Phiên ngoại 1: Hái nấm

Từ khi chuyển đến sau núi Thanh Thành, cứ mỗi mùa mưa Thi Sương Cảnh đều phải tìm thú vui cho mình, bằng không sẽ rất dễ dàng bị âm khí trong núi quấy nhiễu, trở nên u uất không vui.
Trong một lần trò chuyện với tăng nhân, lần đầu tiên Thi Sương Cảnh nghe nói rằng có thể hái nấm trên núi Thanh Thành, vừa khéo khách hành hương đến đây góp gạch tích đức cũng nghe kể về chuyện ấy, họ liền rủ Thi Sương Cảnh lên núi hái nấm chơi. Trong núi Thanh Thành có nấm chẹo, nấm thông, nấm mối và nấm tùng nhung, trời đổ mưa là sẽ mọc lên chi chít. Nấm tươi có thể xào hoặc nấu canh, không ăn hết thì trữ trong tủ lạnh, bao giờ ăn lại dùng.
Thi Sương Cảnh theo khách hành hương đi hái nấm một lần, biết núi Thanh Thành có các loại nấm ăn được, lần thứ hai y chẳng cần người khác dẫn đi nữa mà y tự dẫn La Ái Diệu đi luôn.
Dù sao Thi Nghi Ngọc nhà y cũng luôn núp trong “túi” của La Ái Diệu, khỏi cần y phải trông nom, hai người đều được rảnh tay.
Sáng sớm mưa lâm râm, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu khoác áo mưa, đi giày leo núi chống nước, đội mũ lưỡi trai, đeo một chiếc giỏ trúc nhẹ nhàng, cứ men theo con đường đất phía sau núi là có thể bắt đầu hái được rồi.
Thi Sương Cảnh vừa học cách hái nấm được mấy ngày nên đang cực kỳ nghiền, phạm vi 1km quanh nhà đều bị y quét sạch một lượt rồi. Khỏi lo lạc đường vì bên cạnh y có “tiên nhân” đi theo, y hái thỏa thích xong lại có pháp thân của La Ái Diệu vỗ vai y, nhắc nhở y đã đến lúc về nhà.
La Ái Diệu bắt chước tư thế của Thi Sương Cảnh, cũng vỗ vỗ mũ nấm, nấm thông mọc trên mảng rêu, vỗ vào có cảm giác núc ních như thịt. Vỗ xong, Thi Sương Cảnh nói: “Anh gạt nhẹ lớp bùn bên dưới ra, rồi cầm cuống nhổ lên.”
“Thôi em làm đi.” La Ái Diệu nhích ra.
“Anh cứ thử xem.”
La Ái Diệu xoè hai tay, hắn đeo găng tay vì không muốn tay tiếp xúc với bùn đất ướt át. Thi Sương Cảnh đã nói thế rồi thì hắn đành gạt nhẹ phần rêu mềm ra, nắm lấy cuống nấm, cổ tay hơi dùng sức là cây nấm đã bật lên rồi. Cảm giác quả là kỳ diệu.
Thi Sương Cảnh đưa giỏ sang: “Anh phủi sạch bùn đất và cành khô dưới gốc nấm rồi bỏ nấm vào đây, chúng ta tiếp tục nào!”
Để tìm nấm mà hai người đàn ông trưởng thành cao ráo phải khom lưng cúi đầu, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương. Họ không có công cụ chuyên dụng nên chỉ hái bằng tay, gần như ngồi lọt thỏm trong bãi cỏ cao bằng nửa người. Cứ chốc chốc Thi Sương Cảnh lại phải duỗi lưng để thả lỏng cơ hông tê mỏi, họ càng đi càng sâu, hoàn toàn chẳng thấy con đường ban đầu nữa —— Mà vốn dĩ cũng đâu có đường.
Khẩu hiệu của Thi Sương Cảnh là: “Bọn mình hái nhiều một chút, có thể trữ đông, chờ bao giờ Bắp “ra ngoài” thì làm cho thằng bé ăn!”
La Ái Diệu chống nạnh một cách suồng sã, cảm thán rằng: “Đủ xào một đĩa ăn tối nay rồi.”
Thi Sương Cảnh huơ huơ ngón tay với hắn, ý bảo “Anh không hiểu đâu”, hôm nay y có dự cảm tốt lắm.
Vận may bắt đầu từ khi phát hiện một cụm nấm mồng gà to bự. Họ đi sâu hơn vào trong núi, cứ hai bước lại thấy một cụm nấm. Thi Sương Cảnh tinh mắt, cỏ xanh vương ướt đã che khuất nấm, song y chỉ cần thấy một vệt màu thấp thoáng là lập tức nhận ra mũ nấm. Hôm ấy La Ái Diệu còn hái được cả nấm tre.
Thi Sương Cảnh dạy La Ái Diệu lột nấm tre tươi: “Nấm tre phải lột mũ ra……”
La Ái Diệu muốn nói lại thôi.
Thi Sương Cảnh: “Em biết anh định nói gì.”
La Ái Diệu: “Ừm.”
Thi Sương Cảnh: “Nấm tre tươi phải xử lý kỹ thì ăn mới ngon.”
La Ái Diệu: “Mũ nấm hôi lắm, chạm vào còn nhớp nháp nữa.”
Thi Sương Cảnh: “Ôi chao kệ đi, anh cứ tiếp tục hái là được. Em muốn ăn, anh đừng quan tâm.”
Buổi tối La Ái Diệu được ăn canh gà nấm tre, còn Thi Sương Cảnh được ăn nấm thông xào. Canh gà vàng óng, nấm tre thì trắng tinh, nấm thông cần phải xào kỹ cho khô, dẫu ăn vào hơi độc cũng cam lòng. Món nấm tươi ngon khó lòng diễn tả, quả đúng là được thần núi mở tiệc chiêu đãi mà. Căn biệt thự rộng lớn nhường ấy mà lại trống rỗng, đèn treo trên bàn ăn rủ xuống lẻ loi. Sự yên lặng tuyệt đối trong núi rừng đã chầm chậm lan tràn từ ngoài nhà vào trong nhà. Thi Sương Cảnh chẳng biết mình còn có thể mong nhớ ai, chia sẻ với ai, y bảo: “Hái ít thì chẳng đủ ăn, mà hái nhiều lại chẳng có chỗ tặng.”
“Thì làm như em nói đi, trữ đông chờ Bắp ra ngoài rồi ăn.”
“Đến bao giờ nó mới ăn được thức ăn của con người?”
“Chẳng mấy chốc nữa thôi.”
“Nếu nó vẫn chưa đi ra thì anh hãy ăn thêm một chút đi.” Thi Sương Cảnh thay đổi giọng điệu và cũng đứng dậy, đi bưng nồi trứng chưng nấm mối ra. Trứng chưng cho thêm nấm mối dễ bị nổi bong bóng lỗ chỗ, đây cũng là cảm giác mộc mạc của bữa cơm nhà bình thường.
“Mời cha Bắp ăn thử nha.” Thi Sương Cảnh trêu ghẹo.
“Cảm ơn mẹ Bắp.” La Ái Diệu múc một muôi trứng chưng, hắn nhai cả trứng và nấm mối, không hề thấy nóng. La Ái Diệu giơ ngón cái, ý bảo ngon tuyệt. Thi Sương Cảnh lặng yên nghe tiếng mưa rơi, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh nấm đua nhau mọc lên.
La Ái Diệu nói: “Hai ngày sau chúng ta lại đi hái một lần nữa nhé, tranh thủ khi mùa nấm vẫn chưa qua.”
“Đi hai lần cơ.”
“Được.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Kế tiếp tôi sẽ viết vài phiên ngoại ngắn với phân đoạn rải rác của câu chuyện. Thời gian có thể lùi về trước hoặc tiến về sau, rất ngẫu nhiên.
Editor: Chài ai hai vợ chồng son dễ thương quá đi (∩˃o˂∩)♡