Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 221

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 2: Phật mèo

Chùa Liên Tương nuôi rất nhiều chó mèo, còn có cả rùa và chuột lang. Chùa Liên Tương không làm hồ phóng sinh, hầu hết những sinh linh này đều là động vật lang thang hoặc bị vứt bỏ.

Sau khi Bắp “qua đời”, Thi Sương Cảnh không còn nghĩ tới chuyện nuôi mèo nữa. Thứ nhất là vì sắp có Thi Nghi Ngọc rồi, ngay cả Thi Sương Cảnh cũng sợ bản thân mình, mới nuôi một con mèo mà đã muốn nó làm con mình, vậy nuôi càng nhiều thì chẳng phải sẽ đếm không xuể hay sao? Thứ hai là vì trong chùa đã có rất nhiều động vật nhỏ, y chăm sóc chúng cũng hao tâm tổn sức lắm rồi.

Thi Nghi Ngọc theo cha vào chùa học kinh từ nhỏ, kinh thư thì rất khó vào đầu, nhưng meo meo ẳng ẳng lại tụ tập cả đống.

Vái tượng Phật của Thi Nghi Ngọc có thể ban phước cho thú cưng được khỏe mạnh. Sau khi lớn lên, Thi Nghi Ngọc cũng phụ trách công việc quản lý nhận nuôi động vật của chùa Liên Tương.

Dù sao đây cũng là ngôi chùa có Phật trấn giữ nên thường ngày hiếm khi thấy kẻ săn chó mèo bén mảng tới gần nơi này, song túi đựng mèo và chó lạc thì lại thường xuyên xuất hiện, như thể ném chúng vào chùa là sẽ được an lòng vậy. Thậm chí còn có kẻ bỏ cả cụ già và trẻ con ở ngoài cổng chùa. Kinh doanh chùa rồi mới thấy đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, Thi Nghi Ngọc đã theo cha mẹ và tăng nhân trong chùa học cách xử lý những việc này.

Từ hồi nghỉ học, mỗi 8 giờ sáng là Thi Nghi Ngọc lại cho động vật trong chùa ăn lượt đầu tiên. Cậu thích chơi mạt chược, nhưng gia đình cũng quy định cậu phải nghĩ cách tiêu hết số tiền thưởng kiếm được, cứ dành hết cho việc chăm sóc những con vật nhỏ này là xong. Do Thi Nghi Ngọc tìm người nhận nuôi động vật trong chùa nên số lượng động vật thường trú tại đây không vượt quá hai mươi con.

8 giờ sáng cậu cho ăn lượt đầu tiên, trước bữa tối cho ăn lượt thứ hai, trước khi ngủ cậu lại men theo bóng đêm trở về chùa Liên Tương, cho ăn lượt thứ ba.

Thi Nghi Ngọc thích chùa Liên Tương lúc đêm khuya không đèn nhất, cổng chùa đóng chặt, gió núi rít gào, ngôi chùa say trong giấc nồng, song lũ chó mèo vẫn tươi tỉnh sáng láng. Lúc ban ngày đông người không tiện để động vật chơi đùa trong chùa, còn ban đêm thì sao? Thi Nghi Ngọc mở cửa kho, lấy đồ chơi và đồ ăn vặt ra, đổ thêm pate cho lũ mèo lười biếng rồi hô hào rủ đám chó mèo sẵn lòng vận động cùng đi dạo núi. Cứ đến lúc này, Thi Nghi Ngọc lại như đại vương của ngọn núi vậy.

Trong chùa có hai chú Beagle bị bỏ rơi, Thi Nghi Ngọc nuôi chúng từ hồi hai tuổi đến tận tám tuổi, vì chúng là hai anh em nên rất khó kiếm người nhận nuôi phù hợp, thế là Thi Nghi Ngọc liền tự nuôi luôn. Cậu thậm chí còn xin cha mẹ cho mang chúng về nhà vào mùa đông, lũ cún già rồi, cần phải chăm sóc thật tốt. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đồng ý, tuy nhiên tâm lý hai chú cún vẫn trẻ trung lắm, đông qua xuân đến, cặp Beagle lại đòi về chùa. Thi Nghi Ngọc âm thầm tính toán thời gian, nắm rõ tuổi thọ của tất cả động vật trong chùa. Đây là đề bài sinh tử dành cho cậu, cậu đến từ đâu thì phải bắt đầu tu luyện từ đấy.

Đêm hè, Thi Nghi Ngọc ngồi trên thềm đá, dõi về khoảng trời hình vuông được bao quanh bởi kiến trúc trong chùa và đếm những về sao. Chú mèo đuôi cụt nằm trong lòng cậu, đám mèo còn lại thì nằm la liệt dưới đất, lũ chó thè lưỡi thở khò khè, cậu còn có mấy con chuột lang nữa, thực sự chẳng hiểu sao lại có người vứt cả chuột lang, chúng hoàn toàn không có khả năng sinh tồn ở nơi hoang dã.

Khi lũ trẻ đã ra ngoài học đại học hết, các bảo mẫu cũng quay về nhà, căn biệt thự kế bên liền bỏ trống. Thi Nghi Ngọc mang vài con thú tàn tật trong chùa vào đó ở, cậu có lòng lương thiện thái quá giống hệt mẹ, song sự dứt khoát khi giao động vật cho chủ nuôi mới thì lại giống cha.

Chẳng thể “cứu” hết mọi sinh linh, cũng có lẽ đối với mọi sinh linh, hết thảy đều là số mệnh chứ chẳng tính là “cứu”. Tuy nhiên dù là đối với người hay đối với Phật, việc đi từ tâm thái này sang tâm thái khác đều cần thời gian để chuyển biến.

Một vị Phật tử lai từng là mèo lại đi sâu vào cõi súc sinh, nghe hợp lý quá nhỉ? Thi Nghi Ngọc tìm được pháp của riêng mình trong một đám lông xù.

Không phải lông xù cũng không sao. Không có lông cũng được luôn.

Bình Luận (0)
Comment