Chương 217: Phúc tới chùa lớn • Đàn tràng ngoại quốc dưới biển – 2 (H)

Gia đình thì nên ở homestay hay khách sạn? La Ái Diệu cho rằng, nước Ý vừa dài vừa hẹp, có lúc ở homestay cũng hay, nhưng trong thành phố thì cứ hưởng thụ sự phục vụ tiện lợi đi. Khách sạn phân chia như này: Bắp và em trai Kiều Kiều một phòng, Đậu Đậu và em gái Mạch Mạch một phòng, cha và mẹ một phòng —— Đó là lẽ đương nhiên.
“Mẹ các con muốn nghỉ ngơi một chút. Bây giờ còn sớm, các con chọn ở khách sạn hay đi dạo loanh quanh?” La Ái Diệu đứng trước cửa phòng, phía sau là cửa sổ sáng rực, Thi Sương Cảnh lau kính râm, tặng cho hắn một ánh nhìn thắm thiết.
“Bọn con sẽ tự lo lấy. Nhà mình có ăn trưa chung không ạ? Giờ là 9 giờ rồi, 12 giờ chúng ta gặp nhau nhé?” Thiếu nữ thanh xuân Đậu Đậu luôn nhanh nhạy như thế. Nó đảm bảo mình sẽ quản lý tốt ông anh không hiểu tiếng Anh và hai đứa em hiểu tiếng Anh nhưng tâm trí luôn bay nhảy. Khách sạn nằm ở vị trí trung tâm, đi bộ mười lăm phút là thấy đầy đủ cả điểm tham quan lẫn đồ ăn ngon, thích hợp cho lũ trẻ dồi dào năng lượng lập thành nhóm bốn người lượn khắp nơi.
“Cảm ơn Đậu Đậu. Con cứ cầm thẻ tín dụng của cha đi, thích mua gì thì mua, đi chơi là phải vui mà. Hẹn gặp lại vào bữa trưa.”
Thi Sương Cảnh đưa một tấm thẻ qua dưới cánh tay La Ái Diệu, sau đó khoác tay hắn, dẫn hắn vào trong phòng. Đóng cửa, nuôi thả, hơi đâu bận tâm nhiều nữa.
La Ái Diệu bế Thi Sương Cảnh lên, mặt hai người ghé lại gần kề, khoảnh khắc trao đổi hơi thở luôn là rung động nhất. La Ái Diệu khẽ hỏi: “Lúc ở sân bay đã muốn làm rồi sao? Sao vừa đi chơi đã hưng phấn thế?”
“Không biết bữa, có lẽ vì rất thích dáng vẻ của anh khi thể hiện tinh thần trách nhiệm đấy, cậu à.” Thi Sương Cảnh trêu ghẹo La Ái Diệu, bị La Ái Diệu cắn cằm, y cười khanh khách, lập tức bị thả xuống giường. Nhà cửa bên ngoài chỉ cách một con phố hẹp, không kéo rèm cửa sổ là sẽ lọt hết ánh sáng vào phòng. Ánh dương vĩnh hằng trên nước Ý, mùi hạt cà phê rang xay thoang thoảng trong không khí, sắc lam và lục của Địa Trung Hải trên bức tranh treo tường. Thi Sương Cảnh nằm ngửa trên giường lớn, bị ánh mặt trời chiếu ngả sắc vàng, La Ái Diệu cúi xuống, phủ lên nửa người là ánh dương vàng, nửa người là cái bóng xám, tựa như sự chuyển đổi giữa tượng vàng và tượng đá.
“Cái từ “thể hiện” này có hơi vũ nhục tôi không vậy? Em phải thừa nhận đi, khi thay đổi hoàn cảnh thì em sẽ lại lần nữa ỷ lại vào tôi.”
“Em vẫn luôn thừa nhận mà. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, lát nữa còn phải ăn trưa đấy.” Thi Sương Cảnh c** q**n La Ái Diệu ra, La Ái Diệu lại lui xuống giường, muốn vào phòng tắm. Thi Sương Cảnh đành kéo rèm cửa lại, cũng cởi hết rồi gõ cửa phòng tắm, chen vào tắm cùng với hắn.
Vốn dĩ La Ái Diệu định xối vòi sen rồi đi ra, nhưng nếu cả hai đều ở đây rồi thì xả nước bồn tắm luôn. Trước khi nước đầy, Thi Sương Cảnh khẩu giao cho La Ái Diệu, nuốt thật sâu, dùng cổ họng hút lấy, cảm giác nửa ngạt thở nửa ngất ngây hệt như say máy bay, La Ái Diệu không bắn vào miệng y mà rút ra bắn lên ngực y. Thi Sương Cảnh từng sinh bốn đứa con mà cơ thể lại chẳng hề có dấu vết sinh nở, vẫn luôn tươi sáng, trẻ trung, khỏe mạnh. Đầu vú thụt vào trong, d**ng v*t chọc nhẹ phần rãnh giữa hai đầu vú, La Ái Diệu dùng q** đ** quệt qua cánh môi dưới của Thi Sương Cảnh, khiến y nếm được một chút vị t*nh d*ch của hắn.
Vào bồn tắm, Thi Sương Cảnh dùng phía sau nuốt trọn d**ng v*t của La Ái Diệu, cực kỳ muốn k*ch th*ch tuyến tiền liệt trong cơ thể mình, mặc cho La Ái Diệu dùng tay chơi đùa lỗ trước và dùng d**ng v*t chơi đùa lỗ sau của mình.
Thi Sương Cảnh tạt nước lên mặt La Ái Diệu, khiến hàng mi của hắn ướt át, rồi y lại giơ tay vuốt mi hắn, như thể muốn lau khô nước cho hắn. Chẳng mấy chốc bàn tay ấy đã chạm tới sống mũi và gò má La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh vừa r*n r* vừa nói: “A…… Ở trong nước thì cảm thấy anh mang vẻ đẹp đậm chất phương Đông…… Mà sao…… Ưm…… Ra nước ngoài lại thấy gương mặt anh hơi có nét ngoại quốc nhỉ…… Ư a…… Nhẹ chút…… A a……”
Trong bồn tắm, dù hai đôi chân dài cố co kiểu gì cũng thấy miễn cưỡng. Thi Sương Cảnh tì đầu gối lên đáy bồn tắm sứ, hơi đau, d**ng v*t ra vào đẩy cả nước nóng lọt vào trong, khiến y ấm dần, ấm dần. La Ái Diệu hết hôn lại cắn ngón tay Thi Sương Cảnh, nhịp đẩy hông vừa kiềm chế song cũng rất mạnh mẽ, thưởng thức dáng vẻ y từ từ chìm đắm trong bể dục.
“Tuy chúng ta đã có con rồi, nhưng gia đình sáu người đi chơi như thế này mà tôi vẫn cảm tưởng như một mình dẫn theo năm đứa trẻ vậy.” La Ái Diệu nói.
Thi Sương Cảnh hoàn toàn tán thành. Vậy thì sao chứ? Nếu La Ái Diệu một mình dẫn theo năm đứa trẻ……
“Bây giờ bọn mình đang yêu đương vụng trộm sao?” Thi Sương Cảnh càng hưng phấn hơn.
La Ái Diệu buồn cười, sao hắn và Thi Sương Cảnh có thể coi là yêu đương vụng trộm được! Chỉ là đôi khi vai vế trong gia đình quá rõ ràng, La Ái Diệu là cha, là cậu của mẹ, hắn chơi trò đóng nhiều vai diễn, tự đưa mình lên cao. Sau đó là Thi Sương Cảnh, mẹ chỉ là mẹ thôi, mỗi người mang một thứ bậc huyền diệu. Trong những đứa con cũng có vai vế, Bắp là anh trai, nhưng đôi khi Bắp lại rụt rè nên Đậu Đậu sẽ đứng ra gánh vác như thể nó là chị cả vậy, chỉ có Kiều Kiều Mạch Mạch mãi chẳng lớn lên, vẫn thỏa sức kéo dài quãng thời gian trẻ thơ của mình.
Trong lúc l*m t*nh, không cần nhớ tới những sinh mệnh độc lập đã rời khỏi cơ thể mình. Thi Sương Cảnh tập trung chú ý, La Ái Diệu thưởng thức sự xao động nội tâm và sự chuyển đổi vai diễn của y. Bay từ Trung Quốc đến Rome, dường như quỹ đạo sinh mệnh cũng đi ngược chiều, Thi Sương Cảnh của hôm nay và bây giờ cực kỳ giống y của hồi mới hơn đôi mươi, tràn đầy h*m m**n, không biết đói no, tận dụng mọi thứ, chẳng màng điều chi.
Nếu là yêu đương vụng trộm thì càng phải làm giống thật. Ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau qua rồi lại chống lên bồn rửa tay, đâm vào trong, giơ một chân Thi Sương Cảnh lên, ngón tay ra vào trong *m đ** y, d**ng v*t thì vẫn bị lỗ sau nuốt trọn. Thi Sương Cảnh đè nén tiếng r*n r* và th* d*c, trong bụng vang lên tiếng ùng ục, thân mật thít chặt d**ng v*t của người yêu, k*ch th*ch liên tục từ tuyến tiền liệt khiến d**ng v*t Thi Sương Cảnh vểnh lên, cọ vài cái đã chảy ra dịch trong. La Ái Diệu th*c m*nh mấy chục lần nữa, âu yếm dùng tay nắm lấy q** đ** của Thi Sương Cảnh, khiến y bắn hết vào tay hắn.
Mấy ngày kế tiếp, hai người đều tranh thủ làm rất nhiều lần. Buổi trưa đã làm ở khách sạn Rome rồi, buổi tối lại tiếp tục làm tới nửa đêm. Rồi mấy ngày sau, họ làm ở homestay, ở ban công hướng ra vườn hoa, ở du thuyền, ở phòng bếp mở vào rạng sáng…… Thi Sương Cảnh nói không sai, tránh mặt bọn trẻ rồi l*m t*nh điên cuồng cũng là một kiểu “yêu đương vụng trộm”. Đối với tụi nhỏ, người cha trẻ và người mẹ trẻ là hai kẻ xa lạ, rũ bỏ mọi trọng trách và ưu sầu, đây là sự phù phiếm theo nghĩa tích cực, tươi sáng.
Hiện tại, ở khách sạn Rome, Thi Sương Cảnh l*m t*nh đến hồi đê mê, cũng tùy tiện gọi La Ái Diệu là “Papa”. La Ái Diệu bắn xong thì nằm lên ngực Thi Sương Cảnh tận hưởng dư vị c*c kh***, song lại không thể gọi Thi Sương Cảnh là “Mama” được. “Trách nhiệm” là một phẩm chất gợi cảm, xưa nay La Ái Diệu luôn biết rõ điều ấy, song hắn không ngờ Thi Sương Cảnh lại đổ gục vì chiêu này. Khi đắm mình trong bầu không khí của đất nước xa lạ, cách phân tích tình yêu cũng có những thay đổi mang tính vùng miền. Nhân văn, lý tính, đưa ánh nhìn từ thần linh trở về con người, ấy chính là sự phục hưng. Chẳng biết sẽ thay đổi như thế nào. Rõ ràng chỉ mới ngày đầu tiên thôi mà Lạc Ái Diêu đã tha thứ cho mọi bất tiện của chuyến đi này. Đi du lịch nước ngoài quả là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Hai người ân ái một hồi không dài không ngắn, cứ chia ra mỗi nửa tiếng, xem như làm ba lần, sau đó từng người đi tắm rửa rồi tr*n tr** chui vào trong chăn, mặc cho gió điều hòa hong khô bọt nước trên da dẻ. Thi Sương Cảnh gối lên tay La Ái Diệu ngủ nửa tiếng, mãi đến khi bọn trẻ nhắn tin thì y mới mở mắt dậy.
*
Kiều Kiều Mạch Mạch bảo muốn ăn bữa sáng kiểu Ý, Đậu Đậu liền dẫn chúng đi ăn bữa sáng kiểu Ý. Bắp hoàn toàn không mở nổi mắt, màu mắt thật của cả bốn đứa đều là màu xanh lam phi nhân loại, chẳng biết có giống mắt xanh của loài người hay không, nhưng hình như không giỏi chịu k*ch th*ch từ ánh sáng mạnh cho lắm. Ánh nắng nước Ý cực kỳ gay gắt, tuy Bắp không muốn ăn bữa sáng nhiều đường nhưng vẫn phải trốn vào nhà hàng, gọi một ly nước ngọt, không có điều hòa thì chết mất thôi.
Bọn trẻ muốn đi tới điểm tham quan cùng cha mẹ nên suốt mấy tiếng đó chúng chỉ ăn vài thứ và làm quen hoàn cảnh xung quanh. Bắp đi sượt qua một đứa bé người Gipsy, nó ngoái đầu quan sát, kẻ móc túi ở Ý trông hết sức bình thường, thậm chí chẳng khác nào du khách. Tim Bắp đập thình thịch, tuy những đứa trẻ khác không nói gì song hầu hết cũng như thế, dường như chỉ cần “thay đổi hoàn cảnh” là sẽ gợi lên cảm giác hoàn toàn khác. Không phải những cảm xúc như thương hại, đồng cảm, khinh miệt, mà là…… Có thể ví như chuyển từ triển lãm tranh thủy mặc sang triển lãm tranh sơn dầu không nhỉ? Từ mực vẽ, nét bút, chữ viết, con dấu, chuyển sang màu sơn, ánh sáng, vải bố, khung tranh. Cảm giác như đổi hẳn sang một hệ thống khác vậy.
Kiều Kiều, Mạch Mạch có sự cố chấp và yêu thích vượt mức bình thường đối với đồ thủ công, chúng khăng khăng đòi xem nghệ nhân Venice chế tác thủy tinh cho bằng được. Đậu Đậu xách theo một vali rưỡi quần áo, mục đích chỉ để có ảnh đẹp. Bắp trở thành thợ chụp ảnh của Đậu Đậu, dọc đường đi cậu liên tục ngồi xổm xuống hoặc ngửa ra sau để chụp ảnh cho em gái. Chúng vốn là trẻ con loài người mà, làm gì có trò nào mới mẻ hơn.
Khi chúng trở về khách sạn tập hợp cùng cha mẹ, Thi Sương Cảnh nhạy bén phát hiện mắt bọn trẻ hằn đầy tơ máu, Bắp cứ dụi mắt liên hồi, từ đó y luôn nhắc bọn trẻ đeo kính râm khi ra đường.
Dọc đường đi, Thi Sương Cảnh cứ đau đáu một vấn đề: Tại sao y lại cảm thấy mình hoàn toàn lệch khỏi dòng thời gian của thế giới thật? Từng có lúc y lo lắng về tuổi tác, nhưng La Ái Diệu nói nếu đây là một đất nước mới, chẳng ai quen biết họ, thì mọi người sẽ nhìn Thi Sương Cảnh mãi mãi là Thi Sương Cảnh hai mươi tám tuổi, nhìn La Ái Diệu mãi mãi là La Ái Diệu ba mươi hai tuổi, trẻ con là trẻ con, nhưng người lớn sẽ mãi mãi trẻ trung. Tuy Thi Sương Cảnh không sống dựa vào ánh nhìn của người khác, nhưng khi bước đi trên con phố mới trong một thân phận hoàn toàn mới, đối với y, việc đó giống như cài đặt lại thời gian một lần nữa. Có không ít người giống họ, chẳng hạn gia đình Tưởng Lương Lâm, chẳng hạn…… Đúng rồi, Trang Hiểu. Chẳng rõ vì sao, khi gặp nhiều người tóc vàng mắt xanh như thế này, Thi Sương Cảnh lại nhớ tới hai cha con họ Trang.
Mặc dù không còn liên lạc với nhau nữa, song Thi Sương Cảnh biết, ở thành phố mà Trang Hiểu sinh sống có một tiệm bánh ngọt mở thành chuỗi như phân tách tế bào, một tiệm, hai tiệm, bốn tiệm, tám tiệm…… Con trai Trang Hiểu là Trang Lý An bằng tuổi Tưởng Niệm Lang, vào năm Bắp khoảng mười tuổi, cũng chính là năm Trang Lý An hai mươi tư tuổi, Thi Sương Cảnh đã lướt thấy quảng cáo mà Trang Lý An ghi hình. Lại mấy năm trôi qua, nghe nói Trang Lý An lấn sân sang điện ảnh, đóng vai một công nhân lai trú tại mỏ quặng trên biển Bắc Âu, đơn độc đối diện với sóng gió quỷ quái giữa đại dương và nỗi kinh hoàng không thể diễn tả…… Sau đó Trang Lý An đã nhận được giải thưởng.
Tất cả mọi người đều trưởng thành, người nhà họ Thi vẫn chậm rãi như cũ, hưởng thụ thanh xuân vô dụng, chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng tính thời gian hàng ngàn năm. Giống loài khác nhau thì nhịp điệu khác nhau. Có vẻ Thi Sương Cảnh đang thực sự trải nghiệm điều ấy.