Đúng là một ngày chó má!
Một trận gió rì rào lướt qua sát bên tai, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, ta vội luống cuống tay chân muốn bắt lấy vật gì đó có thể cứu mạng mình trên vách giếng, nhưng ngoại trừ sờ được thứ cảm giác trơn trượt thì không bắt được cái gì cả.
Chỉ cảm thấy ba chữ “Tỏa Long Tỉnh” này rất xui xẻo...chẳng lẽ lần này ta cũng phải bị nhốt ở đây sao!
Thế nhưng trời không tuyệt đường người, đúng lúc này, làn da của ta chạm phải một chùm vật cứng lạnh như băng.
Đây không phải là rơm cứu mạng chứ? Ta lập tức gắt gao bắt lấy thứ kia, tiếp theo, thứ kia phát ra một tiếng “rầm rầm”.
Cảm giác và âm thanh này...Một sợi xích sắt?
Đúng rồi...Da đầu ta tê dại, đúng vậy, trong truyền thuyết, Vũ Châu, Tứ Bình, đều có Tỏa Long Tỉnh, cũng có một điểm chung liên quan tới Tỏa Long Tỉnh là bên trong miệng giếng đều có tám sợi xích sắt.
Men theo xích sắt đi xuống, cũng không biết bò được bao lâu, ta chợt nghe thấy chỗ không xa truyền đến một âm thanh rất ồn ào.
Giống như bên trong có thứ gì đó đang leo lên!
Ta lập tức vọng khí thì thấy trong bóng tối xuất hiện hai luồng thanh khí.
Một luống thanh khí phát ra màu đen, hiển nhiên mang vòi máu hung, mà một thanh khí khác tuy là ảm đạm nhưng rất trong suốt.
Vật tu hành nội đan, trên người đều sẽ có một chỗ thanh khí ngưng kết, cũng chính là nội đan của nó, trên vật ảm đạm kia không có dấu vết nội đan, hiển nhiên chính là Thuỷ Dứu Thử!
Vật còn lại chính cái con vật đen kia.
Mà lúc này, Thuỷ Dứu Thử hiển nhiên đã bị đuổi kịp, bị gắt gao giữ chặt, nó phát ra tiếng kêu rất tuyệt vọng, mà vật mang thanh khí phát ra màu đen đang cúi người xuống, giống như là tìm cái gì đó trên người Thuỷ Dứu Thử.
Tìm nội đan ư?
Nhưng vẫn không tìm được, vật đen kia hiển nhiên là tức giận, nó gầm nhẹ một tiếng rồi mở rộng miệng về phía Thuỷ Dứu Thử.
Nếu Thuỷ Dứu Thử chết thì Cầu ca cũng xong đời theo, bề ngoài cái vật đen kia vốn dĩ không phải là thứ hiền lành gì, cho dù giết chết cũng là thay trời hành đạo, vì thế ta không hề do dự, tay trái nắm lấy xích sắt rung động, chạy vọt tới cái vật đen kia.
Ngươi chặn đầu ta, ta cũng sẽ chặn đầu ngươi, cái này gọi là đạo trời tất có luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai.
Mà vật đen kia cũng không ngờ nửa đường ta lại xông ra, hoàn toàn không kịp đề phòng...ta đã được Bạch Hoắc Hương đặc biệt cho ăn viên nhân sâm dưỡng khí, hiện giờ vẫn có thể dùng tay trừ tà một lần nữa.
Vật kia bất ngờ không kịp đề phòng bị tay trừ tà chặn lại, mặc dù ban đầu nó rất kinh ngạc, nhưng chợt nhớ ra trước đó nó đã từng gặp ta ở chỗ Cầu ca thì lập tức thuần thục chuyển động thân thể, muốn dùng lại chiêu cũ để trượt ra khỏi tay ta, nhưng trùng hợp ta cũng học tinh rồi...trước khi xuống giếng chỉ sợ trơn quá bị tuột nên ta đã đặc biệt bôi không ít bột đá trên vách đá.
Hơn nữa ta còn vận dụng toàn bộ thần khí, vật kia thoáng cái đã bị tay phải của ta kẹp chắc chắn, nó làm sao chịu được sự khổ sở này, bèn giơ cái đuôi lên muốn nện lên người ta.
Ta cảm giác được...thông qua “ghét” rất dày trên người, cổ của vật đó đang từ từ nứt ra.
Không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông tay...Nếu thật sự buông tay, chính ta cũng phải xong đời theo.
Cái đuôi đó nặng nề đập vào đầu ta.
Lần này, nó đánh ta đến nỗi trước mắt choáng váng, cảm thấy như toàn bộ xương sọ đều bị vỡ nát, nhưng trong nháy mắt này, tay trừ tà phát lực, đầu tiên ta nghe thấy một tiếng “Rắc”.
Cái đuôi của thứ kia nhanh chóng rũ xuống, hiển nhiên là đã hết sức lực.
Vừa rồi đã rót toàn bộ sức lực vào tay trừ tà, cho nên tay phải của ta đã mất hết sức, vật kia trượt ra khỏi tay ta rồi trực tiếp rơi xuống.
Mà cả người ta cũng muốn rơi xuống theo vật kia, nhưng trong nháy mắt này, một bàn tay lông xù nắm lấy tay ta.
Đó là Thuỷ Dứu Thử.
Thuỷ Dứu Thử nhấc ta lên trên, giọng nói nghi ngờ run rẩy cả hồi lâu mới lắp bắp nói:
“Ngươi...ngươi...Ngươi rốt cuộc là...”
Ta thở hổn hển lấy hơi cả hồi lâu mới có khí lực ăn một viên nhân sâm dưỡng khí, một lần nữa chộp lấy xích sắt:
“Lôi Phong Sống.”
Vật đen kia bị tay trừ tà bóp nát cổ, cũng không nghe thấy tiếng giãy giụa, nó cũng giống như cái móc khóa, đã bị bóng tối vô biên nuốt chửng.
Nếu thật sự nơi này không có đáy, vậy thì làm một nhà máy xử lý rác chắc chắn là buôn một lãi mười...nếu Trình Tinh Hà ở đây nhất định sẽ có ý nghĩ này.
Thuỷ Dứu Thử run rẩy một hồi lâu mới ấp úng nói:
“Cảm ơn...Ta luôn cảm thấy trên đời này không có một người nào tốt cả, ngươi...”
Vốn dĩ ta nghĩ nó sẽ nói:
“Ngươi là người duy nhất.”
Ai mà ngờ nó thở hổn hển cả hồi lâu thì thốt ra một câu:
“Ngươi không phải là người chứ?”