Chương 218: Phúc tới chùa lớn • Đàn tràng ngoại quốc dưới biển – 3

Thi Sương Cảnh chỉ có một ấn tượng tổng quan về nước Ý…… À không, về các quốc gia Châu Âu —— Đó là nhà thờ ở khắp mọi nơi!
Cùng người yêu và các con tiến vào tham quan từng nhà thờ, Thi Sương Cảnh không khỏi nảy sinh ý nghĩ so sánh. Hồi trẻ y từng nhìn thấy bảo điện vô cùng rộng lớn, cũng chính bảo điện ấy đã làm chứng cho sinh mệnh của y, bây giờ thấy các công trình tôn giáo này, y không cảm thấy choáng ngợp mà chỉ bình tâm ngắm nhìn vậy thôi. Thi thoảng La Ái Diệu sẽ đi tới góc nhà thờ để quét mã nghe giới thiệu. Trên đời này rốt cuộc có Jesus Christ hay không? Thi Sương Cảnh chẳng buồn hỏi vấn đề này, nhận được đáp án gì cũng sẽ không khiến lòng y thanh thản.
“Ồ, thần La Mã…… Chúng ta có cùng tần số không nhỉ? Con chẳng biết nữa.” Đậu Đậu nói.
Nửa đêm, mấy đứa nhỏ tụ tập tại bàn ăn, trước mặt là hộp pizza mở to, mọi người cùng ăn khuya và trao đổi thông tin.
Bắp nói: “Có cảm giác kỳ dị lắm…… Anh chẳng nói rõ được, cũng không biết có phải là thần hoặc thần lực không, cơ mà anh cảm thấy nơi đây chắc chắn có “linh”. Bất cứ ngóc ngách nào trên Trái Đất cũng có “linh”, chẳng qua loại hình khác nhau thôi, cửa nhà mình cũng có, khắp nơi đều có. Con người cũng có “linh”. Khó tả quá, tóm lại là rất mới lạ.”
“Cảm giác của sinh vật lưỡng cư đấy.” Đậu Đậu tìm ví dụ, “Trước đây chúng ta hô hấp trong nước, bây giờ đổi sang môi trường khác, chúng ta có thể sống sót ở nơi khác, nhưng các môi trường chắc chắn có sự khác biệt.”
Kiều Kiều và Mạch Mạch ăn vài miếng pizza, nằm dài trên ghế sô pha. Mắt Kiều Kiều nhắm rồi lại mở, đổi sang mắt Phật để nhìn sự vật, nó vẫn có thể thấy dấu vết của hồn và nhân quả, bởi vì loài người là không thay đổi, cho dù họ có tin Phật hay không —— Trong thế giới quan của gia đình này, “Phật” không phải một tư duy triết học siêu hình mà là một sự khác biệt căn bản về tầng bậc. Tuy nhiên thế giới này không vận hành theo quy tắc phi nhân tự tình nguyện tồn tại cùng với phi nhân, hay thần linh có thể tự giao lưu với nhau. Không hề có chuyện ấy.
Bản thể của thế giới này tồn tại một cách ổn định, đất nước của Phật thuộc tầng khí quyển chẳng thể nhìn thấy, còn có vô vàn tầng khí quyển như thế, chẳng hạn như tầng của thần Chung Sơn, tầng của các thần linh khác. Quan hệ giữa chúng không phải tầng trong và tầng ngoài, mà là một hình thái chồng chéo cực kỳ chặt chẽ. Giữa các tầng có thể có kênh giao tiếp, cũng có thể hoàn toàn xem như đối phương không tồn tại. Loài người có thể sinh sống bình yên trong thế giới ấy, loài người có bản lĩnh nhất, loài người có thể chịu đựng nỗi sợ để tiếp tục sống sót.
Kẻ như Kỷ Phục Sâm, mấy chục năm chưa chắc gặp một lần. Kể cả họ muốn gặp gỡ thần hay quỷ trong mấy ngày ngắn ngủi ở nước ngoài thì cớ gì thần quỷ phải đáp lại chứ? Tiễn gia đình này đi như khách du lịch chẳng phải càng tiện hơn sao? Không cần thiết thì không hiện thân, sẽ không dễ dàng phá vỡ sự cân bằng này. Bọn trẻ nhớ La Ái Diệu luôn nhắc tới “sự cân bằng”, ngay cả La Ái Diệu cũng không thể nói toạc ra thì tất nhiên bọn trẻ càng chẳng hiểu được.
Do đó La Ái Diệu yêu cầu chúng phải che giấu bản tính ở nước ngoài. Quên hết kinh thư, nghi quỹ, pháp khí, đà la ni, đàn tràng, pháp hội đi, dù gặp tín đồ Phật giáo thì cũng phải vờ như không biết, các tín ngưỡng có sự khác biệt cực kỳ to lớn, chớ nên khuấy tung vũng nước đọng này.
Chỉ có đúng một lần, Đậu Đậu một mình trải qua. Pháp thân của cha quan sát từ xa, lưu giữ khoảnh khắc tương tác ấy.
Người nhạy bén như Thi Nghi Thục tất nhiên không thể bị trộm ở Ý, thế mà lúc đi du lịch Milan, ba lô của con bé lại bị trộm mất. Thi Nghi Thục chuyển sang mắt Phật, quan sát toàn bộ khu phố như thiên sứ nhiều mắt, nó phát hiện dấu vết lông vũ, bèn lập tức chạy đi lấy lại ba lô mà chằng buồn báo cho người nhà. Cảm giác như ưng như ngựa, Thi Nghi Thục thấy quái lạ như thể bị nhét thú vật vào miệng, nó lao vút qua đám đông, truy đuổi theo dấu vết ấy. Cuối cùng nó rẽ vào con hẻm nhỏ, khép mắt Phật lại, đã có thể dùng mắt người xác định kẻ trộm. Thằng bé nọ không chạy nhanh bằng Thi Nghi Thục, tay Thi Nghi Thục như cầm dây thừng, túm chặt lấy áo thằng bé rồi ghìm lại. Thằng bé cầu xin bằng tiếng Ý rồi trả ba lô lại, Thi Nghi Thục dùng tiếng Anh bảo thằng bé giao đồ ra, nó cảm giác được thằng bé này đã động vào đồ của mình rồi.
“Một đồng tiền vàng, một đồng tiền vàng.” Thằng bé nói bằng tiếng Anh, xòe lòng bàn tay ra, chỉ cho Thi Nghi Thục nhìn thoáng qua rồi giậm mạnh chân xuống, lại lần nữa thoát khỏi tay Thi Nghi Thục. Thằng bé nắm đồng tiền vàng trong hổ khẩu, Thi Nghi Thục thấy rõ hoa văn trên đồng tiền vàng của vương quốc Kushan kia. Thi Nghi Thục không đuổi theo nữa. thằng bé đắc ý chạy ra khỏi hẻm. Thi Nghi Thục không hề mang theo tiền vàng, vậy đồng tiền vàng mà thằng bé kia trộm được là từ đâu ra?
Đậu Đậu hỏi cha: “Đó là Mercury ư?” (Mercury hay còn gọi là Hermes, là một trong 12 vị thần trên đỉnh Olympus, đồng thời cũng là vị thần của tiền tài và kẻ trộm.)
Gương mặt cha không tỏ rõ cảm xúc, pháp thân của cha thì chẳng thấy được mặt. Cha nhún vai, ai mà biết được.
*
Một chiếc du thuyền trắng trên biển Tyrrhenian.
Du thuyền từ từ rời xa khỏi bờ cát, tiến vào vùng biển xanh thẳm, có người trên thuyền trở nên bồn chồn, cứ trằn trọc trên boong thuyền nóng bức, bởi phi nhân loại không thể phơi dưới cái nắng chói chang, bỏng rát. Tất cả du khách Trung Quốc trên du thuyền này, tức gia đình La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh, đều sinh ra trong núi. Họ không quen với biển nên đã bắt đầu chếnh choáng rồi. Con trai cả tránh nắng trong khoang thuyền, dõi mắt tìm kiếm cá heo. Con gái lớn tựa lưng vào lan can, nhắm mắt, ngửa cái cổ thon dài, lắng nghe tiếng hải âu. Con trai thứ và con gái út thì nằm trên boong thuyền, âm thầm mưu đồ gì đó.
Cặp song sinh giao tiếp mã hóa bằng tâm linh, ngay cả người cha thần thông quảng đại cũng không thể nghe được.
Mạch Mạch: Chuẩn bị xong chưa?
Kiều Kiều: Sao không vào trong hang núi? Trong hang núi thích hợp hơn……
Mạch Mạch: Anh sợ à?
Kiều Kiều: Không phải. Anh đang tính toán khả năng thành công thôi.
Mạch Mạch: Em thì chẳng nghĩ đến chuyện thành công. Miễn chơi vui là được.
Kiều Kiều: Có lẽ anh vẫn hơi lo. Dùng của ai đây? Của bọn mình nhé?
Mạch Mạch: Bọn mình còn nhỏ tuổi quá. Dùng của cha đi!
Kiều Kiều: Cha nhất định sẽ phát hiện ra đấy. Anh không tham gia đâu.
Mạch Mạch: Bọn mình là một thể cơ mà.
Kiều Kiều đứng dậy định đi mật báo, nó phải mách kế hoạch của Mạch Mạch cho cha mới được. Mạch Mạch ra tay cực nhanh, con bé mở ba lô trên ghế, lấy ra một bức tượng nhỏ rồi vung tay ném mạnh về phía mặt trời. Vật nặng trịch rơi xuống nước, chỉ làm văng lên một chút bọt nước li ti rồi chìm thẳng xuống biển sâu.
La Ái Diệu đang rót champgane. Lúc Kiều Kiều chạy tới, hắn bèn đưa champagne cho Thi Sương Cảnh rồi đi tìm thuyền trưởng, nhờ thuyền trưởng lái du thuyền về hướng tượng Phật vừa rơi xuống. Kiều Kiều nhủ thầm: “Toang rồi, chuyến du lịch đang yên đang lành chẳng lẽ phải hủy luôn sao?”
Sau đó Thi Sương Cảnh hỏi Kiều Kiều: “Ai đã trộm tượng Phật trong ba lô của mẹ? Là con hay Mạch Mạch?”
Cặp song sinh là một thể. Tượng Phật là do Mạch Mạch trộm đi, ngay từ đầu Kiều Kiều đã chẳng có gan ném tượng Phật của cha xuống biển để chứng thực cho ảo tưởng truy tìm kho báu. Song nếu Kiều Kiều khai ra Mạch Mạch thì cũng chẳng khiến tình cảnh của nó trở lại như ban đầu, Kiều Kiều chỉ đành im lặng. Thi Sương Cảnh hỏi lại lần nữa nhưng không có kết quả. Tiếng động cơ du thuyền vang lên, mọi người đều cảm nhận được du thuyền đang chuyển hướng và tăng tốc. Bắp ngước mắt quan sát động tĩnh, nếu cậu không nghe lầm thì cặp song sinh đã trộm tượng Phật của cha trong ba lô mẹ rồi ném xuống biển.
Tại sao?
Mạch Mạch bám hai tay lên lan can, nhìn ra phía ngoài xa. Thuyền trưởng dùng loa trong buồng lái, hô to với Mạch Mạch, nhắc nhở nó cách xa lan can ra. Du thuyền đi vòng quanh và dừng ở chỗ tượng Phật vừa rơi xuống nước, La Ái Diệu bảo dừng, thuyền trưởng liền chấp hành theo. La Ái Diệu đi ra khỏi buồng lái, vẻ mặt không chút thay đổi, tất cả bọn trẻ đều căng thẳng, mãi đến khi Mạch Mạch reo lên: “Cá heo! Có nhiều cá heo quá! “
Bắp đứng bật dậy, muốn chạy tới boong thuyền phía trước, song vừa đưa mắt nhìn thì cậu phát hiện phía đuôi thuyền cũng có cá heo. Dưới sức giãn của nước biển là những tấm lưng cá heo bóng loáng, nhấp nhô cao thấp, lộ ra phần mõm hoặc chiếc vây hình cánh buồm tam giác.
Sau đầu Mạch Mạch vang lên giọng nói của La Ái Diệu: “Xem ra chuyến đi này sẽ là lần cuối cùng cả nhà cùng đi xa —— Con đã phạm lỗi rồi, con hãy nghĩ cách chuộc lỗi đi.”
“Nhưng pháp thân của cha luôn đi theo con mà có ngăn cản đâu……”
Mạch Mạch còn chưa dứt lời thì một lực cực mạnh đã nắm lấy ót nó, ép nó khom lưng hướng mắt về phía biển xanh.
“Con muốn cha ném con xuống để con tự đi vớt, hay là cố gắng khiến pháp thân của con chìm xuống biển vớt tượng Phật? Lẽ nào đây là cách con hiểu những gì cha dạy con ư? “
Thấy chuẩn bị nổ ra xung đột, Mạch Mạch lại chỉ mới mười tuổi, Thi Sương Cảnh vẫn không nhẫn tâm cho nổi, y vội bước tới làm rõ tình hình. Vừa nãy lúc rót champagne, La Ái Diệu chỉ nhắn lại một câu đột ngột vào đầu Thi Sương Cảnh: Cặp song sinh lấy trộm tượng của tôi trong ba lô em, ném xuống biển rồi.
Mạch Mạch cố chống đỡ uy áp của cha bằng cơ thể nhỏ bé của mình, vẫn mạnh miệng đáp: “Con cũng định ném của con xuống mà! Nhưng báo thân của bọn con còn nhỏ quá, bọn con lại chưa đúc tượng…… Tượng mà con và Kiều Kiều tự nặn thì xấu đau xấu đớn…… Cũng không dùng được! Oa oa, con biết rồi mà, con sẽ xuống dưới vớt lên, cổ đau quá……”
Con bé ương ngạnh được một lúc, cuối cùng vẫn bật khóc nức nở. Một con cá heo nhảy ra khỏi mặt nước, cõng pháp thân vô hình của Phật Nữ rồi lặn xuống biển. Mạch Mạch không thể tự nhảy xuống vớt tượng được, ai biết bây giờ bức tượng đã chìm sâu cỡ nào rồi.
Thi Sương Cảnh đỡ lấy Mạch Mạch, xua La Ái Diệu đi, y nhác thấy pháp tướng đeo đầy châu báu vẫn luôn đi theo mình quanh năm cũng chìm xuống biển, theo Mạch Mạch tiến vào vùng biển nước Ý.
Phần lớn đàn cá tập trung ở độ sâu 20m dưới mặt nước, chẳng mấy chốc đàn cá đã bỏ lại phía sau. Cá heo không thể lặn xuống quá sâu, khi đến độ sâu cực hạn của nó, nó đành quẫy đuôi bơi ngược lên trên. Pháp thân của Mạch Mạch vẫn chưa hiện ra được pháp tướng cố định, không như La Ái Diệu có thể tách ra pháp thân đi theo từng người trong nhà và duy trì pháp tướng ổn định, thậm chí hiện tại Mạch Mạch chỉ giống như một áng mây vô định, chính vì tâm con bé vẫn chưa tịnh. La Ái Diệu vươn tay bao bọc nó tựa như một viên ngọc nhẵn bóng, tiếp tục lặn xuống dưới.
Màu xanh của biển chỉ còn đọng lại trong vùng thấu sáng, còn bên dưới là vùng tăm tối của đại dương. May mà họ chưa đi thuyền quá xa bờ, đáy biển ở đây sâu nhất là hơn 1000m. Đáng lẽ Mạch Mạch không nên ngây thơ đến mức tưởng rằng biển cả luôn mang màu xanh. Đáy biển chẳng có gì, chẳng nhìn thấy gì. Trong bóng tối vĩnh hằng tựa vũ trụ ấy, La Ái Diệu hỏi con gái: “Chẳng lẽ con thực sự cho rằng chỉ cần tùy tiện ném tượng Phật của các con hoặc của cha xuống là nơi này sẽ thành địa bàn mà con phân định ư?”
“Nhưng nếu lập đàn tràng ở dưới biển thì cảm giác sẽ rất…… rất an toàn.”
“An toàn? “
“Ở nơi sâu như biển cả, ngay cả quái vật biển, thần biển gì đó cũng chẳng thường ghé thăm, sẽ rất thích hợp để tu hành mà, cách ly tuyệt đối, ngoại vật không thể lay chuyển, nhất là sinh vật…… Không sinh vật nào tới quấy rầy cả. Nếu có quái vật biển thì đánh cho chúng chạy đi, đánh sạch hết là được. Đâu phải con muốn toàn bộ đáy biển, con chỉ muốn một đàn tràng nho nhỏ thôi mà.”
“Đàn tràng phải dựa vào trí tưởng tượng của con để tự xây nên, đáng lẽ con phải quán tưởng ra một vùng biển thuộc về chính con.”
“Con còn chưa từng thấy bao giờ! Phật quốc làm gì có biển như thế này! Hơn nữa trước khi sinh ra thì con là gì chứ? Hạt giống thức của tất cả bọn con chỉ là sự tồn tại rải rác, xếp hàng…… Toàn bộ sức lực của bọn con đều dành cho việc nghe thiên thư rồi.”
Họ chìm vào bóng tối tuyệt đối, pháp thân là một sự tồn tại mang tính khái niệm, lúc muốn nó có trọng lượng thì nó có thể có trọng lượng; muốn nó là hư không tuyệt đối thì nó có thể hoàn toàn vô sắc vô tướng. Ở độ sâu này, lực nổi không tồn tại, phương hướng cũng không tồn tại. Đột nhiên, Mạch Mạch trên du thuyền cảm thấy dưới chân trở nên vững chắc, như thể giẫm lên mặt đất lạnh lẽo mà cổ xưa.
Nó mở mắt Phật, nhìn thấy ánh lam trong suốt bừng lên dưới biển sâu, một tòa bảo điện nguy nga hình tròn mang tính khái niệm đang đứng lặng ở nơi đó, so với hình tròn thì nó giống một chiếc vòng dày dặn hơn. Chính giữa vòng tròn là một vị Phật, chính là tượng Phật Tử Mật Tông lâu rồi chưa thấy, bức tượng nhiều đầu nhiều tay, lắng nghe chư nguyện. Trong vùng biển tĩnh lặng sâu hàng ngàn mét này, những dòng hải lưu xoay quanh bức tượng Phật như đèn kéo quân, rọi chiếu mật lý, điển tịch, câu chuyện của Phật tới nơi vô cùng vô tận.
La Ái Diệu nói: “Nhiều năm về trước, cha cũng từng có ý nghĩ như vậy. Xây một đàn tràng Mật tông dưới đáy biển, nếu tín đồ muốn vái lạy cha thì đi thuyền ra khơi, họ vái lạy xong là có thể quay về với cuộc sống con người, còn cha thì độc lập, lánh đời, khỏi bị quấy nhiễu. Cha hiển hiện đàn tràng dưới biển của cha cho con xem đấy, con thấy nó có tốt hơn đàn tràng pháp giới hiện giờ của cha không?”
Mạch Mạch lặng thinh.
“Đây là đàn tràng của cha, cũng là lựa chọn của cha. Nếu con thích đàn tràng dưới biển hơn thì con nên tự quán tưởng.”
“Cha ơi, con thực sự rất thích đảo Sardegna. Bọn con phải ở bên cạnh cha mẹ, ở…… nơi từng có đàn tràng sao? Chẳng phải thế giới này thuộc về tất cả sinh linh hay sao? Cho dù chúng ta có phải là con người hay không. Nếu con là một con cá, phải chăng con sẽ càng có tư cách lập đàn tràng ở đây? Giữa cá và Phật thực sự cách biệt lớn đến thế ư?”
“Con gái của cha, con đang kể câu chuyện về vua cá trong “Lục Độ Tập Kinh”[1] đấy. Nếu trở thành bậc cao thượng thì dẫu là cá cũng sẵn lòng xả thân cứu nguy, giúp đỡ chúng sinh hoạn nạn, chí vượt khỏi sáu nẻo u minh, ắt sẽ đạt được vinh hoa……”
“Cha ơi, không phải con đang luận kinh với cha đâu! “
“Con chớ nên ném tượng của mẹ con đi, hành động ấy chẳng khác nào xem lời hứa của cha với mẹ là món đồ chơi của con. Con phải tự tay trả tượng Phật của cha lại cho mẹ, còn phải xin lỗi mẹ nữa.”
“Vâng thưa cha……”
“Sau này con lớn, nếu thực sự muốn làm cá thì hãy phát đại nguyện và lập đàn tràng ở nước ngoài, tạo nên đàn tràng thực thể dưới đáy biển cần phải dùng bản lĩnh của chính con. Con phải có năng lực đương đầu với sự chất vất và tấn công của họ, giống như cha vậy. Dù con là người hay Phật, đều phải tìm cách an thân lập mệnh cho bản thân mình.”
*
Thi Nghi Mạch bỗng dưng hoàn hồn, thở hổn hển như vừa thoát cảnh đuối nước, trong tay nó hiện ra một bức tượng Phật Tử nhỏ ướp nhẹp. Thi Nghi Mạch quay đầu thấy Thi Sương Cảnh vẫn ở bên cạnh mình, nó chợt khóc òa lên, nói xin lỗi mẹ và dúi tượng vào lòng mẹ, rồi nó và Thi Nghi Kiều cùng ôm đầu khóc lóc. Tiếng khóc như cơn xả hờn của đứa trẻ bị người lớn dạy dỗ, tuy nhiên nó buộc phải thừa nhận rằng, những lời La Ái Diệu nói đều đúng cả.
Thuyền trưởng không biết trên boong thuyền rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ góc nhìn của ông thì đây là một gia đình Châu Á đông đúc đang đóng phim drama ngay trên du thuyền. Ông thấy cá heo vẫn bơi quanh du thuyền, đằng nào cũng không thể cho thuyền bơi về trước khi bầy cá tản đi, chi bằng hưởng thụ vậy. Ông tán gẫu với cô thiếu nữ điềm tĩnh trên boong thuyền bằng tiếng Anh: “Ánh nắng rọi xuống khiến nước biển trong vắt lạ thường, xem ra thần biển cả đã sai đàn cá đến bên người xinh đẹp, nhờ cá heo nhảy múa tấu nhạc.”
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu theo tiếng động, thỉnh thoảng lại khẽ quay đi, con bé nói: “Không phải do thần biển cả đâu, cá heo là cá heo, không phải chúng vui vẻ vì sự hiện diện của chúng ta, mà là chúng ta lạc bước vào bữa tiệc của chúng. Cá heo hát bài ca của riêng mình, cá heo cho rằng chúng mới là người, còn chúng ta là lũ cá ngoài hành tinh, bỗng một ngày xuất hiện rồi chẳng chịu rời đi, đang ngang nhiên dựng nên nền văn minh tăm tối ở nơi đại dương không có nước, mà chúng mới là những vị thần ca hát trên trời.”
La Ái Diệu bảo với Thi Sương Cảnh: “Xem ra chẳng bao lâu nữa cặp song sinh sẽ rời nhà đi xa rồi.”
Thi Sương Cảnh nói: “Nếu không cần người cha già này lăm lăm đi theo xử lý hậu quả thì cứ tùy bọn nó thôi.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo sẽ là chương cuối, chờ tôi viết nốt nhé.
Có thể viết Phật Cảnh và bốn đứa nhỏ ở nước ngoài, tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi ~ Cảm giác như phiêu lưu kỳ ảo ấy nhỉ.
******
★Chú thích:
[1]Câu chuyện vua cá trong Lục Độ Tập Kinh: Xưa kia có vị Bồ Tát nghèo cùng các thương nhân đi sang nước khác. Những thương nhân đều bố thí người nghèo khổ, họ bèn hỏi Bồ Tát thì có gì để bố thí? Bồ Tát liền gieo mình xuống biển làm mồi cho bầy cá, nhờ đó cá lớn được no, cá nhỏ được sống. Linh hồn Bồ Tát hóa thành vua cá, thân dài đến mấy dặm.
Vua cá thường dẫn đàn đi dạo chơi kiếm ăn, không ngờ bị lọt vào lưới. Cả đàn cá đều sợ bị giết thịt, vua cá liền kêu gọi cả đàn đồng lòng hợp sức, đâm đầu vào bùn, dùng đuôi nâng lưới lên cho cá mau ra hết. Nhờ đó cả đàn cá được sống, không con nào là không mang ơn.
Bên bờ biển có một đất nước đang bị hạn hán, dân chúng đói khát phải ăn thịt lẫn nhau. Vua cá thương cảnh ấy, liền tự phơi thân lên bãi biển để dân chúng ăn thịt, bảo toàn tính mạng. Dân chúng lấy thịt ăn đến suốt mấy tháng mà vua cá vẫn sống. Về sau vua cá chết vì bị chặt đầu, linh hồn lại đầu thai làm thái tử con vua.