Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1042 - Chương 1042: Hạ Quyết Tâm

Chương 1042: Hạ Quyết Tâm

Không những thế, tương lai còn có khả năng xảy ra đại họa.

Hóa ra mảnh đất nghĩa trang của nhà họ Tưởng được gọi là "đèn đã cạn dầu", lúc đầu đó là một mảnh đất tốt, nếu dùng làm âm trạch thì gia đình có thể thành công, phát đạt.

Đúng như tên gọi của nó, khi đèn đã cạn dầu thì gia đình đó cũng sẽ hết phát đạt, khí số chỉ đủ dùng trong sáu đời. Khi đèn đã cháy hết dầu thì khí số tận, tan gia bại sản.

Cao nhân đó đã khuyên gia đình họ tốt nhất nên di dời đến một mảnh đất tốt hơn, sau đó sinh ra người thừa kế, gia nghiệp chắc chắn được giữ vững.

Nhà họ Tưởng đương nhiên không quên truyền thuyết về ngôi mộ bảy đời, nhìn thấy cảnh nghèo khó của nhà họ Trương, họ từ lâu đã nảy lòng tham muốn đoạt lấy mảnh đất nghĩa trang...hắn cho rằng gia đình mình nên có mảnh đất này, nhà họ Trương đã ở đây lâu như vậy, bây giờ nên đến lượt gia đình hắn.

"Ách Ba Lan" nghe vậy toàn thân run lên:

"Thì ra là các ngươi..."

Ông Tưởng mỉm cười:

"Bây giờ biết thì cũng đã muộn...có thấy ở cổng lăng mộ viết gì không? Nơi đây bây giờ đã là nghĩa trang của gia đình họ Tưởng chúng ta. Người đâu, hãy đến đào cái xương mục nát đó lên, đào cho sạch sẽ vào, đừng làm phiền đến những tổ tiên khác."

Nói rồi, hắn nhìn sang Trương Quế Phương:

"Tiểu Trương, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ...xem ra sau khi thu dọn mớ xương cốt đó xong thì cũng không còn việc của ngươi nữa, ngươi quay về đi, chỉ cần ngươi sinh con với Diễm Vinh và kế tục gia nghiệp, ta sẽ không tính toán chuyện ngươi đụng độ với ta lúc trước nữa."

Trương Quế Phương liếm môi, hắn đã hạ quyết tâm, quay sang nói với ta:

“Đại sư Lý, cảm ơn ngươi đã giúp ta làm sáng tỏ chuyện này...nếu vấn đề nằm ở đây, vậy thì những việc còn lại cứ giao cho bố vợ của ta giải quyết thay ta là được rồi, các ngươi cứ về đi, ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa.”

Ta ngẩn người một lúc, tên Trương Quế Phương này đúng là ngựa quen đường cũ, chỉ biết lo cho tương lai của mình.

Trình Tinh Hà cũng quên nhai miếng mực khô, nó suýt nữa rơi xuống đất:

"CMN, hắn thật vô tình."

"Ách Ba Lan" nhếch miệng cười, nói với ta:

"Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, loại con cháu bất tài này không chém thành vạn mảnh thì sao có thể chứ?"

Đứa nhỏ đã hiểu đại khái câu chuyện:

"Con lợn mập, ngươi không phải người!"

Trương Quế Phương nhíu mày, nhấc đứa bé lên:

"Tiểu tử thúi nhà ngươi mau qua đây!"

Trình Tinh Hà định thần lại và nắm lấy Trương Quế Phương:

"Chờ một chút, việc nhà của ngươi đã giải quyết xong, chúng ta có thể rời đi nhưng ngươi phải trả tiền đẩy đủ! Còn nữa, ta có thể nói chuyện ở hẻm núi Hồ Khẩu rồi chứ?"

Trương Quế Phương vừa định nói thì ông Tưởng đã cười khẩy:

"Đừng vội, các ngươi không cần đến nữa đâu."

Nói rồi hắn vẫy tay một cái, một đám người áo đen mặt không chút biểu cảm từ phía sau đi tới, họ còn cầm súng trong tay!

Trình Tinh Hà vứt miếng mực khô khỏi miệng và lớn tiếng chửi rủa:

"Các ngươi định qua cầu rút ván hay gì? Chỉ vì ăn quỵt mà các ngươi phải làm đến nước này sao? Còn bủn xỉn hơn cả ta."

Không phải chỉ vì muốn ăn quỵt...họ sợ chúng ta kể chuyện về đứa cháu đời thứ bảy ra ngoài.

Không chỉ có vậy, ông Tưởng cũng cùng suy nghĩ với tổ tiên đời thứ bảy, cháu trai đời thứ bảy chỉ có một, bây giờ đã có đứa bé này, tỷ lệ sinh được quý nhân của họ sẽ không cao nữa, nếu giết chết đứa bé này, gia đình họ nhất định sẽ sinh được quý nhân.

Vẻ mặt của Trương Quế Phương lập tức thay đổi.

Ông Tưởng nhìn Trương Quế Phương, cười đểu:

"Tiểu Trương à, ngươi có nỡ từ bỏ đứa trẻ này không?"

Trương Quế Phương khóe miệng run lên, không ngờ còn cười thành tiếng:

"Có gì mà không nỡ chứ...Hắn chỉ là một đứa con hoang! Sau này khi ta và Diêm Vinh sinh con thì đó mới là người thừa kế thật sự!

Vừa nói, hắn vừa hất đứa bé ra.

Đứa trẻ trừng mắt nhìn Trương Quế Phương, thì thầm:

"Bố..."

Trương Quế Phương nhanh chóng lùi lại vài bước, giống như sợ tự rước họa vào thân:

"Đừng gọi nữa, ta không phải bố của ngươi."

Nói rồi hắn chạy về phía ông Tưởng, mỉm cười khúm núm rồi đi ngang qua.

Ông Tưởng mỉm cười, hắn hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.

Hắn ỷ đây là địa bàn của mình nên ức hiếp người quá đáng, một tay che trời, bây giờ là nửa đêm, nơi này lại còn hoang vu không có người giám sát, hắn quả thật muốn chôn sống chúng ta ở đây đây mà.

“Ách Ba Lan” cắn răng, nói xin lỗi:

“Ta...Ta không muốn liên lụy các ngươi...Đáng tiếc, hầy.”

Mấy người bọn ta nhìn nhau.

Những người kia hùng hổ vây quanh bọn ta, cười khẩy và nói:

“Chẳng phải đám người này luyện khí công à? Vừa rồi khỏe phết đấy!”

“Ít xiếc mãi nghệ dưới gầm cầu thôi, dám đắc tội bọn ta, để bọn ta nhìn xem khí công có thể ngăn cản được đạn.”

Đúng vậy, theo ta thấy, dù là Thất Tinh Long Tuyền hay Ma Y Huyền Tố Xích thì đều là vũ khí để đối phó ma quỷ, nhưng hễ là xác thịt phàm trần thì không một ai có thể né được đạn, huống chi bọn ta còn có nhiều người.

Bình Luận (0)
Comment