Trong lòng đối với thủ đoạn của nữ nhân tên Thủy Nương Khanh âm thầm thán phục, bắt đầu cảm thấy tò mò về nàng ...
...
Rốt cuộc, một đại điện được xây từ đá biển xuất hiện trong tầm mắt ...
Bên trên có đầy đủ nhân vật cao tầng của Hải Hồng Phái, một mặt phức tạp nhìn về Thủy Mặc bọn hắn ...
Lạc Nam âm thầm quan sát, sáu thân ảnh già nua có nam có nữ phân biệt ngồi hai bên trái phải, tu vi đều ở mức Hóa Thần Sơ Kỳ đến Hậu Kỳ ...
Nhất định là 6 tên trưởng lão ...
Một đôi trung niên phu phụ ngồi tại chủ vị, người nữ là một phu nhân ung dung hoa quý ... khi còn trẻ nhất định là một vị giai nhân xinh đẹp ... đang yêu thương nhìn Thủy Mặc lén lau nước mắt ... có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ ...
Người nam diện mạo đường hoàng, một mặt nghiêm nghị, phức tạp nhìn Thủy Mặc thở dài ... là một tên Hóa Thần Viên Mãn cường giả ...
"Đây chắc hẳn là phụ mẫu của Thủy Mặc!" Lạc Nam âm thầm suy nghĩ ...
Rốt cuộc, ánh mắt của hắn chuyển dời đến thân ảnh duy nhất đang đứng phía trước đại điện ... cặp mắt lạnh lùng ...
So với những người đang ngồi ở đây, nàng như hạc giữa bầy gà, nổi bậc đến cực điểm ...
Có vẻ ngoài khoảng 25 26, là độ tuổi chín muồi của mọi nữ nhân ...
Toàn thân là váy dài màu đen ôm sát cơ thể mạn diệu ngạo nhân ...
Một mái tóc dài màu xám khói ung dung rơi xuống, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chạm đến đỉnh của bờ mông đang vếnh cao ...
Thân thể thon thả khỏe khoắn, có một loại thuộc về nét đặc trưng của nữ nhân vùng biển, rất khó diễn đạt ..
Mắt phượng đen láy như vực sâu, lông mày dày nhướn lên bất cần, đôi môi điểm màu son tím trơn bóng hết sức nổi bậc và cá tính, càng tô điểm khí chất thanh lãnh như u lan của nàng ...
Thực lực toàn thân thu liễm đến cực hạn, nhìn qua chỉ trông như một phàm nhân, nhưng lại là tâm điểm của toàn trường ...
"Thủy Lung Tiên Tử sao? biệt danh này có phần ôn hòa a, sao có thể đại biểu cho nàng?" Lạc Nam âm thầm suy nghĩ ...
Đúng lúc này, Huyền Thủy Đỉnh trong người hắn đột ngột rung rẩy hết sữ dữ dội, như muốn phá không mà bay, một cảm giác cực độ ham muốn đối với Thủy Nương Khanh ...
Lạc Nam vội vàng điều động ba tôn đại đỉnh còn lại ra sức đè ép, giữ vững tâm thần ... ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, trong lòng khó hiểu vô cùng ...
"Nữ nhân nay sở hữu Dị Thủy, trach không được Huyền Thủy Đỉnh kích động như vậy!" Kim Nhi nhìn Thủy Nương Khanh, mở miệng nhỏ nhắn nói ...
Lạc Nam nghe nói mà giật mình, vội vàng một lần nữa đánh giá Thủy Nương Khanh ... bất quá hắn không thể bất lịch sự dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát nàng, vì thế chẳng phát hiện gì, khả năng ẩn giấu khí tức của nàng rất tốt ...
"Là Niết Bàn Linh Thủy!" Kim Nhi giải đáp luôn ...
...
"Đây chắc hẳn là Lạc Nam công tử?"
Mặc kệ đám người Thủy Mặc vẫn quỳ gối trên đất, Thủy Nương Khanh trước hết nhìn về thân ảnh người thanh niên ...
Dù sao khách nhân chính là đối tượng được ưu tiên trong hầu hết các trường hợp ...
Thấy hắn toàn thân thong dong, ánh mắt tà dị lại không ẩn chứa tạp chất, diện mạo có phần anh tuấn, bất quá tu vi không cao, thật sự lợi hại như vậy sao?
Lạc Nam đột nhiên cảm thấy một tia áp bức như có như không lượn lờ xung quanh mình, âm thầm dò xét ...
Hiển nhiên Thủy Nưong Khanh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng một kẻ lạ mặt như hắn ...
Với kinh nghiệm đối phó nữ nhân của Lạc Nam, sao có thể bị nàng thăm dò?
Hắn hết sức bình thản, trước hết hướng về đám cao tầng của Hải Hồng Phái chắp tay:
"Tiểu tử Lạc Nam, ra mắt chư vị tiền bối ... "
Sau mới hướng về Thủy Nương Khanh gật đầu: "Gặp qua Thủy tiểu thư!"
Thủy Nương Khanh âm thầm gật đầu, thanh niên này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại biết tôn ti trật tự, ứng xử rất phù hợp ... , bởi vì mặc kệ tu vi nàng cao cường đến đâu, thì tại nơi đây vẫn còn phụ mẫu và trưởng bối của nàng, theo phép hắn phải chào hỏi họ trước ...
Đổi lại kẻ khác không đủ ý tứ, sẽ bị khí thế của nàng cuốn lấy mà vội vàng chào hỏi nàng trước, hành động như vậy hoàn toàn không khôn ngoan ...
Đối với cách ứng xử của Lạc Nam, đám cao tầng của Hải Hồng Phái đương nhiên hài lòng, hướng hắn lịch sự mỉm cười nói lời cảm tạ, thực lực của Lạc Nam đã được kể lại phần nào, không ai dám xem thường hắn ...
Riêng mẫu thân của Thủy Mặc càng là nhiệt tình đứng dậy, bước đến kéo lấy tay Lạc Nam, hai mắt đỏ hoe, êm ái chân thành mở miệng:
“Mạng của Tiểu Mặc và Phúc bá bọn người là do ngươi cứu, ngày sau ngươi chính là thân nhân của Hải Hồng Phái chúng ta, nếu không chê có thể gọi ta một tiếng dì Hoa ... "
Lạc Nam nhìn nàng, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hắn cảm nhận được người phụ nữ này thật tâm xem mình là người nhà mà không phải khách khí cho có ...
Xem ra nàng quả thật rất yêu thương Thủy Mặc, vì mình cứu hắn nên được đối xử chân thành ...