Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1043 - Chương 1043: Chỉ Sợ Một Ông Già

Chương 1043: Chỉ Sợ Một Ông Già

“Cạch”, súng trong tay họ lên nòng rất dứt khoát.

Nếu là người bình thường, súng đạn không có mắt, sao có thể không sợ.

Tiếc là bọn ta đều không phải người bình thường.

Ta che cho Bạch Hoắc Hương, nhìn về phía Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà ngậm râu mực, nhếch miệng cười bất cần đời, hắn phủi vụn đồ ăn trên tay đi, thở ra một hơi, ngay sau đó đập mạnh một bàn tay xuống đất.

Những người kia không hiểu bọn ta định làm gì, bèn quay sang nhìn nhau, Tưởng lão gia tử nói to:

“Những tên đó đang lên đồng thôi, không có bản lĩnh thật sự gì cả, thứ trong tay các ngươi mới lợi hại, ra tay cho ta!”

Họ lập tức chĩa súng vào bọn ta.

Nhưng đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến từ phía tây và ập về phía họ.

Tưởng lão gia tử che mắt, quay đầu lại gào lên:

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Cơn gió thổi qua, những người sau lưng ông lão đều sững sờ.

Sau vài giây ngẩn người, biểu cảm của họ đồng loạt thay đổi.

Vừa rồi ra vẻ huênh hoang chó cậy thế chủ, nhưng bây giờ khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, thậm chí còn có vẻ biến thái.

Ta nhìn thấy tà khí bao phủ toàn thân những người đó.

Họ bị người chết mà Trình Tinh Hà gọi tới nhập vào người.

Trình Tinh Hà nhìn một cái, nhét hết cả con mực vào trong miệng rồi nói:

“Ồ, lần này trùng hợp ghê, đúng là ở ác gặp ác!”

Đó là...Ta ngưng khí quan sát, chợt hiểu ra.

Đúng là trùng hợp, bình thường Trình Tinh Hà toàn gọi tới quỷ đói xung quanh, nhưng lần này thế mà lại gọi được “ác quỷ”.

Những linh hồn người chết đó bám lên người những kẻ cầm súng, họ đều có chung một đặc điểm.

Trên ngực đều có vết máu.

Đó chẳng phải là phạm nhân bị tử hình sao?

Xem ra, cạnh đây là pháp trường của Hưng Long cung!

Mà tù phạm bị tử hình, ngoại trừ tình huống đặc biệt, phần lớn đều là hạng người cực kỳ tàn bạo, những người này chết rồi thì người nhà vui còn không kịp, cớ sao lại còn tới tế bái họ?

Khi còn sống thì hoành hành ngang ngược, đến khi chết rồi bị mọi người quên đi, oán khí của tù nhân tử hình còn mãnh liệt hơn quỷ đói.

Những kẻ tàn nhẫn này tất nhiên đều biết dùng súng.

“Cạch, cạch”, một loạt âm thanh lên đạn, họ nhìn nhau.

Tưởng lão gia tử đâu biết đã xảy ra chuyện gì, ông lão ngớ ra, rồi mắng:

“Đang nói các ngươi đấy! Lề mà lề mề làm gì thế hả?”

Những “người” kia khi còn sống không sợ trời không sợ đất, chết rồi lại càng không có chuyện sợ một ông già, không ai để tâm đến Tưởng lão gia tử, trái lại chia làm hai phe chém giết lẫn nhau.

“Lục Sẹo, ngươi giỏi lắm mà? Ta lại đánh chết ngươi một lần nữa!”

“Mã hai chân, ông đây ngứa mắt ngươi lâu rồi, cùng đám binh tôm tướng cá của ngươi xông lên đi, ông đây mà sợ ngươi thì ông đây là con chó!”

Hồi còn sống, những tên tù phạm tử hình này đã thích đấu đá tàn nhẫn, sau khi chết tất nhiên cũng không yên, chắc chắn thường xuyên ẩu đả lẫn nhau, hiếm được một lần bám vào người sống, trong tay lại có súng, đây là một cơ hội tốt.

Tưởng lão gia tử trợn tròn mắt, vội giữ một người lại:

“Tiểu Vương, các ngươi, các ngươi làm gì thế?”

Kết quả ông lão còn chưa nói xong đã bị “Tiểu Vương” hất tay ra:

“Lão già, ngươi mù à? Ông đây là Đổng Nhị rỗ đầu phố đông, án mạng tám người chết ở Lưu Gia Tập là do ông đây làm, Tiểu Vương, ai là Tiểu Vương?”

Đổng Nhị rỗ...Đúng rồi, đó là một tên tội phạm giết người cướp của, mấy năm trước tên của hắn lan truyền rộng rãi trên mạng, hóa ra hắn bị xử quyết ở đây.

Tưởng lão gia tử vốn đã gãy một chân, lần này bị hất ra ngay, Trương Quế Phương phản ứng kịp thời, vội vàng đi tới đỡ Tưởng lão gia tử:

“Cha, cha, ngài không sao chứ?”

Đến lúc này rồi mà hắn vẫn không quên lấy lòng.

Tưởng lão gia tử bị dọa sợ, thở hổn hển nhìn bọn ta:

“Họ...Họ là…”

Trình Tinh Hà nói to:

“Mấy anh giai, chữ nghĩa lớn hơn trời, thù riêng tạm gác lại, các ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, trước kia ai đào mộ các ngươi lên, mở rộng thành nghĩa trang của mình?”

Những người kia đang định lao vào đánh nhau, bỗng hoàn hồn, thế rồi đồng loạt nhìn về phía Tưởng lão gia tử ngay lập tức.

“CMN, lão khọm này! Làm hại ông đây đến bây giờ vẫn chưa tìm được chân phải!”

“Đúng vậy...Ngươi mất chân phải, còn đầu của ta bị chuột ngậm đi làm ổ rồi!”

“Chính lão già khốn khiếp này khiến chúng ta phơi thây hoang dã?”

“Thịt lão!”

Đám thuộc hạ vừa rồi còn hùng hổ lắm, chỉ trong nháy mắt biết được Tưởng lão gia tử là tù phạm chiếm chỗ của họ thì lập tức xông về phía ông lão.

Tưởng lão gia tử kêu la thảm thiết, không biết tình hình cụ thể thế nào.

Trương Quế Phương thấy Tưởng lão gia tử bị đánh, vội vàng ôm đầu chạy ra, nhưng không có chỗ nào để trốn, đang định cười làm lành với ta thì một cơn gió bỗng lướt qua bên người ta.

Ách Ba Lan, à không, là tổ tiên bảy đời của nhà Trương Quế Phương.

Tổ tiên bảy đời lao tới cho Trương Quế Phương một bạt tai nổ đom đóm mắt, cứ như tiết mục Gala cuối năm:

“Nhà họ Trương bọn ta phúc mỏng mới sinh ra đứa cháu trai như ngươi, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ…”

Trương Quế Phương đứng dậy định chạy trốn, nhưng trời tối, đường lại trơn trượt, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thân thể mập mạp của hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, hình như lăn xuống dưới khe núi.

Bình Luận (0)
Comment