Chồn nước lập tức phát ra tiếng cười hắc hắc, lộ rõ vẻ hả hê khi người gặp hoạ.
Thứ này đúng là từng giao tiếp với con người, rất gian xảo, còn biết chừa cho mình một đường lui.
“Ta khuyên ngươi mau thả ta ra.”
Chồn ta đắc ý nói.
“Nếu không đệ đệ thối sẽ được chôn chung với ta!”
Cầu cô nương vừa nghe, thiếu chút nữa ngồi bệch xuống đất, mất hồn mất vía nói.
“Đại sư, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ta bình tĩnh nhìn nó:
"Ta cũng khuyên ngươi thức thời một chút...trả lại hồn phách của Cầu ca ca, nếu không ngươi chắc chắn sẽ không làm nổi việc mà ngươi không tiếc tích trữ tinh khí để làm.”
Chồn vừa nghe lời này, thần sắc liền thay đổi:
“Ngươi...Ý ngươi là sao?”
Ta đáp.
“Ngươi cũng đừng giả vờ nữa...ngươi chạy tới đây hút tinh khí của con người, bất chấp cả việc sẽ bị thiên lôi đánh chết, chắc hẳn sẽ không phải vì chính mình đúng không?”
Nó nhìn ta, ánh mắt cứng đờ giống hệt như lần nghe phải tiếng súng khi nãy, hiển nhiên là bị ta doạ sợ.
Tô Tầm nghe thế thì nhíu mày, muốn hỏi ta nhưng lại sợ mất mặt, cũng may Ách Ba Lan cũng nghe không hiểu.
"Ca, ý của ngươi là sao? Nó hút tinh khí không phải vì mình thì còn có thể vì ai?”
Việc này nói ra thật sự cũng rất đơn giản, những thứ này khi hút tinh khí của người khác thì sẽ chuyển luồng tinh khí đó xuống nội đan, mỗi khi trăng lên thì sẽ ở dưới ánh trăng thổ nạp chuyển hoá.
Nhưng con vật này thì khác, ta vừa nhìn đã biết trên người nó không có hơi thở của nội đan, nhất định là đã đặt nội đan ở chỗ khác. Nếu không dựa vào tu vi của nó chưa chắc gì đã bị đám chúng ta bắt được dễ dàng như vật.
Linh vật không có nội đan cũng giống như phong thuỷ sư ra ngoài mà không đem mắt, căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Giải thích duy nhất chính là nó hút tinh khí để nuôi nội đan, sau đó dùng nội đan để làm một việc khác.
Chồn ta vừa nghe thì cả người bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn về phía ta tràn ngập sợ hãi:
"Ngươi...Ngươi không phải là người..."
Rắm thối, ta vả vào đầu nó một cái, ta không phải người thì là gì.
Trình Tinh Hà cũng có hứng thú.
“Trời ạ, còn có nội đan nữa à? Thất Tinh, chúng ta mau tới hang ổ của nó tìm đi, thời buổi này động vật hoang dã ít đi, nội đan cũng trở nên khan hiếm, nếu tìm được thì có thể kiếm được một vố lớn trên Quỷ thị đấy!”
Nhưng vào lúc này, Bạch Hoắc Hương đột nhiên nói.
"Chờ một chút, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không? "
"Rắc rắc..."
Đó là một tiếng bước chân nặng nề của một thứ gì đó đang đi lên lầu.
Mà tiếng bước chân này -- lại đằng đằng sát khí.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, biểu tình của con chồn nhất thời thay đổi, nó liều mạng giãy dụa.
“Thứ kia tới rồi! Ngươi mau nghĩ cách đi, tuyệt đối không được để cho nó tới được đây!”
Thứ đó là gì, sao lại để con chồn này sợ hãi như vậy?
Ta quay đầu nhìn lại thì thấy phía cầu thang bốc lên một luồng khói đen.
Lòng ta nhất thời trầm xuống...thứ đang tới tà khí ngút trời, hơn nữa dưới khói đen còn ẩn ẩn một màu đỏ.
Nhìn dáng vẻ này, nó hiển nhiên là đã từng ăn không ít người!
…
Nghe vậy, Ách Ba Lan quay mặt lập tức chạy ra ngoài nhìn:
“Cái thứ này...Lá gan lớn đấy, dám chặn đầu chúng ta à! Ca đừng lo lắng, để ta xông lên!”
Nói xong, hắn còn ra hiệu muốn ta khen hắn, sau đó hắn cởi dây thừng đuôi ngọc vàng trên thắt lưng ra rồi lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng Trình Tinh Hà đã kéo Ách Ba Lan lại, nhíu mày rồi nói:
“Ngu ngốc, vật này không phải thứ thiện lành gì...trước tiên cứ trốn sang một bên đi!”
Ách Ba Lan lại giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc nói:
“Chúng ta đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió rồi, có gì phải sợ...”
Nhưng Tô Tầm mặt liệt kia cũng phá lệ mở chiếc miệng vàng nói:
“Là không ổn lắm...vật này rất hung dữ.”
Theo âm thanh lên lầu kia từng bước từng bước tới gần, Thuỷ Dứu Thử kia giống như bị mất hồn, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm:
“Xong rồi, lần này xong rồi...”
Ta lập tức nhìn về phía Ách Ba Lan:
“Bảo vệ bọn ta, ta muốn xem thử vật kia có lai lịch gì.”
Ách Ba Lan nhận lệnh, ta xoay người vừa định nhìn thử xuống phía dưới bậc thang thì đột nhiên có một bóng đen chạy tới ta nhào tới chỗ ta.
Ta phản ứng rất nhanh, lộn người rồi lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra để chém về phía vật kia, nhưng vật kia thật sự quá nhanh nhạy ngoài dự liệu, giống như cả người nó đều không có xương cốt, dùng động tác như động vật thân mềm, trực tiếp tránh được lưỡi nhọn của Thất Tinh Long Tuyền.
Ta lập tức ngây ngẩn cả người, mợ nó, đây là cái quái gì thế?
Quá nhanh...Tốc độ này sắp ngang với Sát rồi!
Mà vật kia vừa tránh thoát khỏi Thất Tinh Long Tuyền thì hô lên rồi nhào về phía ta.
Ta vội đổi Thất Tinh Long Tuyền sang tay trái, tay phải vận lên tay trừ tà, lập tức bắt lấy vật đang chạy tới, trên tay trừ tà mang theo thần khí, ngay cả đầu Sát còn có thể bóp nát chứ đừng nói là vật này.