viên không làm khó nó; nó thích đạp xe quanh thị trấn tìm các quán ăn, vừa hút trà sữa và ngắm người qua kẻ lại; đưa đón em gái đi học là đặc quyền của Bắp. Từ khi sinh ra đã khiếm khuyết cho đến cuối cùng được trở về vòng tay ấm áp, từ trong nhà ra ngoài nhà, từ trên núi xuống chân núi, từ mèo thành người, Thi Nghi Ngọc trải qua chặng đường ấy rất vất vả, may mà nó nhận được vô vàn tình yêu thương, nó không muốn khiến những người yêu thương mình phải thất vọng.
Cuối cùng Thi Nghi Ngọc quyết định tham gia kỳ thi cấp ba, nhưng điểm số thì không thể trông mong được. Nó không đỗ nổi cấp ba, đành tập trung điều trị chứng rối loạn ngôn ngữ của mình, có lẽ vẫn phải tiếp xúc với người khác nhiều hơn. Trên núi thì làm công quả cho chùa Liên Tướng, còn dưới núi…… Thi Nghi Ngọc thấp thỏm bảo rằng mình muốn đi chơi ở quán mạt chược trên thị trấn…… để luyện mạt chược.
La Ái Diệu nói: “Được thôi, không quá nổi trội là được. Chiều nào con cũng phải về nhà cùng Đậu Đậu.”
Bắp hỏi: “Vậy Kiều Kiều Mạch Mạch thì sao ạ?”
La Ái Diệu nói: “Hai đứa nó y chang con hồi nhỏ, tụi nó sẽ tự về nhà, sau này lớn hơn thì có thể tự lái xe. Con cứ chơi thỏa thích đi, tuy nhiên cha sẽ không bù tiền thua nợ cho con đâu đấy, con cũng không được dùng tiền cúng dường của tín đồ để chơi mạt chược. Tiền tiêu vặt của con vẫn không thay đổi, thắng thua thế nào con tự liệu lấy.”
Bắp đồng ý ngay, lúc gật đầu dường như còn có đôi tai mèo vểnh lên vậy. Rời khỏi phòng đánh cờ, Bắp cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, gánh nặng trên người đều gỡ xuống rồi. Nó chợt phát hiện cặp song sinh đang ngồi trong góc phòng, không biết Kiều Kiều Mạch Mạch đã nghe lỏm được bao nhiêu rồi.
Bắp ra hiệu “Suỵt”, rồi dẫn cặp song sinh về phòng khách. Hai đứa sinh đôi này rất khó nắm bắt, Bắp đã chuẩn bị tinh thần bị chúng trêu chọc, không ngờ Kiều Kiều lại bảo: “Anh ơi, anh đừng buồn. Đi học có gì ghê gớm đâu.”
Mạch Mạch nói: “Em cũng không muốn đi học, anh được tận hưởng tháng ngày tươi đẹp rồi đó.”
Chúng nói có phần sai mà cũng có phần đúng. Ở nhà họ Thi cũng là tận hưởng tháng ngày tươi đẹp rồi, song Bắp vẫn hơi chột dạ. Kiều Kiều Mạch Mạch nói chúng có thể tặng cục đá mình nuôi cho Bắp, cơ mà Bắp từ chối, Bắp không thích nuôi vật chết, đám chó mèo trong chùa Liên Tương đều do nó quản lý mà. Nghĩ đoạn, Bắp cũng muốn về chùa cho yên tĩnh, bèn để cặp song sinh ở lại trong nhà, còn mình thì chạy ra sau núi.
*
Thi Nghi Thục mua xe đạp riêng, hôm nay nó không xuống núi đi học mà tới câu lạc bộ thể thao dưới chân núi.
Câu lạc bộ golf phát triển các hạng mục thể thao, chẳng hạn mở thêm câu lạc bộ bắn súng, thời buổi này kiếm tiền từ trẻ con khá dễ dàng. Đối với các bậc phụ huynh, việc luyện tập môn thể thao kén người mà mang lại “thành quả” có ý nghĩa vô cùng to lớn. Hiện có thể tập nhiều hạng mục bắn súng tại câu lạc bộ, thậm chí nơi này còn đạt tiêu chuẩn trường bắn đĩa bay. Thi Nghi Thục không định thông qua các “hạng mục” này để đạt bất cứ thành quả nào, hiện nó đang trong giai đoạn muốn thử mỗi thứ một lần, dù sao câu lạc bộ cũng ở ngay dưới chân núi, nó rửa mặt xong là có thể tới đó luôn, thẻ hội viên thường niên của gia đình nó còn lớn hơn cả tuổi nó.
Dạo này Thi Nghi Thục đang tiếp xúc với bộ môn bắn súng hơi, huấn luyện viên của câu lạc bộ còn khuyến nó theo hệ thống chứng nhận IPSC, tức môn bắn súng thực hành. Trong quá trình nuôi dạy Đậu Đậu, Thi Sương Cảnh mới phát hiện ra rằng, tuy con bé có vẻ là chị Đậu Đậu chững chạc đáng tin cậy nhất nhà, nhưng con nhà y vẫn dồi dào năng lượng đến mức khó lòng tưởng tượng.
Thi Sương Cảnh vừa mua sắm ở Sam’s Club xong thì lái xe đến thẳng câu lạc bộ để chờ con gái. Thi Nghi Thục đạp chiếc xe màu xanh lao như bay dưới trời chói chang, mặt đất gần như chẳng in bóng, đây đang là thời điểm nắng nóng nhất. Con bé đạp xe một cách điên cuồng và dừng xe bằng một cú drift thần sầu, nó dựa xe vào bóng mát giữa một rừng xe hơi thể thao và mô tô, sau đó đeo ba lô tiến vào câu lạc bộ.
“Mẹ! Hôm nay cha bảo con dẫn mẹ đi chơi cùng đấy!” Bím tóm tết đuôi sam của Đậu Đậu vẩy tới vẩy lui, chẳng đợi Thi Sương Cảnh lên tiếng, con bé đã nhanh nhảu giới thiệu y với huấn luyện viên. Nó quá quen với quy trình rồi, chỉ nhờ huấn luyện viên hướng dẫn cho mẹ thôi.
“Mẹ?” Huấn luyện viên lẩm bẩm, không rõ quan hệ giữa hai người.
Đậu Đậu nhìn vào mắt huấn luyện viên, sắc xanh ánh lên trong đồng tử, chợt lóe chợt tắt như ngọn ma trơi. Huấn luyện viên không hỏi nữa, vĩnh viễn không cần hỏi nữa.
Thi Sương Cảnh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chạm vào súng, nhưng cơ hội dâng tận tay thì tội gì không thử? Huấn luyện viên hướng dẫn cho y, không được chĩa họng súng vào người ta, tư thế vai và cánh tay ra sao, cách ngắm bắn chuẩn như thế nào. Y ký tên nhận súng, ở bên kia Đậu Đậu đã bắt đầu luyện bắn với một huấn luyện viên khác rồi. Lòng Thi Sương Cảnh xao động, y nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và La Ái Diệu sau một lần thân mật.
“Em có biết bây giờ pháp khí mà Đậu Đậu thích nhất là gì không? Là cung Kim Cang và tên Đại Bi của Kim Cang Ái Bồ Tát. Con bé là đứa giống tôi nhất nhà, nó đã chọn pháp khí chính mà hồi xưa tôi suýt chọn trúng.”
La Ái Diệu kiên nhẫn hồi tưởng lại trận đấu tên năm ấy ở tu viện Văn Thù giữa mình và Thi Sương Cảnh đối đầu với Văn Thù Bồ Tát, hắn nói thực ra hắn không thành thạo cung tên, pháp khí chính của hắn là các loại hoa sen.
Thi Sương Cảnh giơ ngón tay vẽ hình hoa lên cơ bụng La Ái Diệu, “Hoa sen gì cơ? Em chỉ nhớ màu sắc thôi, sen đỏ, sen xanh, sen trắng, còn tên gọi theo ý nghĩa tôn giáo thì tới giờ em vẫn chẳng nhớ được…… Cung Kim Cang, tên Đại Bi, như này lại dễ nhớ hơn ấy nhỉ. Tốt quá, ít ra vẫn có Đậu Đậu có thể kế thừa y bát của anh.”
Y cười bảo: “Con em đẻ ra lợi hại lắm đúng không nào?”
“Tất cả đều cực kỳ lợi hại.” La Ái Diệu làm cha người ta đủ rồi, song làm chồng của Thi Sương Cảnh vẫn là thoải mái nhất. Hắn nắm hông Thi Sương Cảnh, để y leo lên ngồi trên người mình, “Nhưng trong nhà này tôi vẫn là lợi hại nhất.”
“Đúng vậy, anh lợi hại nhất. Còn em thì sao?”
“Ừm…… Tôi không thể khen trái lương tâm được.”
“Anh từng bảo em là lương tâm đặt bên ngoài của anh cơ mà? Anh khen em cũng là khen lương tâm của anh còn gì?”
“Nếu đúng thật là lương tâm của tôi thì càng khỏi cần khen.” La Ái Diệu dừng một thoáng rồi nói tiếp, “Em là quý giá nhất. Ừ, nói vậy thích hợp hơn.”
Dùng hai mươi năm để học cách nói lời đường mật âu yếm, đối với La Ái Diệu thì hoàn toàn chẳng phải việc gì khó. Hắn đã thành công dỗ Thi Sương Cảnh vui vẻ, người yêu vui vẻ thì mọi sự đều tốt lành.
Thi Sương Cảnh quý giá cảm nhận cây súng trong tay, loại súng hơi này bắn đạn không bị giật, song vẫn nguy hiểm. Y bắt đầu bắn vào bia theo chỉ dẫn của huấn luyện viên, từ bia đứng thẳng đến các loại bia nhiều màu đặt rải rác trong sân, y nhận thấy đã bắn hết băng đạn, bèn thay băng rồi bắn tiếp. Huấn luyện viên hỏi Thi Sương Cảnh có muốn đấu với Đậu Đậu không, tuy nhiên y xem thành tích của Đậu Đậu xong thì chỉ lắc đầu nói “Thôi khỏi”. Đậu Đậu là thiên tài, con bé vừa tới câu lạc bộ ngày đầu tiên là huấn luyện viên đã âm thầm lên lộ trình thi đấu cho nó luôn rồi.
Đậu Đậu chơi gì cũng giỏi, trừ pháp khí cung tên ra, mấy trò chơi này của con người đều là thú tiêu khiển thôi. Đậu Đậu nhớ lúc mình và Bắp xem phim zombie, nó đã nghĩ nếu mình có súng mà không biết dùng thì phải làm sao đây? Vấn đề này nhanh chóng chuyển sang: Nếu mẹ có súng mà không biết dùng thì phải làm sao đây?
Thi Sương Cảnh cứ tưởng mình theo hầu công chúa đọc sách thôi, cơ mà công chúa đã tính toán đâu vào đấy cả rồi. Công chúa tập bắn từ trong phòng ra đến ngoài sân, từ bia cố định đến bia di động và đĩa bay. Công chúa còn vờ hỏi bâng quơ: “Mẹ ơi, mẹ có muốn thử một chút không?”
Trong hiện thực không có zombie bao vây thành phố, mà dù bao vây thì cũng chẳng sao, họ là một gia đình an toàn mà. Đậu Đậu chỉ lo âu về cái chết giống như bao đứa học sinh tiểu học thôi, ở độ tuổi mà lũ trẻ khác phải liên tục xác nhận với người thân thì Đậu Đậu lại nghĩ “Huấn luyện! Huấn luyện!”. Con bé quả thực giống hệt La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh tháo băng đạn rỗng, trả lại súng. Phải công nhận là chơi vui thật. Đậu Đậu chọn khéo ghê, về sau có thể thường xuyên tới đây luyện tập cùng con bé.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Trong phần cuộc sống đời thường này, tôi sẽ kể rõ sở thích và tính cách của từng đứa trẻ, đứa nào cũng có hết, chớ nôn nóng nha.
Editor: Bắp có truyện riêng tên là “Câu lạc bộ đánh lửa” đăng trên Tấn Giang nhé, truyện trinh thám non-couple, tác giả mới viết văn án thui, tui cũng hóng câu chuyện của Bắp meomeo quá