Quả nhiên, linh khí của Thủy Thiên Vương vừa xông lên trên, tay trừ tà vừa ngoan độc vừa vững vừa chuẩn chộp vào trên người vật này, không cần biết ngươi là cái gì, ta vẫn chưa từng thấy vật nào mà tay trừ tà bóp không bể đấy.
Nhưng trái tim ta vừa thả lỏng thì trong nháy mắt lại nhảy lên...cả người vật này đen thui, lại không biết nó đã bôi thứ gì mà xúc tu trơn nhẵn, tay trừ tà bắt được nhưng hoàn toàn không nắm chặt được, vật kia giống như xà phòng lập tức giãy ra khỏi tay ta!
Ta lập tức lạnh sống lưng, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Cùng lúc đó, vật kia lại nhào về phía sau lưng ta, ta nghe thấy Thuỷ Dứu Thử ngay tức khắc phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hỏng...
Nhưng đúng lúc này, một người đâm nghiêng từ bên trong xông ra và giơ lên một thứ, vô cùng nhanh nhẹn đập vào đầu thứ kia.
Một tiếng “Rầm” vang lên nhưng nghe có vẻ giống như kiểu ta dùng ta trừ tà lúc nãy, vẫn là đánh trúng nhưng vật kia rất trơn nên bị lệch trọng tâm, nó bị thương cũng không tính là lớn lắm.
Tô Tầm.
Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
“Thất Tinh, cẩn thận một chút, ngươi ngửi thử cái mùi này đi!”
Đúng vậy, vật kia vừa đến, trong phòng lập tức có một mùi tanh rất kỳ quái.
Ta chưa bao giờ ngửi thấy cái mùi này...nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc.
Ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, trái lại ta nhất định phải nhìn xem, Trình Giảo Kim nửa đường chặn đầu này rốt cuộc là gì.
Nhưng vật kia còn trơn trượt hơn cả cá chạch, Ách Ba Lan vươn đuôi ngọc tơ vàng và Trình Tinh Hà cũng vươn dây đỏ máu chó ra nhưng hoàn toàn không buộc nổi nó.
Huống hồ vật kia nhanh như thế, ánh mắt gần như cũng không theo kịp, mà vật kia lại xông ngang đánh thẳng, chạy vọt về phía Thuỷ Dứu Thử.
Mẹ kiếp, nếu Thuỷ Dứu Thử này gặp chuyện không may thì Cầu ca cũng coi như xong đời, đầu óc ta nhanh nhạy, đang nhìn thấy trong góc tường có một túi bột mì.
Đúng là trời giúp ta.
Ta lập tức xông tới và giơ túi bột lên, chạy tới chỗ vật kia rồi ném qua, vật kia cho rằng ta muốn đập nó nên xoay người muốn né tránh, nhưng ta không hề có ý nghĩ này.
Thất Tinh Long Tuyền loé lên hàn quang, túi bột mì kia lập tức nổ tung, phủ lên cả người vật kia.
Mẹ kiếp, chẳng phải ngươi rất trơn trượt sao? Cha ngươi sẽ cho ngươi ít bột chống trượt!
Quả nhiên, cho dù vật kia có nhanh đến đâu cũng bất ngờ không kịp đề phòng bị phủ cả người đầy bột trắng, giống như một con cá chạch đang chờ nổ, đám người Trình Tinh Hà cũng biết ngay mưu đồ của ta, dây đỏ máu chó, lôi kích mộc, đuôi ngọc tơ vàng cùng nhau tiến lên, thoáng cái đã đè được vật kia lại
Lúc này ta mới xem như nhẹ nhàng thở ra, Trình Tinh Hà đưa tay đánh vật kia mấy cái, còn mắng:
“Dám đến đây chặn đầu bọn ta, con mẹ nó, ngươi chán sống rồi!”
Nói xong, hắn phủi lớp bột mì trên người vật kia ra, vừa nhìn phía dưới lớp bột mì thật sự có một lớp đen thui, hắn lẩm bẩm:
“Cái con này không biết đã mấy trăm năm rồi không tắm, ghét bẩn trên người còn dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành.”
Cả người vật kia đều là cái loại đồ đen thui trơn trượt này, thoạt nhìn đúng là không nhìn ra được đó là gì.
Mà Ách Ba Lan giống như Conan nhập thể, lập tức nói:
“Ca, ngươi nói xem, Thuỷ Dứu Thử này ra ngoài cướp tinh khí của người khác, có phải giống như chim cốc không, đi hút tinh khí rồi chuyên cung cấp cho vật này để nuôi dưỡng nó? Vật này thấy Thuỷ Dứu Thử bị chúng ta bắt được cho nên nó đến cứu Thuỷ Dứu Thử?”
Không đúng, nếu thật sự là như vậy, Thuỷ Dứu Thử thấy chủ nhân đến thì kích động còn không kịp chứ sợ cái quái gì chứ?
Hỏi thử Thuỷ Dứu Thử chẳng phải là được rồi sao, ta vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ.
Cái mùi kia giống như mùi cá mặn để quá lâu nên bị thối vậy, cộng thêm đậu phụ thối nhớp nhúa trộn với vớ một tháng chưa giặt...không đúng, cũng không thể hình dung ra được cái vật kia thối cỡ nào.
Ta suýt chút nữa nôn ra hết phần cơm mà ba ngày qua đã ăn, mà Bạch Hoắc Hương phản ứng lại, lớn tiếng nói:
“Cái mùi này có độc, tuyệt đối không được hít vào!”
Nhưng đã muộn rồi...Trước mắt ta lập tức mơ màng, Trình Tinh Hà đã đặt mông ngồi trên mặt đất, Tô Tầm và Ách Ba Lan cũng đứng không vững nữa, mẹ con Cầu thì càng khỏi phải nói...Cầu a di vừa mới mở mắt ra, một lát đã phải nhắm lại.
Mà lúc này, Cầu ca vẫn luôn nằm trên giường bất chợt đứng lên.
Với sức khoẻ hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể nào đứng lên được, trừ phi là hắn đã bị Thuỷ Dứu Thử khống chế!
Quả nhiên, Cầu ca chạy tới chỗ Thuỷ Dứu Thử, bắt đầu tháo đuôi ngọc tơ vàng cho Thuỷ Dứu Thử.
Cùng lúc đó, cái vật đen thui phóng ra khí độc kia cũng không nhàn rỗi, bắt đầu cọ rớt bột mì trên người...muốn giãy ra khỏi đuôi ngọc tơ vàng!