Ách Ba Lan ngồi trên mặt đất, một cơn gió lạnh thổi qua bọn ta, Trình Tinh Hà vừa ăn cá mực vừa nói:
“Ông lão nói cảm ơn.”
Tưởng lão gia tử bị bao vây, kêu gào the thảm, xem ra ở đây không cần bọn ta nữa.
Đứa bé kia chạy lên phía trước vài bước, rồi lại trở về.
Bạch Hoắc Hương nhìn bộ dạng của hắn thì cảm thấy đau lòng, nàng đặt tay lên vai hắn:
“Cha ngươi…”
Đứa bé ngẩng đầu, nhìn Bạch Hoắc Hương và nở nụ cười:
“Vừa rồi hắn nói hắn không phải cha ta.”
Đôi mắt hắn còn ầng ậng nước, nhưng giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Ta thở dài, xem ra đứa bé này phải tìm chỗ ở mới. Trương Quế Phương chết, hắn chính là cháu bảy đời duy nhất của nhà họ Trương, về sau là quý nhân, mà rất nhiều quý nhân đều xuất thân cơ khổ.
“Bảo là đi tim eo Hổ Khẩu.”
Giọng Chúc trọc bỗng vang lên, hắn châm chọc:
“Đi một chuyến uổng công, thế eo Hổ Khẩu đâu?”
Ách Ba Lan lấy lại tinh thần, cũng sực nhớ ra:
“Đúng vậy...Ca, eo Hổ Khẩu đâu?”
Chúc trọc nhìn ta chòng chọc:
“Người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, làm việc không có đầu óc à?”
Ta đáp lại:
“Đừng nóng vội, ta đã biết nó ở đâu, chờ trời sáng chúng ta qua đi xem nơi ấy có liên quan đến Bạch Hổ cục không.”
Ta vừa nói ra, không chỉ Chúc trọc sửng sốt, mà ngay cả Trình Tinh Hà cũng đần mặt ra:
“Gì vậy, Trương Quế Phương cứng mồm cứng miệng như thế mà ngươi cạy được miệng hắn ra bao giờ vậy?”
Ta nói:
“Ngươi quên rồi à, có phải trước đó hắn khăng khăng không chịu nói mộ của cha vợ ở đâu?”
Hắn không nói, nguyên nhân chắc chắn là bởi vì eo Hổ Khẩu nằm ở đó.
Hắn sợ át chủ bài lộ tẩy, bọn ta sẽ mặc kệ hắn, thế nên mới ngậm chặt miệng không chịu nói.
Nhưng bây giờ Tưởng lão gia tử gặp xui xẻo rồi, còn có một việc ta không rõ, rốt cuộc ai nói cho lão gia tử biết về thứ trong tòa nhà văn phòng? Cao nhân mà ông lão nhắc đến là ai?
Thôi, không nghĩ ra thì thôi, tập trung tinh thần vào chuyện quan trọng nào.
Mộ của cha vợ hắn không khó tìm, lên mạng tìm là ra ngay, tháng này năm này, Tưởng thị di dời phần mộ.
Ở đầu tây đường Đông Sơn Phủ.
Ánh mắt Chúc trọc nhìn ta càng ngày càng kinh ngạc, khóe miệng cũng vô thức co giật.
Sau khi đưa đứa bé về rồi đi đến nơi đó, trời đã bắt đầu hửng sáng.
Nhờ vào ánh nắng ban mai, ta nhận ra vị trí này có hình dạng “hổ uống nước”, trông giống như một con hổ đang núi đầu uống nước.
Địa hình ở đây đều có liên quan đến “hổ”, lẽ nào ta đến gần Bạch Hổ cục thật rồi?
Chúc trọc cũng vô cùng thấp thỏm, hắn trèo lên chỗ cao hơn quan sát xung quanh.
Còn ta, không biết vì sao ta lại có cảm giác chẳng lành.
Bạch lộc che ô, theo những gì Thủy Bách Vũ nói, ta không nên đến gần Trương Quế Phương, nhưng trước đó chưa từng xuất hiện chuyện gì quá mức nguy hiểm.
Chẳng lẽ, nguy hiểm…
Người chết nhảy sông? Câu này...Sao mà nghe quen tai thế?
Ta đau đầu, nhớ ra ngay lập tức.
…
“Bùm!”
Kèm theo đó là tiếng vang rất to, giống như có thứ gì đó rơi xuống sông.
Trình Tinh Hà cũng nhớ ra câu này, hắn ngẩng đầu nhìn ta, mặt mày tái nhợt.
Hồi trước ở Chu Tước cục, thi giải tiên nhà họ Ngụy từng nói câu này.
Hắn bảo ta phải nhớ kỹ hai câu “người chết nhảy sông, gà trống đẻ trứng”, khi ấy cơ duyên sẽ đến.
Chuyện ấy trôi qua đã lâu rồi, ta mãi chưa thấy chuyện gì ứng với hai câu đó nên cũng sắp quên rồi, không ngờ lại có thể nghe thấy nó ở đây.
Trình Tinh Hà nhanh nhạy, nhớ ra ngay, nhưng Ách Ba Lan đã quên từ lâu, hắn nhìn ta với vẻ khó hiểu:
“Ca, ngươi chết sao còn có thể nhảy sông?”
Ta cũng muốn biết đây.
Vì thế ta lập tức chạy về phía đó.
Lại gần quan sát thì thấy một nhóm người mặc áo tang đang đứng trên bờ hô hoán.
Bên cạnh là một chiếc quan tài nắp bị mở ra, không thấy người chết đâu.
Bạch Hoắc Hương cau mày:
“Xem ra là xác chết trong đám tang vùng dậy? Xác chết vùng dậy nhảy sông, hiếm thấy lắm đấy!”
Đúng là rất hiếm thấy.
Trong đội ngũ đưa tang, người khóc lóc ầm ĩ nhất lại là một người không mặc áo tang, người đó chạy về phía con sông, dường như định nhảy xuống, nhưng lại bị đám đông ngăn lại.
Ách Ba Lan hỏi:
“Ca, xác chết rơi xuống sông, vì sao một người không liên quan lại gào khóc ồn ào?”
Không phải không liên quan, mà điều này chứng tỏ người chết còn trẻ.
Theo tục lệ của Hưng Long cung thời xưa, con cái chết thì cha mẹ không được để tang,
Quả nhiên, khi lại gần thì ta thấy người không mặc đồ tang là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, nàng khóc như ruột gan đứt từng khúc, liên tục gào bảo bối đưa mẹ theo với.
Ách Ba Lan nghe thấy rõ, hắn nhìn ta với ánh mắt sùng bái:
“Ca, hình như trên đời này chẳng có chuyện gì là ngươi không biết thì phải?”
Nếu ta được như thế thật thì tốt quá, vậy thì ta có thể thăng lên Thiên cấp rồi.
Bọn ta lại gần hơn, quả nhiên, ngoại trừ những người mặc áo tang đỡ người phụ nữ trung niên, những người khác đang thì thầm bán tàn:
“Đại Tề không được chết tử tế, không phải là có tà ma quấy phá thật đấy chứ?”