Chương 215: Phúc tới chùa lớn • Trân trọng giới thiệu cuộc sống đời thường của gia đình sáu người – 4

La Ái Diệu theo dõi cặp song sinh, tách ra một pháp thân thì sợ ít mà tách ra hai pháp thân lại sợ nhiều. Nhớ lại hồi Thi Sương Cảnh mới sinh Đậu Đậu không bao lâu thì đồng ý mang thai lần ba, y hỏi La Ái Diệu có thể sinh xong một thể được không, La Ái Diệu không cố ý gian lận, nhưng dường như Thi Sương Cảnh lại cầu nguyện nơi nào đó, cuối cùng thực sự sinh luôn một cặp song sinh trong một lần thật. Theo lý thuyết sinh đôi thì hẳn Kiều Kiều Mạch Mạch là sinh đôi khác trứng, ngoại hình không hoàn toàn tương đồng, nhưng chúng chẳng khác nào sinh đôi cùng trứng cả, người ngoài không thể phân biệt ai là ai, càng không thể nhận biết nam nữ.
Lúc ở trên giường, Thi Sương Cảnh hỏi bông đùa: “Con em đẻ ra lợi hại lắm đúng không nào?”
La Ái Diệu trầm tư suốt hồi lâu. Như này đâu chỉ là lợi hại.
Tại Phật quốc, “song sinh” cũng là một tổ hợp hiếm có. Nhật Quang Biến Chiếu Bồ Tát và Nguyệt Quang Biến Chiếu Bồ Tát hầu hai bên Phật Dược Sư có thể coi là người thân quan trọng, song sinh cùng cấu tạo. Theo truyền thuyết, quan hệ giữa Phật Dược Sư và Nhật Quang Nguyệt Quang Bồ Tát cũng là cha con.
Cặp song sinh này luôn được gọi bằng biệt danh, cái tên Kiều Kiều Mạch Mạch đậm chất ngũ cốc làm giảm sự nguy hiểm, song chỉ có La Ái Diệu biết Kiều Kiều Mạch Mạch thực ra rất cao cường. Trong nhà, Bắp là con cả ngoan ngoãn, Đậu Đậu kế thừa y bát của La Ái Diệu, còn Kiều Kiều Mạch Mạch chính là thách thức dành cho hắn. La Ái Diệu sẽ không dùng quan hệ cha con để thuần phục chúng, nhưng tổ hợp song sinh khiến Phật tính Mật tông mà chúng kế thừa bị lặp lại từ bên trong, giống như hiệu ứng tăng cường trong trò chơi được cộng dồn vô hạn trong đội hình hai người, làm cho tương lai của Kiều Kiều Mạch Mạch càng trở nên khó đoán hơn. Nếu Phật Dược Sư có hai đứa con song sinh làm hầu cận, thì La Ái Diệu lại phải lấy mình làm trung tâm, đặt cặp song sinh ở hai bên để trông chừng chúng.
Bây giờ có vẻ Kiều Kiều Mạch Mạch chẳng mấy hứng thú với nghi quỹ, kinh văn, đà la ni. Chúng thích hoạt động mang tính trải nghiệm, xem ra chúng vẫn đang tìm cách kết nối chặt chẽ với ứng thân dạng người này. Đối với mỗi đứa trẻ trong nhà, La Ái Diệu lại có cách ràng buộc riêng. Kiều Kiều Mạch Mạch mê làm đồ thủ công, vừa khéo sống ở lầu bốn biệt thự với gác mái nối thông, La Ái Diệu sửa sang lại gác mái, nơi ấy liền trở thành căn cứ bí mật của Kiều Kiều Mạch Mạch.
Sau khi sinh xong, sức khỏe Thi Sương Cảnh sụt giảm nghiêm trọng. Hồi Kiều Mạch bốn tuổi, y cứ ốm lên ốm xuống suốt ba tháng, cả nhà đều lo lắng vô cùng. Thi Sương Cảnh giải thích cho bọn trẻ: “Mẹ sẽ không chết, nhưng cơ thể con người luôn có lúc không khỏe. Cha các con sẽ lo liệu được thôi.”
La Ái Diệu muốn chữa khỏi cho Thi Sương Cảnh, song có lẽ vì tuổi tâm lý tăng lên nên Thi Sương Cảnh càng tin vào số mệnh hơn, y cho rằng nếu đau ốm nhẹ thì có lẽ là cơ thể đang nhắc nhở chính mình, tốt nhất La Ái Diệu không nên can thiệp. Trong họa có phúc, Thi Sương Cảnh xin nghỉ ốm ba tháng, ban nhạc phải hủy một show âm nhạc Tết, cuối cùng show âm nhạc diễn ra đúng vào trận lũ lụt hiếm có, ban tổ chức bất đắc dĩ phải hoàn vé, fan của các ban nhạc khác cũng bị tổn thất không ít tiền bạc trong đợt thiên tai.
Trong đợt ốm ấy, Kiều Kiều Mạch Mạch không cần đi học, luôn nghe thấy tiếng ho khan của mẹ văng vẳng trong nhà. Thi Sương Cảnh nằm trên sô pha phòng khách, vừa xem ti vi vừa ho liên tục, trong bếp vang tiếng sột soạt, lát sau đã thấy Mạch Mạch bưng một chiếc chén ra, nó phải cẩn thận hết sức vì trong chén đựng đầy ắp. Thi Sương Cảnh đứng dậy nhận lấy chén, cảm ơn Mạch Mạch, bấy giờ mới nhận ra trong chén đựng canh lê tuyết, Mạch Mạch bưng một chén cho mẹ, còn Kiều Kiều thì đang đợi dì Điền lấy bánh táo nướng chín ra. Bánh táo vừa đặt lên bàn, Kiều Kiều liền bưng ra ngay, Thi Sương Cảnh bảo nó đặt khay bánh lên bàn trà rồi vỗ vỗ bên cạnh mình.
Hai đứa nhỏ sáp lại, một trái một phải, nằm xuống như cún con. Thi Sương Cảnh đắp chăn cho chúng, sau đó bưng chén lên, chờ hai đứa nằm yên rồi mới uống canh lê tuyết. Kiều Kiều Mạch Mạch nóng ran, tựa đầu vào người mẹ hoặc dùng cả tay lẫn chân quấn lấy mẹ.
“Hôm nay ngoan quá vậy? Khụ khụ, các con có muốn xem hoạt hình không? Mẹ xem cùng các con nhé.”
Kiều Kiều nũng nịu: “Bánh táo đang nóng đó, ăn bánh táo đi mẹ.”
Mạch Mạch bò dậy, nhận lấy chiếc điều khiển mà Thi Sương Cảnh đưa cho. Nó đã nhận biết được nhiều chữ rồi, Thi Sương Cảnh nhìn Mạch Mạch lựa phim online, cuối cùng chọn một bộ phim tài liệu án mạng nước ngoài. Y trố mắt hỏi Mạch Mạch: “Bình thường các con cũng xem loại phim này hả? Mẹ phải kiểm tra lịch sử xem của các con mới được……”
Mạch Mạch bình tĩnh đáp: “Là chị xem đấy ạ, nhưng chị không cho bọn con xem.”
Trời ạ, Đậu Đậu cũng mới bảy tuổi thôi mà! Thi Sương Cảnh cười gượng, chuyển phim tài liệu án mạng thành phim tài liệu khám phá thiên nhiên, y bảo: “Vậy thì mẹ sẽ kiểm tra lịch sử xem của chị con. Kiều Kiều Mạch Mạch cùng mẹ xem phim tài liệu khám phá rừng xanh nhé, xem người ta dùng cành cây câu cá như thế nào nè.”
Kiều Kiều nói: “Con thích xem cái này. Con cũng muốn câu cá. Con còn muốn leo cây hái dừa nữa cơ.”
Thấy Thi Sương Cảnh không định ăn bánh táo ngay, Kiều Kiều bèn chui ra khỏi chăn, đặt khay bánh táo lên đùi mẹ, ý bảo mẹ ăn luôn bây giờ đi.
Thi Sương Cảnh nhận thức ăn mà nhóc con dúi cho. Kiều Kiều Mạch Mạch là đồng bạn vĩnh viễn do mẹ sinh ra, những lúc rảnh rỗi hầu như chúng sẽ tự chơi một mình, chỉ thi thoảng mới bám dính lấy mẹ, hôm nay đã là thân mật lắm rồi. Thi Sương Cảnh uống hết canh lê tuyết rồi ăn một miếng bánh táo lớn, y định đi rửa tay nhưng lại bị cặp song sinh giữ ở ghế sô pha, đành rút tạm giấy lau tay. Sau đó Mạch Mạch đòi Thi Sương Cảnh buộc lại tóc cho mình, Mạch Mạch đòi là Kiều Kiều cũng đòi. Hai đứa đều để tóc dài, người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà y có hai cô con gái sinh đôi.
“Mẹ ơi, đau ốm là cảm giác gì? Sao bọn con không bị ho?” Mạch Mạch chăm chú xem ti vi, thuận miệng hỏi.
“Bởi vì các con là Tiểu Phật Tử, Tiểu Phật Nữ, không phải con người, cơ thể các con mạnh mẽ hơn cơ thể loài người. Đau ốm là cảm giác gì ấy à…… Thì là khó chịu? Ho khan, mỏi mắt, nhức đầu…… À phải, Mạch Mạch, các con có cảm giác đau không?”
“Bọn con không biết đau.”
Mặc dù chúng không biết đau, Thi Sương Cảnh vẫn khống chế sức lực khi buộc tóc cho con. Cả bốn đứa con đều như thế, sở hữu thể chất giống La Ái Diệu, đây là chuyện tốt, chúng đều sẽ rất khỏe mạnh. Tuy nhiên không có cảm giác đau thì liệu chúng có cảm nhận được sự tồn tại của “thân xác” thông qua nỗi đau đớn không? Xúc giác thì quá nhẹ, không đủ để cường điệu cảm quan của cơ thể.
Tính cách Kiều Kiều khép kín hơn Mạch Mạch một chút. Thi Sương Cảnh từng chú ý quan sát và phát hiện lúc cặp song sinh hành động, Kiều Kiều luôn bắt đầu trước nhưng Mạch Mạch mới là đứa ra sức nhiều. Kiều Kiều cũng không phấn khích như Mạch Mạch mà sẽ kiềm chế hơn chút xíu. Kiều Kiều gỡ dây thun trên đầu mình ra, cũng chờ Thi Sương Cảnh chải lại tóc cho mình.
“Mẹ ơi, thế bây giờ mẹ còn đau không? Mẹ đang ốm mà?” Kiều Kiều hỏi.
“Bây giờ mẹ không đau. Ho không có nghĩa là đau đớn.” Thi Sương Cảnh làm động tác “Suỵt”, bảo rằng, “Hôm nay mẹ đang làm biếng, cho phép bản thân nghỉ ốm.”
Kiều Kiều bỗng nhiên chỉ vào vị trí phổi của Thi Sương Cảnh, cái tay nhỏ bé chọt chọt rồi chỉ dọc lên theo đường hô hấp, nó nói: “Mẹ đang khó chịu ở chỗ này, nhưng mẹ sẽ khỏe lên thôi.”
Chúng còn bé tí, chưa từng học bất cứ kiến thức y học gì…… Chẳng lẽ La Ái Diệu đã dạy chúng ư? Đúng là phổi của Thi Sương Cảnh không khỏe, Kiều Kiều chỉ rất chuẩn, nó còn nắm rõ vị trí cơ quan nội tạng hơn cả y nữa.
Kiều Kiều lấy một miếng bánh táo trên khay, bẻ làm ba phần, cất giọng buồn cười như thể đang uống máu ăn thề: “Mạch Mạch ơi, mẹ ơi, chúng ta cùng ăn đi.”
Thi Sương Cảnh thấy thú vị quá, bèn nhận bánh táo và ăn luôn. Mạch Mạch liếc nhìn Kiều Kiều rồi hai đứa cùng ăn. Ăn xong lại chuyển sang chải đầu cho Kiều Kiều, khoảng nửa tiếng sau, Kiều Kiều Mạch Mạch bắt đầu ho khan liên tục. Thi Sương Cảnh quýnh lên, vội gọi điện cho La Ái Diệu, con nhà y sao có thể bị ốm cơ chứ?
La Ái Diệu đã chứng kiến tất cả thông qua pháp thân. Hắn trả lời: “Kiều Kiều đã trì chú, nó muốn chia sẻ cảm giác đau ốm với em. Mạch Mạch cũng chia sẻ một nửa với nó. Em thực sự phải nhanh khỏe nhé, Kiều Kiều Mạch Mạch đều lo cho em lắm đấy. Tuy nhiên…… Tôi cảm thấy hai đứa làm thế cũng vì muốn biết làm con người rốt cuộc có ý nghĩa gì, tụi nó khác với Bắp và Đậu Đậu, Bắp từng trải qua cái chết, Đậu Đậu có sự thương cảm bẩm sinh đối với cái chết của em, mà cảm giác của Kiều Kiều Mạch Mạch đối với cái chết lại hoàn toàn trống rỗng.”
Trong thời gian Thi Sương Cảnh bị ốm, hai đứa nhỏ ho khan suốt ba tuần, mãi mới khỏi được, từ đó Thi Sương Cảnh không dám ốm nữa. Đúng là Kiều Kiều Mạch Mạch quan tâm y, song đồng thời cũng thông qua y để trải nghiệm cảm giác của con người. Có vẻ chúng rất tự hào về việc bị ốm, cho rằng dựa vào cách đó là có thể hiểu thấu được cái chết. Niềm an ủi duy nhất là, nhờ trải nghiệm đau ốm ấy mà Kiều Kiều Mạch Mạch đã có nhận thức cơ bản về cái chết và cũng bắt đầu biết tôn trọng sinh linh.
*
Chiếc xe đạp xanh tiến vào con hẻm nhỏ, ở nơi vắng vẻ, cô bé gần như đứng lên mà đạp, phong cách vừa dũng mãnh vừa nguy hiểm. Nó đến “Phòng mạt chược Tiểu Minh”, bỏ cả xe đạp lẫn cặp sách ở bên ngoài, đi thẳng vào phòng mạt chược tìm người.
Năm nay Thi Nghi Thục mười tuổi, Thi Nghi Ngọc mười bảy tuổi.
Trong phòng mạt chược nghi ngút khói, chiếc quạt trần to bám đầy bụi bặm và mạng nhện, mỗi bàn mạt chược đều mang phong cách riêng biệt: có ông bà già chơi kiểu hưu trí; có người trung niên chơi kiểu được ăn cả ngã về không, thậm chí dựa vào trò này để nuôi sống gia đình; cũng có lũ choai choai mười tám tuổi bỏ học ngồi cùng đám ba mươi chưa vợ, chơi để giết thời gian. Thi Nghi Ngọc không ở gian ngoài, mà phải đi sâu vào bên trong, quẹo vào, băng qua một khoảng sân nhỏ. Thi Nghi Ngọc đang ngồi ở ghế nhà cái, đánh theo kiểu đường phố bán chuyên xem như dạy học, xung quanh bàn mạt chược là rất nhiều người trưởng thành.
Thi Nghi Thục chen đến bên cạnh Thi Nghi Ngọc, cúi người hỏi: “Ván này còn bao lâu thế?”
“Sắp xong rồi.” Thi Nghi Ngọc nói to với mọi người, “Mọi người đều biết đấy, em gái cháu tới rồi, cháu đánh xong ván này là rút đây.”
“Đánh mạt chược với chú mày ức chế quá, vừa thắng tiền là chuồn mất dạng ngay.” Người trung niên ngồi bên phải nói.
“Ông mới tới ngày đầu nên không hiểu quy củ. Chúng ta mới bắt đầu đánh từ 2 giờ, đã nói đánh 1 hào là được rồi, ông lại cứ không chịu, kết quả thua không còn cắc nào, trách Tiểu Thi thì có nghĩa lý gì chứ.” Ông bác đối diện đáp trả.
“Đúng đấy, trình độ gà mờ, hôm nay cho ông chơi cùng đã là tốt lắm rồi. Tiểu Thi đưa em gái về đi, chớ để chậm trễ, em gái cháu còn phải làm bài tập.” Ông cụ ngồi bên trái là bạn chơi thân quen, đương nhiên sẽ bênh vực Thi Nghi Ngọc.
“Gì chứ hả, các người mấy tuổi rồi? 1 hào mà cũng gọi là to à!?” Ông bác bên phải ngỡ ngàng, hoài nghi không biết những người trên bàn có đúng là dân chơi mạt chược lão luyện hay không, “Đáng lẽ người thắng không được chuồn đâu đấy, cháu gái mau về nhà đi, đừng học theo thói hư tật xấu của anh trai cháu.”
“Ông nói ít ít thôi, Tiểu Thi lại xếp được Thanh Nhất Sắc rồi kia kìa.” Người ngồi bên trái nói, “Vốn dĩ ông có thể chỉ thua 40 tệ thôi chứ không phải 400 tệ. Ngày mai ông quay lại là được mà, bọn tôi đánh 1 tệ với ông, ha ha.” (Thanh Nhất Sắc là bộ có tất cả các quân cùng một chất.)
Thi Nghi Ngọc xếp bộ Thanh Nhất Sắc toàn quân vạn, mọi người đều biết cậu định làm gì nên nhất quyết không nhả bài. Dù sao chỉ thiếu một quân nữa là ù thôi, Thi Nghi Ngọc cũng không cưỡng cầu. Hai mươi phút trôi qua, người đối diện ù, không xếp thành bộ gì cả, điểm số ít, mọi người tính tiền, Thi Nghi Ngọc cầm tiền rời đi. Thi Nghi Ngọc bảo Thi Nghi Ngọc đi theo sau, cậu lấy ra hai tờ 20 tệ và một tờ 10 tệ, đưa cho em gái, “Cho em nè.”
Thi Nghi Ngọc chơi mạt chược trên thị trấn luôn chỉ cược số tiền nhỏ nhất, ngày nào cũng cho Thi Nghi Thục 50 tệ, cậu rất tự hào, đây là tiền tiêu vặt cho em gái đó nha, đâu ngờ Thi Nghi Thục đều để dành hết cho anh trai. Nó rất lo anh trai sẽ mải chơi quên lối về, lỡ đến ngày nào đó cha mẹ không cho tiền tiêu vặt nữa thì biết làm sao.
“Anh ơi, em không muốn lái xe nữa đâu.”
“Vậy lần sau em đi bộ tới tìm anh, để xe ở nhà xe của trường sẽ an toàn hơn. Để anh dắt xe vào sân phòng mạt chược cho, ngày mai anh lại mang xe sang cho em. Hôm nay ngồi xe điện của anh về nhà nhé?”
“Dạ vâng!”
“Hơi đói ấy nhỉ……”
“Anh ơi, xe bán bánh trứng kẹp ở đầu phố đã tới rồi đó, em muốn ăn kẹp bơ chà bông.”
“Vậy thì tất nhiên là anh mời rồi, anh muốn một cái kẹp khoai tây thái sợi, một cái kẹp thịt bò cay. Ăn xong rồi về nhà nhé.”
“Dạ!”
Mỗi ngày Thi Nghi Thục đều trải qua cuộc sống như thế, song nó chẳng hề thấy chán chút nào. Họ không sống trong thành phố lớn, cuộc sống ở thị trấn nhỏ cũng có niềm vui riêng. Trong cốp xe điện của anh trai luôn để sẵn mũ bảo hiểm dự phòng cho em gái, trong phòng em gái cũng luôn có heo đất nhỏ cất tiền cho anh trai.
Thi Nghi Ngọc mười bảy tuổi không cao vọt lên 1m8 như trong tưởng tượng, con đường học tập của cậu bị gián đoạn, bước lên hành trình khác với bạn đồng trang lứa, về sau Thi Nghi Ngọc không cao lên quá mức nữa, bây giờ cậu khoảng 1m78, đẹp trai theo kiểu gần gũi giản dị. Do chứng khó đọc nên cậu ít giao tiếp với người ngoài, chỉ làm bạn với cờ và mạt chược, hiện tại cậu dành ra bốn ngày đánh mạt chược và ba ngày đánh cờ, cả cờ tướng lẫn cờ vây. Thi Nghi Thục mười tuổi đã rất ra dáng mỹ nhân tương lai, chỉ có điều con bé quá nghiêm chỉnh, luôn luôn buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, áo sơ mi không một nếp nhăn, giày trắng không một vết bẩn. Hai anh em, một người thì xuề xòa, một người thì chỉnh tề, song lại là cộng sự tuyệt nhất, luôn hỗ trợ cho nhau. Thi Nghi Thục xem phim kịnh dị mà toàn đổ là Thi Nghi Ngọc xem, Thi Nghi Ngọc dạy bảo đối thủ ngang ngược thì Thi Nghi Thục sẽ che giấu cho anh trai, cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau lại viết tiếp về cuộc sống đời thường, sau đó trở về góc nhìn của Phật Cảnh, viết kết cục và kết cục của kết cục.
Đó sẽ là kết cục rất hay, hơn nữa có lẽ chỉ độc giả nào theo dõi liên tục mới có thể độc hưởng “kết cục thực sự” này, xin hãy chờ nhé.