Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 216

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 216: Phúc tới chùa lớn • Đàn tràng ngoại quốc dưới biển – 1

Ghi lại một ngày nghỉ bình thường của gia đình sáu người.

Thanh xuân là vô giá, vậy nên hãy xuất phát ngay đi. Kiều Kiều Mạch Mạch mười tuổi đã không còn thỏa mãn với việc đi loanh quanh thành phố D nữa, hai đứa trao đổi bằng việc thể hiện ngoan ngoãn suốt một học kỳ để xin cha mẹ dẫn chúng ra ngoài trải nghiệm thế giới rộng lớn hơn. Kiều Kiều Mạch Mạch mang lòng hiếu kỳ vô hạn với thế giới này, bức tường trên gác mái dán một tấm bản đồ thế giới, chúng bịt mắt ném phi tiêu, trúng ngay nước Ý tại Châu Âu. Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới sực nhận ra, bao năm qua y và La Ái Diệu chưa từng du lịch nước ngoài cùng nhau. Y từng ra nước ngoài quay show với đồng đội rồi, còn La Ái Diệu thì…… Hộ chiếu của La Ái Diệu còn sạch hơn cái mặt của hắn nữa.

“Tôi không ngờ mình sẽ bận đến thế. Thật muốn cho Trác Dật Luân lâm bệnh nặng rồi chết bất đắc kỳ tử, sau đó tạo ra một thân phận mới, tiếp tục làm ô uế thanh danh của em……” La Ái Diệu nằm trên chiếc ghế da mềm trong thư phòng, thả lỏng tứ chi, phơi bụng với ánh đèn, miệng lải nhải không ngừng, có vẻ hắn không dứt được cái bệnh nghề nghiệp tụng kinh, “……Dường như càng giải mã tài sản trí tuệ của mình, tôi lại càng bị trói buộc vào mảnh đất này, rõ ràng tôi chỉ tùy tiện xây đàn tràng để giết thời gian thôi mà.”

Thi Sương Cảnh đi tới xoa huyệt Thái Dương cho hắn, y dùng sức n*n b*p, đến mức La Ái Diệu ngồi bật dậy, nói lớn: “Tại sao trước kia tôi không ra ngoài chơi với em cơ chứ! Lần đầu em ra nước ngoài lại không phải đi cùng với tôi…… Bạn Thi, em tệ bạc quá, em cứ thế vứt bỏ khách hàng lâu năm của em sao……”

“Ngài La, đừng có phát bệnh nữa, anh có nói được câu nào chính xác không hả?” Thi Sương Cảnh vẫn cười cười, trượt tay xuống bóp vai cho La Ái Diệu, vừa ân cần vừa có phần uy h**p.

“Lần trước em với ban nhạc đi đến quốc gia nào?”

“Đi Hàn Quốc, gần lắm. Em cũng mới đi Châu Âu lần đầu tiên thôi. Chúng ta có nhiều tiết tiết kiệm như vậy mà sao không nghĩ tới chuyện đưa bọn trẻ đi chơi nhỉ? Tuổi trên căn cước của em đã sắp……”

“Không được nói nữa.” Tuổi của La Ái Diệu còn kinh khủng hơn đây này.

Bây giờ hai người xem phim ma cà rồng với các con như một cách học hỏi kinh nghiệm, phải chăng đến độ tuổi nào đó thì sẽ phải giải quyết thân phận hiện tại, đi đến một nơi mới, làm người một lần nữa…… Tuy nhiên La Ái Diệu đã làm phép cho cả hai, ngoại hình mà người ngoài nhìn thấy sẽ trẻ hơn mười đến mười lăm tuổi so với tuổi thật của họ, không đến mức trẻ mãi không già, làm thế sẽ bị truyền thông xem là yêu quái mất.

“Ồ, đừng bảo anh ra nước ngoài là sẽ mất thiêng nhé?” Thi Sương Cảnh hỏi vấn đề này lần thứ mười rồi. Nếu không vì nguyên nhân này thì y chẳng hiểu tại sao một người hướng ngoại như La Ái Diệu lại bỏ qua phong cảnh tuyệt vời nhường ấy.

La Ái Diệu trả lời vấn đề này lần thứ mười: “Làm gì có chuyện mất thiêng? Tôi đâu phải thổ địa. Chỉ là cứ thấy là lạ sao ấy…… Nhưng nhà Tưởng Lương Lâm vẫn sống yên lành ở nước ngoài đó thôi, chúng ta nhất định sẽ không sao đâu. Tôi ở đây lo lắng cái gì chứ? Có phải tôi ra nước ngoài đấu pháp đâu.”

“Vậy em đi lấy hộ chiếu cho anh nhé.” Thi Sương Cảnh mở ngăn kéo của La Ái Diệu để lấy hộ chiếu, còn phát hiện cả thẻ tín dụng quốc tế của hắn, bèn hỏi, “Tiền cúng dường của tín đồ có thể chuyển thành ngoại tệ không? Nếu không được thì quẹt thẻ của em.”

“Bên dưới còn mấy tấm thẻ ghi nợ quốc tế nữa, trong đó có tiền dollar. Em cầm hết đi. Em không nhắc thì tôi cũng quên khuấy mất.” La Ái Diệu lại nằm xuống ghế, hắn hiểu ra rồi, nỗi lo này không phải lo lắng khi tới một nơi mới, mà là mở rộng phạm vi cơ duyên, dự cảm rằng sắp đón nhận cuộc sống mới. Bao năm nay hắn chỉ sống an phận qua ngày, viện cớ chăm con để chỉ làm những việc tiện tay dễ dàng. Giống như lời hắn thường nói với Thi Sương Cảnh vậy – “Em là kỳ nghỉ dài đằng đẵng của tôi”…… Mở bản đồ mới không phải chuyện tốt lành gì.

Thi Sương Cảnh nhìn thấu rối bời của La Ái Diệu, y kẹp tài liệu cần thiết vào dưới nách, đi tới cúi người hôn lên trán La Ái Diệu, khẽ bảo: “Cả nhà mình ra ngoài chơi mà anh không vui sao?”

“……Vui chứ.”

“Cười lên nào.”

Không đợi La Ái Diệu cố nặn ra một nụ cười có vẻ thật lòng, Thi Sương Cảnh đã chọt hai ngón tay kéo khóe miệng hắn lên, tạo thành một nụ cười hài hước. Ánh mắt Thi Sương Cảnh ngậm cười tựa như vầng trăng khuyết.

*

Ngày xuất phát, cửa garage mở lên, La Ái Diệu lắc lắc chìa khóa xe, bốn đứa nhỏ xếp thành một hàng, có đứa ngẩn ngơ, có đứa hưng phấn, có đứa thì hồi hộp. Thi Sương Cảnh xuất hiện cuối cùng, y và La Ái Diệu đi vòng ra cốp sau, gọi từng đứa nhỏ qua để xác nhận va li của chúng. Kiều Kiều Mạch Mạch rất chi kích động, Kiều Kiều chỉ thiếu điều múa quyền ngay đầu xe luôn. Bắp thì chính là đứa ngẩn ngơ, cậu thậm chí còn nhớ nhầm thời gian xuất phát, hóa ra tối nay phải ra sân bay rồi ư?

Trong nhà có bốn đứa trẻ, La Ái Diệu mua một chiếc Lincoln Navigator chính là để sáu người có thể cùng xuất hành. Xe này vừa cao vừa rộng, bình thường La Ái Diệu hiếm khi lái nó, xe riêng của hắn và Thi Sương Cảnh xếp chồng lên nhau mới cao bằng chiếc xe này. Chiếc xe rất đậm chất “người cha”, nhất là khi La Ái Diệu cầm lái, cực kỳ có cảm giác của người đứng đầu gia đình.

Họ bay thẳng từ thành phố D đến Rome, chuyến bay xuyên quốc gia kiểu này thường cất cánh lúc nửa đêm, Thi Sương Cảnh chỉ dẫn La Ái Diệu lái vào thành phố D, cả nhà vào thành phố ăn tối trước, biết đâu có thể mua cho bọn trẻ vài món đồ mang theo.

Bắp đang thẫn thờ nhìn vào màn đêm thì một bàn tay bỗng vỗ vào vai cậu, Bắp quay đầu, hóa ra là Mạch Mạch đưa đồ cho cậu. Mạch Mạch nói: “Anh ơi, bùa hộ mệnh nè, cả bốn bọn mình đều có.”

Đó là một chiếc móc khóa xếp hạt pixel, của Bắp là hình mèo cam trắng, của Đậu Đậu là mèo đen, còn của Kiều Kiều Mạch Mạch là hai chú chó Shiba đen. Bắp hỏi: “Vì sao anh với Đậu Đậu là mèo còn hai em lại là cún?”

“Là vì hợp thôi. Ở nhà mình mà còn hỏi “Vì sao”? Có biết bao chuyện thần kỳ rồi mà.” Mạch Mạch cất giọng sâu xa.

La Ái Diệu đang lái xe cũng xen lời: “Cha biết vì sao Kiều Kiều Mạch Mạch là cún rồi —— Bởi vì tụi nó đều cứng đầu.”

Kiều Kiều thêm dầu vào lửa: “Thế bọn con cứng đầu giống cha hay giống mẹ?”

Thi Sương Cảnh vui vẻ hóng hớt: “Ừ, thì giống mẹ.”

“Cứng đầu một chút cũng tốt mà. Vậy mới không khuất phục.” La Ái Diệu nghiêm túc nói.

“Cha dẻo miệng ghê.” Đậu Đậu châm chọc.

“Ừ, con dẻo miệng giống cha nhất.” La Ái Diệu cũng không bỏ qua cho nó.

Cả nhà vừa nói cười vừa thưởng thức bữa tối náo nhiệt, lần này họ đi Ý một tuần, tạm thời chưa định đi những nước khác, đi từ Bắc chí Nam rồi lại dạo một vòng đảo Sardegna, e rằng một tuần là gấp lắm rồi. Bắp ăn thêm ba bát cơm, cậu đã xem review du lịch nên biết ẩm thực nước ngoài rất khó ăn, dù là món Tàu cũng không ngoại lệ. Ăn xong, cả nhà cùng đi mua sắm song không ưng món nào đặc biệt, Bắp muốn mua một chiếc tai nghe chống ồn, có mẫu mới ra thì lý nào lại không mua.

Sau người di chuyển kiểu gì cũng khiến người khác chú ý, trông cứ như một đoàn du lịch nhỏ vậy. Tất cả giấy tờ căn cước đều cho cha La Ái Diệu phụ trách, tiền thì do mẹ Thi Sương Cảnh quản lý, đây là thông lệ xưa nay của nhà họ, trước kia đi du lịch các nơi trong nước cũng đều như thế. Tiến vào phòng nghỉ dành cho khoang hạng nhất, mỗi đứa nhỏ chiếm một bàn rồi cúi đầu lướt điện thoại, khoảng mười phút sau thì lập một nhóm nhỏ để lên kế hoạch thăm thú. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu thì mất hút.

Thực ra Thi Sương Cảnh muốn vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua rồi mới lên máy bay. Y có rủ La Ái Diệu vào cùng, La Ái Diệu từ chối y một cách rất chi bảo thủ, song hai người vẫn trao nhau một nụ hôn nhẹ. La Ái Diệu chờ Thi Sương Cảnh ngoài khu nghỉ. Con cái là gì cơ? Tụi nó đều lớn cả rồi, không lạc trong sân bay đâu.

Lên máy bay thì chủ yếu chỉ ăn và ngủ. Chỉ có Đậu Đậu hơi bất an, cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nó cố gắng gượng hơn mười tiếng đồng hồ, liên tục xem ba bộ phim. Đồ ăn trên máy bay rất khó nuốt, Đậu Đậu rầu rĩ trách sao mình không ăn thêm một chút ở phòng nghỉ.

Buổi sáng đến Rome, Thi Sương Cảnh và Bắp cùng đi sóng vai theo sát La Ái Diệu, hai mẹ con đều kém tiếng Anh. Cảm giác an toàn của người cha bỗng nhiên thể hiện ra, La Ái Diệu đeo kính râm, hóa thân thành hướng dẫn viên thông thạo nhất, chiều cao của hắn vỗn đã xuất chúng, đi giữa bao người nước ngoài vẫn hết sức nổi bật. Đậu Đậu trông chừng cặp song sinh, cặp song sinh bước đi cứ lơ lãng, có hai lần suýt làm rơi cả vali kéo, Đậu Đậu rất để ý vấn đề trị an nên luôn tập trung 120%.

La Ái Diệu đẩy xe hành lý đến chỗ taxi, Thi Sương Cảnh đề nghị thuê hai chiếc xe năm chỗ, dù sao đường xá thành phố ở Ý cũng khá hẹp, đi xe nhỏ sẽ tiện hơn. La Ái Diệu vẫn kiên quyết thuê xe bảy chỗ, hắn nói: “Việc lái xe không cần mẹ phải nhọc lòng.”

Thi Sương Cảnh không biết La Ái Diệu học luật giao thông Ý từ bao giờ, giao thông ở Rome khá hỗn loạn, lỡ đi nhầm vào khu vực hạn chế giao thông thì rắc rối lắm, nhưng La Ái Diệu dù sao cũng là La Ái Diệu, xưa nay hắn chỉ lo lắng trước khi làm, chứ một khi bắt tay vào làm thì không thể nào sai sót được. Kiều Kiều Mạch Mạch thuần thục ngồi vào hàng ghế cuối, thắt dây an toàn, nịnh nọt La Ái Diệu: “Đi chơi với cha vui quá, chẳng cần bận tâm điều gì, chỉ cần theo cha là được!”

Đúng vậy, không sai, Thi Sương Cảnh bỗng chốc tìm lại cảm giác làm cháu trai —— Dường như La Ái Diệu lại biến thành người cậu lớn tuổi ấy, việc gì cũng làm được, ánh mắt chăm chú và kiên định, như đã tính trước mọi việc.

La Ái Diệu là người đa ngôn ngữ bẩm sinh, cho nên tiếng Ý – một ngôn ngữ bắt nguồn từ tiếng Latin – cũng không làm khó được hắn, khoảng ngày thứ ba đến Ý là hắn đã có thể giao tiếp trôi chảy với người Ý rồi. Trước khi rời Trung Quốc, La Ái Diệu trong thân phận Trác Dật Luân vừa nộp bản thảo đầu tiên của cuốn từ điển Phật học tam ngữ Phạn – Trung – Anh, sự lưu thông giữa các ngôn ngữ chính là một công đức lớn lao.

Bắp nheo mắt chống đỡ ánh mắt trời chói chang ở Rome, thốt ra thắc mắc từ tận đáy lòng: “Sao con cảm giác nước Ý và thành phố S giống nhau thế nhỉ…… Đều nóng ơi là nóng……”

Không phải ảo giác. Người Ý đều không ở Ý vào mùa hè, mà sẽ nhường thành phố cho những du khách ngốc nghếch này. Thi Sương Cảnh đỡ trán, hình như y có siêu năng lực luôn đến thành phố du lịch vào tháng không thích hợp nhất thì phải.

La Ái Diệu lái xe theo chỉ dẫn, mọi người sợ quấy rầy cha nên chẳng ai nói năng gì. La Ái Diệu nhận thấy điều đó, bèn hỏi bâng quơ: “Có ai khó chịu à? Sao mà yên lặng quá vậy?”

Được cha cho phép, trong xe bắt đầu trở nên náo nhiệt. Đậu Đậu bảo mình ngủ không yên giấc, cơ mà phim lại hay tuyệt, nó xem một bộ phim điện ảnh với góc quay màn hình máy tính, kể về một người cha tìm kiếm đứa con gái mất tích thông qua các manh mối. Kiều Kiều và Mạch Mạch muốn thưởng thức bữa sáng kiểu Ý, nhưng hình như bữa sáng kiểu Ý là bánh mì khô cứng và cà phê. Tuy Bắp không hiểu tiếng Anh nhưng lại rất giỏi tra review du lịch tiếng Trung, bản đồ trong điện thoại tràn ngập đánh dấu của cậu, đến Rome là rành Rome mà đến Florence là rành Florence…… Còn Thi Sương Cảnh thì ngẩn ngơ ngắm nhìn sườn mặt La Ái Diệu. (Phim Đậu Đậu xem là Searching (2018) nhé.)

Đây là một ý nghĩ rất kỳ lạ song lại có sức xâm chiếm mãh liệt.  Ánh mắt Thi Sương Cảnh dần trở nên lộ liễu.

Nước Ý là một đất nước nồng nhiệt.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Cha quả thực đậm chất cha! Mẹ quả thực đậm chất mẹ!

Cần từ từ chuyển góc nhìn về anh Phật Tử và Tiểu Cảnh…… cùng với cuộc phiêu lưu có thể diễn ra trong tương lai chăng?

Đến hồi sau cuối thế giới này và câu chuyện này cũng sẽ không khiến mọi người chán đâu!

Bình Luận (0)
Comment