Chương 219: Phúc tới chùa lớn • Câu chuyện về cái tên mới (Hoàn chính văn)

Đó là một hang đá rất đỗi bình thường.
Chân núi có mộ bạch mã và mộ tăng nhân, những bậc thang dài lát sát vào sườn núi, chót vót, hoang vu, yên ắng, là núi lồng trong núi. Dẫu dùng thần thông cưỡi mây đạp gió mà quan sát thì cũng khó lòng phát hiện ngọn núi bí mật này ngay lập tức, loài người thì càng không thể tiến vào. Lúc hoàng hôn, dơi đêm bay khắp trời, là thời điểm nảy sinh những điều huyễn tưởng. Gió thổi rì rào, nhân vật chính của chúng ta, một vị, hai vị, ba vị…… sáu vị, họ đi thành hàng, cỏ sắc như gai, sương sớm như chất dịch trên nanh rắn……
“Chúng ta”? Chúng ta đã xem câu chuyện truyền thuyết ấy qua cửa hang quá lâu rồi, chúng ta đã đi vào một hang động lớn, trút những tiếng cười vui, những giọt nước mắt vào trong hang tối, giống như con người cổ xưa thời tiền văn minh cúi đầu nhìn đống lửa, nghe khách phương xa kể về sự tồn tại chắc chắn ấy. Chúng ta đều biết kết cục sẽ ra sao. Tình yêu thành toàn cho tất cả, song cũng không thể xem nhẹ nỗ lực đã bỏ ra. Chúng ta lắng nghe hết lần này tới lần khác, như si như say. Chúng ta biết rằng người sống sờ sờ không thể chỉ khái quát bằng một từ “câu chuyện” là xong. Họ tồn tại, họ sống động như thể bước ra từ ngọn lửa xanh. Thời gian của chúng ta đã trễ hơn rất lâu so với thời gian mà nhân vật chính từng sống động.
Thi nhân đưa tin nói, nghi thức đã xong rồi, nếu bạn cảm nhận được họ thì tức là họ cho rằng bạn có duyên. Thi nhân nói, duyên là cốt lõi, họ đã dùng kinh nghiệm của bản thân để cho mọi người biết cách nắm bắt mối duyên ấy. Họ đã chứng minh đầy đủ rồi, tin tưởng vào mối liên hệ vận mệnh này còn hạnh phúc hơn là chẳng tin bất cứ điều gì.
Nhân vật chính, đúng vậy, nhân vật chính. Vô số ngày đêm đã trôi qua, vẫn là tổ hợp sáu người, trong đó có một vị ứng thân của Phật Mật tông đang hoạt động tại hiện thế, dùng cái tên La Ái Diệu để hành tẩu thiên hạ; Thi Sương Cảnh, vị này chính là người yêu vĩnh hằng của Phật Mật tông, nhân vật chính tuyệt đối trong truyền thuyết; cùng với hậu duệ của họ, hai nữ hai nam, hay nói theo ngôn ngữ của người yêu thì chính là con cái —— Nguyện bồ đề dưới cây bồ đề, quả vô ưu trên cây vô ưu.
Thi Sương Cảnh xuất hiện với tư cách là con người duy nhất, truyền thuyết nhất định phải viết như vậy, từ nhỏ bé đến vượt trội, tựa như bắc thang mây. Phía trước là người dẫn dắt, phía sau là người bảo vệ, người ở giữa bịt mắt bằng một dải lụa xanh dài. Sáu người mặc pháp y lộng lẫy, áo dài quét đất, bước lên bậc thang, như ngược dòng về cảnh thiên thủy, trở nên mơ hồ vô tận giữa mây mù, bóng cây, nơi ranh giới của ngày và đêm. Cặp song sinh cuối hàng giơ một chuông lớn và một chuông nhỏ, ngân lên hồi Phạn âm dài một tĩnh một động, chú ngôn chìm nổi trong đó, ba lời chú ngôn chính là quá khứ, hiện tại, tương lai.
Bậc thang hôm nay vừa dài tới vô hạn, vừa gần ngay gang tấc. Hoàng hôn này trải dài bất tận. Thi Sương Cảnh ngoảnh đầu về phía mặt trời lặn xuống núi, hai mắt bị che phủ bởi lụa xanh, y đang nhìn sự vật bằng tâm mình. Thi Sương Cảnh đã cố gắng tính toán thời gian, từ lúc y và La Ái Diệu biết nhau, yêu nhau, rồi đến khi cuộc phiêu lưu kết thúc và lại tiếp diễn, đan xen với cuộc sống gia đình như mơ như ảo. Hai mươi năm? Bốn mươi năm? Hai trăm năm? Bốn trăm năm? Trong núi vẫn cứ như trước. Y và La Ái Diệu đều còn trẻ. Các con cũng còn trẻ. Mãi mãi ở thời thanh niên.
Rất nhiều năm về trước, La Ái Diệu trở lại hiện thế, tìm được bốn vị hộ pháp, tu được ba tướng gồm bản tướng, Minh Vương tướng, Bồ Tát tướng. Sau đó Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu sinh ra bốn đứa con, “bốn” là con số vô cùng đặc biệt đối với gia đình họ, dù có ẩn chứa hàm ý sâu xa hay không thì La Ái Diệu đều phải nghiên cứu. Các con lớn lên, rời nhà, trở về, cứ thế tuần hoàn, đi tiếp nhận cơ duyên của riêng mình để ngộ pháp. Song cũng giống như việc Thi Sương Cảnh luôn là trung tâm của mạng lưới gia đình này, bây giờ đã đến thời khắc buộc chặt, bao gọn. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi thơ lại trôi đi chầm chậm. Nếu có thể, Thi Sương Cảnh thà rằng mình chẳng cần hộ pháp để đổi cho các con tận hưởng tuổi thơ càng lâu hơn. Ở phương diện này, thời gian lại rất công bằng. Con của người và con của Phật đều đi từ không tuổi đến trưởng thành với tốc độ như nhau.
Không phải Thi Sương Cảnh đang căng thẳng. Chỉ là y quá thổn thức nên mới suy nghĩ miên man trên bậc thầm dài dằng dặc. Cũng vì mọi người đều nghiêm túc, đều im lặng. Ngày La Ái Diệu niết bàn cũng như thế này sao? Hắn dẫn hộ pháp bước lên từng bậc thang, đi sâu vào lòng ngọn núi đã sinh ra hắn. Vách đá nhuốm màu đỏ thắm, nghe đâu ngày La Ái Diệu rời núi, hang đá đã thấm đẫm máu, đó là điềm báo khiến các tăng nhân kéo đến đây phong ấn Phật, họ nói rằng La Ái Diệu có cả thiện lẫn ác, mang tướng địa ngục..
Tới cửa hang, trong hang sáng bừng lên, mở rộng vòng tay chào đón người ta tiến vào. Tuy nhiên phương hướng ánh sáng rất lạ, Thi Nghi Ngọc cầm đuốc soi sáng kinh chú đà la ni phủ kín vách tường, trong các khe đá lõm khảm đầy trân bảo ngọc thạch, mạch máu của đá giống hệt như bảo thạch. La Ái Diệu nắm tay Thi Sương Cảnh, đi vào sâu rất sâu, phía sau đã chẳng còn ánh sáng, đội ngũ đi đường không phát ra âm thanh, cất bước chậm rãi tựa phù du.
Càng đi vào trong, càng thấy sắc đỏ khiến đất trời kinh hãi.
Dòng suối đỏ cổ xưa đã bị rút cạn, nhưng hồ nước vẫn chưa khô kiệt. Đi chưa bao lâu, La Ái Diệu thông báo rằng đã đến nơi, hắn nép người cho Thi Sương Cảnh tiến lên, nước suối đầy ắp song không hoàn toàn tĩnh lặng. Cành cây đỏ đương độ tươi tốt, ngâm mình trong nước, đoạn trên vươn ra lởm chởm. La Ái Diệu nói đó là cây san hô, nhưng nó khác san hô tự nhiên, chỉ biến ảo dựa theo khái niệm và hình dạng của san hô mà thôi. Thi Sương Cảnh không nhớ nổi san hô gì nữa, La Ái Diệu nhắc nhở y, đó là san hô máu thịt được sinh ra cùng với Thi Nghi Ngọc, Thi Nghi Thục, Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch.
Hóa ra sau khi La Ái Diệu lấy được nó thì đã cố chấp mang về trồng trong hang đá của hắn. Trăm năm trôi qua, cây san hô trưởng thành, bọn trẻ cũng đều có sở trường riêng, hai bên tương trợ lẫn nhau. La Ái Diệu nói hắn không biết nước suối này đến từ đâu, cũng có thể đấy là suối mới thay cho suối cũ.
Đọc kệ rửa ray, hóa ra nước suối trong vắt, chiếu bóng nhuộm đỏ san hô. (Kệ rửa tay là bài thơ đọc khi rửa tay để thực hành chánh niệm thông qua các hoạt động hàng ngày.)
Lập đàn tràng dưới nước, thế giới hiện thế và pháp giới của La Ái Diệu chồng chéo lên nhau, đàn tràng của hắn nổi trên thế giới của cây san hô khổng lồ. La Ái Diệu nói, các tăng nhân này đã nhìn lầm “tướng địa ngục” rồi, không phải nghiệp hỏa địa ngục, chỉ là san hô mà thôi. Trên trời có sắc lam lưu ly, dưới đất có sắc đỏ cây báu. Lại vào đàn tràng, lại thấy bảo điện, lần này Thi Sương Cảnh khoác đầy đủ pháp y, lững thững bước vào.
Thi Sương Cảnh hỏi: Để em chuẩn bị tâm lý đã, rốt cuộc em cần làm nghi thức gì? Minh Phi ư? Phật mẫu ư? Phật mới ư? Xưa nay em chẳng hiểu quy củ của Phật môn, em chỉ là người ngoài, vậy là em cũng phải niết bàn sao?
Đều không phải. Tôi nhớ đây không phải lần đầu tôi mời em tới mà nhỉ. Hôm nay chỉ là thử nghiệm thôi.
Mất công hoảng loạn như thế chỉ để thử nghiệm thôi à? La Ái Diệu tháo dải lụa xanh trên mắt Thi Sương Cảnh xuống, cho y nhìn thấy đàn hộ pháp ở chính giữa bảo điện. Bốn bức tượng Phật tử, Phật nữ hộ pháp xếp ở các hướng Đông, Nam, Tây, Bắc.
*
Trong kênh giao lưu tâm linh của hai người.
La Ái Diệu: Việc này lạ lắm sao? Tôi đâu phải toàn trí toàn năng, huống chi Phật quốc trên trời cũng chưa chắc là nơi thực sự tốt. Thông qua rất nhiều việc của em, tôi đã thừa nhận giới hạn của mình.
Thi Sương Cảnh: Em chỉ hỏi vậy cho bớt căng thẳng thôi. Em sẵn lòng thử mà. Mọi người cũng đừng căng thẳng nhé.
La Ái Diệu: Tôi không căng thẳng.
Thi Sương Cảnh: Còn bọn trẻ thì sao?
La Ái Diệu: Căng thẳng cũng không sao. Một ngày nào đó chúng sẽ ngồi vào chính giữa, lúc ấy mới thực sự căng thẳng.
Thi Sương Cảnh: Vậy là hồi đó anh cũng căng thẳng lắm đúng không? Nhưng anh chỉ đi có mấy ngày thôi mà.
La Ái Diệu: Hồi đó em không căng thẳng à?
Thi Sương Cảnh: Em luôn tin tưởng anh mà.
La Ái Diệu: Hôm nay em cũng không cần căng hẳng, hãy tiếp tục tin tưởng tôi.
*
La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh ở giữa hàng, Thi Sương Cảnh ngồi trong lòng La Ái Diệu, trông như hai bức tượng Phật Mật tông đang ôm nhau. Bốn bức tượng Phật Tử, Phật nữ mang thần thái khác nhau, hoặc bình tĩnh, hoặc thông tuệ, hoặc tự tin, hoặc giảo hoạt. Bên tai vang vọng tiếng chuông ngân trong gió, La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh không cần làm gì cả, cứ tùy tâm là được. Thi Sương Cảnh bèn nhắm mắt, hồi tưởng về cảnh tượng rất nhiều năm trước. Y thậm chí chẳng nhớ họ từng có bức ảnh nào như thế này không —— Sẽ là ảnh chụp ư? Hay là bức họa? Hay là tranh thêu? Hay…… Chẳng lẽ là thangka?
Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch chen vào trước ngực Thi Nghi Ngọc và Thi Nghi Thụ, hai anh chị ở hai bên trái phải ôm lấy hai đứa em song sinh hiếu động. Thi Nghi Ngọc hơi khuỵu gối để giữ chiều cao tương đồng với Thi Nghi Thục. Thi Sương Cảnh dang hai tay ôm lấy vai Thi Nghi Ngọc và Thi Nghi Thục, thế là ôm cả bốn đứa con vào trong lòng. Y cũng hơi khuỵu gối, tòa bảo tháp vẫn còn một tầng cuối cùng. La Ái Diệu cũng dang rộng vòng tay ôm lấy Thi Sương Cảnh và bốn đứa con vào trong phạm vi bảo vệ, hắn phải đứng thẳng thì bức ảnh gia đình mới có thể hiện rõ gương mặt tất cả mọi người.
Ba, hai, một.
Thêm mấy bức nữa.
Tư thế tiếp theo. Bốn đứa con tản ra các hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, phải xếp tám cánh tay thành hình hoa hướng dương. Cánh tay của Thi Nghi Kiều và Thi Nghi Mạch thấp nhất sẽ làm cuống hoa, cánh tay của Thi Nghi Ngọc và Thi Nghi Thục thì làm chóp hoa. Chúng quây Thi Sương Cảnh vào vị trí nh** h**, bắt y cũng giơ tay thành hình đài hoa giống chúng, còn yêu cầu y phải cười một cái. Thi Sương Cảnh hơi ngồi xổm xuống, La Ái Diệu nhận lấy máy ảnh, tư thế này phải chụp từ trên hướng xuống, tay cả bốn đứa đều tê mỏi cả rồi, chúng bảo dáng vẻ này giống hộ pháp ghê. Cách ví dụ của nhà họ chính là như vậy đấy —— Chuyện nhỏ nhặt cũng phải nói theo kiểu tiên tri.
Thi Sương Cảnh hoang mang làm nh** h**, bị bọn trẻ đẩy qua đẩy lại. La Ái Diệu dựng vững chân máy ảnh, hắn bảo bọn trẻ còn nhỏ quá, đây là lần đầu tiên chúng làm hộ pháp. Tầng thứ nhất và tầng thứ hai đã làm xong, giờ đến tầng thứ ba. Giọng nói thật xa mà cũng thật gần.
Tư thế tiếp theo. Cặp song sinh có thể xem là một thể hoàn chỉnh, chúng gia nhập cùng La Ái Diệu, lại lần nữa biến về “bốn”. Thi Sương Cảnh vẫn ở chính giữa. Lần này, trong tay La Ái Diệu xuất hiện sợi tơ hồng, La Ái Diệu ở vị trí phía Đông, phía Tây là cặp song sinh, phía Bắc là Thi Nghi Ngọc, phía Nam là Thi Nghi Thục. La Ái Diệu bảo Thi Nghi Kiều: “Cha đã dạy con rồi, con làm theo như thế đi.”
La Ái Diệu cầm một đầu tơ hồng, Thi Nghi Kiều cầm đầu còn lại, mỗi người đều làm nút thắt, quấn qua quấn lại sợi tơ hồng, đan thành một tấm lưới đỏ vừa kín vừa thưa. Cuối cùng Thi Nghi Kiều trở lại bên cạnh Thi Nghi Mạch, thu lại hình dạng tấm lưới. La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh hãy cầu nguyện đi.
Nên cầu nguyện điều gì đây nhỉ? Lại là cầu nguyện sao?
Thi Sương Cảnh đúng là người không có linh cảm gì cả.
Vẫn là nguyện vọng ấy —— Mình hy vọng bọn mình mãi mãi bên nhau. Bọn mình, hai người biến thành sáu người. Chỉ thay đổi một điều nho nhỏ thế thôi.
Máy ảnh chụp mấy bức liên tiếp, sau đó đèn flash lóe lên, lại thêm mấy bức nữa. Vầng sáng trắng bừng lên trong bóng tối vô biên, tựa như ánh ban mai hé lộ sau khoảnh khắc trời long đất lở, chiếu rọi vào hang động khiến châu ngọc sáng lấp lánh, nước suối tựa gương bạc.
Tầng cuối cùng rồi. La Ái Diệu nói: “Bọn trẻ mệt rồi, chỉ còn chúng ta thôi. Hai chúng ta vẫn tốt hơn. Cho tới nay luôn chỉ có tôi và em.”
Bầu không khí này nghiêm túc quá, cứ như đang chụp ảnh cưới ấy. Nên làm tư thế gì mới không gương gạo nhỉ? Ánh mắt phải ra sao mới gói gọn được tình yêu vĩnh hằng đây? Nên đứng một trước một sau hay tách ra hai bên? Có cần ôm nhau không? Anh ôm em hay là em ôm anh? Cần nghiêng người không? Cứ đối diện với ống kính là trở nên ngốc nghếch, chẳng giống đang chụp ảnh cưới mà như đang làm giấy đăng ký kết hôn vậy.
Thi Sương Cảnh tất nhiên vẫn căng thẳng. Hễ căng thẳng là y lại nói linh tinh, nói huỵch toẹt hết ra, cái gì cũng nói, cái gì cũng nghĩ. Thời khắc càng hạnh phúc thì lại càng căng thẳng. Cuối cùng La Ái Diệu giữ lấy Thi Sương Cảnh, hắn vẫn thích nhất là được ôm Thi Sương Cảnh từ phía sau, tựa cằm lên vai y, mặt áp mặt, cổ kề cổ, ngực tựa lưng.
Phải cười lên nhé, đếm ngược nào, chúng ta quả thực đang chụp bộ ảnh cưới có một không hai. Tôi bảo đảm đấy.
Tầng thứ tư hoàn tất.
Đến đây, núi chìm, nhật nguyệt lặn, nước dâng giữa đất trời. Một gia tộc nho nhỏ, vài dị thần như câu chuyện thần thoại, một con người ở trung tâm. Trong các câu chuyện về Phật thuở xưa, Phật là một cách gọi mới dành cho người ở trung tâm. Nếu dị thần đều là Phật, phải chăng cần sáng tạo cái tên mới cho người ở trung tâm? Có cái tên mới thì sẽ có câu chuyện mới.
Họ nhẹ nhàng cất bước rời đi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong phần cuối bỗng dưng cảm thấy như vậy là tốt nhất, no đủ 90% rồi. “Kết cục chân thực” mà tôi nói trước đó có hơi phá vỡ nhịp điệu, thực ra cũng không phải nội dung gì quá cần thiết, chỉ là một lần ân ái thôi. Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ viết vào phiên ngoại.
Có nhiều lời muốn nói lắm, đợi tôi sắp xếp lại câu từ rồi sẽ nhắn thêm nhé.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi tới đây! Cũng cảm ơn mọi người đã yêu thích Phật Tử và Tiểu Cảnh của chúng ta!
Editor: Theo tác giả lý giải thì ở phần cuối, bốn đứa con và Phật Tử đều làm hộ pháp cho em Cảnh, sáng tạo câu chuyện mới và giúp em Cảnh trở thành vị thần sở hữu cái tên mới nhé.