Đôi mắt vàng của ‘Cầu a di’ nhìn chằm chằm ta, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu:
“Cũng được, nếu không ngươi đến với ta đi, ngươi sang đây, ta liền thả tên khốn kiếp kia ra.”
Bạch Hoắc Hương nghe xong thì nổi giận.
“Con yêu quái này, ngươi nói gì đó!”
Ta vừa suy nghĩ, vừa tỏ vẻ rất hàm hậu:
“Không thành vấn đề, được ngươi xem trúng là chuyện ta cầu mà chẳng được...hay ngươi thả Cầu ca ra trước đi?”
Bạch Hoắc Hương càng nghe càng giận, muốn từ trên giường bật dậy. Ta vội nháy mắt với Ách Ba Lan, Ách Ba Lan nhanh tay ấn nàng trở về.
“Tỷ, xúc động là ma quỷ..."
“Cái gì mà cầu còn không được, ta thấy hắn...”
Cầu cô nương vừa thấy ta xả thân cho hổ ăn, đừng nói cảm động biết bao nhiêu, chỉ thấy bây giờ nàng ta đang dùng một đôi mắt ngậm tình nhìn ta. "Cầu a di" thì nhìn Trình Tinh Hà, lộ ra vài phần kiêng kỵ.
“Vậy ngươi bảo người hầu của ngươi cách xa ta một chút!”
Đúng rồi, lúc trước Trình Tinh Hà thiếu chút nữa là bắt được nó, nó bây giờ có lẽ là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Trình Tinh Hà vừa nghe liền không vui:
“Không đúng, ai là người hầu của hắn...”
Ta lập tức nháy mắt với hắn, hắn không còn cách nào khác là ôm lòng không phục đi ra ngoài. Tiếp đó, chỉ thấy ‘Cầu a di’ đi tới, dùng một tay nâng mặt ta lên, mắt vàng cong cong.
“Cũng được đó.”
Thừa dịp này, ta nhanh tay kề sát điện thoại vào tai của nàng, sau đó chỉ nghe điện thoại phát ra một tiếng ‘đoàng’ của súng.
Tiếng này nổ vang bên tai của ‘Cầu a di’, cơ thể của nàng chợt cứng đờ, ánh mắt cũng co rụt lại...hiển nhiên là đang rất sợ hãi.
Đây là điển cố "Chim sợ cành cong"...nếu thứ này từng bị con người bắt, thì nhất định sẽ sợ tiếng súng!
Quả nhiên, ta lập tức nhìn thấy sau cửa sổ có một cái bóng chợt lung lay, thế là chợt hô với Trình Tinh Hà.
“Góc Tây Bắc!”
Lúc đầu Trình Tinh Hà cũng bị tiếng súng doạ hết hồn, nhưng thằng này phản ứng cũng nhanh, người vẫn còn ngớ ra, nhưng Cẩu Huyết Hồng Tuyến trên tay đã nhanh chóng bay vút về phía cái bóng.
Chỉ nghe bên kia truyền tới một tiếng hét thảm, một thứ gì đó bị Cẩu Huyết Hồng Tuyến của Trình Tinh Hà trói lại. Bốn cái móng vuốt của nó đang liều mạng cào dây, nhưng bẫy của Trình Tinh Hà là loại bẫy đặc thù, dùng một cách thắt nút rất khác biệt, càng giãy dụa thì sẽ càng trói chặt hơn. Vì vậy chẳng mất bao lâu vật kia đã bị Trình Tinh Hà lôi tới.
Nhưng khi chúng ta nhìn thấy dung mạo của thứ này thì đều sững sốt.
Vì quả thật, chúng ta chưa từng thấy thứ nào tương tự trước đây...nó vừa giống hồ ly lại vừa giống chồn núi, miệng nhọn đuôi dài, một thân da lông xoã tung bồng bềnh, nhìn rất loè loẹt.
Thứ này vừa bị Trình Tinh Hà trói lại thì rầm một cái, Cầu a di cũng ngã nhào xuống đất. Cầu cô nương vội đỡ Cầu a di đứng dậy, một bên luống cuống tay chân xoa bóp cho bà một bên hỏi.
“Đại sư, đậy là thứ gì vậy? Trước giờ ta chưa nhìn thấy thứ nào giống như vậy, là giống lai mới sao?”
Thứ kia hiển nhiên là nghe hiểu lời người, lập tức giãy dụa, âm thanh phát ra giống hệt như tiếng của Cầu a di khi nãy.
“Ngươi hiểu cái rắm! Nãi nãi ta mới không phải là cái thứ lai lai gì đó!”
Ách Ba Lan và Tô Tầm quay sang nhìn ta, ta chợt cũng có chút bâng khuân...bảo ta phân loại cá thì ta còn làm được, nhưng thứ này thật sự ta chưa từng thấy qua, thế là ta liền nhìn sang Trình Tinh Hà, tên này là dân kiếm ăn trong đất, kiến thức cũng rộng rãi hơn.
Quả nhiên, khi Trình Tinh Hà thấy mọi người đều không nhận ra thì lập tức bày ra vẻ mặt xuân về hoa nở bướm bay bay:
“Các ngươi không ai biết hết à? Đây là chồn nước, giống như ếch, là loại lưỡng sinh sống ở nước ngọt. Phần da không có giá trị, nhưng có thể dùng để nhúng lẩu cay, thịt khá là mềm.”
Thứ kia lập tức vặn vẹo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
“Các ngươi...Các ngươi dám! Nãi nãi ta là linh vật, nếu các ngươi dám, dám ăn thì sẽ bị đày xuống mười tám tầng điện ngục, bị cho vào chảo dầu!”
“Điều đó chỉ áp dụng cho linh vật chân chính, hay tích đức hành thiện.”
Ta ngồi xổm xuống sờ sờ lông của nó.
"Ngươi không phải không sợ thiên kiếp sao? Đụng phải chúng ta, coi như thiên kiếp của ngươi tới rồi.”
Cầu cô nương vô cùng phấn khởi, duỗi chân ra muốn đạp con chồn này.
“Cái thứ không biết xấu hổ này rốt cuộc cũng hiện ra nguyên hình, để xem ta có...”
Ta kéo nàng lại, quay đầu lại ý bảo nàng Cầu ca ca.
“Ngươi đến xem ca ca của ngươi đi.”
Cầu cô nương chớp mắt, có hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn. Nhìn xong, nàng chợt ngây ngẩn, sau đó vội nhào tới.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy?”
Cầu ca ca mở mắt trừng trừng, một chút phản ứng cũng không có.
Thì ra trong lúc chúng ta lo bắt thứ này thì mệnh đăng của Cầu ca ca cũng tắt hai ngọn, ngọn còn lại cũng đang lay lắt.
Hồn của Cầu ca ca đã bị thứ này nuốt một phần, nếu bây giờ họ giết con chồn này thì Cầu ca ca cả đời này sẽ phải trở thành người thực vật.