Nhưng đồ đã đến miệng thì đâu thể có đạo lý để chúng chạy được!
Bạch Hoắc Hương cũng nhanh chóng chạy tới, lập tức dùng một cây kim châm cứu đâm vào huyệt Nghinh Hương của ta, trong nháy mắt đó, giống như có một làn gió mát thổi vào mặt, ta lập tức tỉnh táo lại, sau đó quát lớn về phía Cầu ca:
“Tránh ra!”
Nhưng đã không còn kịp nữa...Cầu ca cũng tránh ra nhưng đồ trên người Thuỷ Dứu Thử đã được tháo ra, nó giống như một tia chớp nhào về phía cửa sổ rồi nhảy qua.
Cái vật đen kia cũng không cam lòng yếu thế mà đuổi theo.
Không được, nếu để cho hai vật này chạy đi thì không biết khi nào mới có thể bắt lại được, ta dùng một tay chống qua bệ cửa sổ rồi chộp về phía hai vật kia, Bạch Hoắc Hương thấy ta lại bán mạng như vậy, nàng đuổi tới bệ cửa sổ rồi mắng ta:
“Ngươi không muốn sống nữa à!”
Nhưng ta cũng chưa kịp trả lời, chỉ nhận ra...phương hướng mà hai vật kia chạy tới chính là ngõ hẻm Tỏa Long Tỉnh.
Hai vật kia đi vào một khu rừng cây lớn, ta chạy theo hai vật kia nên cũng chui vào, nhưng vừa đi vào chưa được mấy bước thì hai vật kia đã biến mất.
Kỳ quái, bọn chúng chạy đi đâu rồi?
Chưa đi được mấy bước, ta cảm thấy dưới chân đụng phải một thứ gì đó, lúc này trời đã tối, trên trời cũng không có trăng, bóng tối bao trùm khiến ta không thể nhìn rõ, nhưng đây là một cảm giác rất quen thuộc.
Ta đưa tay sờ thử, một sự sợ hãi đột nhiên ập tới...mặc dù ta chưa từng thấy qua nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, đây là một bệ giếng hình bát giác, xung quanh có khắc hoa văn tường vân.
Đây chính là Tỏa Long Tỉnh kia ư.
Vậy là hai vật kia chạy vào bên trong Toả Long Tỉnh.
Mà cả người vật kia đen thui trơn trượt, ta chợt nhận ra.
Thứ dính trên người nó chính máu rồng.
Dưới cái Toả Long Tỉnh này có cái gì.
Ta hít một hơi, sau đó bắt lấy một dây mây ở bên cạnh rồi buộc vào bệ giếng và nhảy xuống.
Ta phải xem thử, dưới đây rốt cuộc có cái gì.
…
…
Lúc xuống giếng, ta đã ngửi thấy một mùi hương xông vào người dưới đáy giếng, mùi này giống y đúc mùi hương trên người “động vật thân mềm” kia.
Chẳng lẽ Thuỷ Dứu Thử cướp tinh khí, thật sự là vì cấp dưỡng cho vật kia?
Nhưng ta luôn cảm thấy không đúng.
Cái mép miệng giếng này rất trơn, từng bước một trượt xuống, còn rất khó xuống, sờ lên vách giếng cũng thật sự sờ được rất nhiều thứ trơn nhẵn có mùi tanh.
Ta lấy điện thoại di động ra chiếu đèn xuống thì chợt nhíu mày...trên vách giếng dính một thứ giống hệt với cái dính trên người vật kia, nó đen thui lại rất trơn trượt.
Ta quan sát thật kỹ, thấy cũng lạ, theo lý thì những nơi ẩm ướt thế này chắc chắn phải có rêu xanh cỏ dại mọc dài, nhưng ở đây không hề có chút dấu vết nào như thế, hình như tất cả đều là tử khí, không thể sinh ra vật sống.
Nếu như đây thật sự là máu rồng...để xuất hiện loại chuyện này thì chỉ có thể là một con rồng lớn hơn miệng giếng, bị cưỡng ép nhét vào nên mới cọ thành thế này.
Từ xưa đến nay, rồng chính là thánh linh trong truyền thuyết, địa vị còn áp đảo cả Kỳ Lân và Phượng Hoàng, có một vài con rồng ỷ vào thân phận địa vị mà phạm phải sai lầm, sẽ bị nhốt bên trong Toả Long Tỉnh chịu sự trừng phạt.
Dưới đó thật sự có rồng sao?
Cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt...giống như ta đã từng đi vào đây vậy.
Bây giờ xem ra, thứ trơn trượt vừa rồi chắc là cọ phải máu rồng ở đây khắp người, cho nên mới đao thương bất nhập như vậy.
Ta men theo dây mây xuống rất lâu nhưng vẫn không tiếp xúc đến đáy giếng, dây mây cũng không đủ dùng, trong lòng ta không khỏi lẩm bẩm...đây không thể là một cái động không đáy chứ?
Vì thế ta lập tức móc móc vào trong túi, lấy chùm chìa khóa ra rồi tháo móc khoá và ném xuống, muốn thử xem nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Sau đó, ta vểnh tai lắng nghe, chờ đợi âm thanh của móc khóa rơi xuống đất.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, ta lạnh sống lưng...cái móc khóa kia giống như bị bóng tối trực tiếp nuốt chửng, thế mà hoàn toàn không có tiếng vang nào.
Mẹ kiếp, may mà đấy là móc khóa, chứ nếu là người đi xuống thì sẽ có kết quả gì đây?
Mắt thấy bây giờ dây mây cũng không dủ dùng, ta suy nghĩ một lát, dù sao cũng tìm được chỗ rồi, chi bằng gọi đám người Trình Tinh Hà tới giúp đỡ.
Nghĩ như vậy, ta lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng vừa nhìn màn hình điện thoại di động, ta mới sửng sốt...hình như chỗ này quá sâu nên không hề có một chút tín hiệu nào.
Không còn cách nào khác, ta đành phải đi lên gọi bọn họ.
Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên ta cảm nhận được dây mây phát ra một tiếng “rắc”.
Một dự cảm không lành ngại ập tới, nhưng không đợi ta phản ứng, ta đã cảm thấy thân thể mất đi thăng bằng...dây mây bị đứt!